Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lynii

Chương 2:

Giày da giẫm xuống đất phát ra âm thanh chói tai, một thanh niên thân mặc quần áo màu đen, gầy gầy tuấn tú chậm rãi đi tới, đôi mắt trong suốt dưới ánh trăng có ánh bạc nhàn nhạt lưu động.

"A, có quỷ, ta sợ quá." Nhìn nữ quỷ từ dưới đất bò lên mặc bộ váy đỏ rách tả tơi, tóc tai bù xù, đôi mắt trắng dã, vẻ mặt hung dữ, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Chó săn Địa Phủ." Giọng của nữ quỷ khàn khàn khàn khàn, giống như bị ai đó bóp cổ, khiến cô ta càng thêm đáng sợ.

"Chậc chậc chậc..." Những ngón tay thon dài trắng nõn giơ lên khẽ vẫy, Quỷ Sai nhìn nữ quỷ khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nói: "Ăn thịt đồng nghiệp của ta hơn nữa lại còn ăn rất nhiều vong hồn người chết, ngươi ăn đến mức không phân biệt được chó với mèo nữa sao? Đại Địa Phủ của ta chỉ toàn mèo thôi, meoo~"

"Chỉ dựa vào ngươi? Ha!" Nữ quỷ trào phúng cười nhẹ, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên càng thêm dữ tợn, móng tay đột nhiên dài ra.

"Chỉ dựa vào ta." Mấy sợi dây xích bạc từ sau lưng Quỷ Sai bay ra, hướng về phía nữ quỷ tấn công: "Ta phụng mệnh Âm Ty Địa Phủ bắt giữ ngươi đem về."

Nữ quỷ lùi về phía sau né tránh, chộp lấy vong hồn không thể trốn thoát kịp muốn dùng vong hồn đó để ngăn chặn đòn tấn công của sợi xích trói buộc linh hồn.

Bóng đen chợt lóe lên, Quỷ Sai vốn cách xa trăm mét đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ quỷ.

Nắm chặt sợi xích trói buộc linh hồn và kéo một cái, sợi xích bạc như một con rắn có linh hồn quấn quanh người nữ quỷ đồng thời chặn đứng đòn tấn công hung hãn của nữ quỷ và nhẹ nhàng đẩy những vong hồn sắp bị xé nát sang một bên.

Nữ quỷ bắt hụt quay đầu nhìn về phía Quỷ Sai, cơn giận dâng trào, cổ họng phát ra tiếng gào thét, dùng móng tay sắc nhọn tấn công.

Ta muốn xé nát tên Quỷ Sai này thành từng mảnh!

Một đỏ và một đen, hai cái bóng nhanh chóng chiến đấu quyết liệt, những con quỷ bay lơ lửng bị ảnh hưởng và bị vòng tròn ma thuật nhốt trong một không gian hạn chế trong khoảng thời gian ngắn khiến những con quỷ gào thét điên cuồng.

Nữ quỷ tấn công cực kỳ hung hãn, lúc móng tay sắc nhọn của nữ quỷ chuẩn bị đâm vào ngực Quỷ Sai.

Cơ hội đến!

Đôi mắt Quỷ Sai lóe lên, ánh bạc chợt xuất hiện, sợi dây xích nhỏ màu bạc quấn quanh tứ chi và cơ thể của nữ quỷ...

"Bắt được ngươi rồi."

...

Ánh sáng chiếu vào phòng qua kẽ hở của rèm, người nằm trên giường khó chịu khẽ mở mắt.

Dường như có một âm thanh mơ hồ lọt vào tai, giống như tiếng mèo kêu hay tiếng chuông kêu Ding ling.

Meo meo ~

Ding lingg Ding lingg.

Tiếng chuông dường như ẩn chứa ma lực thôi miên, khiến người ta vô thức thả lỏng thân thể và tinh thần, vẻ cau mày của Mộ Tử Du dần dần thả lỏng, ngay lúc hắn sắp chìm vào giấc ngủ sâu, mơ hồ truyền đến một giọng nói của một người, rất quen thuộc, trong trẻo và dễ chịu như trong trí nhớ...

"Trừng Chi..." Lông mi anh khẽ rung lên, Mộ Tử Du cố chống lại cơn buồn ngủ, chậm rãi mở mắt ra, đầu hơi choáng váng vén chăn xoay người đứng dậy, theo thanh âm trong trí nhớ mở cửa sổ ra.

Gió lạnh như băng thổi bay sương mù trắng xóa vào mặt, cơn buồn ngủ của Mộ Tử Du trong nháy mắt bị thổi tan, hắn không khỏi rùng mình.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương của một người phụ nữ vang lên, Mộ Tử Du cũng theo âm thanh đó nhìn sang, chỉ thấy bóng đỏ mờ ảo đang lao về phía mình.

Mộ Tử Du không biết đó là gì, nhưng hắn nhạy bén cảm giác được bóng đỏ đó rất nguy hiểm nên nhanh chóng lùi lại, chỉ là tốc độ của bóng đỏ đó lại cực kỳ nhanh.

Ngay khi móng tay sắc nhọn của nữ quỷ chuẩn bị đâm vào ngực Mộ Tử Du, một bóng đen bay tới và dùng thân thể chính mình chặn đòn chí mạng này.

Mộ Tử Du cảm giác được có người nào đó lao mạnh vào mình, hoa cả mắt, toàn thân bị đánh văng ra ngoài, lưng đập mạnh vào tường.

Sau đó, người vì giúp hắn chặn đòn tấn công mà va vào hắn "Rầm" một tiếng, Mộ Tử Du cảm thấy đầu đau nhức, sau đầu đập vào tường khiến trước mắt của hắn trở nên tối đen.

"Ding lingg" một tiếng, tiếng chuông vang lên.

Ánh sáng trắng lóe lên, toàn bộ vòng tròn ma thuật đang quay sụp đổ và vỡ tan.

Nữ quỷ nhìn thấy trận pháp bị phá vỡ, cũng không để ý nhìn đám quỷ cùng người trong phòng té thành một đoàn, thân thể hóa thành một quả cầu sương mù tiêu tán, xiềng xích trói buộc linh hồn quấn quanh nữ quỷ rớt xuống đất phát ra tiếng kêu "leng keng"

"Chậc, để chạy mất rồi."

Sau khi xoa xoa chỗ ngực suýt bị nữ quỷ đâm thủng, Quỷ Sai đứng dậy từ dưới mặt đất, sắc mặt tối sầm, quay về phía người đàn ông phía sau, tức giận nói: " Ngươi ban đêm không lo mà ngủ, mở cửa sổ làm cái gì?"

Lời tức giận còn chưa nói xong cậu đã nhìn thấy thân thể người đàn ông dựa vào tường nghiêng dần, từ từ trượt xuống, đôi mắt sâu thẳm của Quỷ Sai nheo lại, đưa tay ra đỡ người đàn ông đang ngã xuống.

Tay chạm được vào cơ thể rắn chắc và ấm áp của một người sống, Quỷ Sai cảm thấy tim mình khẽ run lên, trong đầu có thứ gì đó lóe lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông.

"Thì ra là ngươi à... Ngươi nhìn... cũng khá đẹp trai." Quỷ Sai nhận ra đây là người ngồi ở ghế sau cái xe mà mình đi nhờ hồi chiều.

Cậu đỡ người đàn ông nằm xuống giường, tri kỷ mà kéo chăn đắp cho người đàn ông, Quỷ Sai hơi nhíu mày khi nhìn bóng xanh trong mắt người đàn ông và sự mệt mỏi hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Suy nghĩ một lát, cậu đặt tay lên trán người đàn ông, trong lòng bàn tay lóe lên một luồng sáng trắng nhàn nhạt, từng luồng khí trắng bay ra từ cơ thể Mộ Tử Du.

"Coi như ngươi may mắn, gặp được một Quỷ Sai tốt bụng và nhiệt tình như ta. Đừng thức khuya mở cửa sổ tùy tiện nữa..." Lẩm bẩm xong, cậu thu lại bàn tay đang dán trên trán Mộ Tử Du, quay người rời đi.

"Trừng Chi..." Người đàn ông đang hôn mê đột nhiên thấp giọng khẽ gọi ra một cái tên.

Quỷ Sai một chân giẫm lên bệ cửa sổ đang chuẩn bị rời đi nghe thấy tiếng gọi vô thức của Mộ Tử Du trong cơn hôn mê, động tác của cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt sâu thẳm thất thần trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh khôi phục trở lại. Ngay cả bản thân Quỷ Sai cũng không cảm giác được tình huống này có gì kỳ lạ, cậu quay lại liếc mắt nhìn người trên giường một cái rồi hóa thành một con mèo đen, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ bị một trận gió lạnh đóng sầm lại, tấm rèm được kéo ra trước cửa sổ từ từ buông xuống, căn phòng trở nên tối tăm và yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều và nhẹ nhàng.

Chân mèo giẫm lên mái ngói không phát ra âm thanh, con ngươi dị sắc của mèo đen dưới ánh trăng chiếu sáng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn về phía xa, gió đêm thổi chiếc chuông bạc nhỏ treo trên chóp tai nó khẽ đung đưa không một tiếng động.

Lần này nó bất cẩn rồi, nữ quỷ này không phải chân thân của cô ta mà chỉ là oán khí biến thành... Hơn nữa, ác quỷ này còn có thể tự chủ được ý thức.

Ác quỷ đều không có lý trí như nhau, không có khả năng suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào trực giác, trừ khi dùng những phương pháp đặc biệt để thanh trừ tà khí và khôi phục lại thần trí của ác quỷ... Nó có thể cảm nhận được rằng nữ quỷ chỉ vừa mới chết không lâu, vậy có phải vì cô ta đã ăn thịt hai Quỷ Sai và hàng chục Lão quỷ?

Hiện tại, trước tiên phải tìm ra danh tính thực sự của nữ quỷ rồi mới thực hiện bước tiếp theo.

Đuôi vẫy nhẹ, đập vào gạch ngói rồi bật lên, sau khi suy nghĩ một lúc, mèo đen nhảy nhẹ sang một mái nhà khác, sau vài lần nhảy lên nhảy xuống nó rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.

Ánh nắng xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào trong phòng, không biết qua bao lâu, người trên giường mới động đậy, đưa tay sờ sờ chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường liếc mắt nhìn, Mộ Tử Du có chút sững sờ, ngạc nhiên mà mở to hai mắt.

Hắn vậy mà đã ngủ một giấc đến tận giữa trưa?

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó mà tin nổi, đã bao lâu rồi hắn mới có thể ngủ an ổn như đêm qua?

Dường như đã tám, chín năm, kể từ khi người đó qua đời... Nghĩ đến đây, trái tim Mộ Tử Du đập thình thịch, đưa tay lên che mặt, trong đầu loé lên vài hình ảnh.

Hắn tối hôm qua hình như đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện, còn có...

Nhắm mắt lại, trong đầu mơ hồ hiện lên một thân ảnh thon dài, mở choang mắt ra, Mộ Tử Du đi vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa sổ có rèm che.

Bước nhanh đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, khiến Mộ Tử Du khó chịu nheo mắt lại, hắn mở cửa sổ, một làn gió ấm áp thổi vào mặt.

Hắn hình như nằm mơ, chốt khoá trên cửa sổ đã khoá chặt..., hả?

Tầm mắt Mộ Tử Du dừng lại, phát hiện trên bệ cửa sổ có một dấu vết... Chớp chớp mắt, hắn cảm giác như bị lóa mắt, bởi vì dưới ánh nắng dấu vết đó trở nên nhạt dần rồi biến mất.

Hình như là dấu chân mèo?

Sau khi rời giường, Mộ Tử Du cùng tài xế dùng bữa trưa tại nhà nghỉ.

"Đường về thôn quá hẹp, ô tô không thể qua được nên đành phải đi bộ".

Mộ Tử Du thay bộ lễ phục tỉ mỉ thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị hơn, trên vai đeo ba lô đen, trông hắn lúc này không hề giống một sếp lớn về quê thăm người thân mà giống một sinh viên đại học nghỉ hè về nhà, "Ông theo tôi về thôn, hay đợi tôi ở đây?"

Hắn không phải là người sếp cường ngạnh mà sẽ nghe ý kiến của nhân viên.

Tài xế Thẩm Hoa ngẩn người, không chút suy nghĩ, nói: "Đương nhiên là cùng ông chủ về thôn rồi."

Ông ta vẫn đang trong thời gian thử việc nên đương nhiên phải thể hiện tốt trước mặt ông chủ, chuyến về quê cùng ông chủ được xem như là "chuyến công tác" và được lương gấp đôi.

"Vậy thì đi thôi."

Nhà nghỉ này có một bãi đậu xe đặc biệt dành cho khách đỗ xe, sau khi Mộ Tử Du trả phí đỗ xe cho chủ nhà liền cùng tài xế rời đi.

Thôn nhỏ cách làng không xa, vì đường nông thôn chật hẹp nên phương tiện đi lại của dân ra vào chủ yếu là xe đạp, xe máy hoặc xe ba bánh.

Trên đường không có ai và cũng không có "Xe đi nhờ", Mộ Tử Du và Thẩm Hoa phải đi bộ hơn một giờ đồng hồ dưới ánh nắng chói chang vào buổi trưa, cuối cùng cũng đến được nơi - Phong Thôn.

Hai người vừa vào làng đã nghe thấy tiếng gào thét của một người già giận dữ truyền đến.

"Tránh ra, tránh xa một chút. Bà già này sẽ không làm loại chuyện vô đạo đức, giảm tuổi thọ này. Cút khỏi đây!!!"

Thẩm Hoa theo tiếng nhìn sang và thấy một người già lưng còng, tóc bạc đang vung gậy về phía một nhóm người trong sân nhỏ của ngôi nhà gạch.

"Bà Trương, bà không phải là người phụ nữ duy nhất ở Phong Thôn. Nếu không phải Tạ gia của tôi và Trương gia của bà có chút giao tình, chuyện này căn bản không tới lượt của bà!" Cô gái đeo kính gọng đen, dáng người oai vệ, tóc hất lên, mặc bộ trang phục công sở màu xám đen, trông có vẻ kiêu ngạo, cao giọng nói.

Bà Trương không thèm nhìn cô gái, giận dữ nói: "Biến đi."

"Bà..." Cô gái khuôn mặt vốn đã tức giận càng trở nên xấu xí.

Cô vừa định nói gì đó thì một thanh niên tóc tím kiểu Hàn Quốc đứng sau lưng cô lao tới, định đẩy bà Trương: "Lão già... A, đau đau, đau quá!!!"

Bàn tay của thanh niên đột nhiên bị người bóp lấy, uốn một cái liền ngã sấp mặt, lưng bị giẫm lên.

"Anh muốn làm gì bà tôi?"

Bà Trương nhìn thấy người xuất hiện, đôi mắt sáng lên: " Cháu trai!"

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo: Ban đêm không ngủ thì muốn làm gì?

Sếp Du: Muốn...vuốt mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro