Chương 17 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yến Yến, Thường Ninh mà đẹp á? Không phải cục cưng nói giỡn đó chứ."

"Trước kia hắn rất đẹp, hiện tại cả ngày chỉ biết cúi đầu, mang mắt kính, em nhìn thôi cũng thấy gớm." lúc Lâm Yến Yến cùng Trần Phi Phàm cười nhạo Thường Ninh, lúc đó nàng quên mất mình thường bày tỏ với Thường Ninh rằng nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối bất tài đó.

Trào phúng kết hợp cùng kinh ngạc cảm thán, thật giả đan xen, những nhận xét khác nhau về Trường Ninh chồng chéo lên nhau trong tâm trí Trần Phi Phàm.

Lúc này Trần Phi Phàm đối mặt với người từng bị trào phúng Thường Ninh, ong ong lỗ tai.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Trần Phi Phàm nhanh chóng giơ cao cằm, thu hồi biểu tình kinh ngạc cảm thán, khôi phục bộ dáng cao ngạo, kinh diễm trong ánh mắt biến mất vô tung.

Trần Phi Phàm nhìn lên thì Thường Ninh lại cúi đầu một lần nữa, tựa hồ đã khôi phục tính khí nhát gan, trầm mặc.

Thường Ninh rũ mắt, nghiêm túc mở ra văn kiện trong tay, cẩn thận mà nhìn.

Trước đó Trần Phi Phàm khinh thường năng lực làm việc Thường Ninh, sau một thời gian quan sát hắn ở bộ môn, Thường Ninh là việc đều đặn, hiệu suất cực cao, được các đồng nghiệp rất ưu ái, không tệ như tưởng tượng.

Lâm Yến Yến thường xuyên mắng hắn ngu ngốc, cứng nhắc, không có chí tiến thủ. Đổi một góc nhìn khác, tốc độ Thường Ninh xử lý vấn đề rất nhanh, tâm thái trầm ổn, có tâm thái già dặn hơn các bạn cùng lứa tuổi.

Trần Phi Phàm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, người khác đều nhường hắn, làm hắn dưỡng ra tính cách có thù tất báo, cũng không vì hai ba ưu điểm nhỏ mà thay đổi cách nhìn về Thường Ninh.

Trần Phi Phàm nhìn chằm chằm Thường Ninh, nhìn mắt kính đen dày cộp trên sống mũi, kinh diễm vừa rồi có thể là do hắn nhìn lầm.

"Mau coi đi, tôi còn hỏi, đừng có lề mề." Trần Phi Phàm buông lời cay nghiệt trước khi rời đi.

Chờ phó giám đốc rời đi, các đồng sự khác mới ngẩng đầu lên.

"Phó quản lý quá thô lỗ với tổ trưởng, xét về thâm niên, tổ trưởng Thường làm lâu hơn hắn nhiều."

"Hắn từ ban đầu đã có ác cảm với tổ trưởng rồi, muốn chèn ép anh ấy mà thôi."

Thường Ninh nghe các đồng sự bênh vực mình, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy không phản hồi, cố gắng đóng vai một người đàn ông đáng thương, cô đơn trong tình yêu và thất bại trong sự nghiệp.

Hệ thống cũng bênh vực hắn.

Trần Phi Phàm đơn giản là bị bệnh, đối phó Thường Ninh làm cái gì? Có bản lĩnh hắn đi khiêu chiến Thương Diễn đi, Thương Diễn mới là kẻ chiến thắng cuối cùng có thể cướp đi Lâm Yến Yến.

Hệ thống 68 lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho Thường Ninh: [ Ký chủ, chúng ta đừng thương tâm, tích phân vừa đến tay, Maldives muốn tới là tới. ]

Thường Ninh xua xua tay, đánh gãy chiếc bánh mà nó đang vẽ ra. Cái bánh này quá lớn, ăn có có chút đầy bụng.

Giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay Thường Ninh không có tự mang cơm theo, mà chọn đến căn tin của công ty kiếm chút gì ăn.

Thường Ninh gọi đồ ăn xong, trở lại bàn làm việc.

Những đồng nghiệp khác vốn dĩ muốn hỏi hắn có đặt đồ ăn chung không, vừa thò qua tới thì nhìn thấy cơm hộp đơn giản với canh: "Tổ trưởng, anh không gọi cơm ngoài à?"

"Tôi ăn món này là được rồi, không bắt mắt, nhưng ăn rồi thì vị cũng ngon lắm." Thường Ninh cầm lấy đôi đũa, mấu chốt nhất là tiện lợi tiết kiệm, hiện tại hắn hận không thể xé một tờ tiền ra làm hai để xài.

"Vậy tổ trưởng, anh có muốn uống trà sữa hay cà phê gì không, chúng ta đặt chung đơn luôn? À đúng rồi, giám đốc có muốn gọi gì không nhỉ?" Mọi người nhớ đến Thương Diễn nãy giờ vẫn ngồi trong văn phòng, nhờ Thường Ninh hỏi một chút.

Thường Ninh uyển chuyển từ chối, gần đây hắn không muốn uống trà sữa.

Trên thực tế hắn nghĩ là vẫn nên tiết kiệm thêm một ít tiền, trong nguyên tác lúc Lâm Yến Yến sinh con gặp rất nhiều rắc rối.

Hắn cần phải chuẩn bị sẵn sàng trong mọi trường hợp.

Thường Ninh buông đũa, nhắn tin cho Thương Diễn.

[ Thường Ninh ]: Giám đốc, mọi người đang tính đặt trà sữa uống, anh muốn uống cái gì?

[ Thương Diễn ]: Giống em.

Thường Ninh ngượng ngùng mà trả lời hắn.

[ Thường Ninh ]: Em không uống......

Đối phương tạm dừng một chút rồi mới nhắn lại, có lẽ đang suy nghĩ tại sao Thường Ninh không gọi đồ uống.

[ Thương Diễn ]: Gọi dùm anh hai latte thêm đường

Thường Ninh thấy kỳ kỳ, không phải Thương Diễn thường xuyên uống cà phê nguyên chất sao? Cái loại mà hớp một ngụm, linh hồn thăng thiên ấy.

Các đồng sự hối thúc, Thường Ninh trả lời: "Giám đốc muốn hai ly latte nhiều đường, còn lại tùy mọi người."

Mọi người ừ một tiếng.

Thường Ninh nói xong liền tỉnh táo lại.

[ Thường Ninh ]: Gọi hai ly?

[ Thương Diễn ]: Gọi cho Tiểu Ninh một ly.

Hắn gửi icon cười tươi, phảng phất bên kia màn hình hắn cũng mang mỉm cười.

Cà phê cùng cơm hộp rất nhanh được giao tới, để cho tiện thì bọn họ đặt đơn ở quán ăn gần công ty nhất.

Thường Ninh đưa cà phê vào văn phòng cho Thương Diễn, bị mời ngồi lại cùng nhau thưởng thức.

"Sắc mặt em tái quá, uống đồ nóng làm thân thể ấm áp tí." Thương Diễn ngồi xuống gần hắn.

Thường Ninh nhấp một ngụm cà phê hắn đưa, hớp một ngụm, trong lòng nóng như lửa đốt.

"Tiền bối, cảm ơn anh." Thường Ninh nghiêm túc nói.

Thương Diễn cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Nếu thật lòng muốn cảm ơn anh, vậy đừng để bản thân suy sút như vậy nữa."

Thường Ninh đau lòng nghiêng đầu, trái tim như bị kim đâm, hình như Thương Diễn đang chê cười hắn là đồ yêu đương não tàn.

Thương Diễn dời đi đề tài: "Tiểu Ninh, chiều nay có bận không?"

Thường Ninh ậm ừ một tiếng: "Yến Yến sắp sinh, mà ba mẹ em cũng chuẩn bị tới rồi, em muốn đi mua chăn gối với đồ dùng cá nhân cho họ."

Thương Diễn mặt mang mỉm cười: "Để anh chở em đi, mua nhiều đồ như vậy chắc chắn em cũng cầm không hết, anh vừa coi dự báo thời tiết, khả năng buổi chiều trời sẽ mưa."

Thường Ninh rất muốn từ chối ý tốt của hắn, nhưng Thương Diễn đã sắp xếp hành trình xong xuôi, thái độ của hắn không cho từ chối.

Buổi chiều tan làm, Trần Phi Phàm đi tới, đầu óc của hắn đang rối bời vì bản thân nghĩ là Thường Ninh lớn lên rất đẹp.

Nhất định là do mình nhìn lầm rồi, hắn nghĩ chắc nịch.

"Tài liệu tôi đưa anh đọc đâu? Xem xong rồi sao?" Trần Phi Phàm tức giận nói.

Thường Ninh lấy văn kiện đưa cho hắn, Trần Phi Phàm tùy ý lật xem, văn kiện càng tốt hắn càng khó chịu.

"Chắc là do việc quá ít nên anh làm rất dễ dàng."

Thường Ninh không để ý đến khiêu khích, thầm nghĩ lá gan phú nhị đại vẫn bự đấy, hắn dám khiêu khích bạn trai trên danh nghĩa của Lâm Yến Yến như vậy, cũng không sợ thật sự bị người ta đâm một dao.

Thường Ninh cầm áo khoác mặc vào, choàng khăn quàng cổ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể tan tầm.

Đột nhiên Trần Phi Phàm chậc lưỡi, đưa tay tóm lấy hắn: "Tôi có cho anh đi sao?"

"Tôi cho anh ấy đi, như thế nào, cậu không cho sao?" Thương Diễn dựa vào cửa văn phòng, hơi cúi đầu ánh mắt sắc lẻm, tầm mắt từ trên người Thường Ninh đến Trần Phi Phàm, trong ánh mắt cất giấu một tia lạnh lẽo sát khí.

Trần Phi Phàm nhìn người đàn ông uy nghiêm kia, rõ ràng Thương Diễn đang cười, hắn lại cảm thấy được một cổ rùng mình chạy dọc sống lưng, sự lạnh lẽo quen thuộc ập tới trong lòng, chợt hắn nhớ tới lời dặn của các trưởng bối.

Không được chọc tức người lãnh đạo trực tiếp, càng không được gây sự với cấp trên từ tổng công ty điều xuống.

Mà Thương Diễn lại là người lãnh đạo trực tiếp do chính chủ tịch bổ nhiệm.

Trần Phi Phàm sắc mặt khó coi, môi ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói lời nào, thuận miệng có lệ một câu liền rời đi.

Thương Diễn một lần nữa lộ ra tươi cười ôn nhu, đi đến bên cạnh Thường Ninh, dựa vào người hắn: "Tên đó luôn kiếm chuyện với em giống vậy à?"

Thường Ninh thở hắt, nói: "Chỉ là độc mồm độc miệng thôi."

"Chắc chứ?" Thương Diễn ngữ khí có thâm ý, tựa hồ là muốn nói gì đó, đương lúc hắn muốn nói ra thì chuông điện thoại vang lên.

Tiếp cuộc gọi, Thương Diễn sắc mặt khó coi: "Anh có cuộc họp khẩn cấp để khai triển kế hoạch ngày mai, đại khái phải nửa tiếng mới xong."

"Em ngồi ở sảnh lầu một đợi anh." Thường Ninh cũng không vội.

Bởi vì hôm nay Lâm Yến Yến không tính về nhà sớm, lúc chiều đã nhắn tin nói Thường Ninh tối nay đợi cửa, phải 11 giờ hơn nàng mới về nhà.

Thường Ninh nghiến răng, vừa nghe là biết lại đi hú hí với Trần Phi Phàm.

Nàng quá xem thường mình.

Thường Ninh có nhiệm vụ, không thể đâm thủng chuyện gièm pha giữa Lâm Yến Yến và Trần Phi Phàm, sợ rằng vừa đưa đôi gian phu dâm phụ này ra ánh sáng, hai người bọn họ đập nồi dìm thuyền chạy trốn nhiệm vụ sẽ thất bại.

Thương Diễn nghe Thường Ninh ngồi đợi mình, khóe miệng tươi cười bỗng nhiên xuất hiện: "Thật tốt quá, nhất định phải chờ anh đấy."

Thường Ninh ngồi ở phòng khách lầu một, cũng không cảm thấy chờ đợi có gì buồn tẻ, vừa lúc phục bàn cốt truyện.

Ít nhất hiện tại cốt truyện Thương Diễn cùng Lâm Yến Yến còn ổn, hai người căn bản không có gặp mặt.

Thường Ninh nắm tay, đây chính là một bước tiến lớn mang cấp sử thi! Bình minh thắng lợi đang ở phía trước.

Nửa giờ trôi qua nhanh vô cùng, Thường Ninh ngồi lâu nên thấy mỏi eo, đứng dậy đi lại, mới đi hai bước, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Thường Ninh đang muốn quay đầu lại, đột nhiên có người từ phía sau mở rộng vòng tay, ôm chặt bả vai của hắn, nam nhân cúi người dựa vào cổ hắn, ở nơi Thường Ninh nhìn không thấy, tham lam hít ngửi mùi hương trên cơ thể hắn.

Thường Ninh thấy kỳ, nghiêng đầu, muốn tránh hơi thở nóng rực trên cổ mình.

"Tiểu Ninh, đi thôi." Thương Diễn thấp giọng nói.

Thường Ninh bị hành động bất ngờ của hắn làm gián đoạn suy nghĩ.

Hai người đi dạo trong siêu thị, đi qua hành lang cong trên tầng ba, chen chúc trong đám người đi về phía khu đồ nội thất

Hôm nay, trung tâm mua sắm tổ chức một sự kiện quy mô lớn, mời ca sĩ nổi tiếng về biểu diễn, khách hàng chen về đây quá nhiều.

"Người nhiều quá, ca sĩ nổi tiếng cũng về......" Thường Ninh bị ép đến trên người Thương Diễn, lời nói đột nhiên im bặt.

Thường Ninh cúi đầu, một bàn tay khớp xương rõ ràng, mu bàn tay dày rộng bao lấy tay phải hắn.

Thương Diễn nhẹ nhàng cầm tay hắn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Thường Ninh: "Như vậy sẽ không lạc nhau."

"A...... Dạ..." Thường Ninh cảm thấy kỳ quái, nhưng không biết nói như thế nào.

Thường Ninh nhớ tới hành vi quá thân thiết vào ban ngày của Thương Diễn, nhấp môi.

Hai người đi mua sắm cùng nhau không có ý kiến bất đồng gì nên mua đồ rất nhanh, nhưng ra khỏi trung tâm mua sắm lại phải tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng mới chen ra khỏi đám đông, lên xe.

Thường Ninh cười rộ lên: "Lớn chừng này rồi em mới biết cảm giác suýt nữa lạc ở siêu thị."

Hắn cùng Thương Diễn không có theo đuổi idol, cũng không quan tâm siêu thị nào đang tổ chức hoạt động, không nghĩ tới lại gặp được trường hợp này.

Thường Ninh lắc lắc, nhìn lòng bàn tay: "Hình như em có đổ mồ hôi."

"Như vậy à?" Thương Diễn vốn định giơ tay khởi động xe, lại vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tay Thường Ninh. Hắn cười đùa " Tiểu Ninh, tiền bối lau cho em nhé, tay em mềm mại thật đấy."

Thường Ninh theo bản năng mà thu tay lại, xấu hổ đặt ở trên đùi.

Kỳ lạ quá, hai tên đàn ông lớn tướng mà ngồi trong xe nắm tay nhau......

Tại sao lại nắm tay mình lần nữa, tay của hắn nóng quá, cứ như cái lò sưởi mini biết đi......

Không gian bên trong xe hẹp hòi, tựa một tấm bình phong che chắn hết sự náo nhiệt ở thế giới bên ngoài, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Thương Diễn ánh mắt ám trầm, ngón tay lần dọc theo ngón tay, tay anh phủ kín tay em, rồi sau đó làm Thường Ninh trở tay, hai lòng bàn tay dán chặt vào nhau, mười ngón tương giao quấn quýt.

Cảm giác được Thường Ninh muốn rút tay ra, Thương Diễn chậm rãi dùng sức siết lấy mấy ngón tay trắng nõn tinh tế không chừa một khe hở nào, dùng sức lực mà nắm lấy tay người này.

"Tiểu Ninh." Gân xanh rõ ràng trên mu bàn tay Thương Diễn, tựa hồ đang kiềm chế cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro