Chương 3. Trạch nam trung nhị đi tìm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Khấu
Beta: Len

Chương 3. Trạch nam trung nhị đi tìm việc

Theo sự hiểu biết của Lâm Tự Chanh đối với Cừu Nhiễm sau khi hắc hóa, tuyệt đối không thể tốt bụng đưa cậu đến bệnh viện, không để cấp dưới đánh đuổi mình ra khỏi khu thương mại là tốt lắm rồi, lại càng không nói đến tiền thuốc men bị ăn vạ.

Vì vậy, khi ngồi ở ghế phụ của Cừu Nhiễm, Lâm Tự Chanh không thể không nâng cao tinh thần đến 800%, phòng ngừa Cừu Nhiễm có động tác nhỏ làm cậu có thể bán thân bất toại (1).

"Đến." Cừu Nhiễm duỗi tay ra, thay Lâm Tự Chanh cởi dây an toàn, lại nhanh chóng xuống xe, đến bên kia mở cửa cho cậu.

Lâm Tự Chanh nhìn xuyên qua mái tóc dài của Cừu Nhiễm thấy được khuôn mặt tươi cười tao nhã đẹp trai của hắn, mà nhìn không ra dấu hiệu hắc hóa nào, chẳng lẽ hắn bị từ chối mà không tức giận? Còn tốt bụng đưa cậu đến bệnh viện?

"Cảm ơn." Cậu đưa ngón trỏ ra đỡ lấy cặp kính gọng lớn của mình, Lâm Tự Chanh từ trên xe xuống dưới, sờ chiếc Bentley láng bóng của Cừu Nhiễm, đi theo hắn vào cửa bệnh viện, trong lòng nghĩ cách trốn khỏi bệnh viện nhân lúc hắn không chú ý. Cừu Nhiễm đưa Lâm Tự Chanh vào phòng nội khoa, ở bên cạnh cậu suốt thời gian đó. Bác sĩ yêu cầu Lâm Tự Chanh nằm xuống giường bệnh, dùng tay đeo găng tay y tế ấn lên chỗ bị thương trên bụng Lâm Tự Chanh.

"A!" Hét lên một tiếng, Lâm Tự Chanh ôm bụng co người lại.

"Đau như vậy sao?" Bác sĩ bị cậu làm cho giật mình một chút, không biết rằng Lâm Tự Chanh không thích người khác đụng chạm, còn tưởng rằng bệnh nhân này bị thương nặng. Nhưng nhìn sắc mặt và cơ bắp căng thẳng, có vẻ không nghiêm trọng như vậy.

"A, không, tôi..." Lâm Tự Chanh cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, quay đầu nhìn Cừu Nhiễm đang mỉm cười tao nhã, không giải thích được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu với bác sĩ.

"Đúng, đau quá! Bác sĩ ơi..."

"Như vậy à, khả năng là chịu tổn thương bên trong, trước tiên chụp X quang xem sao." Bác sĩ thu tay lại, lấy sổ bệnh án ra, dơ tay lên, mở danh sách chụp phim.

Lâm Tự Chanh vốn muốn từ chối, nhưng khi quay người lại nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Cừu Nhiễm đứng bên cạnh, lời vừa tới bên miệng đành phải nuốt trở lại.

Sau khi chụp X quang, làm CT, Lâm Tự Chanh cảm thấy như mình sắp kết thúc đợt điều trị ba năm. Bác sĩ nghiêm túc nhìn phim chụp, cười nói với Cừu Nhiễm: "Bệnh nhân không sao, không cần lo lắng, chỉ bị thương ngoài da."

"Cám ơn." Cừu Nhiễm gật đầu với bác sĩ, chưa vội mang Lâm Tự Chanh rời đi.

"Nhưng người này là do tôi mới bị thương, vạn nhất có gì xảy ra, tôi không thể tha thứ cho chính mình, tôi cũng xin bác sĩ kê một số loại thuốc đơn giản, ở bên này trị liệu."

"Không không không! Không cần..."

Lâm Tự Chanh nhanh chóng lắc đầu từ chối, đưa đôi mắt nâu như nai con nhìn Cừu Nhiễm cầu xin.

Đại ca à, em sai rồi. Được rồi, anh là thánh kiếm hiệp sĩ, anh là thần thánh, xin hãy buông tha cho em, cho dù không có Lạp Lạp Lộ Á em còn muốn đi trở về ngủ nha...

Bác sĩ nhìn một thân tây trang sang quý của Cừu Nhiễm, trong lòng suy nghĩ người này cũng không thiếu tiền, còn rất lương thiện, liền gật đầu, dùng bút viết nguệch ngoạc lên tờ giấy.

"Vậy liền dùng vài chai nước muối sinh lý, và một ít thuốc giảm đau đi, người trẻ tuổi mà đau eo cũng không quá tốt."

Bệnh án ở trên máy "tích" một tiếng, hôm nay Lâm Tự Chanh cho rằng Cừu Nhiễm không hắc hóa, quả thực là ngây thơ.

"Thôi, mở thêm một chút, dùng thêm mấy chai nước tôi càng yên tâm." Cừu Nhiễm hướng bác sĩ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Lâm Tự Chanh nhìn bọn họ, một người tràn đầy tin tưởng, một người tràn đầy tự tin, nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy hành động níu kéo Cừu Nhiễm của mình ngày hôm nay là quá hấp tấp.

Vài giờ sau...

Lâm Tự Chanh ngồi trong phòng truyền dịch của bệnh viện, chán gần chết bấm điều khiển. Cừu Nhiễm cùng y tá nói vài câu liền quay lại, vì vậy y tá kiên quyết điều chỉnh tốc độ truyền dịch của Lâm Tự Chanh ngang với tốc độ truyền dịch của bà cụ, vì đề phòng bệnh nhân bỏ trốn, hắn vẫn quanh quẩn ở đây.

Lâm Tự Chanh khóc không ra nước mắt nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn ba lọ thuốc đầy trên đầu, tay run run lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Thừa.

*****

Thời điểm bị Lâm Thừa đón về nhà trời đã tối muộn, Lâm Tự Chanh vừa trở về liền ném mình lên giường, mái tóc xoăn rối bù vùi vào gối, trên đường về cậu giải thích chuyện này một cách loạn thất bát tao* với Lâm Thừa, Lâm Tự Chanh chỉ nói rằng mình té ngã nên bắt xe đi đến bệnh viện xem sao.

Khi Lâm Thừa đến, Lâm Tự Chanh mới nghĩ đến mình ở thế giới này không có thu nhập.

Là vị cứu tinh của thế giới tiểu thuyết, ánh nắng của cuộc đời nam chính, và là người bảo vệ phía sau nam chính, Lâm Tự Chanh tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện không có thu nhập và phải dựa dẫm vào Lâm Thừa! Tuy cậu xuyên vào sách rồi vẫn không thích ra ngoài, nhưng cậu vẫn có nghề vẽ tranh đủ kiếm cơm ăn, nhưng làm sao bây giờ đây, cậu không thể lấp đầy bụng của mình bằng cách vẽ tranh ngay được.

Nắm lấy cái gối đầu, Lâm Tự Chanh đem nó xem như gối ôm Lạp Lạp Lộ Á, lăn lộn vài vòng ở trên giường.

Đại học nghiên cứu kinh tế và thương mại, Lâm Tự Chanh đã lâu không đào những thứ đó ra khỏi đầu, nhưng ít ra còn có thể dùng. Chỉ là không biết có tìm được lý lịch của một người tự nhiên xuất hiện trên thế giới này hay không, nếu không được thì chỉ có thể đem bản gốc ra dùng.

Cầm lấy gối trượt đến bên giường, Lâm Tự Chanh đi vào phòng tắm, nhanh nhẹn dọc theo bức tường chui vào bên trong. Một bên vừa cởi quần áo vừa nhớ lại tin tức Lâm Thừa nói cho cậu khi ở trên xe.

Mùa tốt nghiệp đại học sắp tới, Thượng Cảnh đang tuyển thực tập sinh.

Thượng Cảnh, có vẻ như nó là công ty có tòa nhà văn phòng cao chót vót ở khu thương mại hôm nay.

Lâm Tự Chanh biết không ít về Thượng Cảnh, đây là công ty đầu tiên Cừu Nhiễm làm chủ tịch, Cừu Nhiễm đi học đại học ở nước ngoài. Sau một năm công tác, thành lập Thượng Cảnh, ban đầu là một công ty công nghệ điện tử năng lượng mới, hiện nay phạm vi kinh doanh của công ty đã mở rộng sang kinh doanh điện thoại di động và Internet. Nếu nói về tiền lương thì ở Thượng Cảnh tuyệt đối không thấp, không chỉ như thế, đây còn là cơ hội tốt để tiếp cận Cừu Nhiễm, chỉ là không biết hắn có vì sự việc hôm nay mà trực tiếp đá cậu ra ngoài hay không.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Tự Chanh liền mặc áo ngủ rồi bò lên giường.

Ôi, ngày mai phải đi mua một bộ áo ngủ hoạt hình mới được.

Lâm Tự Chanh lạ giường, cả đêm cậu ngủ không ngon, không có gối ôm anime cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Suốt đêm đều gặp ác mộng, cậu mơ thấy Cừu Nhiễm bắt mình lại treo lên hành hạ từng chút một. Sáng sớm hôm sau Lâm Tự Chanh rời giường với cặp mắt gấu trúc.

Cậu lấy ra bộ quần áo nhàu nát từ tủ mặc vào rồi tùy tiện sửa sang lại mái tóc xoăn giống tổ quạ trên đầu. Duỗi ngón trỏ đẩy cặp kính gọng lớn lên, mỉm cười nhìn chính mình trong gương.

Ngay cả khi tóc dài, tôi vẫn đẹp trai như ngày nào!

Cầm lấy điện thoại đã sạc đầy pin, mang sơ yếu lí lịch đã hoàn thành buổi sáng. Lâm Tự Chanh cảm thấy mình là một thanh niên đầy khát vọng đang hướng tới một kỷ nguyên mới, chiếc cặp trên tay là vũ khí của Thánh Kiếm Hiệp sĩ, anh lao đến lâu đài của Đại ma vương Cừu Nhiễm dưới ánh nắng ban mai.

Sau hai trạm dừng tàu điện ngầm và mười mấy trạm dừng xe buýt, Lâm Tự Chanh mới quanh co lòng vòng tìm được cửa Thượng Cảnh hôm qua cậu đã thấy.

Phù, may mắn lần này không lạc đường, hẳn là sẽ không lỡ thời gian tuyển dụng.

Lâm Thừa có mấy người bạn ở Thượng Cảnh, cũng đã vì em trai mà nhờ bọn họ chào hỏi qua. Tạm thời đem Lâm Tự Chanh vào danh sách phỏng vấn thực tập sinh.

Lâm Tự Chanh nhấc chân đi về hướng cửa Thượng Cảnh, nhưng còn chưa đi được bao xa, bước chân cậu liền chậm lại - người bảo vệ mặc áo choàng trắng ngắn đang đi tới.

" Yo ~ cậu bé!" Bảo vệ tiến lên vài bước, từ xa chào hỏi Lâm Tự Chanh.

"Cậu lại không tìm được đường sao?"

Lâm Tự Chanh đứng tại chỗ dở khóc dở cười, lắc đầu.

"Tôi là đến đây để phỏng vấn."

Lâm Tự Chanh đi theo cô thư ký ở quầy tiếp tân vào thang máy lên tầng mười lăm. Nhìn gạch lát sạch sẽ đến phản chiếu ánh sáng dưới chân, rồi bước ra ngoài.

Ngồi chờ trong phòng tiếp tân, Lâm Tự Chanh còn đang suy nghĩ không biết nên nói gì trong buổi phỏng vấn, để thể hiện phong thái và khí phách như một hiệp sĩ kiếm thánh cứu nhân loại. Nữ thư ký xinh đẹp mang cho bọn họ mỗi người một ly cà phê trong khi chờ đợi.

Chà, phục vụ rất chu đáo.

Lâm Tự Chanh cẩn thận cầm lấy cà phê trong tay thư ký, cái này đắng lắm bình thường cậu đều không uống, ngoại trừ Coke Sprite. Nếu có đi triển lãm manga thì cũng chỉ uống trà sữa, là một trạch nam thâm niên, cậu bắt đầu "hẹn hò" cùng "các lão bà" khi còn học đại học. Cậu cũng hay thức đêm, nên chưa bao giờ cần uống cà phê để thanh tỉnh.

Phòng tiếp tân có hơn chục thanh niên đến xin việc, cậu nghe Lâm Thừa nói những người này đã qua vòng phỏng vấn qua điện thoại. Lần này họ đến để phỏng vấn tại chỗ, không giống Lâm Tự Chanh đột nhiên đến đây, là dựa vào thực lực mà tiến vào. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm chỉnh,tự tin.

Nhân khí của Thượng Cảnh thật cao nha.

Lâm Tự Chanh ở trong lòng than thở, rõ ràng Lâm Thừa nói Thượng Cảnh hình như chỉ muốn tuyển một thư ký và hai thực tập sinh. Phỏng vấn vòng hai có nhiều người như vậy, xem ra áp lực cạnh tranh cũng không nhỏ.

Chẳng trách vừa rồi thư ký nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái như vậy, những người này tóc ngắn... Hoàn toàn trái ngược với Lâm Tự Chanh.

Những người nộp đơn trong phòng tiếp tân đều để đầu tóc gọn gàng, nữ sinh cũng để tóc dài ngay ngắn chỉnh tề. Tất cả đều ngồi ngay ngắn và đặt hồ sơ sang một bên, nghiêm túc uống cà phê và suy nghĩ về cách trả lời tất cả các loại câu hỏi phỏng vấn trong tưởng tượng.

Lâm Tự Chanh cảm thấy chiếc ghế dưới mông không được thoải mái cho lắm. Vốn dĩ nó là chiếc ghế đẩu vừa vặn với cơ thể người, khi ngồi dậy không thoải mái bằng một chiếc ghế bằng phẳng hoàn toàn. Vì vậy cậu duỗi ngón trỏ vừa đẩy cặp kính gọng lớn vừa di chuyển mông để có thể ngồi thoải mái hơn.

Lúc này, thư ký từ trong phòng họp nhỏ đi ra, gọi tên người phỏng vấn tiếp theo.

Người kế tiếp là một mỹ nhân, khi cô ấy đứng lên và đi qua Lâm Tự Chanh, phảng phất mang theo một làn gió thơm, kiến cho cậu bất giác nghiêng người về phía trước.

"Lạch cạch..." Ly cà phê trước mặt bị kính mắt của Lâm Tự Chanh đập vào nằm nghiêng sang một bên lăn một vòng trên bàn, cà phê trong ly lập tức tràn ra.

"A!" Cô gái ngồi bên cạnh Lâm Tự Chanh lập tức bật dậy, tránh sang một bên.

Lâm Tự Chanh giật mình, cà phê đã tràn ra trên áo khoác, cậu lùi lại hai bước, sững người một lúc rồi cúi đầu rối rít xin lỗi: "A, tôi xin lỗi."

Nhìn thấy thư ký ở quầy tiếp tân vừa ra ngoài, mà thư ký ở bên trong vẫn chưa đi ra. Một vài người đang chờ nộp hồ sơ trong phòng tiếp tân đều đang nhìn về phía bên này. Lâm Tự Chanh không khỏi đỏ mặt, vội vàng chạy ra ngoài mượn giẻ lau và cây lau nhà của dì lao công.

A a a a a xấu hổ chết đi được!

------
Hết chương 3.

(1): bán thân bất toại: Nửa người không cử động được như ý muốn, tức tê liệt nửa người.
*loạn thất bát tao: dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật tự, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro