Chương 11: Tiếng hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lâm Nhất Nhật nói xong, phát hiện xung quanh mình im ắng một cách quỷ dị.

Tô Mẫn đánh vỡ trầm mặc: "Trước tiên nhìn xem cô ta đang ở đâu của ký túc xá."

Vừa vào đã lập tức lên tầng bốn, nhất định có mục đích riêng, ngay cả việc đi vào tòa ký túc xá này cũng vậy.

Đến càng gần tiếng hát càng nghe được rõ ràng nhưng ngược lại ca từ thì càng ngày càng mơ hồ, giống như phát ra từ yết hầu.

Lâm Tiểu Nghiên nói: " Dọc đường tớ có kêu cậu ấy một lần, nhưng cậu ấy không có trả lời, giống hệt Trương Viện hôm trước."

Cả hai giống như đang bị ai đó điều khiển vậy.

Tô Mẫn nói: "Nếu cậu ta chết, cậu sẽ là người tiếp theo."

Nghe vậy, sau lưng Lâm Tiểu Nghiên nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, lại liên tưởng đến việc lúc trước, cả người đều trở nên ngẩn ngơ.

Cô không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của mình lúc đó.

Lâm Nhất Nhật nói: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh biết được con quỷ đó là ai thôi, đến lúc đó cậu sẽ không sao đâu."

Tiếp tục đi theo, tiếng hát vẫn còn.

Lâm Tiểu Nghiên nghe nghe, "Hẳn là phòng này."

Cô chỉ vào phòng ký túc xá thứ tư đếm ngược, giờ phút này cửa chính đã đóng lại, bên trong truyền đến một giọng hát thần bí.

Trên cửa ký túc xá viết số phòng: 414.

Phòng mười bốn của tầng bốn ký túc xá.

Có một hơi tận hai số bốn, là con số thường thấy trong phim kinh dị.

Tô Mẫn có thể cảm nhận được, mỗi khi xảy ra việc gì đó đều sẽ được gợi ý một ít manh mối như trong những bộ phim kinh dị thường thấy.

Mà tòa ký túc xá cũ này, có lẽ sẽ cho ra manh mối mấu chốt.

Lâm Tiểu Nghiên thân là nữ chính, vài lần trước hoàn toàn không phải chịu ảnh hưởng gì, hôm nay lại tự mình lên sàn, nhất định đạo diễn đã an bày một manh mối rất quan trọng.

Manh mối quan trọng đồng nghĩa với việc vụ án sắp được giải quyết.

Tô Mẫn lập tức cảm thấy hứng thú.

Với loại phim kinh dị này, chỉ cần tìm được bí mật cuối cùng thì đã cách kết phim không xa rồi.

Tay nắm cửa mỗi phòng ký túc xá đều có dán giấy đỏ, nhưng phòng này lại không có mà giấy đỏ kia đã bị xé vụn ném xuống đất.

Tầm mắt Tô Mẫn dừng lại trên đống giấy đỏ, nói: "Từ từ."

Lâm Nhất Nhật tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Mẫn nhặt giấy đỏ lên cho vào trong túi, sau đó mới mở miệng: "Xong rồi, chúng ta vào thôi."

Nói rồi cậu dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, cảnh tượng bên trong ký túc xá đem ba người dọa cho hết hồn.

Một bóng người lúc ẩn lúc hiện đang bị treo cao cao trên trần ký túc xá.

Ánh trăng ngoài ban công chiếu vào, làm cho bóng người biến thành màu đen, giống như một kiện quần áo đang bị gió thổi bay phấp phới.

Trần Khả bị treo lên cánh quạt, đầu rũ xuống.

Tô Mẫn chỉ sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Mau đem cậu ta xuống, có lẽ là còn sống."

Cậu bước lên ôm lấy chân cô gái, với sự trợ giúp của Lâm Nhất Nhật mà đem Trần Khả xuống, duỗi tay sờ thử, đã không còn hơi thở.

Lại chết thêm một người.

Lưu Lị Lị và Trương Viện chết vì nước, Trần Khả lại chết vì bị treo cổ.

Cách chết hoàn toàn bất đồng, hơn nữa trước đó còn ca hát, điều này càng chứng tỏ mấy cái chết hoàn toàn khác nhau.

Lâm Nhất Nhật giật mình nói: "......Tại sao cậu ấy lại hát ?"

Lúc bọn họ tiến vào chỉ thấy có thi thể của Trần Khả, tiếng hát ngừng ngay khi đó chẳng lẽ là tiếng hát của thi thể.

Thi thể bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Có gió từ ban công thổi vào làm cho cửa phòng đóng lại, bởi vì cũ kĩ nên phát ra âm thanh kẽo kẹt, vào ban đêm phá lệ đáng sợ.

Tô Mẫn yên lặng nói: "Có thể là quỷ hát."

Trong phim kinh dị, ai còn quan tâm hát như thế nào, chỉ lo chú ý đang hát cái gì, vì sao lại hát.

Thi thể Trần Khả được đặt trên mặt đất, không ai dám động vào nữa.

Căn ký túc xá này đã bị dọn sạch, trừ cái giường trống không chỉ có mấy tấm ván giường ra thì ngay cả một mảnh giấy thừa cũng không có, sạch sẽ vô cùng.

Sinh viên không có cách nào làm được như vậy mà chỉ có thể là trường học.

Lâm Nhất Nhật đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, ghé vào trên ván giường nói: "Các cậu xem này, hình như ván giường bị hư rồi."

Tô Mẫn đi qua xem thử.

Khối ván giường này màu đen, có vẻ không giống màu gốc ban đầu mà hình như có chất lỏng gì đó dính vào mặt trên, đọng lại thành màu đen.

Còn có mùi tanh hôi nhàn nhạt.

Tô Mẫn nhíu mày, cái này không lẽ là máu sao ?

Cậu duỗi tay sờ vào, sờ đến khe hở giữa các tấm ván thì phát hiện vấn đề: " Chỗ này bị nứt ra rồi."

Ván giường được trường học làm rộng đến mấy chục centimet, nếu ở giữa có khe hở, đồ rơi xuống đó hoàn toàn không thể bị phát hiện.

Tô Mẫn nói: "Lâm Nhất Nhật cậu giúp tôi mở cái này ra."

Sức lực của hai người đàn ông cũng vừa đủ xốc ván giường lên, đột nhiên một mảnh giấy từ khe hở rơi ra.

Tô Mẫn vội vàng nhặt lên.

Lâm Nhất Nhật hiếu kỳ hỏi: "Thứ gì vậy?"

Vậy mà còn giấu đồ trong ván giường, cũng thật biết cách giấu.

Tô Mẫn lật xem một chút: "Đây là một tấm thiệp chúc mừng."

Nhìn qua có vẻ là thiệp chúc mừng sinh nhật, bởi vì thời gian đã lâu nên chữ trên đó đã phai không ít.

Dù thời gian có lâu thì trên tấm thiệp cũng không thể có vết loang lỗ như thế này được, mà giống như không cẩn thận làm rơi nước lên.

Trong ký túc xá nữ đã dọn dẹp sạch sẽ lại xuất hiện một tấm thiệp sinh nhật, hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Lâm Nhất Nhật thò lại gần xem: " Mặt trên hình như viết là thầy Trần, chắc là giảng viên của mấy cô gái này, xem ra nhân duyên cũng tốt đấy, cô nàng này hẳn là yêu thầm thầy của mình rồi."

Sinh viên đại học thích thầm giảng viên thật ra rất nhiều.

Trong ký túc xá yên tĩnh, có một cái bóng đen đang in trên vách tường nhưng hai chàng trai đang chuyên tâm xem thiệp lại không nhận ra.

Đột nhiên một bàn tay đặt lên bả vai Tô Mẫn.

Cơn rét lạnh từ quần áo tiến vào thân thể thấm đến tận xương dọa cho Tô Mẫn giật mình, xoay người thì thấy Lâm Tiểu Nghiên đang đứng ở phía sau.

Toàn bộ tròng mắt của cô lúc này đều trắng dã.

Lâm Nhất Nhật hoàn toàn không biết gì cả, nói: "Lâm Tiểu Nghiên giữa đêm mà cậu nhón chân đi sau lưng người khác rất đáng sợ đó biết không."

Tô Mẫn lui về phía sau một bước: "Cậu ấy bị nhập rồi!"

Người bị quỷ nhập thì tròng mắt sẽ trắng dã và nhón chân đi, bởi vì chân quỷ đang lót ở phía dưới.

Nhìn Lâm Tiểu Nghiên lúc này thực sự rất đáng sợ.

Lâm Nhất Nhật sợ hãi nói: " Cái này là làm sao vậy, cậu xem bộ dáng cậu ấy hận không thể nuốt cậu vào bụng kìa."

Tô Mẫn: "......"

Còn có thể quan sát chi tiết nhỏ như vậy, hắn cũng thật vất vả.

Lâm Tiểu Nghiên mở miệng muốn cắn cậu.

Tô Mẫn nhớ tới mấy mảnh giấy đỏ mình bỏ vào túi lúc nãy, duỗi tay nhét hết vào cái miệng đang mở ra của Lâm Tiểu Nghiên.

Lâm Tiểu Nghiên đứng hình tại chỗ.

Sau đó cả người như bị điện giật, toàn thân run rẩy, được vài giây liền suy yếu mà ngã xuống đất.

Một bóng dáng hư ảo xuất hiện rồi biến mất.

Tô Mẫn véo nhân trung cô, Lâm Tiểu Nghiên mới tỉnh lại, suy yếu nói: "Tớ vừa mới làm sao vậy?"

Lâm Nhất Nhật nhỏ giọng nói: "Cậu vừa bị quỷ nhập đó."

Lâm Tiểu Nghiên vừa muốn mở miệng, ký túc xá đã vang lên một âm thanh thanh thúy, làm cả ba bừng tỉnh.

Cánh cửa tủ kế bên cửa phòng đột nhiên mở ra, âm thanh vang lên giữa ký túc xá yên tĩnh.

Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên không dám lại gần xem thử.

Tô Mẫn chỉ có thể tự mình động thủ.

Trong ngăn tủ ký túc xá tổng cộng có bốn ô vuông, mỗi ô vuông đều cao nửa thước* , giờ phút này cửa ô vuông cuối cùng đang mở ra.

*1 thước dài khoảng 33cm.

Bên trong tối như mực.

Tô Mẫn theo ý muốn của bản thân mà duỗi tay, chỉ sợ bên trong đột nhiên nhảy ra một cái đầu của ai đó dọa cho cậu hồn vía lên trời.

Cũng may hết thảy bình thường, bên trong cái gì cũng không có, trống rỗng.

Tô Mẫn cảm thấy không có khả năng đơn giản như vậy, cậu dùng điện thoại rọi một chút, liền thấy được phía sau cửa dán một tấm ảnh chụp.

Trong ký túc xá vậy mà còn giữ ảnh chụp.

Thiệp chúc mừng bị giấu đi không tìm được thì không có gì lạ, nhưng tấm ảnh chụp được dán ở phía sau cửa của ngăn tủ thế nào lại không bị phát hiện.

Tô Mẫn duỗi tay lấy xem, phát hiện là một tấm ảnh chụp chung.

Sau lưng tấm ảnh viết một hàng chữ và hai cái tên: " Bạn thân nhất, Tô Nhã, Khương Tuệ."

Trên ảnh chụp chung là hai nữ sinh, lúm đồng tiền như hoa, chỉ là bởi vì thời gian đã lâu nên ảnh chụp đã bị phai màu, hai khuôn mặt cùng đường nét trên mặt đều đã phai đi nhiều.

Ngay lúc cậu vừa định cho cảnh vào trong túi, hai người trên ảnh chụp đột nhiên chớp mắt.

Tô Mẫn thiếu chút nữa xé luôn tấm ảnh.

Thời điểm nhìn kỹ lại, hai người trên ảnh chụp vẫn cười tươi như lúc nãy, độ cung miệng không hề thay đổi.

Mà trong đó có một người, đúng là nữ sinh mà Tô Mẫn đã nhìn thấy trên cầu thang ở tòa nhà văn phòng.

"Đẹp như vậy sao?"

Một giọng nói thình lình vang bên tai Tô Mẫn.

Tô Mẫn đêm nay bị dọa vô số lần, cuối cùng cũng có thể thở phào một lần, chỉ là không nghĩ tới kính tiên cũng theo đến đây.

Cậu xoay đầu nhìn qua nhưng không thấy đối phương đâu.

Rất nhanh, ngón tay lạnh lẽo đã chạm vào tay cậu, theo cổ tay lướt qua cánh tay rồi đến bả vai.

Tô Mẫn theo bản năng giơ tay nắm lấy ngón tay đối phương.

Không nghĩ tới lại bị nắm ngược lại, "Không có gì đẹp."

Tô Mẫn nói: "Ta vừa mới nhìn thấy họ chớp mắt." Cậu không nghĩ thứ mình vừa thấy là ảo giác.

Kính tiên lạnh giọng: "Chỉ là hai con quỷ thôi."

Tô Mẫn: "......Ngươi cũng vậy mà."

Đều là quỷ sao còn ghét bỏ nhau.

"Tô Mẫn, cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Lâm Nhất Nhật đột nhiên đi tới, khẩn trương hỏi: "Hay là cậu......"

Hắn không dám qua đó.

Tô Mẫn vội vàng nói: "Tôi đang tự nói chuyện một mình thôi."

Cùng lúc đó, con quỷ kia cũng nói một câu: "Ta muốn hôn ngươi."

Tô Mẫn đẩy vào không khí, thấp giọng nói: "Ngươi nói bậy gì đó."

"Là ngươi kêu ta tới."

Tô Mẫn: "......" Rõ ràng không phải, cậu cũng đâu muốn.

Tuy nói vậy nhưng con quỷ kia vẫn nhân cơ hội hôn cậu một chút, chẳng qua không phải chạm nhẹ rồi thôi nữa, mà lần này hắn ngậm lấy môi trên của cậu

Tô Mẫn hoảng sợ, tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo.

Lâm Nhất Nhật đi tới hỏi: "Cậu cầm cái gì trên tay vậy?"

Không nghe được câu trả lời nên hắn muốn đi lại xem thử, lại không cẩn thận bị vấp cái gì đó, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Lâm Nhất Nhật oa oa kêu to: "Má ơi, ký túc xá này có quỷ!"

Hắn bị không khí làm vấp, so với người nào đó trượt ngã trên đất còn đáng sợ hơn.

Tô Mẫn duỗi tay đẩy đẩy.

Trong khi bạn cùng phòng đang kêu rên, cậu lại bị một con quỷ khinh bạc, loại cảm giác hổ thẹn này thật đáng sợ.

Thẳng đến một phút sau, Tô Mẫn rốt cuộc có thể khôi phục tự do, xoay người che miệng nói: "Cậu phải sớm biết mới đúng."

Lâm Nhất Nhật sờ sờ cái trán, "Còn không phải tại cậu không lên tiếng sao, tớ cho rằng cậu cũng bị quỷ nhập."

Hắn thấy tấm ảnh trên tay Tô Mẫn, cũng thấy được hai nữ sinh đều rất xinh đẹp, chỉ là trước nay chưa từng thấy qua.

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Người trên tấm ảnh này là ai vậy?"

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, quyết định nói chân tướng cho hắn: "Một người trong đó hẳn là nữ sinh nhảy lầu ở tòa nhà văn phòng, chính là người mà chúng đang tìm hồ sơ tốt nghiệp."

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Còn một người khác thì sao?"

Tô Mẫn nói: "Có thể là chết ở chỗ này......"

Vừa dứt lời, cậu liền thấy dưới cánh quạt cũ nát kia xuất hiện một cái bóng đen, đang treo lúc ẩn lúc hiện.

Thậm chí còn ngẩng đầu nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro