Chương 19: Tiểu đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ nhận được tin nhắn của Tô Mẫn, liền nhanh chóng dò hỏi xem cậu có muốn bọn họ tuyên truyền không.

Tô Mẫn tò mò hỏi: "Tuyên truyền? Các anh muốn tuyên truyền thế nào ?"

Người phụ trách nói: " Nối tiếp thành công của lần trước, đem tên tuổi của cậu ra, sau lần đầu tiên thành công Tô tiên sinh lại tiếp tục thể nghiệm bộ phim kinh dị thứ hai......"

Tô Mẫn ngay lập tức bảo dừng: "Đừng, đừng tuyên truyền."

Với cái phương án tuyên truyền này, sau này cậu đi ra ngoài thì có khác gì minh tinh đâu, cậu không có hứng thú với việc tiến vào giới giải trí mà chỉ thích xem phim thôi.

Người phụ trách tiếc nuối: " Vậy đi, đều nghe theo ý của Tô tiên sinh, chúng tôi vốn dĩ muốn hấp dẫn một ít khán giả để tạo nhiệt, nếu Tô tiên sinh không muốn thì thôi vậy."

Tô Mẫn thần sắc cổ quái, nói: "Không cần."

Nếu như làm vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra ồn ào, bài đăng trên diễn đàn phỏng chừng lại nhiều thêm, có người lại muốn viết truyện người lớn.

Thật vất vả nhiệt độ mới đi xuống, cậu không muốn xuất hiện chuyện như vậy.

Người phụ trách bên kia rất nhanh đã mang ý kiến của cậu đưa lên trên, sau đó lại lấy vé xem phim mới bằng căn cước cho cậu.

Một tấm vé xem phim thôi, đối với họ chẳng đáng là bao.

Rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ nói chuyện vẫn rất giữ lời, việc Tô Mẫn muốn trải nghiệm《 Đảo Đoạt Mệnh 》không có người bên ngoài nào biết.

Cách ngày chiếu mấy ngày, cậu vẫn học tập và nghỉ ngơi như bình thường.

Nhưng thỉnh thoảng, Tô Mẫn sẽ bớt thời giờ tra xét cốt truyện của《 Đảo Đoạt Mệnh 》một chút.

Nghe tên liền biết, bộ phim kinh dị này xảy ra trên một hòn đảo nhỏ, nói cách khác đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện tình huống liên lạc với bên ngoài đảo bị cắt đứt, không thể cầu cứu.

Khác với《 Trường Đại Học Kinh Hoàng 》, mọi thứ như phát sinh ở chính trên người mình, cốt truyện rất đơn giản.

Bởi vì phim kinh dị quan trọng nhất chính là yếu tố huyền nghi và kinh dị, cho nên phần giới thiệu phim sẽ không lộ ra cái gì cả.

Tóm tắt cốt truyện của《 Đảo Đoạt Mệnh 》trên mạng có rất ít, chỉ có mấy trăm từ ngắn ngủn, cũng chẳng thấy thông tin trọng điểm ở đâu.

Lần này có nam nữ chính thật sự, nam chính Trần Tinh Châu cùng nữ chính Triệu Minh Nhã là một đôi tình nhân, trong phim đang học đại học.

Không ai biết vì sao họ lại cãi nhau một trận, sau đó chiến tranh lạnh.

Bạn bè hai người thấy vậy bèn muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai bên, cuối cùng họ chọn một hòn đảo nhỏ rủ Trần Tinh Châu và Triệu Minh Nhã cùng đi du lịch giải sầu.

Nhưng từ khi đến hòn đảo nhỏ đó, bọn họ liên tiếp gặp đủ thứ chuyện quỷ dị.

Người bạn đầu tiên chết một cách kỳ lạ, theo sau đó là người thứ hai......Mọi thứ xảy ra liên tục bao trùm bọn họ trong một tầng hắc ám, mọi người đều bị nhốt bên trong sự kinh hoàng đó.

Càng ngày càng nhiều nguy hiểm bắt đầu tiếp cận những người còn lại, Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã vì sống sót, bắt đầu chủ động tìm kiếm bí mật của tiểu đảo này......

Cuối cùng là thành công chạy thoát, hay là không còn ai sống sót?

Tô Mẫn cảm thấy cái kết của bộ phim này có thể là không còn ai sống sót.

Đạo diễn của《 Đảo Đoạt Mệnh 》trước đây đã quay rất nhiều bộ nên am hiểu sâu sắc với kịch bản của phim kinh dị, kết cục thành công chạy thoát với ông ta mà nói có lẽ quá đơn giản.

Ngược lại kết cục không ai còn sống nghe có vẻ đáng sợ nhưng lại hết sức hợp lí, làm người xem càng nghĩ càng sợ.

Tô Mẫn trong lòng gán nhãn nguy hiểm cho bộ phim này.

Nếu không còn ai sống sót, nhân vật mà cậu được xếp cho chỉ sợ cũng là một pháo hôi bình thường, đến lúc đó trong những người chết sớm nhất tuyệt đối có phần cậu.

Nhất định phải tránh xa nguy hiểm mới được.

Tô Mẫn xem từ đầu đến cuối, lại tìm thêm một ít thông tin khác.

Nhưng mà không có thông tin nào hữu dụng, đơn giản là đóng phim lúc sự kiện quỷ dị đã xảy ra, nam nữ chính ngọt ngào hỗ trợ nhau, không giúp ích gì cho cậu.

Đối với hòn đảo đoạt mệnh này, Tô Mẫn khá là tò mò.

Sáng sớm hôm sau, Vương Địch mang theo quầng thâm mắt vọt tới trước mặt Tô Mẫn, " Tớ biết bộ phim đoạt mệnh đảo gì đó quay ở đâu rồi, cậu muốn xem thử không ?"

Tô Mẫn sửng sốt một chút, "Cậu biết ở đâu?"

Vương Địch gật đầu nói: "Đúng vậy, trùng hợp ghê, bộ phim này được quay ở quê của một người bạn cao trung của tớ."

Hắn đem tin tức mình điều tra được nói ra.

Tiểu đảo kia nằm ở trong nước, nhưng không phải điểm du lịch, có thể nói trừ những người dân sống trên đảo ra thì không có ai đến.

Năm trước《 Đảo Đoạt Mệnh 》liền ký hợp đồng với người dân trên đảo.

Vương Địch gãi gãi đầu: "......Nhưng mà thời điểm quay phim cậu bạn kia không có nhà, nên cốt truyện là gì cậu ấy cũng không rõ lắm."

Tối hôm qua hắn hưng phấn cả một đêm, nếu không phải sợ quấy rầy Tô Mẫn ngủ thì đã trực tiếp đánh thức cậu dậy rồi.

Tô Mẫn lộ ra một nụ cười tươi, "Tôi biết rồi."

Tuy rằng những cái Vương Địch nói đúng thật là vô dụng, nhưng dù gì cũng là có lòng tốt.

Vương Địch nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói: " Cậu không biết có bao nhiêu người đang chờ xem để chê cười cậu đâu, biểu hiện cho tốt vả mặt tụi nó đi."

Tô Mẫn trong một đêm trở thành người nổi tiếng, không ít người nhìn đến đỏ cả mắt, nhưng khi họ tự mình xem phim thì đều chết rất thảm.

Cho nên sau khi trở về bọn họ liền truyền bá là Tô Mẫn có thể thành công là nhà vào may mắn.

Vương Địch là không hiểu mạch não của bọn họ, may mắn thì làm sao, may mắn thì có thể sống đến cuối phim kinh dị hả, đó là thực lực.

Tô Mẫn hết sức bình tĩnh: "Tôi không quan tâm, không liên quan gì đến bọn họ."

Lần này đi vào chết ở nửa đường hay sống đến cuối phim cậu cũng không biết.

Chỉ có thể làm hết sức mình.

Đêm trước ngày chiếu, Lý Văn Tân mang về cho cậu một cái bùa hộ mệnh.

Lý Văn Tân mỹ danh nói là hắn ta cầu ở chùa về, nếu cậu mang lên là có thể sống sót trở về.

Tô Mẫn không quan tâm đến hắn.

Ngày chiếu phim vừa vặn là cuối tuần, cũng là do rạp chiếu phim xem xét Tô Mẫn vẫn còn là sinh viên, phía bên phim cũng muốn cuối tuần cho nhiều người.

Khi Tô Mẫn đến rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ, rất nhiều đôi tình nhân đều đang xếp hàng.

Người phụ trách đã sớm phân phó cho người của rạp chiếu phim, tới dẫn đường cho cậu vẫn là nhân viên công tác lần trước, lần này cậu ta nói tên cho cậu biết: "Kêu tôi Tiểu Hà là được."

Tô Mẫn gật gật đầu.

Tiểu Hà nhỏ giọng nói: "Hôm nay bộ phim kinh dị này...... Kỳ thật có vài người cũng lựa chọn hình thức thực tế ảo để xem."

Vài người ? Tô Mẫn thật ra cảm thấy rất bình thường.

Lần trước sau khi cậu rời đi liền có không ít người đến thể nghiệm, kịch bản giống cậu nhưng đều chết rất nhanh, chưa được mấy phút đã thoát ra, họ ở trên mạng móc mỉa cậu, thậm chí còn nói cậu đi cửa sau.

Tô Mẫn đều xem được, nhưng không để trong lòng.

Tiểu Hà hỏi: "Tô tiên sinh, cậu có muốn cùng nhau xem với những người khác không ?"

Tô Mẫn lắc đầu, cậu không muốn xem phim cùng người lạ, dưới hoàn cảnh khẩn trương của phim kinh dị, cái gì cũng có thể xảy ra.

Ngược lại một mình thì tốt hơn.

Tiểu Hà không tiếp tục hỏi nữa mà dẫn cậu đến một phòng chiếu phim mới không giống lần trước, bên trong đã có vài người ngồi, còn có một đôi tình nhân.

Tô Mẫn lại nghĩ tới đoạn đối thoại cậu đã nghe trước đó, thầm nghĩ vậy mà thật sự có một đôi tình nhân dám đến thể nghiệm thực tế ảo trong phim kinh dị.

Nhân viên công tác Tiểu Hà rời đi trước.

Tô Mẫn tự mình mang mũ bảo vệ lên, nhìn đèn trong rạp bắt đầu tối đi, màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn đầu tiên.

Lần này phần đầu rất bình thường, mở đầu hình như là một vùng nông thôn, sau đó màn hình quay đến một tiểu đảo, tên bộ phim hiện ra—— Đảo Đoạt Mệnh.

Càng yên bình thì càng đáng sợ, Tô Mẫn biết rõ đạo lý này.

Cậu hít sâu một hơi, trước mắt xuất hiện nhắc nhở đã lâu không gặp của rạp chiếu phim: "Xin chào người xem Tô Mẫn, cậu đã chuẩn bị tốt để bắt đầu thể nghiệm《 Đảo Đoạt Mệnh 》chưa?"

Tô Mẫn trả lời có, tiếp theo đó là lâm vào ngủ say.

Toàn bộ người xem trong phòng đều trở thành nhân vật trong phim.

***

Mùi tanh của nước biển theo gió thổi lên trên thuyền.

Tô Mẫn còn chưa mở mắt mà đã cảm thấy dạ dày cồn cào muốn ói, xung quanh lảo đảo lắc lư làm cậu không thoải mái chút nào.

Trong mũi toàn là hương vị của nước biển, làm cậu càng thêm khó chịu.

Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nữ: "Cho cậu thuốc nè, tớ vừa tìm được trong balo đó, uống xong có lẽ cậu sẽ cảm thấy khỏe hơn."

Tô Mẫn mở mắt ra, phát hiện phía trước thế nhưng lại là biển.

Cậu phản ứng lại, cũng đúng, bọn họ đến tiểu đảo du lịch thì xung quanh phải toàn là biển chứ, bằng không sao lại gọi là tiểu đảo.

Chỉ là hiện tại cậu hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của một hòn đảo nào, tựa như con thuyền của bọn họ đang đi phiêu bạc không có điểm dừng.

Tô Mẫn là lần đầu tiên ngồi thuyền, không nghĩ tới vậy mà lại bị say.

Giọng nữ bên cạnh lại hỏi: "Tô Mẫn, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tô Mẫn quay đầu, cảm thấy hơi rối, cậu nhận thuốc từ tay cô gái, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Đối phương cười cười, nói: "Không ngờ cậu lại say tàu, chờ tới đảo cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi tối chúng ta sẽ ăn đồ nướng."

Tô Mẫn gật gật đầu, không đáp lại nữa.

Không quá vài giây, nhắc nhở của rạp chiếu phim liền đến: 【 Xin chào khán giả Tô Mẫn, mời cậu mau chóng tiếp nhận kịch bản 】

Tô Mẫn nhanh chóng tiếp nhận kịch bản.

Dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, cậu sợ sẽ không sống được lâu trong bộ phim lần này, người đầu tiên chết rất có thể là cậu.

Có lẽ vì lần trước nên rạp chiếu phim sắp xếp cho cậu một kịch bản còn sống được tới mấy tiếng.

Lần này Tô Mẫn được thủ vai bạn cùng phòng của nam chính Trần Tinh Châu.

Mà suất diễn của cậu trong bộ phim này rất ít, ngồi thuyền bị say tàu nên khi tới tiểu đảo cậu liền đi nghỉ ngơi.

Buổi tối lúc đoàn người nam nữ vai chính vui sướng nướng BBQ, cậu bởi vì không thoải mái mà một mình ở lại chỗ của người dân.

Sau đó đến phòng tắm tắm rửa thì chết.

Tô Mẫn: "......"

Cậu không lời gì để nói.

Rạp chiếu phim có tình yêu mãnh liệt với nơi này sao ?Vì sao liên tục hai lần sắp xếp cách chết cho cậu không phải toilet thì cũng là nhà tắm?

Lần này còn thảm hại hơn, chết ngay lúc tắm.

May mà hiện tại vẫn còn ở trên thuyền, cậu còn có thể sống thêm một khoảng thời gian, Tô Mẫn trong lúc nhất thời vậy mà cảm thấy say tàu so với tắm rửa còn tốt hơn.

Người vừa rồi nói chuyện với cậu chính là nữ chính Triệu Minh Nhã.

Triệu Minh Nhã là hoa khôi của khoa bọn họ, dù là bề ngoài hay gia thế thì đều vô cùng xuất chúng, cho đến nay vẫn rất đông người theo đuổi.

Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã yêu đương đã được một học kỳ, bọn họ từng cùng ăn cơm chung nên đều biết nhau.

Nhưng mà nhân vật của Tô Mẫn với Triệu Minh Nhã không quá thân, cũng vì bảo trì khoảng cách nên số lần nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đang nghĩ ngợi thì Trần Tinh Châu cũng đi tới, "Tô Mẫn, cậu không được khỏe hả ?"

Tô Mẫn nói: "Còn ổn, không có cảm giác muốn ói nữa."

Trần Tinh Châu xin lỗi nói: "Lần này là tại tớ, vì chuyện của tớ mà các cậu phải theo đến đây."

Tô Mẫn nghĩ thầm, đúng vậy, chính là lỗi của cậu.

Nếu không phải tại Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã cãi nhau, hắn lại không được Triệu Minh Nhã tha thứ, bọn họ sẽ không đến nơi này.

Nhưng nếu không đến, bộ phim này cũng sẽ không tồn tại.

Trần Tinh Châu lại nói: "Chờ trở về, tớ sẽ mời các cậu ăn một tuần, đảm bảo cho cậu ăn tới mập lên luôn."

Tô Mẫn có điểm muốn cự tuyệt, nhưng ngoài miệng nói: "Được thôi."

Trần Tinh Châu cười cười, chỉ về phía trước, nói: " Rất nhanh sẽ đến nơi, điểm đen kia chính là tiểu đảo."

Tô Mẫn theo ngón tay hắn mà nhìn xem.

Đến càng gần điểm đen lại càng lớn, đã có thể nhìn ra được đúng thật là một tiểu đảo, nguy hiểm cũng càng ngày càng gần.

Cậu quay đầu lại xem bộ dáng cao hứng phấn chấn của nam chính, nhìn có hơi ngốc, có thể sống đến cuối thật không dễ dàng.

Tô Mẫn cũng muốn biết hòn đảo này sẽ đoạt mệnh người ta bằng cách nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro