Chương 20: Phòng tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là tới gần tiểu đảo nên cái loại cảm giác nguy hiểm đã thay thế say tàu.

Cả người Tô Mẫn đều căng chặt lên.

Trần Tinh Châu còn đang vẽ ra một tương lai rất tốt đẹp: "Chúng ta ở đây mười ngày nửa tháng, Minh Nhã nhất định sẽ làm lành với tớ."

Tô Mẫn muốn vả vô đầu hắn một cái.

Tưởng tượng đẹp ghê, chỉ sợ hai người còn chưa kịp làm lành thì mấy người trên thuyền bọn họ đều đã chết mất xác trên hòn đảo này rồi.

Lần này có tổng cộng năm người, trừ nam chính Trần Tinh Châu cùng nữ chính Triệu Minh Nhã ra, còn lại chính là cậu, Tưởng Vân Hỏa và Trần Di Hinh.

Tưởng Vân Hỏa là một người bạn cùng phòng khác của họ, còn Trần Di Hinh là bạn gái Tưởng Vân Hỏa, cũng là bạn cùng lớp của Triệu Minh Nhã.

Chính hai người bọn họ cùng với Trần Tinh Châu đã lên kế hoạch đến hòn đảo này.

Tô Mẫn thở dài, nghĩ thầm bây giờ không còn khả năng quay đầu nữa rồi, dù bộ phim này có như thế nào thì cũng phải tiếp tục.

Nửa giờ sau, thuyền rốt cuộc cũng cập bờ.

Trên đảo nhỏ không có nhiều phòng lắm, nhưng phong cảnh đúng là rất đẹp, thảm thực vật cũng không tồi, từ chỗ cập bờ này là có thể thấy bãi cỏ xanh mướt.

Hơn nữa lúc họ tới là gần chạng vạng, đứng bên này có thể nhìn thấy cảnh mặt trời sắp lặn rất đẹp, hoàn toàn không thua gì ảnh chụp trên tạp chí.

Mọi người xuống thuyền, Trần Tinh Châu đi gặp dân trên đảo.

Qua vài phút, hắn trở về, "Được rồi, đối phương sẽ đến tiếp chúng ta ngay thôi, chúng ta trước hết cứ ở bên ngoài một chút là được, phòng ở nằm trên núi.

Triệu Minh Nhã hiếu kỳ nói: "Bến tàu ở đây sao không thấy có người gì hết."

Tưởng Vân Hỏa nói: " Dân cư trên hòn đảo này vốn dĩ thưa thớt mà, cơ bản không có hơi người đâu, nếu ở đây nhiều người, chúng ta còn chơi cái gì nữa."

Tô Mẫn không nói một lời mà đi theo phía sau bọn họ, bọn họ cũng chỉ cho rằng Tô Mẫn còn di chứng của việc say tàu.

Từ bến tàu đi thẳng một đường, rất nhanh đã đến chân núi, đường đi bắt đầu phức tạp hơn.

Trần Tinh Châu đứng ở giao lộ chờ người tới đón.

Đúng lúc này, Trần Di Hinh đột nhiên nhảy lên tại chỗ: " Sao lắm cóc ghẻ vậy, hù chết tớ rồi."

Bọn họ lúc này mới chú ý tới dưới chân, trên con đường này có rất nhiều cóc ghẻ đang nhảy nhót. Còn đang ở trên đường mà cứ tưởng đâu là đi nhầm vào hang ổ của chúng.

Liếc mắt một cái đã thấy cả đám, mấy cô gái đều không muốn đi nữa.

Tô Mẫn không sợ thứ này nhưng nhìn đến con đường phía trước toàn là chúng, da đầu cũng có chút tê dại, cảm thấy hòn đảo này không được bình thường.

Bộ phim kinh dị mới này so với《 Trường Đại Học Kinh Hoàng 》còn làm cho tâm lý người ta trở nên kích thích hơn.

Tô Mẫn nghe được động tĩnh, xoay người, "Bên kia có một bà lão đang đi tới."

Bà lão chống một nhánh cây làm gậy, chậm rì rì mà đi trên đường, chốc lát sau đã đến bên cạnh bọn họ.

Trần Tinh Châu thấp giọng nói: " Hình như đôi mắt của bà ấy không thể nhìn thấy."

Tô Mẫn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, thì ra là như thế này, bà lão này là một người mù, cho nên ánh mắt khi nhìn bọn họ mới kỳ lạ như vậy.

Bà lão hỏi: "Các người tới đây làm gì?"

Trần Tinh Châu chủ động tiến lên: "Chúng cháu tới nơi này để chơi."

Bà lão ho khan một tiếng: "Chơi? Không có gì để chơi hết, mau chạy nhanh đi, nơi này không có gì để chơi đâu, nếu chậm trễ thì mấy người sẽ không trở về được nữa......"

Trần Tinh Châu nhíu mày, không biết nói cái gì mới tốt.

Hắn đã sớm tính toán thời gian, đến lúc đó chiếc thuyền kia sẽ đến đây đón bọn họ trở về, cho nên một chút cũng không cảm thấy lo lắng.

Bà lão còn đang lải nhải: " Tiểu đảo này không có đồ hay cái gì vui hết, trên núi cũng không, mấy người mau trở về đi......"

Tâm thần Tô Mẫn hơi động.

Bà lão hay ông lão nào xuất hiện trong loại phim kinh dị này thường đều sẽ sống đến cuối cùng, hoặc là người nhắc nhở, bà lão này có lẽ giống vậy.

Cậu nghĩ một hồi, thấp giọng hỏi: "Bà ơi, sao không thể chơi ở nơi này vậy ạ? Ở đây từng xảy ra chuyện gì sao?"

Nếu ngay từ đầu đã hỏi chuyện gì đã xảy ra, phía sau có khả năng sẽ rất đơn giản.

Bà lão đang muốn nói chuyện, đột nhiên một người đang ông trung niên đi tới từ phía sau, ông ta nói: " Là các người vừa mới liên hệ với tôi sao ?"

Bà lão mù liền xoay người chống gậy rời đi.

Trần Tinh Châu vội vàng nói: "Đúng vậy, là chúng tôi."

Sắc mặt người đàn ông trung niên không tốt mà nói: " Sao bây giờ các người mới thông báo là muốn tới, tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả."

Trần Tinh Châu vò đầu: "Lúc trước có nói rồi, nói hôm nay sẽ tới."

Người đàn ông trung niên không chút hoang mang nói: " Lần trước liên hệ với cậu là em trai tôi, hắn đã rời đảo rồi nên tôi cũng không biết việc này, các người kêu tôi chú Hà là được."

Nếu nói như vậy, Trần Tinh Châu cũng không hỏi lại.

Lúc trước hắn liên hệ trơn tru với một người khác về nơi này, vậy mà bây giờ lại đi đâu mất, tiền cũng chuyển cho tên kia rồi.

Chú Hà ở phía trước dẫn đường, tránh khỏi đường nhỏ toàn là cóc ghẻ, đi vòng đường khác để lên núi.

Tô Mẫn quay đầu lại nhìn, thân ảnh của bà lão mù kia đã biến mất, không biết đã đi đâu.

Ước chừng hơn mười phút sau, đám người rốt cuộc cũng thấy được chỗ ở.

Đã ngồi cả buổi trưa trên thuyền rồi, bây giờ xem như đã có thể nghỉ ngơi.

Chú Hà lấy chìa khóa mở cửa, đây là một gian phòng trệt hết sức bình thường, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn, ngay cả đèn cũng là bóng đèn bình thường, mặt tường được sơn trắng toát.

Chờ dàn xếp tốt từng người, Tô Mẫn cuối cùng vẫn đánh một giấc trong phòng.

Kịch bản rạp chiếu phim đưa cho là cậu xảy ra chuyện khi tắm, trước đó sẽ an toàn, cho nên bây giờ ngủ cũng không có vấn đề gì.

Sau khi tỉnh lại thân thể thoải mái hơn rất nhiều, cậu đứng dậy đi ra bên ngoài.

Sắc trời đã gần tối, Trần Di Hinh đang ở bên giá nướng BBQ sắp xếp dụng cụ, miệng lẩm nhẩm một bài hát nào đó.

Tô Mẫn đi một vòng xung quanh, lúc trở về cậu cảm thấy có người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, nhưng nhìn qua nhìn lại thì không thấy ai cả.

Trong bóng đêm đen như mực giống như có một con quái vật không tên đang ngủ đông.

Tô Mẫn nhớ tới một bộ phim tên là《 Sương Mù 》.

Trong sương mù của bộ phim kia có một con quái vật siêu nhiên, mà nơi này của bọn cậu lại còn tối thui, cái kết của bộ phim kia rất đáng sợ, có khi bộ phim này cũng vậy.

Cơn nguy hiểm giống như tận thế đang đến gần để khảo nghiệm nhân tâm.

Cảm giác bị nhìn trộm càng ngày càng mãnh liệt, thẳng đến khi Tô Mẫn ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện mấy người đàn ông xa lạ ở trên sườn núi đang nhìn bọn họ.

Bởi vì trời tối, cụ thể bọn họ trông như thế nào, cậu không thấy rõ.

Thấy Tô Mẫn đột nhiên nhìn qua, mấy người đàn ông kia nhanh chóng xoay người, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Tô Mẫn xác định đó là người chứ không phải quỷ, nhưng trực giác của cậu bảo không đúng lắm. Cậu không dám đuổi theo, bởi vì đi lạc một mình trong phim kinh dị sẽ trở thành mục tiêu bị giải quyết đầu tiên.

Tưởng Vân Hỏa đi tới, hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Tô Mẫn ăn ngay nói thật: "Vừa rồi có mấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào chúng ta, tôi cảm thấy không đúng lắm."

Hơn nữa phản ứng của họ khi bị nhìn thấy cũng làm cậu không thoải mái.

Tưởng Vân Hỏa nhíu mày, suy đoán nói: "Có thể là cư dân trên đảo thấy chúng ta mới tới nên tò mò thôi."

Tô Mẫn nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Khi trở lại bãi đất trống trước phòng ở, giá nướng BBQ đã được dọn xong, than bên trong cũng đã cháy, đang bốc lên những tia lửa đỏ rực.

Lúc này, Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã mới từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo một thùng nước không lớn cũng không nhỏ.

Tô Mẫn quan sát thấy tâm tình của nam chính có vẻ rất tốt, có thể là do được ở riêng với nữ chính.

Trần Di Hinh đón bọn họ: "Nguyên liệu nấu ăn rốt cuộc cũng tới rồi."

Trần Tinh Châu đặt thùng nước ở giữa: " Xách cả một đường mệt muốn chết, tối nay chúng ta ăn cái này đi, hải sản nướng BBQ."

Bọn họ có đem đến đây một ít đồ ăn, những thứ còn lại đều là tự đến bờ biển kiếm, cảm giác tự làm tự ăn cũng rất thú vị.

Tưởng Vân Hỏa thò lại gần, u a một tiếng.

Sau đó liền nghiêng thùng nước cho Tô Mẫn xem, " Cậu xem này, mấy con trai to bằng bàn tay, ăn vào nhất định rất ngon."

Đợi lát nữa nướng lên nhất định sẽ làm người ta thèm chết.

Tô Mẫn không đi đến bờ biển, cũng không ăn hải sản, đối với con trai cũng chỉ là có nghe nói qua, xung quanh tiểu đảo là biển, đồ ăn so với các cửa hàng bán hải sản trên đất liền tự nhiên sẽ tươi ngon hơn.

Hắn hỏi: "Muốn tôi giúp không?"

Trần Tinh Châu cự tuyệt, " Cậu là bệnh nhân, lên giường nằm đi, buổi tối trực tiếp tới ăn là được."

Tô Mẫn cũng không cưỡng cầu mà rời đi, cậu đi xung quanh nơi này một vòng nhưng không phát hiện ra chỗ nào không đúng cả.

Mấy căn phòng này có sân, tổng cộng có ba gian phòng song song nhau, hình như người dân ở đây sống trong loại nhà này, song song với hành lang là ba tấm cửa gỗ.

Tô Mẫn không thấy được phòng tắm ở đâu.

Đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt cậu đột nhiên liếc đến bóng người đang đứng bên kia, là chú Hà, trong tay còn xách theo một ít hải sản và đồ ăn.

Chú Hà cười nói: "Tôi tới đưa đồ ăn cho các cậu."

Tô Mẫn gật đầu nói: "Cảm ơn, đúng rồi chú Hà, phòng tắm nằm ở nơi nào vậy, tôi không tìm thấy."

Chú Hà dừng một chút, nói: "Không phải ở đây, cậu đi theo tôi."

Tô Mẫn đi theo phía sau hắn, đầu chú Hà trọc, lớn lên còn rất cao to, nhưng thật ra là người thích cười, tuy rằng cậu cảm thấy cười rộ lên như thế không được đẹp lắm.

Họ đi chưa đến một phút thì ngừng lại, chú Hà chỉ về phía trước, "Chính là chỗ đó, trên đảo không được tiện nghi lắm nên mấy cậu chịu khó dùng chung một phòng tắm với nhau đi."

Tầm mắt Tô Mẫn theo ngón tay hắn nhìn qua, thấy trên cửa viết hai chữ " Phòng tắm " đỏ tươi.

Hai chữ này được viết bằng sơn đỏ, còn bị chảy xuống dưới do làm ẩu, kéo ra một dấu vết dài.

Có điểm giống với mấy cái tên máu me đầm đìa trên poster phim kinh dị.

Tô Mẫn đột nhiên nghĩ đến cái này, sau lưng trở nên lạnh toát, quay đầu thấy chú Hà đang nhìn chằm chằm cậu, cố nặn ra một nụ cười tươi: " Được, tôi biết rồi."

Chú Hà cũng cười, nói: "Được, vậy tôi về trước đây."

Chờ ông ta đi rồi, Tô Mẫn mới nghiêm túc mà đánh giá phòng tắm cách đó không xa.

Nhìn dòng chữ màu đỏ kia, cậu càng thêm kiên định đêm nay ráng chịu một chút, chờ ngày mai ban ngày rồi tắm rửa sau.

Tắm rửa so với mạng sống, đương nhiên là mạng sống quan trọng hơn.

Rạp chiếu phim sau khi đưa kịch bản nhân vật thì không cho nhắc nhở nữa, Tô Mẫn muốn biết thêm cái gì thì phải sống qua đêm nay mới được.

Tô Mẫn xách theo đồ chú Hà đưa quay lại chỗ nướng BBQ.

Bọn Trần Tinh Châu nhận lấy rồi phấn chấn đi xử lí chỗ hải sản đó, cá chú Hà đem đến cũng bị lấy ra một con, nó rất lớn, lại còn rất mập.

Tưởng Vân Hỏa xung phong nhận việc giết cá.

Hắn vừa cạo vảy cá, vừa buồn bực nói : "Nướng có một con sao mà đủ ăn, lát nữa phải làm thêm vài con khác."

Năm người một con cá làm sao mà đủ, một mình hắn hoàn toàn có thể giải quyết hết con cá này, đồ tự nhiên chắc hắn ngon hơn so với trong siêu thị.

Tô Mẫn ngồi xổm bên cạnh nhìn.

Nước bên này chảy ra từ một ống nước nối từ phòng tắm bên kia lại đây, cho nên phải sử dụng thật tiết kiệm, tránh cho việc dùng luôn nước tắm cho buổi tối.

Sau khi chà rửa bớt vảy cá, Tưởng Vân Hỏa cầm dao rạch bụng cá ra.

Hắn còn phổ cập tri thức khoa học cho Tô Mẫn: "Thật ra chúng ta có thể ăn rất nhiều thứ trên người cá, trứng cá nếu được xử lí tốt cũng ăn rất ngon, đợi lát nữa cho cậu xem tay nghề của đầu bếp Tưởng."

Tưởng Vân Hỏa móc bong bóng cá* ra ném qua một bên.

*Bong bóng cá sở hữu rất nhiều chất có lợi cho sức khỏe con người như chất protein dính, các nguyên tố vi lượng, các loại vitamin, kẽm, sắt...Bên cạnh đó, bong bóng cá còn được biết đến với tên gọi "nhân sâm biển". Bong bóng cá không những được dùng để chế biến thành rất nhiều món ăn ngon mà còn có công dụng chữa bệnh rất tốt.

Tô Mẫn theo bản năng mà cầm thứ kia lên xem, nhìn thấy máu chảy đầm đìa trên đó thì thu hồi tầm mắt, nhưng rất nhanh đã tò mò nhìn tiếp.

Cậu nhặt một cành cây nhỏ trên mặt đất, chọc chọc vào nó.

Thứ đó rất nhanh đã bị chọc bể, Tô Mẫn híp híp mắt, trong lòng có dự cảm không lành, "Đây là cái gì?"

"Cái gì?" Tưởng Vân Hỏa dừng động tác xử lý cá lại, đi qua xem thử, dùng tay không gẩy gẩy một chút, đồ vật bên trong đều bị làm cho rối loạn hết.

Một đoạn đồ vật nhỏ rớt ra.

Mí mắt Tô Mẫn nhảy nhảy.

Bởi vì trời tối không thấy rõ, Tưởng Vân Hỏa chỉ có thể cầm lấy đưa lên mắt nhìn xem, cảm thấy hơi quen: "Cái này giống như......"

So sánh với tay mình kế bên, hắn đột nhiên nhận ra cái gì đó, thân mình như bị điện giật mà ném thứ đó đi, sắc mặt trắng bệch.

Tô Mẫn trực tiếp trả lời: "Không nhìn lầm thì đó là ngón tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro