Chương 10: Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tô Mẫn thấy người quản lý mặt vô biểu tình mà xuất hiện trên hành lang, tâm đều rơi mất một nửa.

Rõ ràng đối phương là người sống sờ sờ vậy mà cậu lại cảm thấy khẩn trương hơn cả khi đối mặt với một nhóm lệ quỷ.

Tự mình thể nghiệm phim kinh dị so với làm khán giả bình thường quả nhiên không giống nhau.

Tô Mẫn cảm thấy nếu mình ngồi trong rạp xem bộ phim này, nhìn vai chính sợ hãi sẽ chỉ cảm thấy vô lý, tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được.

Mấy bộ tiền thân của《 Trường Đại Học Kinh Hoàng 》cậu chưa xem bộ nào cả, chỉ nghe đánh giá trên mạng là không hiểu, phim lung tung rối loạn, không biết đạo diễn muốn truyền đạt cái gì.

Có lẽ đây là bệnh chung của các đạo diễn chuyên quay phim nghệ thuật, muốn nhòi nhét thật nhiều thứ, nhưng phim kinh dị lại không cần những cái đó.

Bộ phim kinh dị này có lẽ đã rút kinh nghiệm từ những thất bại trước, trước mắt Tô Mẫn tự mình thể nghiệm một chút, phim đều có những nhân tố thường thấy trong phim kinh dị, có sáng tạo cũng có hù dọa, nếu lúc vạch trần bí mật không bị loạn, vậy có thể nói là có tiến bộ.

Khi đến ngay chỗ rẽ của cầu thang Lâm Nhất Nhật mau chóng quay đầu hỏi: "Thế nào, tên quản thư kia không phát hiện ra chúng ta chứ ?"

Tô Mẫn lắc đầu: "Không có."

Ngay lúc người quản lý đang đi từ cầu thang khác sang hành lang, bọn họ vừa vặn đi qua cầu thang bên này, không lệch giây nào.

Lâm Tiểu Nghiên vỗ vỗ ngực, "Sợ thật đó, nhân lúc quản thư không có ở đây chúng ta trả chìa khóa lại rồi chạy mau thôi."

Chạng vạng, thư viện không có bao nhiêu người.

Có Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên trông chừng, Tô Mẫn rất nhanh đã trả chìa khóa về chỗ cũ, càng trùng hợp hơn là, khi bọn họ vừa mới rời khỏi cửa lớn thư viện, cậu không nhịn được quay đầu lại thì thấy người quản lý cũng vừa từ tầng hầm đi lên.

Tô Mẫn thật sự cảm thấy làm việc gì trong bộ phim kinh dị này lúc nào cũng cần phải lo lắng đề phòng.

Bên ngoài hoàng hôn đã kết thúc, chỉ còn lại một ít màu đỏ cam của ánh nắng chiều.

Khi ba người đi trên đường, Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tô Mẫn, cậu biết được nữ sinh đó là ai rồi sao ?"

Tô Mẫn đưa ảnh chụp trong điện thoại di động cho hai người trước mặt, "Chưa kịp xem khúc sau, nhưng đây là bạn cùng lớp của cô ta."

Lâm Tiểu Nghiên là lần đầu tiên thấy loại ảnh chụp như vậy.

Cô cảm thấy quá quỷ dị, những người không mặt trên bức ảnh nhìn cực kì dọa người, hơn nữa bức ảnh này đã tồn tại được mấy năm.

Lâm Tiểu Nghiên nói: " Cái ảnh tốt nghiệp này cũng quá kinh khủng rồi đó."

"Kinh khủng, nhưng cũng cho chúng ta nhắc nhở." Tô Mẫn nói: " Vì sao trong một ban lại có nhiều người chết đến như vậy ?"

Lâm Nhất Nhật cố gắng động não: "Đi ra ngoài du lịch phát sinh sự cố?"

Giả như một vụ tai nạn xe buýt nghiêm trọng, mọi người trong ban đều đi ra ngoài du lịch, trên đường lại bị lật xe, là có thể có nhiều người tử vong.

Tô Mẫn phủ định nói: "Không có khả năng, sự tình hẳn là phát sinh ở trong trường học."

Nếu xảy ra chuyện ở bên ngoài, khi bọn Lâm Tiểu Nghiêm chơi đũa tiên không có khả năng triệu hồi được đối phương mà phải là một con quỷ khác.

Lâm Tiểu Nghiên nghi hoặc nói: "Hay là bọn họ chết nhưng không phải cùng lúc, chỉ là ảnh chụp thể hiện như vậy mà thôi."

Tô Mẫn nghĩ nghĩ, "Cũng có khả năng."

Nhưng cậu càng có khuynh hướng cho rằng bọn họ cùng nhau gặp nạn chứ không phải riêng lẻ. Bởi vì đây là phim kinh dị, nhưng mà hai người kia không biết, trong lòng cậu tự rõ ràng là được.

Trên điện thoại cậu đại khái có năm bức ảnh, trừ ảnh tốt nghiệp ra, số còn lại đều là ảnh chụp hồ sơ cá nhân của sinh viên bị biến thành di ảnh.

Trên hồ sơ không chỉ có quê quán mà còn có số điện thoại gia đình. Tô Mẫn cảm thấy trong các số này hẳn sẽ có số có thể gọi được.

Sau khi trở lại ký túc xá, trời đã tối đen.

Ký túc xá vẫn như cũ có ba người nhưng Tô Mẫn từ đầu đến cuối vẫn không thấy một người bạn cùng phòng khác của mình.

Vốn đang suy đoán liệu cậu ta có liên quan đến sự kiện mình đang điều tra hay không nhưng nghĩ lại, phỏng chừng là không có khả năng, vì cậu ta vắng mặt lâu như vậy, suất diễn cũng quá ít.

Chu Như Niên đang chơi game, nghe được động tĩnh liền xoay đầu hồ nghi hỏi: " Hai người các cậu gần đây đi đâu mỗi ngày vậy ?"

Lâm Nhất Nhật nói: "Cùng Lâm đại mỹ nữ thưởng thức sự tốt đẹp của trường học."

Chu Như Niên không tin: "......Cậu cứ chém tiếp đi."

Tô Mẫn không trả lời mà đi vào toilet, chuẩn bị rửa mặt cho thanh tỉnh một chút.

Lâm Nhất Nhật hừ một tiếng.

Đúng thật là ở chung với Lâm Tiểu Nghiên, nhưng không phải thưởng thức sự tốt đẹp gì cả mà là trải qua một đóng sự kiện kì dị.

Lâm Nhất Nhật cảm thấy sinh hoạt của bản thân vô cùng kích thích.

Hắn thuận miệng hỏi: " Sao chiều nay cậu không đi học ?"

Chu Như Niên nói: " Buổi chiều tớ đi ra ngoài, sau đó đi hóng chuyện ở trường học bên cạnh, quên mất còn có tiết học."

Lâm Nhất Nhật tò mò: "Hóng chuyện gì? Có tin gì lớn sao?"

Chu Như Niên lắc đầu, thu lại biểu tình, nói: " Các cậu biết hôm nay trường học bên cạnh có người nhảy lầu không?"

Lâm Nhất Nhật thuận miệng nói: " Trường đại học nào mà không có người nhảy lầu ?"

Bây giờ trên mạng thường xuyên có thể nhìn thấy một số tin tức sinh viên nhảy lầu.

Cái này nếu có một mình thì tốt, chỉ sợ lúc nhảy xuống có người đi ngang qua, kết quả mình chưa chết mà người khác đã chết trước rồi.

"Cái người nhảy lầu kia thật sự là làm bậy." Chu Như Niên ban ngày đi ra ngoài, nghe người qua đường nói, " Lúc cô ta nhảy xuống đụng ngay một nữ sinh vừa từ khu dạy học đi ra, đối phương tử vong tại chỗ, trên bãi cỏ toàn là máu."

Lâm Nhất Nhật bị dọa nói: "Vãi l ?"

Hắn vừa mới nghĩ đến việc này, vậy mà trúng phóc, xem ra có thể đi làm thầy bói được rồi.

Chu Như Niên cảm khái nói: "Nữ sinh kia thật oan uổng, lúc ấy đang là thời gian học, có người trên lầu thấy có bóng dáng rơi xuống thì sinh viên ở tầng một đã nghe được một tiếng vang lớn......"

Tô Mẫn từ toilet đi ra, nghe được câu đó, đột nhiên dừng lại: "Sinh viên ở tầng một nghe thấy gì?"

Chu Như Niên nói: " Tiếng vang, nhảy lầu rơi xuống đất có thể không vang sao?"

Trong đầu Tô Mẫn linh quang chợt lóe.

Lần nhắm mắt khi gặp quỷ đánh tường trong tòa nhà văn phòng khi đó, cậu từng nghe được tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, lúc ấy còn nghĩ có phải quỷ ném đồ hay không.

Bây giờ ngẫm lại, nếu không sai, có lẽ đó là âm thanh khi nhảy lầu rơi xuống đất.

Nhưng ai sẽ nhảy lầu?

Là cái người có vết máu loang lổ trên khóe miệng từng xuất hiện cùng Lưu Lị Lị và Trương Viện sao ?

***

Lâm Tiểu Nghiên đêm nay trở về ký túc xá ngủ.

Liên tục hai người tử vong, bạn cô cũng không dám cho cô ở chung nữa.

Kỳ thật dù cho bạn cô cho cô ở lại thì bạn cùng phòng của cô ấy cũng sẽ không đồng ý, Lâm Tiểu Nghiên tự mình hiểu mình, chủ động rời đi.

Nhưng mà cô cũng không dám ra ngoài ở, sợ lúc mình gặp nạn không ai cứu, trong trường ít ra còn có Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật.

Cũng may trong ký túc xá vẫn còn một người người nữa, là Trần Khả.

Hoàn cảnh của cả hai người đều không sai biệt lắm.

Sắc mặt Trần Khả rất kém, hai người bạn cùng phòng chết bất đắc kỳ tử có ảnh hưởng rất lớn đến cô "Có phải chúng ta không nên chơi thứ đó không ?"

Lâm Tiểu Nghiên nói: "Thực xin lỗi."

Trong lòng Trần Khả tuy rằng có oán trách, nhưng cũng biết nguyên nhân không phải do cô: " Người bắt đầu chính là Trương Viện, không phải cậu."

Lâm Tiểu Nghiên lúc ấy đang phân vân không biết có nên chơi hay không thì Trương Viện đã nói có thể biết trước được tương lai nên cô liền động tâm, đồng ý.

Ai biết kết quả sẽ như vậy.

Trần Khả uể oải mà bò lên giường: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Lâm Tiểu Nghiên cũng không dám thức đêm nữa, hai người đều nhất trí sẽ mở đèn ký túc xá suốt đêm, cùng lắm thì tiền điện nhiều một chút.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Đúng lúc này, trong ký túc xá truyền đến một tiếng động.

Lâm Tiểu Nghiên lập tức bừng tỉnh, phát hiện đèn ký túc xá không biết đã tắt từ khi nào, cô híp mắt nhìn xung quanh, là Trần Khả đang xuống giường.

Cô mở điện thoại lên, phát hiện đã 11 giờ.

Vốn tưởng rằng Trần Khả đi vệ sinh, nhưng Lâm Tiểu Nghiên không ngờ rằng Trần Khả cứ thể mở cửa ký túc xá, muốn ra ngoài.

Lâm Tiểu Nghiên nhịn không được mở miệng kêu lên: "Trần Khả?"

Rõ ràng khoảng cách chưa đến 1 mét nhưng Trần Khả lại không trả lời cô mà lập tức rời khỏi ký túc xá. Cửa không đóng lại, có thể thấy đèn khẩn cấp bên ngoài hành lang phát ra màu xanh lục.

Lâm Tiểu Nghiên lập tức cảm thấy không thích hợp.

Cô nhớ đến việc của Lưu Lị Lị và Trương Viện, cảm thấy lần này hẳn đã đến phiên Trần Khả nên nhanh chóng nhắn wechat cho Tô Mẫn: " Tô Mẫn, Trần Khả đi ra ngoài rồi!"

Tô Mẫn đang cố giải mã ảnh chụp tốt nghiệp, nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức dừng lại.

Cậu không hỏi nhiều mà suy đoán có lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi.

Trần Khả là một người bạn cùng ký túc xá khác của Lâm Tiểu Nghiên, cũng tham dự trò đũa tiên, bây giờ Lưu Lị Lị và Trương Viện đều đã xảy ra chuyện, Lâm Tiểu Nghiên là nữ chính, nhất định sẽ gặp chuyện cuối cùng.

Tô Mẫn trả lời: "Trước hết cậu đi theo cậu ta, nhưng không cần rút dây động rừng, cũng đừng đi quá gần, tôi sẽ lập tức qua đó."

Lâm Tiểu Nghiên lập tức trả lời: "Được."

Cô biết mình nhất định phải đi, bởi vì người gặp chuyện tiếp theo chính là cô. Nếu cô không tìm ra sự thật, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết.

Cô thực sự rất cảm kích Tô Mẫn.

Nếu không phải bộ dạng Tô Mẫn thoạt nhìn vô dục vô cầu, cô còn tưởng đối phương có ý với mình.

Trong lúc gửi tin nhắn, đã qua một phút.

Lâm Tiểu Nghiên vội vàng xoay người xuống giường, đuổi theo. Sau khi chạy được mười mấy giây thì thấy Trần Khả đang đứng một mình trên đường cái.

Phảng phất giống y như Trương Viện hôm trước.

......

"Là nơi này."

Tô Mẫn nhìn định vị mà Lâm Tiểu Nghiên vừa mới phát, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt cậu là một tòa ký túc xá.

Sau khi phát định vị Lâm Tiểu Nghiên liền theo Trần Khả đi vào.

Cửa ký túc xá được làm bằng thủy tinh, bị dán lên một lớp báo, chặn lại tầm mắt, bên hông dán biển báo cấm đi vào.

Đương nhiên không có khả năng không vào.

Có lẽ bởi vì Lâm Tiểu Nghiên đi vào nên cửa lớn ký túc xá khép hờ, từ khe hở lộ ra có thể thấy bên trong tối đen như mực.

Tô Mẫn nói: "Vào xem."

Tự Lâm Nhất Nhật yêu cầu đi theo, hắn là điển hình cho cái loại càng sợ càng phải xem, thậm chí còn muốn thể nghiệm.

Hắn vừa đi, vừa nói: "Tòa ký túc xá bị niêm phong này tớ chưa từng để ý đến, có lẽ đây là ký túc xá nữ."

Tầm mắt Tô Mẫn dừng lại trên cửa mỗi phòng ký túc xá.

Ở tay vặn cửa của mỗi gian ký túc xá đều bị dán giấy đỏ, giữa đêm nhìn vào hết sức quỷ dị, cộng với xung quanh thật sự là một cảnh tượng kinh khủng.

Ánh sáng từ điện thoại chỉ có thể chiếu đến phía trước được mấy mét.

Không biết sẽ có cái gì đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia hành lang.

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Lâm Tiểu Nghiên có nói bọn mình phải đi đâu không?"

Tô Mẫn nói: "Không có, cứ đi tiếp đi."

Đang nói, điện thoại liền rung lên một chút, màn hình sáng lên, là tin nhắn của Lâm Tiểu Nghiên: "Tớ theo cậu ấy lên đến tầng bốn rồi, tớ không dám đi tiếp."

Đến gần không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Tô Mẫn trấn an cô, sau đó cùng Lâm Nhất Nhật đến gần cửa lớn cầu thang bộ, lần này đi vô cùng cẩn thận.

Chuyện ma ở ký túc xá nữ có thể nói là nhiều hơn các nơi khác, đặc biệt là tòa ký túc xá không biết sao lại bị niêm phong này.

Rất nhanh đã đến tầng bốn.

Tô Mẫn tắt đèn điện thoại, chỉ dùng ánh sáng từ màn hình, nhìn thấy Lâm Tiểu Nghiên đang ngồi xổm ở bậc thang cuối cùng đằng kia.

Cậu đi lên vỗ vỗ bả vai cô, Lâm Tiểu Nghiên nhanh chóng che miệng lại, thiếu chút nữa đã sợ tới mức kêu ra tiếng.

Không chờ ba người trao đổi tình báo, một loạt những âm thanh nhỏ vụn truyền tới.

Tô Mẫn nhíu mày, nói: "Đây là tiếng hát sao?"

Nghe như tiếng hát vậy , không biết đang hát cái gì mà lúc có lúc không, từ cuối hành lang truyền tới, lại vô cớ kinh dị.

Lâm Nhất Nhật không biết nghĩ tới cái gì, hạ giọng nói: "Trần Khả chẳng lẽ bị quỷ điều khiển rồi hát hả? Có chút tài nghệ đó, mấy cậu xem Lưu Lị Lị và Trương Viện đi, thảm quá thảm."

Lâm Tiểu Nghiên: "......"

Tô Mẫn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro