Chương 9: Hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mẫn cảm thấy rất kinh hoảng.

Cậu không biết cái tròng mắt này xuất hiện từ lúc nào, đã nhìn cậu bao lâu rồi.

Có lẽ bởi vì bị phát hiện, cái tròng mắt kia xoay chuyển, sau đó nhanh chóng biến mất ở sau giá sách.

Tô Mẫn vội vàng chạy đến một bên khác nhưng không thấy gì cả.

Cũng đúng, thứ kia khẳng định không phải người, nó biến mất thế nào cậu cũng không rõ ràng lắm, dù sao có thể thấy tạm thời nó không có ác ý.

Tô Mẫn tiếp tục tìm hồ sơ, cái này mới là quan trọng nhất.

Hắn sờ sờ cằm, " Dì quản lí ký túc xá giữ kín như bưng việc này đã làm việc ở trường được 6 năm, theo đó việc này hẳn là xảy ra từ 6 năm trở lại đây...."

Nếu xảy ra trước đó, dì ấy sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy, rõ ràng đã tự mình trải qua sự việc đó.

Không nhất định có mặt lúc sự việc xảy ra, nhưng nhất định lúc đó có ở trong trường học, cho nên mới có như phản ứng mãnh liệt như vậy.

Hiện tại cậu đang ở học kỳ hai của năm ba, năm nay là năm 2018, cậu nhập học vào năm 2015, xuyên suốt ba năm đều vô cùng an ổn nên có thể loại trừ. Sự việc hẳn là xảy ra trong ba năm : 2012, 2013 hoặc 2014.

Sau khi loại trừ, phạm vi liền rút nhỏ rất nhiều.

Nhưng thời điểm đối phương tốt nghiệp chưa thể xác định, có thể là nhập học năm 2012 cũng có thể tốt nghiệp năm 2012, hai cái này đều có thể ảnh hưởng đến kết quả điều tra.

Trường học chia hồ sơ thành hồ sơ nhập học và hồ sơ tốt nghiệp.

Người tuy rằng đã xảy ra chuyện, nhưng hồ sơ tốt nghiệp năm đó vẫn sẽ có cô, suy cho cùng cũng là sinh viên trường này.

Việc này xảy ra sớm nhất là năm 2012, muộn nhất là năm 2014.

Chia thành hai trường hợp là tốt nghiệp và chưa tốt nghiệp.

Nếu đã tốt nghiệp, chỉ cần tìm hồ sơ của những ai tốt nghiệp từ năm 2012 đến năm 2014 là được.

Nhưng nếu là trường hợp chưa tốt nghiệp, thời gian tốt nghiệp sẽ là sau năm 2014. Vậy chỉ cần tìm hồ sơ của những người tốt nghiệp từ năm 2015 đến năm 2018 là được.

Nói tóm lại là phải tìm hồ sơ tốt nghiệp của sinh viên từ năm 2012 đến năm 2018.

Tổng cộng mấy năm liền, trường học có nhiều chuyên ngành như vậy, mỗi chuyên ngành lại phân thành mấy lớp, tìm đến tìm đi vẫn tương đối tốn công.

Tô Mẫn đứng suy nghĩ một lát, cảm thấy logic của mình hẳn là không có vấn đề.

Hồ sơ trường học sắp xếp cùng khóa cùng ngành chung với nhau, trong tình huống bình thường sinh viên tốt nghiệp năm nào thì đều nằm hết trong năm đó.

Tô Mẫn rà theo giá sách từ trên xuống, hồ sơ sắp xếp theo năm học, rất nhanh đã tìm ra tầng để hồ sơ của năm 2012.

Lần này khi rút ra cậu chú ý xem có cái tròng mắt nào hay không.

Đúng thật là không có.

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Tô Mẫn vẫn rời xa nơi đối diện với khe hở, đến bên cạnh lật xem hồ sơ tốt nghiệp.

Bởi vì internet phát triển, trường học vừa có hồ sơ điện tử vừa có hồ sơ giấy nguyên bản.

Hiện giờ Tô Mẫn không có cách nào tra hồ sơ điện tử được nên chỉ có thể đứng đây lật từng trang hồ sơ một.

Bởi vì thời gian đã lâu, ảnh chụp trên hồ sơ đều đã thay đổi ít nhiều, nhìn qua còn có điểm quỷ dị, mỗi một cá nhân ngồi cùng nhau dù là sinh viên hay giảng viên đều có khuôn mặt rất nhỏ.

Nhưng xem nhiều lần lại cảm thấy bình thường.

Tô Mẫn chớp chớp mắt, lật từng trang hồ sơ một. Cậu không muốn bỏ qua bất kỳ tấm ảnh chụp nào, chỉ cần cô gái kia là sinh viên trường này, cậu nhất định sẽ thấy cô trong hồ sơ.

Lâm Tiểu Nghiên đột nhiên kêu lên: "Tô Mẫn, cậu mau xem cái này đi!"

Tô Mẫn vội vàng buông hồ sơ đi qua.

Trên tay Lâm Tiểu Nghiên là một tờ báo, trong một góc của trang đầu tiên, có một tin tức nhỏ. Nó nói trường học từng xảy ra một sự cố rất nghiêm trọng, một sinh viên bị giết hại tàn nhẫn, người thân trong nhà cầm hóa đơn bồi thường của trường học đi kêu oan khắp nơi.

Lâm Nhất Nhật cũng thò đầu qua: " Đây có phải cái chúng ta muốn tìm không ?"

Tô Mẫn xem từ đầu đến cuối, sau đó nhìn thấy thời gian trên bài báo là vào bảy năm trước liền lắc lắc đầu, "Không phải."

Chỉ sợ cái này với cái bọn họ đang tìm không có liên quan gì.

Tô Mẫn nhớ tới phân tích của bản thân mà mình chưa nói cho hai người biết, nhắc nhở nói: "Các cậu chỉ cần tìm các bài báo từ năm 2012 đến năm 2014 là được."

Rồi phân tích cho hai người nghe suy đoán lúc nãy của mình.

Mắt Lâm Nhất Nhật sáng lên: " Như vậy sẽ dễ tìm hơn rồi, mỗi năm có 12 tháng, ba năm cũng chỉ có 36 tháng thôi."

So với việc tìm kiếm không có mục tiêu thì tốt hơn nhiều.

Tô Mẫn gật đầu, trở về chỗ giá sách đựng hồ sơ.

Cậu lật xem từng cái, càng xem càng chết lặng, xem mấy tấm ảnh tốt nghiệp này đều cảm thấy như không phải đang xem ảnh chụp mà cứ có cảm giác người trong ảnh sẽ bổ nhào ra bất cứ lúc nào.

Tiếp đó, cậu tìm được hồ sơ của năm 2013.

Khi lật đến trang cuối cùng của hồ sơ, Tô Mẫn đột nhiên phát hiện ảnh chụp chung có rất nhiều người nhưng có một số người không thấy khuôn mặt đâu cả, trống trơn nhìn vô cùng dọa người.

Lông tơ cậu lập tức dựng đứng lên.

Trên một tấm ảnh tốt nghiệp với tổng cộng mấy chục sinh viên cùng mấy người giảng viên, vậy mà khuôn mặt của phân nửa học sinh ở giữa đều trống không, nhìn như một bức tranh bị ai đó xóa mất.

Đây là có chuyện gì?

Nếu các học sinh đều đã chết, vậy thì tấm ảnh tốt nghiệp này làm sao mà có ?

Lâm Nhất Nhật lật xem mấy bài báo phát ngán, đang đi qua thì thấy cậu đứng bất động nên tự mình thò lại gần xem rồi sợ tới mức kêu ra tiếng: "Cái quỷ gì thế này?"

Sao lại có người có mặt, có người lại không có?

Tấm ảnh tốt nghiệp này giống y hệt mấy tấm ảnh kinh dị được lưu truyền trên mạng, như này cũng mẹ nó quá dọa người rồi đó.

Tô Mẫn sau khi kinh hãi thì bình tĩnh lại.

Cậu trầm tư nói: "Bức ảnh này khá đặc thù, những người không mặt này hẳn là có liên quan đến việc chúng ta đang tìm."

Dù sao cũng là phim kinh dị, hết thảy đều phải đủ kinh dị mới thích hợp.

Tô Mẫn đưa hồ sơ cho Lâm Nhất Nhật cầm rồi tùy ý lấy ra một tệp hồ sơ khác, mở ra xem chỉ thấy những tấm ảnh tốt nghiệp rất bình thường.

Càng chứng minh cái hồ sơ vừa rồi rất đặc biệt.

Lâm Nhất Nhật lật lật hồ sơ "Đây là năm 2013."

Tô Mẫn lấy lại hồ sơ, nhìn ảnh chụp chung quỷ dị nói: "Nếu tốt nghiệp năm 2013, sự tình hẳn đã phát sinh vào năm 2012 hoặc năm 2013."

Lâm Nhất Nhật lập tức nghĩ thông suốt: "Tớ đi tìm các bài báo của mấy năm này."

Loại phát hiện này đột nhiên đem đến một cảm giác tốt.

Hồ sơ của mỗi người đều có ảnh chụp đi kèm với thông tin, một số người còn có cả lời khen, Tô Mẫn lướt qua những cái này, tiếp tục lật.

Thông tin cá nhân được được đính kèm chỗ ảnh chụp vô cùng bình thường.

Tô Mẫn đang muốn lật qua, liền thấy phông nền của tấm ảnh thứ hai bỗng chuyển sang hai màu đen trắng, hơn nữa với kích cỡ này, bối cảnh này...

Thật giống như một bức di ảnh.

Tô Mẫn chịu đựng cảm giác không khoẻ tiếp tục lật xem.

Cái di ảnh có phải đang muốn nói rằng người trong ảnh đã tử vong không ?

Tô Mẫn lật lại những tấm ảnh tốt nghiệp phía trước, những sinh viên có khuôn mặt sẽ không bị đổi thành di ảnh, nhưng những người không thì bị.

Vì sao những người không mặt trong ảnh tốt nghiệp qua đến ảnh chụp riêng lại biến thành di ảnh, cậu chỉ có một suy đoán, có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết......

Như vậy mới phù hợp với cốt truyện của phim kinh dị.

Khi Tô Mẫn lật hồ sơ, phía sau lưng luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm nhưng chờ đến lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn chung quanh thì không thấy gì cả.

Ánh đèn từ điện thoại đem ánh sáng và bóng tối ngăn cách, cũng ngăn cách các đồ vật khác, chỉ còn lại âm thanh của tiếng lật báo.

Tô Mẫn cúi đầu tiếp tục xem.

Đúng lúc này, ánh sáng từ điện thoại đột nhiên biến mất, toàn bộ phòng hồ sơ lâm vào bóng tối, làm ba người đều kinh hoảng.

Tô Mẫn lập tức xoay người: "Điện thoại tôi không biết sao lại tắt?"

Không ai trả lời, tựa như phòng hồ sơ chỉ có một mình cậu.

Chung quanh quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Tô Mẫn đặt điện thoại lên bàn, khắp nơi một mảnh hắc ám nên bây giờ cậu chỉ có thể lần mò đi tìm.

Lúc đi lại cậu luôn chú ý động tĩnh xung quanh.

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên cũng không kêu cậu, việc này quá kỳ lạ. Dựa theo tính cách của hai người bọn họ, giờ phút này hận không thể kêu ra tiếng mới đúng.

Chân Tô Mẫn đụng phải cái bàn, cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng duỗi tay sờ vào, không bao lâu sau liền sờ trúng điện thoại của mình.

Nhưng chưa kịp mở lên, cậu đã nhìn thấy phía trước có một cái bóng đen.

Tô Mẫn vừa nháy mắt, cái bóng đen kia lại biến mất, tựa hồ như chưa từng xuất hiện.

Nhưng Tô Mẫn biết nó đang ở đó, có lẽ chính là chủ nhân của cái tròng mắt kia.

Cậu nhanh chóng mở đèn điện thoại lên, rất nhanh ánh sáng đã xuất hiện.

Tô Mẫn lúc này mới xoay người, liền nhìn thấy hai người Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên đang run bần bật, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.

"Ánh sáng?"

Lâm Nhất Nhật vui mừng mà ngẩng đầu: "Tô Mẫn, tớ vừa mới kêu cậu, sao cậu không trả lời vậy ? Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu chạy mất rồi."

Tô Mẫn nghi hoặc nói: "Cậu kêu tôi?"

Lâm Nhất Nhật nói: "Đúng vậy, vừa rồi xung quanh đột nhiên tối sầm tớ liền kêu cậu, nhưng cậu không trả lời tớ, tớ rất sợ, sau đó liền......"

Sau đó liền ngồi xổm trên mặt đất.

Tô Mẫn nhíu mày, quả nhiên là quỷ quấy phá, bọn họ không nghe thấy tiếng của đối phương, giống như bị ngăn cách bởi một tầng không gian.

Lâm Tiểu Nghiên cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Nơi này hình như không được sạch sẽ, hồi nãy tớ cũng không nghe thấy tiếng của Lâm Nhất Nhật......"

Bản thân cô cũng có kêu nhưng khi không nghe thấy tiếng của Lâm Nhất Nhật thì cũng biết người khác nhất định cũng không nghe thấy tiếng của mình.

Tiếp tục đợi nữa chắc điên mất.

Tô Mẫn nói: "Tôi đã tìm thấy manh mối rồi."

Cậu đang muốn lấy hồ sơ đem lại đây thì phát hiện mặt bên kia bị rút ra một phần hồ sơ, ngay kế bên cậu vừa mới đứng.

Rõ ràng lúc nãy vẫn còn bình thường.

Tô Mẫn càng nghĩ càng thấy ớn, cái hồ sơ kia nhìn như đang bị người nào đó rút ra nhưng có chuyện ngoài ý muốn nên chỉ mới rút được một nửa.

Chuyện ngoài ý muốn có thể là chuyện gì? Là do cậu mở đèn điện thoại lên sao.

Chỉ cần lúc ấy cậu quay đầu lại nhìn là có thể nhìn thấy.

Tô Mẫn cảm thấy căn phòng hồ sơ này thật sự rất tà môn, từ lúc bắt đầu nhìn thấy tròng mắt đến bóng đen và âm thanh bị ngăn cách bây giờ.

Cậu hỏi: "Các cậu có tìm được được manh mối nào trên báo không ?"

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên lắc đầu: "Trường học lưu giữ quá nhiều loại báo chí, hơn nữa bên trong phần lớn đều là tin tức về xã hội, xem hết một lượt cũng có không ít án giết người nhưng không có cái nào tương quang với trường học, chúng tớ còn chưa xem——"

Lời nói còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Sắc mặt Tô Mẫn trầm xuống, "Có thể là quản thư đang đến, chúng ta phải rời khỏi đây ngay."

Không thể mạo hiểm đợi ở đây được.

Tô Mẫn bước nhanh đến nhìn vào mắt mèo trên cửa, phát hiện thanh âm là từ cầu thang bên kia truyền đến, ở đi về hướng bên này.

Ở tầng hầm phải di chuyển ra phía sau mới có thể đến được hành lang, nơi đó có hai cái cầu thang được phân ở hai bên.

Tô Mẫn lại trở về bên cạnh bàn, lấy điện thoại chụp ảnh tốt nghiệp trong hồ sơ lại, sau đó lại chụp mấy tấm là di ảnh sinh viên cùng với thông tin cá nhân, sau đó nói: " Rời khỏi đây trước đã."

Rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đi hỏi người khác.

Lâm Nhất Nhật nói: "Mau lên, mau chạy đi."

Ba người đến một cái cầu thang khác, Tô Mẫn vừa đi lên đã nhìn thấy người quản lý đang đứng ở hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro