Chương 15 - Nam thần cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Ninh nhìn Thương Diễn ướt dầm dề, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Hai người một trước một sau lên lầu, Thường Ninh đi ở phía trước, Thương Diễn theo sát đằng sau.

Bước chân bọn họ vang lên đồng thời, tựa hồ hợp lại thành một, chỉ có sự khác biệt rất nhỏ.

Thường Ninh mí mắt giựt giựt, rõ ràng biết sau lưng là Thương Diễn, nhưng trong lòng vẫn có một cổ cảm giác kì cục nảy lên, phảng phất bị dã thú tỏa định, bên ngoài tòa nhà tiếng mưa rơi tí tách tí tách, đèn cảm ứng trên cầu thang bật sáng từng cái một.

Nhưng người sau lưng là Thương Diễn, mình và hắn đều là nam nhân.

Thường Ninh cố gắng lờ đi loại cảm xúc quái dị này.

Hệ thống 68 đang khuyên bảo hắn tiễn Thương Diễn về: [ Ký chủ, nếu Lâm Yến Yến không ra bài theo kịch bản, bỗng nhiên giết về nhà. Chúng ta liền xong đời! ]

Thường Ninh biết rõ điều này.

Thường Ninh nói: "Tôi không muốn cho Thương Diễn đóng vai gian phu giống cốt truyện gốc."

Trong nguyên tác đề cập đến Thương Diễn chỉ như một cái công cụ để phục vụ cho cốt truyện mà thoi, vai chính chân chính là Lâm Yến Yến, nàng được tất cả nam nhân săn đón.

Khi Thường Ninh đọc truyện, lúc đầu chỉ thây ghét Thương Diễn, hắn như cấp trên tồi tệ dùng mọi thủ đoạn để cưỡng ép vợ cấp dưới, lại như tên bố chồng xấu xa trái luân thường đạo lý mà khinh nhục con dâu......

Không có phẩm chất đạo đức, không có nhân thức luân lý, hành vi hắn từ mặt pháp luật cho tới đạo đức đều khó chấp nhận được, đơn giản là thứ công cụ xuất hiện dưới ngòi bút tác giả phục vụ cốt truyện.

Thường Ninh ghét loại người này.

Nhưng khi Thường Ninh hiểu biết Thương Diễn nhiều hơn, hắn hoàn toàn không giống Trần Phi Phàm bản chất thối nát từ bên trong.

Trước khi tuyến vào mạch truyện, hắn là người bạn tốt, mọi người trong công ty nhắc tới tên Thương Diễn đều mang theo sự khâm phục từ tận đáy lòng, có thực lực! Có đức độ!

Đáng tiếc bạn thân tốt nhất thế giới một khi vừa thấy Lâm Yến Yến, hắn sẽ lập tức kích phát mặt âm u trong nội tâm, thật sự quá đáng tiếc.

Thường Ninh nắm chặt tay, nhìn về phía Thương Diễn, bằng không để hắn về trước?

Hay mình lừa hắn, giả vờ không mang chìa khóa theo......

Thường Ninh dừng trước cửa, quay đầu nhìn khuôn mặt cực kì anh tuấn của Thương Diễn.

"Tiểu Ninh, người yêu của em chắc là không thích có người lạ vào nhà đâu, để anh đi về cũng được." Thương Diễn nhìn ra sự chần chờ của Thường Ninh, hơi cúi đầu, hắn nhấp môi cười dịu dàng, vô cùng tri kỉ không cố ý làm khó Thường Ninh.

Thường Ninh nhìn nụ cười Thương Diễn, đem cảm giác quái dị vừa rồi vứt bỏ, thay vào đó sự áy náy bùng lên dữ dội.

Hệ thống 68: [......]

[ Đúng là người tốt mà, vừa rồi đôi ta còn tính kế để cho hắn ướt dầm dề về nhà. ]

Nếu thực sự mà làm vậy có khi tối nay tôi nghĩ lại, tôi sẽ tự vả mình một cái và dày vò đến chết mất thôi.

"Anh thấy em không ổn, em quên ang chìa khóa nhà thật hả?" Thương Diễn còn chu đáo nghĩ kĩ lý do cho hắn nữa.

Thường Ninh:......

Không ổn rồi, áy náy trong lòng càng mạnh hơn.

"Tiền bối, rất xin lỗi, em thật sự không mang chìa khóa." Thường Ninh suýt nữa liền lấy chìa khóa ra mời nam chính tiến vào ngôi nhà nhỏ ấm cúng của mình.

Thương Diễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cởi áo khoác ướt ra, vòng eo vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm túc dựa vào người Thường Ninh: "Vậy còn em phải làm sao đây? Không lẽ em tính ngủ ngoài hành lang cả đêm thiệt à?"

Không mang chìa khóa, cũng không có tiền, Thương Diễn vẫn chưa chuyển tiền cho Thường Ninh.

Thường Ninh tiếc rẻ không muốn đi thuê phòng nghỉ hay khách sạn.

Thường Ninh cho rằng Thương Diễn nghe mình nói xong liền sẽ rời đi, không nghĩ tới hắn còn lo lắng cho mình đêm nay ở đâu.

Thường Ninh chột dạ mà vuốt chìa khóa trong túi, kỳ thật Thương Diễn chân trước vừa đi, chân sau mình ngay lập tức mở cửa vào nhà.

Nhưng mà Thương Diễn thật lòng lo lắng cho mình.

Đột nhiên Thương Diễn một nắm lấy tay Thường Ninh, kéo hắn xuống lầu: "Đi thôi! Tiểu Ninh, anh cũng không về, anh và em tìm cái khách sạn nào gần đây ngủ đỡ một đêm."

"A! Em không cần......" Thường Ninh không kịp phòng bị, bị lôi nhanh xuống lầu.

Tới trên xe, Thường Ninh còn tính tìm cách từ chối lịch sự.

"Phỏng chừng mẹ mà biết anh để em ngủ ngoài hiên nhà, chắc chắn bà sẽ trách anh không biết lễ phép." Thương Diễn bày mẹ Thương ra, lý do này không chê vào đâu được, Thường Ninh vô pháp cự tuyệt.

Thường Ninh vác đá nện chân mình, hắn lừa Thương Diễn, Thương Diễn lại không thèm để ý hắn có nói dối hay không, chỉ muốn giúp bạn tốt.

Thương Diễn thực sự là người tốt với hắn nhất trong cuốn truyện khiêu dâm não tàn này!

Quá tốt bụng, vì để cho người bạn nghèo khổ không phải ngủ ngoài đừơng, công tử nhà giàu săn sóc cho thể diện của bạn, đặc biệt đưa bạn mình tới khách sạn sang trọng gần khu đỗ nát này, không để bạn mình tốn tiền.

Thường Ninh động dung, nắm chặt tay, vì bạn tốt Thương Diễn, cũng vì cứu vớt đứa con thơ bị Lâm Yến Yến và Trần Phi Phàm hại chết, mình nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Hai người lại quay lại xe, Thương Diễn mở map, tìm kiếm các khách sạn lớn, phát hiện phụ cận nơi này có nhiều khách sạn nhỏ, khách sạn lớn lại cách nơi này khá xa.

Thương Diễn lựa chọn một khách sạn nhỏ gần đây, trước tiên dẫn người đi tắm nước nóng đã , tránh để ngày hôm sau sinh bệnh.

Hai người đi vào, khách sạn này theo phong cách cũ xưa, nhưng trời đang mưa to như trút nước, tìm được chỗ dừng chân mới là quan trọng nhất.

"Chúng tôi thuê chung một gian." Thương Diễn đưa căn cước hai người qua.

Lễ tân nhìn hai người đều mặc âu phục, nam nhân cao lớn đứng ở đằng trước, trên gương mặt anh tuấn luôn nở nụ cười ôn hòa, mi cốt xinh đẹp phụ họa cho đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Mà nam nhân mảnh khảnh sau lưng luôn cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất phần lớn đôi mắt, khí thế nho nhã lại hơi chút rụt rè.

Thời điểm lễ tân nhìn về phía hắn, đối phương chỉ cười thẹn thùng, lễ tân lập tức coi Thương Diễn là quan chức cấp cao tình cờ gặp sự cố, bị buộc phải tìm đại một cái khách sạn nhỏ tấp vào.

Người đằng sau có lẽ là cấp dưới hắn.

"Lầu 3 phòng 301, thời gian trả phòng là hai giờ chiều mai." kí giấy xác nhận xong, lễ tân tươi cười nhắc nhở.

Hai người lên lầu vào phòng.

Căn phòng này so với phòng mà Thường Ninh thuê thì sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều.

"Khá tốt." Thương Diễn mắc mưa, thanh âm bắt đầu khàn khàn, vừa nói vừa khom lưng đổi giày, cũng đưa một đôi dép lê khác cho Thường Ninh.

Thường Ninh có chút ngượng ngùng: "Nếu không phải làm phiền anh đưa về, anh cũng không phải ở nơi này."

Thương Diễn cười cười, không đáp.

Lúc này, Thương Diễn đi đến phòng tắm, đẩy cửa ra.

Thường Ninh hướng nhìn thoáng qua phòng tắm, không gian chật chội chỉ xoay người thôi cũng đụng vào cạnh tường, tắm một mình cũng có vẻ hơi chật.

"Tiểu Ninh, anh nhớ em hình như là người gốc nam, có bao giờ đi tắm hơi kì cọ chưa? Hay là ta tắm cùng nhau?" Thương Diễn nghiêng đầu, ngón cái chỉ hướng cánh cửa, khóe miệng ý cười càng ngày càng trong sáng.

Thường Ninh đúng thật là người phương nam, Thương Diễn nói cũng không sai, cho nên hắn lập tức cự tuyệt.

Nhân viên nào mà lại đi tắm chung với sếp!

Thường Ninh vươn tay: "Tiền bối, anh đưa quần áo cho em, em sấy khô cho anh."

Thương Diễn kéo cà vạt ra, trở tay cởi áo trên, lộ ra cơ ngực săn chắc, khi cánh tay kéo khóa quần xuống, gân xanh và cơ bắp trên cánh tay càng thêm rõ ràng.

Phía dưới cơ bụng tráng kiện, nhân ngư tuyến kéo dài đến trong quần tây.

Thường Ninh bị dọa choáng váng, quay đầu đi, làm trò cởi quần áo trước mặt người khác, người phương Bắc hào sảng như vậy sao?

Hệ thống 68: [ Tôi cũng không hiểu, nhưng Thương Diễn thật sự không thấy ngại, nghe nói người phương Bắc đều có thể giúp người xa lạ kì lưng, tập tục mỗi nơi mỗi khác mà thôi. ]

Cái này đối với người phương nam như Thường Ninh, quá đáng sợ.

Hệ thống 68 đối với phương diện này không có cảm thấy gì phải xấu hổ, chân thành nói: [ Nam chính...... Điều kiện thật tốt......]

Thật không hổ danh là nam chính truyện đồi trụy, điều kiện phần cứng thật tốt, không chỉ chinh phục nữ chính ở phương diện tiền tài cùng mị lực, còn có điều kiện khác.

Hệ thống 68 ngậm khăn tay nhỏ, tủi thân rơi nước mắt: [ Đến lúc ấy tích phân tôi nhiều, dù ai nói gì đi nữa, tôi cũng đem ** của Thương Diễn cho cậu. 】

Thường Ninh:......

Cái này không cần.

Thương Diễn đi tắm.

Thường Ninh ngồi ở mép giường hong khô quần áo cho hắn, cảm thấy chính mình thật là đáng thương.

Làm liếm cẩu làm đến mức này, chuyện này mà đem lên trên mạng, giang cư mận chắc chỉ hận không thể nhảy ra vả chết mình, năm nào cũng liếm cẩu, nam nữ đều giống nhau, xe có kéo đi vẫn dính như keo dán chuột.

Cửa phòng tắm mở ra.

"Tiểu Ninh, anh tắm xong rồi, quần áo khô chưa?" Thương Diễn mặc cái quần xà lỏn màu sáng, trên đầu đội cái khăn tắm trắng để lau tóc, mái tóc ướt rũ nhẹ trước mặt, dung mạo càng thêm xuất sắc.

"Vâng, tôi lấy bàn ủi hơi nóng là sơ quần áo, nhưng mà vẫn hơi nhăn." Thường Ninh đưa áo sơ mi và quần cho hắn, áo khoác quá dày không khô được.

Thương Diễn nhận lấy quần áo, vuốt quần áo ấm áp, nếp nhăn trên áo quả nhiên đã được là phẳng gần hết, ý cười càng thêm rõ ràng.

Thường Ninh duỗi duỗi người, rõ ràng đã buồn ngủ: "Tắm rửa xong thì ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

Đêm khuya.

Lâm Yến Yến vui vẻ với đàn ông tới hơn nửa đêm, thừa dịp Trần Phi Phàm đi tắm, nàng mới rút ra tinh lực quý giá suy nghĩ về Thường Ninh không có chìa khóa vào nhà, phải ngủ ở ngoài.

Một con liếm cẩu mà thôi, nàng nếu là nguyện ý, có thể có càng nhiều người như vậy tới cửa cầu xin, đáng tiếc không có cái nào có thể đạt tới trình độ tiền lương như Thường Ninh.

Tiền, mới là nguyên nhân Lâm Yến Yến không đá văng Thường Ninh.

Nàng mang theo ác ý gọi điện cho Thường Ninh, trước giờ vẫn vậy, Thường Ninh luôn kịp thời bắt máy cuộc gọi của nàng, nghênh đón sự trào phúng.

"Ngủ hành lang có thấy sướng không? Đông lạnh chết thì thôi, lần này coi như tôi dạy cho anh một bài học, phát triển trí óc thấp kém của anh"

"Thường Ninh, không biết mở miệng trả lời à? Điếc sao? Có muốn theo đuổi tôi không vậy?!!!" Lâm Yến Yến thanh âm càng thêm bén nhọn.

Đợi đến lúc sự tức giận trong lòng Lâm Yến Yến thăng đến đỉnh điểm, di động mới truyền đến âm thanh quen thuộc.

Nàng tuyệt đối không có nghe lầm, âm thanh trầm thấp từ tính như vậy, gần nhất chỉ nghe được một người nói qua, nam nhân sống ở tầng 7!

Thanh âm đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ nàng, tiếng nói trầm thấp ôn nhuận giống như hôn lên tai, thật lâu không tiêu tan.

Lâm Yến Yến nghĩ thầm lỡ đâu hắn nghe được toàn bộ rồi sao? Sắc mặt thảm hại, cẩn thận mà xác nhận lại một lần: "Anh là vị tiên sinh sống ở phòng 701?"

Thương Diễn không phủ nhận cũng không thừa nhận, nheo lại đôi mắt, như là đang xem thứ rác rưởi bốc mùi ai ai cũng ghét, ngữ khí hơi đùa cợt mang theo sự mập mờ không rõ: "Muốn xác nhận đúng hay không thì về nhà mà nhìn thử."

Lâm Yến Yến sững sờ nhìn cuộc gọi đã bị cắt, môi mấp máy, cả người run lên.

Mình vừa mới làm gì vậy?

Không phải là Thường Ninh dựa vào cửa ngủ, bị hàng xóm mới trên lầu phát hiện, cũng nghe điện thoại mình gọi tới?

Nếu đúng là vị sống ở 701, Lâm Yến Yến thường xuyên ảo tưởng hắn có hảo cảm với nàng, bởi vì mỗi khi Thương Diễn nhìn nàng, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt không rõ nguyên do.

Lâm Yến Yến luôn phỏng đoán xem Thương Diến có ý gì, lại mơ mộng hão huyền ra khung cảnh Thương Diễn theo đuổi thất bại.

Thậm chí, Lâm Yến Yến còn từng ác độc nghĩ tới, nếu...... Nếu con điếm mà hắn theo đuổi đột nhiên qua đời không rõ nguyên do, nói không chừng nàng liền có cơ hội thượng vị.

Nàng năm lần bảy lượt mà gọi lại cho Thường Ninh, nhưng mà đầu dây bên kia đã tắt máy.

Lúc này, Thường Ninh bị cuộc trò chuyện của Thương Diễn và Lâm Yến Yến đánh thức.

Hắn nghi hoặc hỏi: "Em có điện thoại hả?"

Thương Diễn mở miệng, dời đi đề tài: "Xin lỗi, anh nhận điện thoại của Lâm Yến Yến, cô ấy...... Ngôn ngữ có chút quá kích, anh không muốn để em nghe thấy."

Thường Ninh muốn nói lại thôi, Lâm Yến Yến khẳng định lại nhục mạ mình.

Thương Diễn cũng ra tiếng đánh gãy ý nghĩ Thường Ninh: "Chăn có vẻ mỏng, anh thấy hơi hơi lạnh."

Trong bóng đêm, Thương Diễn thò tới gần Thường Ninh, trong nhịp hô hấp xen lẫn mùi hương ngào ngạt, ánh mắt trở nên âm trầm: "Tiểu Ninh, nếu anh được ôm em ngủ, chắc hẳn sẽ ấm áp hơn đấy em à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro