Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết gần đây dần ấm áp lên, một ít cây đã đến thời kỳ ra hoa đã trổ bông. Dù sao đó cũng là ngoài trời, ở nhà Sở Hành có chút trống trải, nhiệt độ trong phòng không quá cao. May là phòng ngủ với phòng khách có máy sưởi, ngược lại cũng không đến nỗi đông cứng mình, nhưng khi xuống tầng hầm, nhiệt độ lại khác.

Quý Tri Hứa vùi trên ghế salon trong phòng chiếu phim xem phim, từ đầu đến chân quấn hai cái chăn lông xù.

Bộ phim hôm nay rất hợp gu của anh, ngay cả đoạn mở đầu cũng thú vị. Chỉ là không nghĩ đến vừa mở đầu Sở Hành đã đẩy cửa đi vào.

Quý Tri Hứa ấn tạm dừng, hỏi hắn tìm mình có việc gì không.

Sở Hành đi đến một bên sô pha, hỏi anh đang xem cái gì.

"Một bộ phim rất cũ." Quý Tri Hứa nói tên phim cho hắn.

Sở Hành gật đầu, thuận thế muốn ngồi xuống, Quý Tri Hứa rất tự nhiên thu chân.

Quý Tri Hứa cho rằng Sở Hành có chuyện gì muốn nói với anh, kết quả qua mấy giây Sở Hành xoay đầu lại: "Không xem phim hả?"

Quý Tri Hứa ấn nút tiếp tục cũng suy nghĩ ý Sở Hành là gì, muốn cùng mình xem phim sao?

Ngồi ở đây mười phút nghỉ ngơi rồi sau đó trở về phòng của hắn tiếp tục làm việc?

Mười phút, 15 phút...

Sở Hành không có ý tứ muốn rời đi, thậm chí so với Quý Tri Hứa còn chú tâm nhìn hơn.

"Sao vậy, sao lại chết rồi?" Quý Tri Hứa hoàn hồn phát hiện trong phim có một nhân vật đã ngã xuống vũng máu.

"Lúc kẻ thù đi đến chỗ hắn dùng dao đâm hắn." Sở Hành đẩy kính một cái, trả lời câu hỏi của anh.

Quý Tri Hứa rầu rĩ đáp một tiếng, anh nghĩ đêm nay Sở Hành thật sự là đến xem phim, mặc dù anh không biết Sở Hành làm như vậy là xuất phát từ loại mục đích nào.

Đến trải nghiệm cuộc sống sao?

Quý Tri Hứa trong lòng mỉa mai, trên tay vẫn đem một cái chăn đưa cho hắn. Anh ngồi dậy, đem chăn phủ trên đùi của hắn, sau đó thân thể xoay đi nằm trở lại.

"Gian phòng này vẫn còn lạnh, cậu đắp chút đi."

Sở Hành kỳ thực không thấy lạnh, mà ý tốt từ Quý Tri Hứa hắn phải nhận lấy.

Hắn lấy điện thoại di động ra, đem chuyện cần làm tối nay đẩy ra sau, để lại thời gian dài cho bộ phim, viết vào ghi chú là cùng Quý Tri Hứa xem phim, đánh dấu màu xanh lục.

"Cậu còn có việc phải bận rộn sao?" Quý Tri Hứa nhìn hắn lấy điện thoại di động ra điều khiển hồi lâu, cho là có chuyện gì khẩn cấp.

Sở Hành vội vàng nói không có, lập tức cất điện thoại di động.

Vốn tưởng Sở Hành có việc gấp phải đi, Quý Tri Hứa tưởng là vậy mình có thể đắp hai cái chăn, đáng thương hiện tại Quý Tri Hứa chỉ còn một cái chăn, vì che chân lại, không thể không cuộn thành một cục nho nhỏ.

Không bao lâu chân liền đau nhức.

Anh muốn duỗi người một chút, không biết sao ghế sô pha không lớn, chân còn chưa duỗi toàn bộ liền đạp trúng chăn Sở Hành. Chăn dưới chân mềm mại, còn có nhiệt độ trên người Sở Hành không ngừng cuồn cuộn tỏa ra nhiệt độ, tự động ủ ấm toàn bộ chăn.

Sở Hành không phản đối anh mượn hơi ấm một chút vậy. Quý Tri Hứa nổi lên ý xấu, chân càng duỗi càng thẳng, mãi đến tận chân đặt trên đùi Sở Hành.

Sở Hành đối với việc này không phản ứng quá lớn một phần nguyên nhân là hắn thất thần. Hắn nhớ đến khoảng thời gian vừa đánh dấu màu xanh lục liền cuộn lên lịch trình phía trước của mình.

Lịch trình của hắn chỉ có ba loại màu sắc: Màu vàng, màu đỏ với màu xanh lục. Màu vàng là chuyện hắn không thích cũng không ghét, giống như phần lớn thời gian làm việc, màu đỏ là việc hắn không thích, chẳng hạn các loại buổi tiệc xã giao cùng với một ít việc nhỏ kỳ quái, màu xanh lục đại biểu cho việc khiến tâm trạng hắn tốt, trước là ăn cơm, nghỉ ngơi với vận động, hiện tại nhiều hơn một điều, thời gian ở cùng Quý Tri Hứa.

Hắn kéo xem lịch trình ngày trước muốn biết bắt đầu từ khi nào thời gian liên quan đến Quý Tri Hứa biến thành màu xanh lục, hắn không thể tin mình là người nhạy cảm về số và chữ lại không nhớ ra được, nhưng kéo về phía trước rất lâu cũng không tìm thấy nguồn gốc. Hắn nhớ rõ ngày đầu Quý Tri Hứa đến nhà hắn đánh dấu màu đỏ vào thời gian hai người chung sống, chính là không biết làm sao biến thành màu xanh lục. Ở giữa có đánh dấu màu vàng sao? Đại khái là lúc nào? Hắn có chút không nhớ nỗi. Chỉ là vừa nãy theo bản năng mà đánh dấu màu xanh lục làm hắn hơi phản ứng, những ngày như vậy đã thành thói quen.

Hắn không dám trực tiếp nhìn Quý Tri Hứa, mà nhìn chằm chằm khay trà bằng thủy tinh mơ hồ phản chiếu hình ảnh Quý Tri Hứa.

Người này là từng bước từng bước thay đổi mình?

Còn không đợi Sở Hành suy nghĩ ra manh mối, hắn đột nhiên cảm thấy một bộ vị nào đó một trận lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu nhìn, chân Quý Tri Hứa không biết lúc nào đã đạp vào chỗ đó, thậm chí vì nơi đó ấm liền giật giật ngón chân nhẹ nhàng đạp mấy phát. Sở Hành nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Quý Tri Hứa, phát hiện người này xem phim nhìn đến mê mẩn, sợ là căn bản không biết mình làm cái gì.

"Quý Tri Hứa, đừng đạp loạn." Sở Hành lên tiếng nhắc nhở.

Quý Tri Hứa nghe tiếng nhìn sang, lại phát hiện chân mình đặt ở nơi thực lúng túng. Hắn thề mình cái gì đều không nghĩ, chẳng qua là thấy chỗ đó rất ấm.

Anh nhanh chóng đem chân thu lại, nhưng đua không lại tốc độ tay Sở Hành.

Sở Hành nắm lấy một chân Quý Tri Hứa, chân khác của Quý Tri Hứa muốn rút cũng không được, không rút cũng không được, cuối cùng cũng bị Sở Hành đàng hoàng bắt lại đặt ở trên đùi hắn.

"Đừng khều tôi, tôi sợ nhột!" Quý Tri Hứa vội vàng nói.

"Ai muốn khều anh."

Hắn sẽ làm loại chuyện này sao? Trong lòng Quý Tri Hứa hắn ngây thơ vậy à?

Sở Hành khẽ hừ một tiếng, dùng chăn trên đùi đem chân Quý Tri Hứa bọc đến chặt chẽ.

"Lần sau mang tất, chân anh lạnh quá." Vừa nãy giẫm vào cái kia của Sở Hành mấy lần khiến hắn thiếu chút nữa giật mình.

"Không thích mang."

Sở Hành nhấc mắt nhìn Quý Tri Hứa, cảm giác người trước mắt nhìn thế nào cũng không phải hai mươi chín mà là chín tuổi.

"Hàn khí từ lòng bàn chân của anh chui vào đối với thân thể không tốt." Sở Hành lại muốn tận tình khuyên nhủ giáo dục, nhưng chỉ nói một câu cũng không nói thêm nữa, ngược lại không có lần nào Quý Tri Hứa nghe vào tai.

"Ôi trời, cậu bọc kín như vậy là hạn chế hành động của tôi sao?" Quý Tri Hứa không biết thủ đoạn của Sở Hành là gì, chăn trên chân anh bọc thành hình cầu, hắn giãy giụa hai lần cũng không thoát ra được.

"Tôi phải ngồi dậy thế nào đây."

Sở Hành cảm thấy có chút bất đắc dĩ, kéo cánh tay Quý Tri Hứa một cái, đem anh từ phía bên kia ghế sô pha kéo qua, làm anh dán vào mình ngồi.

Sát bên Sở Hành, cảm nhận được ấm áp trên người hắn cuồn cuộn không ngừng truyền tới, so với chỗ mình vừa nằm ở trên ghế salon bằng da thì Quý Tri Hứa cảm thấy chỗ này ấm áp hơn nhiều. Anh co chân ôm đầu gối che kín người trong chăn, dường như quên mất hai cánh tay của mình không còn bị hạn chế hành động, như thế nào còn cố tình muốn Sở Hành kéo mình dậy.

Đáng tiếc nhất là bộ phim này, hai người dựa nhau, trong đầu ngoại trừ không có bộ phim này ý tưởng gì cũng có. Cuối cùng Quý Tri Hứa sâu sắc thở dài, tua lại hoặc tìm thời gian khác xem lại bộ phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro