Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm bối rối đó, khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo ra rất xa, thậm chí có thể nói Xá Cảnh đã hoàn toàn thực hiện những lời mà anh đã nói khi yêu cầu cậu trở về.

"Vậy em yên tâm, tôi có thể đảm bảo rằng em sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi ở nhà."

Quả thực, đều mẹ nó ba ngày rồi, nếu không phải quần áo đã giặt sạch cùng bữa sáng đã được chuẩn bị, cậu gần như nghĩ mình là người duy nhất sống trong nhà.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, giặt quần áo xong không muốn động vào bữa sáng, người bên kia cố tình tránh mặt cậu, sao cậu lại không biết tự giác, chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của người khác, tâm cậu bất an, để ý không được!

Sau giờ học, cậu vui vẻ gọi điện cho bạn bè, đi bar đến ba giờ sáng, say khướt được bạn dìu vào nhà thuê.

Ký ức cuối cùng là Xá Cảnh nhận lấy cậu ôm vào lòng, sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Cho đến ngày hôm sau bị tiếng chuông đánh thức.

Cả người cậu đắp kín chăn, chật vật vươn tay sờ sờ, trả lời điện thoại liền hậu tri hậu giác đỡ đầu kiểm tra thân thể, bộ đồ ngủ ôm chặt lấy thân thể.

Cơ thể cậu sạch sẽ không có dấu vết nào, cậu không bị ai chạm vào, say rượu loạn tính cũng không có! Không biết là tâm tình gì, cậu vò đầu bứt tai, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Cậu sững người một lúc, mở to mắt rồi bước nhanh ra cửa phòng bếp. Xá Cảnh đang đeo tạp dề, trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cầm chiếc thìa múc nhẹ trong nồi.

Nghe thấy động, anh quay lại nhìn cậu. Ngũ Cố một tay giữ chặt tường, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Người nọ ôn thanh nói: "Em vào ngồi vào bàn cơm đi, tôi làm xong ngay."

Mọi thứ cứ như nửa tháng trước, khi chưa có chuyện gì xảy ra, cậu và anh ấy lại thân nhau như thế này.

Nếu không phải cảnh tượng quen thuộc như ngày hôm nay, cậu khó có thể nhớ lại quá khứ. Sau khi sự việc xảy ra, cậu đổ bệnh, dọn đi, trốn tránh, đủ thứ chuyện, tâm phiền ý loạn.

Các dây thần kinh căng chặt, bây giờ cảm giác quen thuộc này làm cậu thư giãn lại. Yên lặng chờ bữa sáng.

Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là bát cháo và cốc nước pha mật ong bên cạnh. Cậu dùng thìa hớp mấy ngụm, cháo nóng hổi đổ vào bụng khiến dạ dày bị cồn hành hạ trở nên hỗn độn.

Cậu đang uống vui vẻ chợt nghe người đối diện mở miệng: "Tôi tìm được nhà rồi."

Âm thanh sắc bén vang lên, chiếc thìa trong tay Ngũ Cố đập vào bát: "Ý cậu là gì?!"

So với sự kinh nghi của cậu, Xá Cảnh hiển nhiên rất bình tĩnh: "Tôi sẽ cố gắng dọn ra ngoài vào tuần sau."

"Cái này ... không cần đâu. Vốn dĩ căn nhà này là cậu tìm, muốn rời đi cũng là..."

"Nhà em tìm không tốt, liền ở chỗ này đi, cũng thuận tiện."

Ngũ Cố nghiêm mặt, đang muốn phản bác, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu buột miệng: "Cậu định chuyển đi đâu? Chuyển đến chỗ nữ sinh cậu ở cùng mấy ngày nay?!"

Xá Cảnh nhanh chóng nâng mắt lên, liếc nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, biểu hiện này rơi vào mắt cậu, nhất định chính là cam chịu.

Thấy Xá Cảnh im lặng, cậu tăng âm lượng nói: "Có phải không?"

"Nếu đúng thì sao, nếu không thì sao, việc này không liên quan tới em."

Xá Cảnh đứng dậy thu chén bát của mình, hiển nhiên là không muốn tiếp tục chủ đề này. Ngũ Cố hoảng hốt, túm lấy anh: "Không cho đi!"

Sự run rẩy và hoảng sợ trong giọng điệu của cậu đến ngay cả Ngũ Cố cũng không biết bản thân thất thố như vậy, cậu nhìn chằm chằm vào Xá Cảnh với đôi mắt đỏ hoe, hy vọng nhận được câu trả lời của đối phương.

Có điều Xá Cảnh chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc, động tác nhẹ nhàng lại kiên định, chậm rãi đẩy tay cậu.

"Em dựa vào cái gì, Ngũ Cố."

------

-Editor: Dự là hết ngược rồi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro