Chương 18 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ngoài bãi đỗ xe, người người lướt ngang qua tay cầm lighstick và banner, đi về hướng mọi người tụ tập, theo dòng người đến trung tâm mua sắm xem buổi biểu diễn của ngôi sao ca nhạc lớn.

Thời tiết trở lạnh, sắc trời nhanh chóng tối sầm, khiến ánh sáng siêu thị phía xa trở nên càng rực rỡ, ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào bên trong xe.

Tiếng hoan hô từ nơi xa truyền đến, rót vào tai Thường Ninh.

"Tiểu Ninh, tay em lạnh quá." Thương Diễn thở hắt một hơi, sắc mặt nhợt nhạt, phảng phất chuyện hắn nắm lấy tay Thường Ninh là thực hợp tình hợp lý.

Nhưng mà Thương Diễn nắm trong chốc lát lại buông lỏng tay Thường Ninh, tựa như vừa rồi chả phát sinh chuyện gì cả.

Thường Ninh đưa tay xoa mũi, trong lòng thở dài, nam chính tốt bụng thật, tay mình có lạnh hay không hắn cũng quan tâm.

Nếu không mình cũng nhắn tin hỏi thăm Lâm Yến Yến có lạnh hay không?

Sau đó, gió lạnh luồn vào cửa sổ cuốn suy nghĩ Thường Ninh trở lại, nhìn Thương Diễm luôn mỉm cười trước mặt mình.

Tuy xuất thân khá giả, lại đối xử dịu dàng nhã nhặn với người khác, nhưng Thương Diễn lại bị đánh giá là khí chất không liên quan gì đến mấy chữ ôn tồn lễ độ, hắn trời sinh là một người lãnh đạo, có thể tinh chuẩn tỏa định nhu cầu mỗi một người, ở bất kì một trường hợp nào cũng có thể lôi kéo quan hệ.

Không đề cập đến cốt truyện gốc, Thường Ninh đã bước vào thế giới này ba tháng trước, gặp lại người bạn "cũ" lần đầu tiên là hơn hai tháng trước, chỉ trong vài tháng, Thương Diễn đã có thể dệt lên một mạng lưới quan hệ cấp cao ở công ty rồi.

Thường Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp Thương Diễn, cao tầng đặc biệt tổ chức một bữa tiệc để chào đón hắn tới.

Ngày đó Thường Ninh đứng ở sau lưng vô số cấp trên, tầm mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp đám người rơi xuống cửa thang máy, bảng đèn led báo số tầng không ngừng hạ xuống cùng bóng người giao điệp, trong lúc nhất thời lại có chút mơ màng.

Thảm đỏ trải trên mặt đất, lãnh đạo đứng hai bên lại trông như vệ sĩ giữ trật tự, Thường Ninh bị chen đến cuối hàng, đang tìm chỗ ngồi thì vừa nhấc đầu lên nhìn thoáng qua anh chàng đẹp trai được miêu tả trong truyện

Thương Diễn cao 1m92 đứng ở thang máy phải hơi cúi đầu, mi cốt tuyệt mỹ, đôi lông mày rậm cùng hàng mi cong vút đổ bóng trên đôi mắt, mặc một bộ vest àu xám sẫm vừa người, có thể biết được đây chắc chắn là tây trang được thiết kế riêng, thẻ tên bóng loáng cài trên áo.

Hắn vừa xuất hiện, đám người nháo nhào như sóng nhiệt trào dâng, trong lúc nhất thời mọi người chen chúc xô đẩy tiến lên phía trước. Tầm mắt Thường Ninh vô tình rơi xuống trên người Thương Diễn cũng bị cắt đứt.

Đây là lần đầu Thường Ninh gặp mặt Thương Diễn ngoại trừ những mô tả sơ sài trong truyện.

Nhất định hắn chính là Thương Diễn!

Khi ánh mắt lần đầu tiên rơi vào trên người Thương Diễn, Thường Ninh đã xác định chỉ có hắn mới có thể là Thương Diễn, cũng là người sẽ cắm sừng cho mình.

Khí tràng Thương Diễn rất mạnh, một câu cũng chưa nói, chỉ đứng trên thảm đỏ, hơi nghiêng đầu nâng cằm lên, mi mắt rũ xuống, khóe miệng gợi lên độ cong gãi đúng chỗ ngứa, lộ ra nụ cười tự tin.

"Chào buổi sáng mọi người!"

Một khắc kia, Thường Ninh liền biết rõ Thương Diễn không đơn giản là một người được cấp trên điều xuống chỉ để làm một giám đốc nho nhỏ ở một bộ môn không có gì nổi bật như vầy.

Bề ngoài dịu dàng chỉ là lớp ngụy trang, bản chất Thương Diễn là tên thợ săn ranh mãnh được cha mẹ ký thác niềm hy vọng lớn lao, được bồi dưỡng từ ngày thơ ấu bằng tất cả tinh hoa với những tiêu chuẩn cực kì ưu tú.

Dã tâm ngấm vào tận xương tủy hắn, dường như có thể lập tức phá vỡ lớp ngụy trang đầy đạo đức và đâm người ta máu chảy đầm đìa.

Thậm chí tại một thời điểm nào đó, Thường Ninh cùng hệ thống 68 đều có thể lý giải sự rung động của Lâm Yến Yến đối với Thương Diễn.

Hắn thực sự cũng đủ mê hoặc nhân tâm.

Hệ thống 68 phàn nàn: [ Động tâm thì cứ động tâm đi, nhưng sao Lâm Yến Yến cứ phải động cả thân chứ. ]

Trong khoảng thời gian cùng Thương Diễn tự xưng là bạn tốt, Thường Ninh tưởng rằng mình đã hiểu lầm hắn, nhưng giờ khắc này, hắn mơ hồ nhìn thấy trong mắt Thương Diễn lóe lên hàm ý tối nghĩa nóng rực.

Thường Ninh rất muốn tìm hiểu kĩ.

"Tiểu Ninh, để anh đưa em về nhà trước." Giọng điệu Thương Diễn nhu hòa...... Thường Ninh lại hoài nghi lẽ nào hắn lại nghĩ sai? Hẳn là ấn tượng đầu tiên đối với Thương Diễn quá sâu sắc, cho nên luôn bị cái nhìn lúc đầu ấy ảnh hưởng.

Tới dưới chung cư, lần này Thường Ninh mua đồ không nhiều, có thể tự mình bưng lên, không cần Thương Diễn đưa đến tận nhà.

Hơn nữa......

Thường Ninh nhìn lầu sáu, đèn sáng, ghê thật, Lâm Yến Yến vậy mà lại về sớm?

Hắn chắc chắn sẽ không vui nếu Thương Diễn lên lầu.

"Giám đốc, em lên trước, Yến Yến đợi ở trong nhà." Thường Ninh cúi người, có chút ngượng ngùng, lại làm phiền Thương Diễn thêm một lần, lại còn không cho hăn lên lầu uống một chén trà nóng.

Thường Ninh áy náy nói: "Giám đốc, em sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Còn nữa... Bởi vì hình như Yến Yến về nhà rồi, cô ấy rất ghét tôi dẫn bạn bè về nhà, xin thứ lỗi..."

Thương Diễn ừ một tiếng, cười khẽ: "Tình cảm thật tốt, không phải em đang nghi cô ta ngoại tình sao?"

Thường Ninh ngượng ngùng nói dối: "Tuy rằng Yến Yến không quá thích em, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nguyện ý ở cùng em, dù sao thì... cô ấy.... Trong bụng cô ấy vẫn còn một đứa trẻ."

"Cho nên, em định sẽ bình tĩnh một đoạn thời gian rồi mới nói chuyện rõ ràng với Yến Yến." Thường Ninh nhíu mày, tựa hồ đã quen với những trò đùa đau khổ được tạo ra bởi cuộc sống và bản thân mình, suốt ngày bị chèn ép cúi đầu.

Thường Ninh càng nói càng thành thạo, đúng vậy!

Tuy rằng nữ chính ngoại tình, nhưng ta, một nam phụ luôn gánh chịu tủi nhục sẽ vô điều kiện yêu nàng!

Thương Diễn hít sâu một hơi, nhìn Thường Ninh.

Hắn đã sớm điều tra ra Lâm Yến Yến có người ngoài, lại biết mỗi tháng cô ả đều lấy tiền lương Thường Ninh đi trả nợ, cũng biết rõ Lâm Yến Yến thường xuyên nhục mạ Thường Ninh, một người tính tình hiền lành, nhưng lại không thể rời bỏ Thường Ninh.

Nàng cần một "bảo mẫu" hết lòng yêu thương, chăm sóc khi nàng mang thai, hơn nữa cái bảo mẫu này còn phải cho nàng tiền để trả nợ.

Lâm Yến Yến cũng biết chính mình một khi rời đi, trong khoảng thời gian ngắn có khả năng cao là cô ấy sẽ không thể tìm được người tiếp theo để lợi dụng.

Mà cái kẻ coi tiền như rác lại chính là bạn tốt hắn.

Lúc này Thường Ninh cũng đang suy nghĩ về thiết lập ban đầu.

[ Người khôn khéo như Thương Diễn có thể nhanh chóng tỏa định điểm yếu Lâm Yến Yến, nếu nàng không thỏa hiệp liền vạch trần chuyện nàng đang mang thai còn đi ngoại tình, lừa dối Thường Ninh, đồng thời vận dụng quyền lực lên kế hoạch sa thải Thường Ninh trong đợt giảm biên chế mới của công ty! ]

[ Lâm Yến Yến mềm nhũn, trong lòng vui vẻ vì bị hắn cưỡng ép, mặt ngoài tỏ ra đau khổ. ]

Thường Ninh / hệ thống 68: Rơi lệ.... Một đôi cẩu nam nữ! Hai người các chơi trò cường thủ hảo đoạt vui vui vẻ vẻ còn lấy tôi ra làm đá kê chân?

Cũng may hiện tại, Thường Ninh cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

"Vậy ngày mai gặp, giám đốc." Thường Ninh thấp giọng nói.

Thương Diễn gật đầu, lẳng lặng nhìn Thường Ninh xách túi mua sắm, xoay người lên lầu, bóng lưng gầy gò biến mất trong hành lang.

Hắn móc ra hộp thuốc từ phía tay vịn bên phải, dùng một tay vặn nắp lọ, đặt một viên thuốc trắng vào giữa môi và răng, nhiệt độ ôn hòa của cánh môi như muốn hòa tan viên thuốc, khẽ dùng sức thuốc vỡ tan thành từng mảnh, bột thuốc thuận theo nước bọt đi xuống cổ họng, vị đắng chát lan tràn toàn bộ khoang miệng.

Thương Diễn nhìn chằm chằm phương hướng Thường Ninh rời đi, đầu lưỡi đảo qua vị trí đắng ghét, rồi đưa tay phải lên mặt, hít một hơi thật sâu, tựa như thông qua cách này thì có thể cảm nhận hơi ấm còn sót lại của người nào đó.

Hắn ngước mắt nhìn về phía cửa sổ phòng 601, nhớ tới ả đàn bà đã mang thai còn ngoại tình, thậm chí còn mưu toan muốn dụ dỗ hắn nữa, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, chậm rãi cười rộ lên.

"Hừ......"

Lúc này, Thường Ninh đang leo lên cầu thang, cố gắng đóng vai "Liếm cẩu" hèn nhát và hướng nội, chỉ cần chịu đựng qua đoạn cốt truyện mấu chốt, phá hư lần gặp mặt của Thương Diễn và Lâm Yến Yến, hai người đó không có qua lại cấu kết làm việc xấu thì mình sẽ nhận được phần thưởng, sau này có thể nhận được nhiệm vụ Long Ngạo Thiên, sướng cất cánh bay cao.

Thường Ninh nện từng bước chân mỏi mệt lên cầu thang, phân tích hành vi Thương Diễn.

Hệ thống 68: [ Đúng thật là có hơi kì lạ, hắn đối xử với cậu quá tốt.]

Thường Ninh chính là bạn thân của Thương Diễn, tưởng tượng như vậy thì mọi chuyện cũng không có gì không đúng.

[ Ký chủ, nhiệm vụ của chúng ta là đóng vai "Liếm cẩu", ngăn cản Thương Diễn ở bên Lâm Yến Yến là được! ]

Hắn đi đến trước cửa nhà, tra chìa vào nhưng phát hiện không mở được cửa, người bên trong gài khóa.

"Yến yến, tôi về rồi." Thường Ninh tháo kính ra, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, gõ cửa.

Lâm Yến Yến đang muốn mắng hắn, nhưng lại sợ tên đàn ông đẹp trai trên phòng 701 nghe thấy, vì vậy nén giận và đi mở cửa.

Chậc, từ ngày vị tiên sinh phòng 701 tới, nàng không tiện mắng Thường Ninh...

"Ngươi đi lêu lổng ở đâu?!" Lâm Yến Yến đè thấp thanh âm, đánh đòn phủ đầu, vô cớ buộc tội chỉ trích hắn.

Thường Ninh cúi đầu kiên nhẫn giải thích, đồng thời lấy đồ đã mua ra: "Tôi đi mua mấy tấm chăn mền, còn có quần áo trẻ con, em muốn ăn cơm sao? Vừa hay tôi cũng chưa ăn cơm tối."

"Ăn rồi, hôm nay tôi nôn nghén, nếu ở trong nhà tôi mà ngửi được mùi dầu mỡ dù chỉ một chút, sẽ đánh cho ngươi chết thì thôi!" Lâm Yến Yến cố ý làm khó dễ hắn, cười lạnh một tiếng, lập tức trở lại trong phòng, đóng sầm cửa.

Thường Ninh cùng hệ thống hai mặt nhìn nhau, hệ thống 68 trấn an hắn: [ Không có việc gì, ký chủ, nhịn một chút, nhịn một chút là được! ]

Thường Ninh: "Nhưng mà tôi đói bụng."

Thường Ninh ăn hai quả táo chắc bụng sau, sáng sớm hôm sau, hắn vừa đến công ty đã vội vã ăn sáng, quả nhiên ăn mỗi táo không đủ no.

Mọi người sững sờ nhìn hắn.

"Tổ trưởng, anh không ăn cơm à?"

"Vẫn nên chú ý thân thể nhiều hơn, tổ trưởng, tóc anh không còn đen như trước nữa rồi, hơi ngả sang nâu."

Thường Ninh uống một ngụm sữa bò, chủ yếu vì trong nhà không có đồ ăn dự trữ, đều là trái cây, lúc ấy ăn vào thì có cảm giác no, nhưng là tiêu hóa rất nhanh dễ đói.

Thường Ninh nhìn về phía mọi người: " Mọi người đang làm gì xung quanh tôi vậy?"

"Theo lưu trình, thứ sáu này tổ chức dã ngoại tập thể, tổ trưởng, hay là anh thương lượng với giám đốc một tí, để tổ chúng ta tách riêng ra đi dã ngoại đi, khỏi cần bay ra nước ngoài đi biển chi cho xa xôi, vừa về liền đi làm lại quá mệt người."

"Bọn tôi đều thống nhất cả rồi, tổ trưởng, anh thấy sao?"

Thường Ninh cảm thấy khá hợp lý, dù sao hắn sẽ không đi chơi xa, sợ không kịp ngày dự sinh Lâm Yến Yến.

Nguyên tác, vừa lúc các đồng nghiệp đều đi ra nước ngoài chơi, tìm người mượn xe đều mượn không được, trùng hợp lại thỏa mãn động cơ kín đáo của Thương Diễn.

"Nhưng mà đây là chuyến đi do tổng công ty tổ chức, nếu có mỗi tổ ta là ngoại lệ, chỉ sợ không dễ xin đâu......" Những thành viên tổ khác sẽ cảm thấy như thế nào?

Mọi người cũng nghĩ kỹ biện pháp rồi: "Mời giám đốc đi ăn một bữa......"

"Tụ tập ở đây không làm việc, Thường Ninh, đội viên do anh phụ trách lợi hại thật! Thảo nào anh làm việc lại vô dụng vậy!" Trần Phi Phàm bước nhanh lại đây, châm chọc mỉa mai.

Các đồng sự có ngốc, thì cũng nhìn ra được Trần Phi Phàm và Thương Diễn là cùng một tầng, bối cảnh đều không bình thường.

Thường Ninh nhìn về phía tổ viên: "Chuyện đi chơi tôi sẽ bàn với giám đốc Thương sau, mọi người cứ về bàn trước đi, cơ mà hình như hôm nay anh ấy không ở công ty."

"Thương Diễn cái gì mà Thương Diễn?" Trần Phi Phàm cười lạnh, khoanh tay, ném một chồng tài liệu lên bàn.

"Phó giám đốc, công việc này không thuộc phạm vi tôi phụ trách." Thường Ninh nhíu mày, nhưng thái độ Trần Phi Phàm kiên quyết.

Thường Ninh thở dài, cuối cùng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chờ mãi đến tan tầm, Thường Ninh nhéo mi tâm, kỳ lạ, Thương Diễn vậy mà lại xin nghỉ, hơn nữa hắn phải tới phòng nhân sự mới biết tin tức.

Thường Ninh sờ tóc, đối phương bệnh sao? Hắn không quen với việc Thương Diễn vắng mặt, cả ngày đều thất thần.

Mình nên dành chút thời gian đến thăm anh ấy......

Thời tiết đột nhiên trở lạnh, rất nhiều người trong công ty cũng không mặc mỗi bộ chính trang mỏng manh nữa, bắt đầu mặc trang phục mùa đông, khoác áo khoác.

Thường Ninh duỗi người, cầm lấy áo khoác xuống lầu, gỡ mắt kính, một mình xuống lầu.

Ở cổng lớn, hắn gặp một người không ngờ tới, Lâm Yến Yến mang bụng bầu đứng ở cửa công ty, nàng cũng không nghĩ tới Thường Ninh lại làm ở chỗ này.

"Sao ngươi lại ở đây......" Lâm Yến Yến sắc mặt trắng bạch, là Trần Phi Phàm kêu nàng đứng ở phụ cận chờ hắn, nàng rảnh đến nhàm chán, muốn tới công ty xem thử có con điếm nào câu dẫn Trần Phi Phàm không.

Thường Ninh môi ngập ngừng, nhẹ giọng nói: "Yến yến, tôi đã làm việc ở đây mấy năm rồi......"

Những người khác trong công ty thấy tổ trưởng Thường đứng nói chuyện với một người phụ nữ mang thai xinh đẹp, đều chậm lại bước chân nhìn lén, không một ai vội vã tan ca như thường lệ.

Lâm Yến Yến ậm ừ hai tiếng, mới bừng tỉnh nhớ tới Trần Phi Phàm nói hắn đã bay tới công ty Thường Ninh làm.

Nàng cũng biết thể diện của đàn ông rất quan trọng, càng không muốn mắng Thường Ninh ở chỗ làm của Trần Phi Phàm.

Giờ phút này Trần Phi Phàm từ cửa thang máy đi ra, nhìn đến Lâm Yến Yến đến có hơi giật mình, nhưng cũng không để ý nhiều, ngược lại còn đắc ý chào hỏi.

Các đồng nghiệp khác khó hiểu, tại sao lại có cảm giác phó giám đốc Trần cùng nữ nhân kia mới là một đôi, chỉ là tổ trưởng Thường giống như......

Mọi người nghi hoặc, có người còn nghĩ, Trần Phi Phàm có tiền sinh kiêu ngạo, mới có thể theo đuổi được đại mỹ nữ mang thai.

Còn tổ trưởng Thường chẳng những không có tiền, mọi người nghe nói hắn tới từ tỉnh lẻ, trầm mặc ít lời, thường xuyên cúi đầu, sợ đôi mắt cùng những người khác, may mắn năng lực công tác vượt trội nên mới được giữ lại.

Tuy vậy tổ trưởng Thường không đến mức mà có liên quan với phụ nữ mang thai chứ......

"Thường Ninh, tôi đi trước......" Lâm Yến Yến lạnh lùng đến mức như đang nói chuyện với người qua đường, nàng cũng không thể đánh đồng Thường Ninh với người tình được, gặp loại tình huống này, nàng cần thiết giả bộ không thân với Thường Ninh để dỗ tình lang vui vẻ.

Dù sao Thường Ninh thích mình, sẽ tha thứ cho mình thôi.

Lâm Yến Yến nghĩ đúng lý hợp tình, thanh xuân nàng đều cho hắn, là do Thường Ninh liên lụy nàng nhiều năm!

Lâm Yến Yến ôm cái bụng bầu lướt ngang qua vai Thường Ninh.

Hệ thống 68 sốt ruột kêu: [ Ký chủ, nghĩ biện pháp đi, nếu như hai người bọn họ đánh đòn phủ đầu, nói cậu cùng Lâm Yến Yến không có quan hệ, hiện tại mà không giải thích, những đồng nghiệp kia sẽ truyền ra ngoài, ngày mai anh tính làm gì để loại bỏ tin đồn, dù sao cũng không đi tới thông báo cho từng nhóm một đúng không? ]

Điều này không tốt cho việc Thường Ninh theo đuổi Lâm Yến Yến! Cứ việc theo đuổi khả năng thành công cũng không lớn nhưng mà......

Lâm Yến Yến cực kỳ giữ thể diện, nàng sợ người khác biết nàng cùng Thường Ninh ở chung nhiều năm, sợ người khác chê cười nàng thân là đại mỹ nhân mà phải tìm một thằng chồng ngu ngốc vô dụng.

"Vậy để tôi khóc lóc cầu xin." Như vậy, đồng nghiệp sẽ không còn cảm thấy Lâm Yến Yến không liên quan gì đến mình, Thường Ninh nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Thường Ninh ngẩng đầu, hắn không có mang mắt kính, đôi mắt sáng đẹp mê hồn, hốc mắt ướt đẫm, cánh môi không cam lòng nhẹ nhàng run rẩy.

Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đại sảnh chìm vào im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, có người kiệt lực ngăn chặn âm thanh cảm thán phát ra tự đáy lòng......

Thường Ninh cố nén khổ sở lộ ra một nụ cười nông cạn, ánh sáng trên đỉnh đầu soi rọi gương mặt, chiếu đến đôi mắt đỏ hoe, hắn rõ ràng đang cười nhưng một giọt nước mắt trực tiếp từ hốc mắt rơi xuống chiếc áo len cổ lọ màu trắng.

Ngón tay Thường Ninh trắng nõn thon dài lôi kéo góc áo Lâm Yến Yến, không cam lòng lại uất ức mà cười khổ cầu xin: "Yến Yến, chúng ta...... Về nhà trước đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro