Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố ý hay vô ý, cậu ngồi một lúc ở công viên cách chung cư không xa, ăn bánh kem xong, điện thoại di động gần như hết điện, cậu liếc nhìn thời gian, mười một giờ tối, cậu nghĩ thầm giờ này chắc cũng nên về rồi.

Đột nhiên, mắt cậu bắt đầu ngứa, sau khi dụi vài lần, nước mắt chảy xuống không kiểm soát được, mắt cậu sưng lên kèm theo cảm giác ngứa ran, cậu bị dị ứng! Cậu tăng tốc độ toàn thân khó chịu trở về nhà, nhưng chào đón cậu là một căn phòng tối tăm, Xá Cảnh vẫn chưa về nhà! Cậu bật đèn nhìn phòng khách trống không, mím môi đập mạnh quyển sách xuống đất.

Sự ủy khuất ngày càng mãnh liệt cùng cảm giác ngày càng khó chịu trong mắt làm cậu tràn ngập uất khí, một thân cơn tức lại không thể nào phát tiết.

Nước mắt lưng tròng, cậu nhắm mắt lại lục tung tủ lấy thuốc nhỏ mắt, nước mắt cứ chực trào ra, nhưng không biết là dị ứng hay là thương tâm.

Cậu đúng là thương tâm, chứng kiến Xá Cảnh ở bên người khác khiến lòng cậu nặng trĩu.

Lục tung hồi lâu vẫn không tìm được thuốc, cậu tức giận đóng tủ lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung, tên khốn kiếp! Chẳng phải cậu đã nói rằng cậu thích tớ sao? Còn làm những chuyện kia với tớ, quả nhiên chỉ là hiếu kì trong chốc lát, tên khốn!! Nếu cậu tò mò, tại sao bạn phải làm hại tớ! Tôi rõ ràng là... rõ ràng là tớ thích con gái!

Đôi mắt sưng vù đến mức không mở ra được, lau nước mắt trên mặt, khịt mũi, cầm ví tiền định đến bệnh viện, vừa mở cửa đã đụng phải Xá Cảnh vừa trở về.

Nhìn thấy Ngũ Cố khóc như vậy, Xá Cảnh giật mình vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?!"

Ngũ Cố quay đầu đi, không lên tiếng muốn vòng qua anh. Xá Cảnh vội vàng ngăn cậu lại, ép mặt cậu lên, nhìn kỹ rồi tức giận nói: "Em đi qua công viên hả?! Không phải là bị dị ứng với phấn hoa sao! Sao không chú ý!"

Ngũ Cố miễn cưỡng mở to hai mắt sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút ra! Đừng cản đường!"

Thấy tâm tình cậu không tốt, Xá Cảnh thở dài, bất lực nói: "Em vào đi, tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho em."

Ngũ Cố không muốn đùng thân thể để giận dỗi Xá Cảnh, ngoan ngoãn để Xá Cảnh kéo vào ngồi ở trên sô pha, cầm lấy mấy tờ giấy đè lên trên mắt.

Xá Cảnh đi vào tủ thuốc chuẩn bị thuốc trị dị ứng do Ngũ Cố, nhìn Ngũ Cố đang ngồi trên sô pha với đôi mắt sưng đỏ, cảm thấy đau lòng không chịu được, anh lấy thuốc nhỏ mắt rồi nâng mặt Ngũ Cố lên.

Vừa nhắc nhở vừa cẩn thận bôi thuốc cho cậu: "Đã dặn bao lần là không được đến những nơi như công viên, ở trường cũng được nhắc phải đeo kính, để em một mình mấy ngày, em lại khiến bản thân thành ra thế này. "

Ngũ Cố nghe vậy đã rất khó chịu, cậu quay mặt đi, tránh khỏi tay Xá Cảnh muốn tự mình bôi thuốc. Thấy cậu không chịu phối hợp, Xá Cảnh không nhịn được hét lên: "Đừng náo loạn!"

Ngũ Cố nghe vậy lại càng không vui, giật lấy thuốc nhỏ mắt: "Cứ mặc kệ tớ!"

"Làm sao có thể mặc kệ!"

"Cậu dựa vào gì muốn quản tớ?! Với tư cách nào! Là bạn hay là anh em! Hay lấy thân phận kẻ hiếp dâm!"

Lời nói tổn thương vừa thốt ra, Ngũ Cố lập tức hối hận, cậu ngậm chặt miệng, không biết làm sao. Đôi mắt cậu vẫn còn mờ mịt, không nhìn rõ vẻ mặt của Xá Cảnh, nhưng cậu cũng cảm nhận được áp lực thấp tỏa ra từ cơ thể đối phương.

Sau một hồi im lặng, tay Ngũ Cố bị nhét lọ thuốc, nghe thấy người đối diện thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Sau khi đứng dậy rời đi, nhiệt độ của người kia mất đi, làm cho nhiệt độ không khí cũng dần dần nguội lạnh, môi của Ngũ Cố mở ra đóng lại mấy lần, nhưng vẫn không thể phun ra được âm tiết nào.

Cậu cầm lọ thuốc, có chút mê mang cúi thấp đầu xuống, gượng gạo mở một nụ cười, vậy cũng tốt, đáng ra họ không nên quá thân thiết, nên như vậy... cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro