Chương 16 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn còn đó, ánh sáng đèn đường len lỏi vào khoảng trống của các bức màn mà tiến vào phòng.

Nút áo sơmi trên người Thường Ninh không có gài hai viên đầu tiên, làn da trắng nõn lộ ra giữa cổ áo rộng thùng thình, ánh đèn ngoài cửa sổ quang chiếu vào người hắn, như phủ một lớp áo lụa mỏng nhẹ sáng trong, sườn cổ mỏng manh như thứ sứ ngà dễ vỡ.

Thương Diễn nheo mắt, đồng tử khẽ nhúc nhích, an tĩnh thu hồi tầm mắt quá mức bén nhọn.

Thường Ninh thong thả xoay người nhìn về phía Thương Diễn, duỗi tay tới gần hắn, độ ấm trên tay cực nóng, thậm chí có chút bỏng rát, thật sự sẽ hết lạnh không?

Thương Diễn mời quá mức thản nhiên, phảng phất chỉ là đang hỏi hắn muốn thêm chăn hay không.

Trong đầu Thường Ninh đang xảy ra cuộc tranh đấu giữa cảm xúc và lý trí, nhăn mày, gần đây hắn hay suy nghĩ miên mang quá.

Chỉ là người trước mặt vừa là bạn tốt tiền bối, nhưng cũng là người lãnh đạo trực tiếp.

Thường Ninh không mặt mũi trực tiếp đáp ứng, mà là phát huy kỹ năng của một vị nhân viên công sở, thận trọng từ lời nói đến việc làm, biến hóa từ ngữ tí xíu: "Đúng là có hơi lạnh thật, trong phòng không có nhiều chăn, tới gần thêm tí cho ấm áp."

Ngay sau, hô hấp người bên canh nhanh chóng vững vàng, tiến vào mộng đẹp.

Thường Ninh lại hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong đầu phục bàn cốt truyện gần nhất, dạo gần đây hành động Thương Diễn có chút kỳ quái, hắn như có như không tìm hiểu tin tức mình và Lâm Yến Yến.

Chuông cảnh báo trong lòng Thường Ninh vang lớn, sẽ không thật sự coi trọng Lâm Yến Yến đâu hả?

Hệ thống 68 không dám tiến vào trạng thái ngủ đông bổ sung năng lượng, đại khái sợ hãi buổi tối vừa đi ngủ ký chủ sẽ ôm thùng chạy trốn, vừa nghe sầu lo Thường Ninh, lập tức lật cốt truyện: [ Ký chủ, cậu đừng vội! Tôi coi thử cốt truyện.]

[ Trong nguyên tác nói, Thương Diễn hắc hóa, nhiều lần lấy lý do đến nhà ngươi làm khách để ngủ Lâm Yến Yến. ]

[ Lúc ngươi nấu cơm ở trong phòng bếp, hắn quấy rối tình dục người yêu cậu, lúc cậu tan tầm về đến nhà, Lâm Yến Yến ở trong phòng không chịu ra, bị che miệng cùng người yêu đương vụng trộm. ]

Thường Ninh nước mắt rơi lã chã, này thực sự không phải nhiệm vụ dành cho con người mà, tội thay cho pháo hôi đáng thương là mình.

Hệ thống bàn tay vung lên, ra sức nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi mà mở miệng: [ Ký chủ, chúng ta không sợ, ít nhất hiện tại người cùng Thương Diễn nằm ở trên giường không phải Lâm Yến Yến, mà là cậu nha! ]

Đây là cái gì? Đây là tiến bộ!

Thường Ninh cũng kích động, cái bánh vẽ ra lần này tuy không đủ no, nhưng chống đói được.

Mình đang nhìn chằm chằm Thương Diễn, vẫn cần một người tới nhìn chằm chằm Lâm Yến Yến, để nàng trước khi sinh đứa nhỏ ra thì thành thật một tí.

Thường Ninh nghĩ tới một người, bằng không nghĩ cách làm ba mẹ mình lại đây?

*

Hôm sau, sáng sớm.

Hai người rửa mặt xong chạy đến công ty đi làm, chấm công xong xuôi, cách gờ vào làm còn tận nửa giờ.

Thường Ninh đi phòng trà rót một ly nước, cầm điện thoại gọi.

Đầu tiên hắn gọi cho mẹ Lâm Yến Yến, dò hỏi ý kiến bà ta. mẹ Lâm Yến Yến cũng y nàng đồng dạng xảo quyệt tùy hứng, khinh thường hắn và người nhà hắn.

Nếu Thường Ninh không trước tiên hỏi nàng muốn tới chăm sóc con gái mình hay không, xong việc, mẹ Lâm Yến Yến tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.

Bà có thể không tới, nhưng bà ta phải là người đầu tiên biết được!

Sau mười hồi, lúc điện thoại sắp tắt máy, đối phương mới bắt máy.

"Ai?" Bà lão đối diện dùng ngữ khí cổ quái hỏi.

Thường Ninh an tĩnh trong chốc lát, môi ngập ngừng, cuối cùng mới hô lên tới: "Dì, cháu là Thường Ninh."

"À, là cậu à, không có việc thì gọi điện cho tôi làm gì?" Lão phụ nhân nghe được người gọi là Thường Ninh, cau mày, nói chuyện khó nghe.

Năm đó Lâm Yến Yến bị người báo cáo tác phong, thiếu chút nữa nàng và một học sinh khác cũng không tuân thủ quy củ bị thôi học, bất đắc dĩ mới phải cùng Thường Ninh ở bên nhau, bằng không con cóc như hắn làm sao ăn được thiên nga?

Thường Ninh tốt nghiệp đại học top đầu xong thì đi làm, nhiều năm như vậy vẫn là nhân viên viên chức nhỏ, thật là một cái phế vật.

"Dì, Yến Yến sắp sinh, công tác cháu tương đối nhiều, cháu nghĩ thời gian nàng ở cữ cần người chăm sóc, đến lúc đó cháu muốn mời mọi người lại đây ở một tháng......" Thường Ninh đưa điện thoại di động kéo ra xa, chịu đựng châm chọc mỉa mai, nói ra thỉnh cầu mình.

Sao hắn có thể không biết xấu hổ nói ra yêu cầu này! mẹ Lâm Yến Yến lửa giận công tâm, đổ ập xuống một trận quở trách cái tên đàn ông yếu đuối này.

"Mày mang danh tốt nghiệp trường hàng đầu, lại lăn lộn thành bộ dáng quỷ quái như vậy, tự đi mà kêu ba mẹ mày tới hầu hạ con gái tao!"

Đều do đại học gặp trúng nam nhân đểu! mẹ Lâm Yến Yến tức giận đến cắn răng, con gái mình phải tới bước đường này là tại hắn.

Bà ta càng nói càng lớn tiếng, toàn bộ hàng hiên đều quanh quẩn thanh âm bén nhọn đó.

Thường Ninh đang cảm thán cùng hệ thống, vị tiền bối trước lựa chọn trốn chạy là quyết định sáng suốt cỡ nào.

Hệ thống vừa nghe được suy nghĩ Thường Ninh, trong nháy mắt chuông cảnh báo kêu vang, hận không thể ôm đùi ký chủ, không thể làm hắn trốn được.

Hệ thống đã đem toàn bộ tích phân để dành được xài hết rồi, nhiệm vụ lần này nếu còn thất bại, cuộc sống đói khổ này cũng không thể tiếp tục luôn ấy nói chi sung sướng.

Thường Ninh lỗ tai vừa động, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Thường Ninh luống cuống tay chân mà tắt loa, cùng lúc đó, sau lưng truyền đến âm thanh nghi hoặc quen thuộc.

"Tiểu Ninh?" Thương Diễn đẩy ra cửa phòng, đi xuống vài bước, thấp giọng kêu hắn.

Thường Ninh điện thoại cũng vào lúc này bị đối phương ngắt không thương tiếc.

Thường Ninh vẫn không muốn bị Thương Diễn nhìn đến sự chật vật của mình, hoảng loạn đứng dậy, giấu điện thoại di động phía sau.

"Giám đốc, anh đều nghe được rồi?" Thường Ninh xấu hổ hỏi, sợi tóc lộn xộn dán ở trên cổ, hai mắt thâm quầng lộ ra vẻ tiều tụy.

Quần áo ngày hôm qua không có thay ra, mặc liên tiép hai ngày, tây trang bình thường đều được ủi phẳng phiu nay mắc lỏng lẻo trên người hắn.

"Xin lỗi, Tiểu Ninh, lúc anh đi tìm em thì vô tình nghe được......" Thương Diễn đi đến trước mặt hắn, vì sự tình mình nghe lén mà xin lỗi.

Thương Diễn từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, tính cách lại rất tốt, đối đãi với mọi người đều ôn nhu có lễ, năng lực công tác điên cuồng khiến người ta líu lưỡi, tưởng chừng như cỗ máy không biết mệt.

Hắn cũng có thể nhạy bén cảm giác được cảm xúc người khác.

Thường Ninh chỉ là cố gắng diễn cho tròn vai, cũng không phải vì cha mẹ người yêu lăng mạ mà thấy tủi thân.

"Trong nhà có việc, đúng không?" Thương Diễn khéo léo, ôn nhu hỏi, âm thanh từ tính trấn an của hắn vang vọng trong hành lang an tĩnh, cứ như sợi lông chim gãi nhẹ lòng Thường Ninh.

Thường Ninh xua tay: "Không...... Không có việc gì, chỉ là em tính đón ba mẹ lại đây ở một thời gian, sau đó chờ Yến Yến sinh con xong, ba mẹ hỗ trợ chiếu cố Lâm Yến Yến ở cữ, nói không chừng Yến Yến vui vẻ sẽ đăng ký kết hôn cùng em......" Chiếu cố Lâm Yến Yến là giả, nàng khả năng sẽ chạy, nhưng ít nhất có thể nhiều thêm hai người trông chừng Lâm Yến Yến không cho nàng hại chết con mình.

Thường Ninh nói, đột nhiên Thương Diễn khom lưng tới gần, không kịp phòng ngừa mặt đối mặt nhau, gần đến mức chóp mũi hai người muốn chạm vào nhau.

Hàng hiên tràn ngập hơi thở hỗn độn, tàn thuốc vương vãi trong góc, tro bụi lượn lờ trong không khí, mùi vị đắng chát, Thường Ninh lại cảm giác nó đến từ trên người Thương Diễn, một cảm giác, hơi thở khó có thể miêu tả được.

Cực kì có cảm giác xâm lược, hung hãn và quyết đoán, bất đồng với sự dịu dàng thường ngày, cứ như trong chớp mắt hắn đã biến thành tên cầm thú trong nguyên tác.

Hắn không hề bận tâm đến cảm giác tội lỗi mà cưỡng đoạt vợ của cấp dưới, đem tình nghĩa nhiều năm ném sau đầu.

Thương Diễn gần thêm chút nữa, nhiệt khí trong hơi thở của hắn tựa hồ chạm đến cánh môi Thường Ninh, nong nóng.

Thường Ninh trừng lớn đôi mắt, theo bản năng ngả người về phía sau, một bàn tay to nắm lấy tay hắn kéo ngược lại, làm hắn dựa vào lòng ngực ấm áp.

"Tiểu Ninh, anh không nghe rõ em đang nói cái gì?" Thương Diễn hợp tình hợp lý mà giải thích nguyên nhân sao hắn tới gần vậy.

Thường Ninh vô thức nuốt nước miếng, ngây người đứng đó.

Đúng v...... Phải không?

Rồi sau đó, Thương Diễn mệt mỏi dựa vào đầu vai Thường Ninh, thở dài một hơi: "Tiểu Ninh, chúng ta làm sao bây giờ? Cuộc hôn nhân như vậy em có thực sự thấy...... Hạnh phúc không?"

Hắn làm như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, như hắn chưa từng dựa vào gần Thường Ninh, chỉ là đang ai thán bất bình vì cuộc hôn nhân của bạn tốt.

Thường Ninh không thèm để ý hôn nhân có hạnh phúc hay không, hắn chỉ để ý kết thúc nhiệm vụ có được tích phân cao hay thấp, sau đó ở thương trường đổi lấy đồ vật mình cần trong hiện thực.

Tỷ như, tiền thuê nhà trong ba tháng tới và thức ăn cho chó.

Cho nên Thường Ninh cực kì nghiêm túc mà nói: "Em thấy không sao đâu."

Thương Diễn đột nhiên ôm chặt hắn, Thường Ninh thiếu chút nữa bị hắn ôm đến thở không ra hơi, vốn dĩ thể trạng đã cao lớn, ngày thường còn tập thể hình, sức lực rất lớn.

Chỉ là hắn cũng quá kích động.

Thường Ninh yên lặng nghĩ, hệ thống 68 mở miệng: [ Có khả năng hắn nhìn cậu giống một đứa yêu đương mụ mị đầu óc, lấy xe cẩu cẩu cậu đi, cậu đều không muốn đi, hận sắt không thành thép. ]

Người yêu ngoại tình, có con của người khác, cầm tiền lương đi tiêu xài nuôi tình nhân, Trong lúc mang thai một lần nữa ngoại tình với Trần Phi Phàm, trên tinh thần thì la liếm Thương Diễn.

Mà Thường Ninh lại vẫn ôm mộng tưởng không thực tế, chờ mong nữ nhân kết hôn xong sẽ hồi tâm chuyển ý, nếu là sinh con, sẽ một lòng một dạ nuôi con......

Thường Ninh đổi vị trí tự ngẫm, tức giận......

Lâm Yến Yến sao có thể chỉ vì sinh con xong sẽ tốt lên được? Đọ đồng cảm quá cao, Thường Ninh sẽ thường bị giả thiết gốc ảnh hưởng, nhưng thời điểm không bị ảnh hưởng, Thường Ninh vẫn luôn cảm thấy cái ý tưởng này là thiên phương dạ đàm.

Đột nhiên cảm thấy Thương Diễn không bị bạn tốt tức chết, cũng coi như là tài giỏi rồi.

Chính mình cũng chỉ có thể nghĩ cách cứu đứa bé bị hại chết từ trong tay Lâm Yến Yến.

Ai......

Hai người một trước một sau ra ngoài, Thường Ninh ngồi ở bàn làm việc, bàn tay vừa cầm tư liệu liền dừng lại, dùng lòng bàn tay yên lặng mà cọ môi.

Thường Ninh cúi đầu, ánh đèn trên đầu rọi qua hàng mi cong dài, hai mắt cũng buông xuống, vừa rồi thiếu chút nữa đã hôn nhau.

Thường Ninh đầu ngón tay nóng lên......

Thùng thùng!

"Suy nghĩ cái gì?"

Trần Phi Phàm đi tới, không kiên nhẫn gõ mặt bàn, ném một chồng văn kiện lại đây: "Tổ trưởng Thường, xem văn kiện đi, đừng lười biếng."

Trần Phi Phàm là do ngột ngạt trong lòng, áp lực công tác quá lớn, lúc Lâm Yến Yến cùng mình hẹn hò cũng thất thần, giống như còn nhớ thương người nào.

Trần Phi Phàm cân nhắc tới cân nhắc đi, chẳng lẽ là Thường Ninh?

Cái tên đàn ông ngây ngốc nhàm chán này có gì tốt?

Cả ngày ăn mặc chính trang, rập khuôn vô vị, có khi quần lót đang mặc đều là kiểu quần lót tứ giác ông già.

Lâm Yến Yến đã từng giải thích rằng hồi đại học Thường Ninh rất đẹp, không có mang mắt kính, tuy cũng không có cảm giác tồn tại, nhưng cả người đều toát lên khí chất u buồn.

 Aizzz... Hồi còn trẻ ai chả thích thiếu niên u buồn?

Thường Ninh mờ mịt lấy lại tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trần Phi Phàm, đối diện tầm mắt hắn.

Trần Phi Phàm tùy ý thoáng nhìn, thấy được đồng tử màu hổ phách suốt ngày bị tóc mái trên trán Thường Ninh che khuất, đuôi mắt hơi phiếm hồng, môi sắc như cũ tái nhợt.

Trần Phi Phàm lời nói vọt tới cổ họng lại đột ngột dừng lại, chỉ còn lại hơi thở cố ý thả nhẹ, trong lòng khiếp sợ mà thảng thốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro