☀️ CHƯƠNG 24 ☀️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Kỳ thực chuyện năm đó chúng tôi cũng không biết tất cả, cơ bản đều dựa vào manh mối để lại mà suy đoán, không có chứng cứ xác thực, nhưng chúng tôi có thể khẳng định, những suy đoán này là sự thật tám chín phần mười."

"Tôi là được phu nhân mời về Phương gia sau khi kết hôn, lúc đó phu nhân trả lương rất cao, tính cách cũng rất tốt, tôi đối với phần công việc này thập phần coi trọng. Vì bảo vệ công việc này, tôi so với bảo mẫu người hầu khác còn thân cận với phu nhân hơn, khi phu nhân sinh đại thiếu gia tôi vẫn luôn ở bên cạnh."

"Thậm chí một năm khi phu nhân mang thai sinh con, mỗi ngày tôi đều chăm sóc kề bên, không hề dám nghỉ một ngày. Ngày phu nhân sinh hạ đại thiếu gia, tôi vẫn luôn theo sát từ đầu đến cuối, cũng may cả hai mẹ tròn con vuông, phu nhân cũng quan tâm tôi nên cho tôi nghỉ ngơi một kì hè,"

"Vì đã làm việc cả năm không nghỉ, mà phu nhân đang trong tháng nên cũng không có việc gì, tôi mới vui vẻ xin nghỉ nửa tháng... Nhưng không ngờ nửa tháng sau tôi trở về, tôi liền phát hiện không đúng."

"Tuy rằng trẻ sơ sinh không khác nhau mấy, nhưng thời điểm đại thiếu gia vừa ra đời tôi có đi nhìn một lát, tóm lại chính là không giống nhau. Tôi còn nhớ khi đại thiếu gia vừa ra đời, cậu ấy có một nốt ruồi son trên ngực..."

"Quê của chúng tôi có chút mê tín, mỗi một nốt ruồi cũng có ý nghĩa khác nhau, mà của đại thiếu gia có nghĩa phúc khí, cho nên lúc đó tôi còn cùng bảo mẫu khen qua một hồi."

"Nhưng sau khi nghỉ phép trở lại, tôi phát hiện nốt ruồi trên ngực đại thiếu gia đã không còn..."

Nói tới chỗ này, vú Trương không khỏi lén nhìn sắc mặt Phương Tử Dương, phát hiện ánh mắt đối phương ngoại trừ âm trầm thêm mấy phần, còn lại biểu tình không chút thay đổi nào, bà không khỏi căng thẳng hơn mấy phần. Chỉ là chuyện đã đến mức này, tiểu thiếu gia chính là con đường sống duy nhất của nhà bà, bà không thể không kiên trì.

"Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì đại thiếu gia lớn lên rất giống tiên sinh, tôi cũng không nghĩ quá nhiều nữa, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhớ lộn..."

"Thẳng đến về sau, khi phu nhân kiểm tra ra khối u phải đến bệnh viện phẫu thuật, rõ ràng giải phẫu tiến hành rất thuận lời, bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian, nhưng không ngờ vài ngày sau, một buổi tối nọ, phu nhân phát bệnh ngừng thở."

"Tuy rằng lúc đó kiểm tra nguyên nhân thì là do thân thể phu nhân yếu ớt không thể vượt qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Bởi vì phu nhân đối xử với một nhà chúng tôi rất tốt, cho nên lòng tôi vẫn luôn hướng về phía phu nhân. Trái lo phải nghĩ, tôi liền kêu chú Lưu của cậu lặng lẽ thăm dò xem ngày phu nhân qua đời có chuyện gì đặc biệt không... Kết quả, kết quả..."

"Kết quả cái gì?" Mặt Phương Tử Dương không có cảm xúc, âm thanh không nghe ra vui buồn.

Vú Trương run rẩy không dám nói lời nào. Chú Lưu chỉ có thể kiên trì, "Kết quả khi tôi đến bệnh viện điều tra camera, camera rất đúng dịp mà bị hỏng. Nhưng từ miệng y tá trực ban ngày hôm ấy kể, buổi chiều hôm phu nhân qua đời, đại thiếu gia đã đến thăm phu nhân khoảng nửa giờ..."

"Sau khi đại thiếu gia rời đi, tâm tình phu nhân rất kích động phải ấn chuông cấp cứu, sau đó gọi điện thoại cho tiên sinh. Nhưng tiên sinh quá bận nên buổi chiều không đến, chờ đến tối mới đến thăm một chuyến, tiên sinh và phu nhân đơn độc ở với nhau nói chuyện hơn một giờ."

"Nhưng cuộc nói chuyện hình như không quá vui vẻ, tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng tiên sinh rời đi trước. Mà phu nhân... đến nửa đêm liền phát bệnh mà chết." Âm thanh của chú Lưu càng lúc càng nhỏ.

Tuy rằng từ đầu đến cuối đều là suy đoán vô căn cứ, nhưng móc nối chúng lại với nhau, lại khiến người suy nghĩ sâu xa.

Nếu như Phương Khiêm Hạo thật sự là con riêng của Phương Ngạn Đông, vậy những vấn đề quấy nhiễu Phương Tử Dương, cậu cũng nghĩ thông suốt rồi.

Bởi vì khác mẹ, cho nên cậu và Phương Khiêm Hạo cũng không có mối quan hệ tốt như anh em ruột.

Nhưng bởi vì là cùng cha, cho nên giám định huyết thống của cậu và Phương Khiêm Hạo vẫn là người thân.

Bởi vì khác mẹ, cho nên thái độ của Phương Ngạn Đông đối với hai anh em bọn họ khác nhau một trời một vực...

Trở lại mụ mụ của hắn chết.

Có thể mẹ cậu bất ngờ với thân thế của Phương Khiêm Hạo, nhưng trong đó rất có thể còn có ẩn tình khác.

Cậu lớn gan suy đoán, ngày đó mẹ cậu gặp qua anh trai, khả năng biết được hắn ta chính là con riêng của chồng mình, mà con ruột lại không thấy tăm hơi. Sau đó tức giận mất lí trí gọi cho Phương Ngạn Đông tới chất vấn, chồng vung tay bỏ đi, mà mẹ cậu tâm tình kích động, nửa đêm đột tử...

Mẹ cậu vừa phẫu thuật xong, cơ thể cực độ suy yếu, không thể bị kích thích.

Nhưng cũng có thể có người động tay lên thiết bị hô hấp ở bệnh viện, nhưng đã trôi qua nhiều năm, muốn tra lại thật sự rất khó, cho dù có chứng cứ, hẳn là đã bị thiêu hủy.

Trên mặt Phương Tử Dương không hề có cảm xúc, nhưng trong lòng phẫn nộ như núi lửa phun trào.

Cậu không phải không biết lòng dạ Phương Ngạn Đông ác độc, nếu lời vú Trương chú Lưu nói đều là sự thật, vậy hiển nhiên là cậu vẫn đánh giá thấp sự ác độc của Phương Ngạn Đông đối với cậu và mẹ cậu, còn có vô tình bao nhiêu với người anh trai chân chính của cậu.

Hổ dữ không ăn thịt con, ba ba mà cậu đã từng tôn kính sùng bái, rốt cuộc là loại người gì?

Cố gắng để chính mình tỉnh táo lại, Phương Tử Dương trầm mặc một lúc lâu, sau đem tấm hình của Nghiêm Đồng lấy ra, "Hai người nhìn tấm ảnh này một chút, hai người có biết nữ nhân bên trong không?"

Chú Lưu vú Trương hai mặt nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy bức ảnh.

Sau đó, chú Lưu lắc đầu.

Vú Trương hình như nhớ tới cái gì, do dự nửa ngày mới gật đầu, "Nữ nhân này, hình như tôi có chút ấn tượng."

Tim Phương Tử Dương đột nhiên thắt chặt.

Vú Trương một bên nhớ lại một bên tiếp tục nói, "Tôi đã thấy qua người phụ nữ ngày, nhưng tên gì thì có chút không rõ. Cũng không phải là bạn tốt gì cả, khi phu nhân mang thai đi kiểm tra sức khỏe thì tình cờ gặp..."

"Lúc ấy phu nhân và cô ta trò chuyện một hồi, mới phát hiện trùng hợp là hai phòng bệnh nằm bên cạnh nhau, hai người phụ nữ cùng mang thai nói chuyện với nhau không khỏi khiến cho quan hệ thân cận hơn, mà cũng chỉ là giao tiếp ở bệnh viện mà thôi."

"Tấm hình này chính là bối cảnh ở bệnh viện kia, nhìn dáng vẻ hẳn là phu nhân vừa mới sinh đại thiếu gia xong, mà lúc đó cũng là thời điểm tôi nghỉ phép, không nhớ phu nhân chụp với cô ta khi nào."

Tuy rằng ký ức có chút mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ đại khái, đây là người mà phu nhân hàn huyên hai ba tháng khi ở bệnh viện sinh con.

Vú Trương cẩn thận từng li từng tí trả lại bức ảnh, có chút hiếu kì, "Tiểu thiếu gia, ngài lấy bức ảnh này ở đâu vậy? Tôi nhớ di vật mà phu nhân để lại hình như không có tấm hình này a..."

Phương Tử Dương không trả lời.

Cậu cũng rất muốn biết Nghiêm Đồng lấy tấm ảnh này ở chỗ nào, tấm ảnh này có quan hệ gì với cậu?

Hoặc là nói, có quan hệ gì với người anh trai chân chính của cậu.

Nhắm mắt lại, Phương Tử Dương nỗ lực áp chế tâm tình, "Nếu hai người suy đoán Phương Khiêm Hạo là con trai riêng của ba tôi, vậy mẹ của hắn, các người có biết là ai không?"

Đã là con riêng, vậy tất nhiên phải có tình nhân, thậm chí còn có thể là 'người yêu', nếu không thì sao mà Phương Ngạn Đông lại yêu thương Phương Khiêm Hạo như thế.

"Chuyện này..."

Chú Lưu lắc đầu một cái, "Tuy rằng chúng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không điều tra ra, tiên sinh nhìn qua thì phi thường giữ mình trong sạch."

Từ khi suy đoán Phương Khiêm Hạo là con riêng, vợ chồng bọn họ cũng âm thầm điều tra không ít, lí do là bởi vì muốn nắm được nhược điểm trong tay, miễn cho sau này có trở nên vô dụng cũng không bị xử lý.

Mà rất đáng tiếc, tiên sinh giấu giếm thật sự quá tốt, một chút thu hoạch cũng không có.

Nhưng mà vú Trương là nữ nhân, càng thêm nhiều chuyện, biết cũng nhiều hơn một chút, "Tiên sinh có tình nhân bí mật hay không tôi không biết, nhưng trước đây có một người phụ nữ thường xuyên dây dưa với tiên sinh, việc này cũng không phải bí mật gì, mọi người năm đó đều biết chút chút. Người phụ nữ kia như một bà điên không cần mặt mũi, tiên sinh có từ chối kiểu gì cũng vô dụng, như một miếng keo dán chó..."

"Lúc phu nhân sinh đại thiếu gia xong, người phụ nữ kia đều không yên tĩnh, vẫn luôn náo loạn với tiên sinh mấy năm, mãi đến khi phu nhân mang thai tiểu thiếu gia ngài, người phụ nữ kia mới hết hi vọng mà rời đi."

"Bà ta tên là Trịnh Nhã Đình có phải không?"

Phương Tử Dương nhớ lại nội dung trong quyển bí tịch màu vàng.

Nếu như trong nội dung quyển sách đó, cậu là một pháo hôi ác độc, vậy thì Trịnh Nhã Đình chính là một nhân vật phản diện cực phẩm, nữ nhân này đối với Phương Ngạn Đông chính là si mê lưu luyến đến trình độ tẩu hỏa nhập ma.

Trong sách, Trịnh Nhã Đình vì muốn gả cho Phương Ngạn Đông, bà ta ăn cắp tinh trùng của Phương Ngạn Đông đi làm mang thai trong ống nghiệm, muốn dùng đứa con để đạt được mục đích.

Chỉ tiếc là đứa bé kia sau khi sinh ra không sống được, Trịnh Nhã Đình không từ bỏ ý định, bà ta đến cô nhi viện thu dưỡng Nghiêm Đồng, chuẩn bị cho kế hoạch điên cuồng mất lí trí của mình.

Bất quá cuối cùng vẫn thất bại, sau khi chân tướng lộ ra, Nghiêm Đồng cùng Phương Ngạn Đông, còn có một đống lốp xe dự phòng của hắn tiếp tục tương thân tương ái...

Cậu đoán không sai.

Vú Trương gật gật đầu, "Không sai, chính là tên này, tiểu thiếu gia nghe người khác nói qua sao? Nói đến nữ nhân này thì thật sự rất phiền, nghe nói nếu như không phải chị gái cô ta có chút giao tình với tiên sinh, cứu tiên sinh một mạng, tiên sinh tuyệt đối sẽ không khoan dung với cô ta nhiều năm như vậy."

Chị gái?

Chờ chút!

Phương Tử Dương đột nhiên ngồi thẳng thân thể, trong đầu chợt lóe một cái suy đoán khó mà tin nổi.

Điều tra.

Nhất định phải điều tra chị gái của Trịnh Nhã Đình.

Tìm hiểu nguồn gốc, cậu nhất định sẽ có kinh hỉ.

Nếu như thuận lợi, cậu không chỉ có thể điều tra rõ ràng chuyện năm đó, còn có khả năng tìm được anh trai ruột thật sự của mình...

Vui mừng, thấp thỏm, mong đợi.

Mặc dù bây giờ cậu không biết anh trai ruột của mình có ác độc giống như Phương Khiêm Hạo hay không, nhưng Phương Tử Dương vẫn không nhịn được mà mong đợi.

Lỡ như... lỡ như anh ấy không giống đám người Phương Ngạn Đông thì sao?

Điều này có phải đại biểu cho việc cậu không hề cô đơn hay không?

Nhất định phải điều tra rõ ràng.

Nhưng trong thời gian ngắn không thể điều tra ra được gì, việc quan trọng trước mắt chính là đem tiền mà Phương Ngạn Đông lừa từ tay cậu lấy lại toàn bộ.

Phương Tử Dương đè nén tâm tình vui sướng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía chú Lưu vú Trương, "Chuyện lúc trước tạm thời tôi không so đo với hai người, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hai người đã bước lên thuyền của tôi thì đừng sinh ra tâm tu khác, bằng không tôi không dám đảm bảo có xử lý hai người ác hơn Phương Ngạn Đông hay không đâu."

"Hiện tại, giao cho hai người chuyện đầu tiên, nói với Phương Ngạn Đông là tôi chuẩn bị mở triển lãm ngọc thạch..."

Nếu như lúc trước cậu còn tự lừa mình rằng ba ba bị người đầu độc đầu óc mới không tốt với cậu, nhưng hôm nay mọi chuyện đã rõ, Phương Ngạn Đông không có chút tình cảm cha con nào với cậu.

Đã như vậy, cậu cũng sẽ không cần thủ hạ lưu tình.

Phương Ngạn Đông lừa gạt cậu như thế nào, cậu liền như vậy mà thu hồi từ tay đối phương.

...

Lời nói của Phương Tử Dương, chú Lưu cùng vú Trương không chút do dự, buổi tối liền đi tìm Phương Ngạn Đông 'báo cáo'

Bây giờ bọn họ đã lên thuyền của tiểu thiếu gia, cho nên tuyệt đối không thể hối hận. Cho dù không cân nhắc đến thủ đoạn của tiểu thiếu gia, chính là không phản bội Phương Ngạn Đông, chỉ sợ là bọn họ cũng sống không được lâu nữa.

Chỉ trách lúc trước quá tham lam, không thấy rõ bản tính Phương Ngạn Đông là leo lên thuyền giặc.

Vốn dĩ chú Lưu vú Trương cũng không phải là người trung thành, vì bảo vệ gia đình ba người bọn họ, lúc này phản bội không một chút áp lực nào.

"Cái gì? Nó muốn làm triển lãm đồ cổ ngọc thạch?"

Phương Ngạn Đông căn bản không ngờ rằng đứa nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghe được báo cáo của hai người, nhất thời nhíu mày.

Đứa con trai nhỏ muốn làm triển lãm đồ cổ ngọc thạch, đối với hắn mà nói không phải tin tức tốt gì.

Những năm này, vì muốn lừa gạt số hoa hồng từ cổ phần của con trai nhở, hắn đã tiêu phí không ít sức lực, cố ý để vú Trương dạy dỗ cậu trở thành tính cách xốc nổi sa đọa, thiết kế đồ cổ và ngọc thạch giả để lừa một khoản tiền lớn từ tay đối phương.

Cũng nhờ có số tiền này, hắn mới thoải mái hoạt động trong tập đoàn, cuối cùng giành được chiếc ghế vị trí chủ tịch ban giám đốc.

Hiện tại Phương Tử Dương muốn tổ chức buổi triển lãm, có nghĩa là đám đồ giả dưới tầng hầm sẽ được đưa ra cho nhiều người quan sát?

Nếu là người thường đến xem triển lãm thì không sao, nhưng nếu là người hiểu biết thì không phải sẽ bị phát hiên sao?

Đến lúc đó những người kia sẽ bảo Phương gia đều là người ngu si sao? Tuyệt đối không thể! Lỡ như có người thạo nghề, đem hết mọi chuyện nói ra thì không tốt.

Tâm tình của Phương Ngạn Đông thật không tốt, "Nó làm sao bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện này?"

Đang yên đang lành lại muốn mở triển lãm, bảo bối thì khóa ở trong phòng tự xem là được rồi.

Chú Lưu cẩn thận nói, "Nghe tiểu thiếu gia nói, cậu ấy cảm thấy hai ngày nay bản thân quá xui xẻo, muốn tìm việc vui để làm. Tụ hội tiệc rượu gì đó cậu ấy không muốn đi, đi trượt tuyết thì cậu ấy ngại mệt, còn lại cũng chỉ có đồ cổ ngọc thạch mà cậu ấy thích nhất, liền dứt khoát muốn tổ chức triển lãm..."

Vú Trương gật gật đầu, dáng vẻ rất là khổ sở, "Chúng tôi đã thử khuyên nhủ tiểu thiếu gia, nhưng tính khí của cậu ấy ngài cũng biết, mấy ngày nay cậu ấy vì chuyện hot search mà tâm trạng không tốt, căn bản là không nghe lời người khác khuyên, nói một chút là cậu ấy liền nổi nóng, chúng tôi không ngăn được."

"Tiên sinh, bây giờ nên làm gì đây, đám đồ kia đều là đồ giả, nếu để người khác phát hiện thì sẽ không giấu được nữa!"

Làm sao bây giờ?

Phương Ngạn Đông cũng rất muốn hỏi làm sao bây giờ!

Những năm này thuận buồm xuôi gió, hắn đã rất lâu không có phiền não gì, thực không nghĩ rằng chuyện hot search mang đến kích thích lớn với con trai nhỏ của hắn như vậy.

Không chỉ làm cho hắn mất đi tín nhiệm của con trai nhỏ, nghe nói ngày hôm đứa nhỏ này còn đánh Tạ Văn Húc! Còn huyên náo trước mặt nhiều người!

Chuyện trước hắn còn chưa nghĩ ra cách xử lý, kết quả lại nhảy ra them cái triển lãm.

Chuyện xấu từng cái thay phiên tới.

Trên khuôn mặt nho nhã của Phương Ngạn Đông xuất hiện tia âm trầm, "Hội triển lãm này không thể làm. Vú Trương, đi kêu tiểu thiếu gia đến đây...

Vú Trương nghe vậy do dự.

Chú Lưu mở miệng khuyên bảo, "Không được đâu tiên sinh, lần này tiểu thiếu gia bị chuyện hot search kích thích, đang là thời điểm tính khí nóng nảy, với tính cách của tiểu thiếu gia, chúng ta càng khuyên cậu ấy càng làm."

"Chẳng lẽ cứ để cho nó làm, sau đó phát hiện bị lừa thì đi bán án? Đó là hơn 2 ngàn 3 trăm triệu, không phải hai mươi đồng!"

Chuyện xấu liên tiếp đến khiến cho tính khí của Phương Ngạn Đông gần đây cũng rất khó khắc chế.

Ánh mắt nhìn về phía chú Lưu vú Trương cũng không tốt, "Mỗi năm tiền lương tôi đưa cho các người cũng không nhỏ, chỉ để các người nhìn nó, các người lại để cho tôi xem cái gì đây? Nó liên hệ luật sư mở phát sóng trực tiếp, chuyện lớn như vậy các người cũng không biết, chút chuyện nhỏ như triển lãm cũng không khuyên nổi?"

Ngữ khí như vậy, phàm là người quen biết với Phương Ngạn Đông đều hiểu đối phương là đang tức giận.

Chú Lưu vú Trương theo đối phương lâu như vậy, sao có thể nghe không hiểu.

Vú Trương sợ đến mức liên tục giải thích, "Không, không phải tiên sinh, chúng tôi vẫn luôn cẩn thận nhìn tiểu thiếu gia, mà tính khí tiểu thiếu gia cứ như vậy, chỉ cần chịu chút kích thích liền làm xằng làm bậy..."

Chú Lưu gật đầu phụ họa, cẩn thận đề nghị, "Tiên sinh, hai chúng tôi không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ là bị bất ngờ. Tiểu thiếu gia muốn tổ chức triển lãm e là không ngăn được, còn có sợ tiểu thiếu gia nghi ngờ, nên chúng tôi đành thuận theo cậu ấy."

"Triển lãm có thể làm một chút, chúng ta có thể tìm đồ thật để thay, lừa gạt cậu ấy một chút, khẳng định sẽ không có chuyện gì..."

"Con trai của tôi có cách tìm đồ thật, nhưng chính là chi phí..."

Mặt Phương Ngạn Đông âm trầm suy tính một lát, sau đó mới đưa một tấm chi phiếu, "Nếu chuyện này mà cũng làm không xong, một nhà ba người các người liền cút về nông thôn đi, chỗ của tôi không nuôi kẻ vô dụng."

Ngữ khí không còn nho nhã như bình thường, như đế vương nắm giữ quyền sinh sát cao cao tại thượng.

"Vâng, tiên sinh."

Vú Trương chú Lưu cúi thấp đầu nơm nớp lo sợ bảo đảm. Nhưng trong lòng lại có chút oán hận, không phải chỉ đưa có chút tiền thôi hay sao, cũng không phải là hoàng đế cổ đại, mỗi lần ra lệnh đều cứ như là hoàng đế, chi phiếu đưa đến như bố thí, không đem bọn họ để trong mắt.

Nếu tiên sinh đã không coi bọn họ là người, chừa cho con đường sống, vậy cũng đừng trách bọn họ phản bội.

...

Có thể là do trực giác, Phương Ngạn Đông luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chuyện đồ cổ ngọc thạch hắn không cách nào ngăn cản, đối với chuyện trao quyền cổ phần Phương thị, hắn chỉ có thể nhanh chóng an bài.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi đáp ứng tổ chức triển lãm, thỏa thuận ủy quyền cổ phẫn cũng chuẩn bị xong.

Phương Tử Dương đã sớm có dự liệu, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn thuận theo kí tên.

Đương nhiên để bồi thường cùng động viên, Phương Khiêm Hạo cũng bị Phương Ngạn Đông buộc kí tên vào đơn từ bỏ quyền thừa kế di sản của ông ngoại.

Đối với việc này Phương Khiêm Hạo cực kỳ không muốn, nhưng so với cổ phần Phương thị, tài sản của ông ngoại để lại hắn không cam lòng cũng phải từ bỏ!

Người mình thích bị Phương Tử Dương khi dễ, tiền của mình lại bị Phương Tử Dương lấy đi, thời điểm Phương Khiêm Hạo kí xong đơn từ bỏ, ánh mắt nhìn về phía Phương Tử Dương như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Nếu là trước đây, Phương Tử Dương còn có thể sẽ cảm thấy khó chịu thống hận, thống hận tại sao mình lại có người anh ăn cây táo rào cây sung như vậy.

Nhưng hôm nay chỉ còn dư lại cười lạnh.

Phương Khiêm Hạo nếu không phải con trai của mẹ cậu, dựa vào cái gì lại thừa kế di sản của ông ngoại để lại? Dựa vào cái gì thừa kế cổ phần của mẹ cậu?

Cậu bất quá chỉ lấy lại chút đồ vật, hắn liền dùng cái ánh mắt ăn thịt người này để nhìn cậu, mặt thật là dày.

So với bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Phương Khiêm Hạo, tâm tình của Phương Ngạn Đông tốt hơn rất nhiều, ủy quyền cổ phần đã tới tay, hắn đối với chuyện Phương Tử Dương muốn tổ chức triển lãm đồ cổ ngọc thạch cũng không tức giận nữa, trở về bộ dáng người cha tốt hoàn mỹ.

Hắn còn hỏi thăm danh sách khách mời, đưa ra một vài kiến nghị, "Nếu đa muốn làm triển lãm, vậy thì làm lớn một chút, lúc đó con cứ mời đám bạn của con, ba ba lại cho người mời mấy chuyên gia chuyên về đồ cổ ngọc thạch, tới lúc đó để cho con làm chủ."

"Đúng rồi, cũng có thể gọi điện cho chú Tiếu dù Diêu của con, đó đều là bạn tốt trước đây của mẹ con, ngày thường rất quan tâm con, không thể quên mất điều này..."

Lời nói ra nghe thật êm tai, không biết còn tưởng đây là một người cha thương con bao nhiêu. Phương Ngạn Đông cũng thật không bao giờ quên nghiền ép giá trị của cậu. Làm lớn triển lãm là muốn bình phục những bình luận suy đoán về Phương gia và Phương Ngạn Đông hắn, còn mời bạn bè tốt của mẹ khi còn sống, chính là muốn xây dựng mối quan hệ giao tình.

Nếu muốn diễn, vậy thì mọi người cùng nhau diễn chứ.

Phương Tử Dương vui vẻ nghe lời, cười híp mắt, "Được a, vậy thì làm phiền ba ba rồi, nhất định phải mời mấy người có mặt mũi một chút nhé."

Phương Ngạn Đông rất thỏa mãn với sự nghe lời này.

Nhìn hình ảnh cha hiền con ngoan ở bên cạnh, Phương Khiêm Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi, quái gỡ xen mồm, " A, Phương Tử Dương, không ngờ tâm trạng của mày vẫn còn tốt lắm a, ngày hôm trước phát song trực tiếp báo cảnh sát, hôm qua thì ở trước mặt mọi người đánh vị hôn phu của mình, hôm nay còn muốn mở triển lãm, mày còn không ngại bản thân chưa đủ nổi tiếng hay sao? Mày muốn chết cũng đừng có kéo Phương gia vào có được hay không!"

Nói vừa dứt lời, Phương Ngạn Đông cũng nhớ tới chuyện Tạ Văn Húc bị đánh, lập tức thu hồi nụ cười, đổi thành biểu tình cha nghiêm, "Tử Dương, anh của con nói chuyện tuy không êm tai, nhưng vẫn có chỗ đúng. Ba ba nghe nói ngày hôm qua con đánh Tạ Văn Húc, còn là đánh ở trước mặt nhiều người, đến cùng là làm sao vậy, con sao không chú ý lễ nghi mà ra tay nặng vậy?"

"Hắn bắt cá nhiều tay, con không đánh hắn thì đánh ai?"

Lý do rất đầy đủ, nhưng mà Phương Ngạn Đông cũng không ủng hộ.

Đừng nói là giới thượng lưu, dù là gia đình bình thường thì chuyện nam nhân ngoại tình cũng rất bình thường, hắn căn bản không cho rằng đây là chuyện lớn. Bắt cá hai tay thôi mà, cũng không phải là xảy ra án mạng, huống chi đây còn là người thừa kế của Tạ gia.

Phương Ngạn Đông nhíu mày lại, ngữ khí dạy dỗ không cho phản kháng, "Tử Dương, tuy rằng ba ba rất thương con, nhưng sống ở trong cái giới này, con cũng không thể quá mức tùy hứng. Có một số việc vẫn phải nên nhẫn nhịn, đặc biệt là hôn nhân, quá tính toán thì sẽ thua thiệt.

"Lúc trước là Tạ Văn Húc chủ động đưa ra ý định muốn kết hôn với con, đây đại biểu cho việc hắn đặt con lên vị trí đầu tiên, những người còn lại chỉ là gặp dịp thì chơi..."

Nói cho cùng hắn cũng chỉ vì lợi ích của chính mình mà thôi.

Phương Tử Dương mím môi, trực tiếp lộ ra vẻ mặt không cao hứng, viền mắt ửng hồng, oan ức quát, "Ba ba nói rất đúng, nhưng mà con không làm được! Người căn bản không hề biết Tạ Văn Húc đối xử với con như thế nào, hắn mới không phải gặp dịp thì chơi, lúc trước hắn tốt với con như vậy cũng chỉ là vui đùa."

"Từ nhỏ đến lớn con chưa từng chịu oan ức lớn như vậy, nếu hắn đã dám bắt cá hai tay, con đánh hắn một trận thì đã làm sao? Con không chỉ muốn đánh hắn, con còn muốn giải trừ hôn ước!

Phương Ngạn Đông hơi thay đổi sắc mặt, tâm tình vui vẻ lúc trước lập tức không còn.

Nếu giải trừ hôn ước với Tạ gia hắn tổn thất bao nhiêu chứ?!

Phương Tử Dương cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, tiếp tục ủy khuất nói, "Nói chung hôn ước này con nhất định sẽ giải trừ. Không phải ba ba nói là yêu thương con nhất sao? Tại sao Tạ Văn Húc bắt cá hai tay mà ba vẫn muốn con nhịn hắn? Trước đây chuyện gì ba ba cũng theo ý con, ngày hôm nay lại muốn con nuốt cục tức này vào bụng..."

"Ba ba, người thay đổi rồi, trở nên quá dung tục, quá lợi thế, đến con cũng không nhận ra! Người thật sự hơi quá đáng, con không nên ủy quyền cổ phần cho người, con chán ghét ba!"

Phương Tử Dương tức giận, đi sang chỗ vừa mới kí giấy ủy quyền.

Sau đó.

Xé rách thành từng mảnh.

Phương Ngạn Đông không phải muốn chiều hư cậu sao, vậy để cho hắn lãnh giáo một chút kiệt tác của mình đi.

"Con nói rồi, nếu ba ba không cho con giải trừ hôn ước, con sẽ không đưa cổ phần cho ba ba." Phương Tử Dương 'oan ức' rống xong, đem văn kiện đã xé thành từng mảnh ném lên không trung.

Sau đó thừa dịp hai cha con Phương Ngạn Đông còn chưa phản ứng lại, cấp tốc cầm lấy đơn từ bỏ quyền thừa kế mà Phương Khiêm Hạo đã kí, quay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài biệt thự.

Phương Ngạn Đông hoàn toàn không phản ứng lại.

Phương Khiêm Hạo như bị sét đánh.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro