Chương 2. Cứu vớt nam phụ quay đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Khấu
Beta: Len

Chương 2. Cứu vớt nam phụ quay đầu

Lâm Tự Chanh mất nửa ngày mới tiêu hóa được sự thật là mình đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết này.

Ngồi ở chính giữa ghế sofa, cậu đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ được Lâm Thừa trang hoàng cẩn thận, ban công nhỏ thật xinh xắn, phòng khách không lớn nhưng thật ấm áp, phòng bếp đầy đủ dụng cụ, trong góc còn có tiểu thực vật Lục Ý hiên ngang.

Nơi này là phòng 305, tòa nhà 5, tiểu khu Đào Hoa, nhà của anh em Lâm Thừa và Lâm Tự Chanh.

Lật lật cuốn 《 Hoàng tử đẹp trai của Lena》 trước mặt, cậu xem nó một cách máy móc bằng một tay.

Lâm Thừa, 26 tuổi, trợ lý đặc biệt của giám đốc công ty dược phẩm sinh học, nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, tính tình vui vẻ, tương lai sáng lạn, nhưng giai đoạn này anh không có tiền.

Một tay còn lại của Lâm Tự Chanh cầm di động, một bên ôn lại nội dung quyển sách, một bên nhớ tới lão bà Lạp Lạp Lộ Á của mình.

Bất quá, thế nào cậu cũng cảm thấy nam phụ quá nghẹn khuất, việc hắc hóa sau này hoàn toàn có thể tránh được, ví dụ như đoạn này, nam phụ đi nước ngoài du học và làm việc trở về, hẹn nữ chính gặp mặt ở quán cà phê, chuẩn bị cho cô một lời tỏ tình bất ngờ, nhưng đã bị nữ chính trực tiếp từ chối. Vốn dĩ nam nữ chính hẹn gặp mặt ở nhà nam chính, nhưng không biết thế nào về sau lại bỏ nam chính chạy tới gặp mặt nam phụ, còn có thể tùy tiện đến mức nào nữa!

Từ từ!

Nam nữ chính hẹn gặp nhau ở nhà cậu, sau đó lại bỏ mặc nam chính, chạy tới uống cà phê cùng nam phụ, thời gian chính là...

Lâm Tự Chanh khẩn trương cầm điện thoại lên nhìn ngày... Quả nhiên! Chính là hôm nay!

Dù sao đã xuyên lại đây, Lâm Tự Chanh vốn chỉ có một mình, lại càng muốn giúp đỡ nam phụ một chút, ít nhất đừng để thiếu gia nhà giàu này hắc hóa rồi sụp đổ, giết chết nam chính nấu ăn ngon như vậy nha, không thì toàn bộ cốt truyện của quyển sách có thể sụp đổ đến trạng thái thảm không nỡ nhìn, là trạch nam đứng đầu kỷ nguyên mới và nền văn minh mới, Lâm Tự Chanh đang ảo tưởng một tương lai tốt đẹp, tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh ở trước mặt cậu!

Vì thế liền dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thừa.

"Tiểu Chanh?" Bên Lâm Thừa im lặng, hình như đang xử lí chuyện gì đấy.

"Cái kia.. Lâm... Anh trai, anh có thể cho em số điện thoại của chị dâu được không?'' Lâm Tự Chanh còn không quen với việc đột nhiên có thêm người thân, thời điểm mở miệng mái tóc xoăn nhỏ trên đầu thiếu chút nữa nhếch lên.

"Em muốn số điện thoại của Lena?"

"Ừm, muốn giúp anh hỏi xem cô ấy muốn ăn gì..." Thực tế cậu muốn tiện tay chuẩn bị tốt để có thể theo dõi hướng đi của nữ chính bất cứ lúc nào.

"Này, em trai thật có lòng!" Lâm Thừa khẽ cười vài tiếng, cười đến Lâm Tự Chanh cảm thấy xấu hổ, mới báo số điện thoại của Lena.

Số điện thoại có được một cách tình cờ, Lâm Thừa thật ra rất thích nữ chính.

Tìm bừa một cái mũ mang lên, Lâm Tự Chanh nhét chìa khóa và ví vào cái túi quần quá khổ của mình rồi nghênh ngang đi ra ngoài.

Super Man vô địch vũ trụ, Lâm Tự Chanh Lâm đại nhân, sắp đi cứu nam phụ trở về! Vai nam phụ gần như là NPC tuyến chính trong thế giới này, chỉ cần có quan hệ tốt với hắn, tuyệt đối không lo cơm ăn áo mặc.

Hiện tại thành phố B là 13:20, ban đầu Lena dự định tan sở về nhà với Lâm Thừa lúc 17:00, nhưng cô ấy nhận được cuộc gọi từ nam phụ Cừu Nhiễm giữa giờ làm việc và hẹn gặp mặt ở quán cà phê Mộ Nhạc lúc 16:30, đây chính là nơi Cừu Nhiễm muốn tỏ tình với Lena nhưng bị cự tuyệt, sau khi điều tra thì phát hiện Lâm Thừa là bạn trai của Lena, từ đây bắt đầu con đường kỳ quái sụp đổ.

Sắp xếp lại thời gian, Lâm Tự Chanh thản nhiên nắm tóc, duỗi ngón trỏ đẩy chiếc kính gọng lớn đang tuột xuống, tùy tiện cầm chiếc túi rồi đi ra ngoài.

Địa hình thành phố H tương đối bằng phẳng, cậu đi liên tiếp mấy con phố, nhưng không thấy tòa nhà nào có phong cách đặc biệt, các tòa nhà ở đây dường như đều mang phong cách phong tình, âm điệu của Giang Nam, cảm giác yên bình khác hẳn với khu phố thương mại.

Không nghĩ tới Lâm Thừa lại thích hoàn cảnh như này.

Một đường đi theo hướng dẫn của điện thoại, Lâm Tự Chanh ngồi hai trạm tàu điện ngầm, mười hai trạm xe buýt, cuối cùng cũng đến khu thương mại cao tầng Thượng Cảnh.

Những tòa nhà cao tầng kia phải ngẩng cao đầu lên mới thấy, Lâm Tự Chanh không thoải mái cong môi chỉnh lại kính, cậu không quá thích nơi này, nếu có thể chỉ ở nhà làm việc liền tốt rồi.

Thành phố B hiện tại là 15:30, vậy... quán cà phê Mộ Nhạc ở đâu nha...

Bảo vệ của Thượng Cảnh nhìn thấy một thanh niên tóc xoăn kéo quần jean quá khổ đi vòng quanh công ty bọn họ ba vòng, cuối cùng còn gãi đầu bứt tóc, mơ mơ màng màng đẩy kính mắt, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu "rõ ràng chính là ở quanh đây nha", sau đó tiếp tục đi vòng.

Đến khi cậu thanh niên vòng qua năm vòng, bảo vệ rốt cuộc không chịu nổi nữa, vội vàng đuổi theo vẫy tay: "Này... nhóc con..."

"A!" Lâm Tự Chanh đang cầm điện thoại xem vị trí của quán cà phê Mộ Nhạc, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc nhảy ra bên cạnh liền hoảng sợ, suýt chút nữa nhét điện thoại xuống dưới cổ áo.

"Cậu đang tìm cái gì sao? Có phải đánh rơi đồ vật hay không?" Ông chú vẻ mặt nhiệt tình, áo bào trắng mang theo hương vị cổ quái dưới ánh mặt trời.

"Đồ vật rơi xung quanh đây không tìm thấy sao, nói đi, ông già này giúp cậu để ý một chút?"

"Không, không phải..." Lâm Tự Chanh lặng lẽ lùi về phía sau hai bước: "Tôi đang tìm quán cà phê Mộ Nhạc..."

"Sảnh nào cơ?"

"Quán cà phê."

"Sảnh bài?" (1)

"Quán cà phê Mộ Nhạc, một nơi để uống cà phê." Lâm Tự Chanh mặc dù không có ôm hy vọng vào câu trả lời của người này, nhưng không chừng người này chính là thần thông tái thế, có thể chỉ cho cậu một con đường sáng thì sao?

"Uống cà phê?" Ông chú dừng một chút, khóe mắt trầm tư mang theo một chút quái dị.

"Là do Tiểu Lôi mở sao?"

"A?"

"Cậu này, đi về phía trước, rẽ trái đi thêm mấy chục feet là đến." Ông chú cười đến khóe mắt nheo lại, hơi khom lưng, rồi hướng về phía trước chỉ.

"Ồ... Được." Cậu cái hiểu cái không gật đầu, "Cám ơn chú."

Mấy chục feet*?

Lâm Tự Chanh một mặt mang theo nội tâm dấu chấm hỏi đen kịt, cầm di động lắc đầu đi về phía trước.

16:40 tại thành phố B, Lâm Tự Chanh cuối cùng cũng nhìn thấy bảng hiệu của quán cà phê Mộ Nhạc.

Quán cà phê Mộ Nhạc nằm trong một góc bên hông của con phố thương mại không rõ ràng, nhưng môi trường bên trong rất tốt, không có nhiều người và rất yên tĩnh, bên trong được chia làm hai khu vực, một khu dành riêng cho tiểu tư nhân buôn bán và bàn bạc làm việc, Một khu vực khác nhiều nắng, có nhiều bộ bàn ghế gỗ đẹp, nhiều loại sách được bày trên kệ sách nhỏ của quán để mọi người thư giãn, đọc sách.

Ngay khi Lâm Tự Chanh bước vào cửa, người phục vụ đã ân cần bước tới.

Dơ tay từ chối người phục vụ, nói rằng có người đang đợi mình, liền đi thẳng vào trong.

Lena trong cuốn sách có mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, đôi mắt to và làn da trắng tiêu chuẩn của mỹ nữ, và không khó để tìm thấy ở một quán cà phê nơi không có nhiều người.

A, ở nơi đó!

Trên chiếc ghế dành cho hai người cạnh cửa sổ trong khu vực giải trí, một người phụ nữ với làn tóc nâu sóng lớn đang ngồi ở một bên, bên kia là một người đàn ông mặc vest phẳng phiu tóc vàng đang ngồi, ánh sáng từ cửa sổ kính trong suốt chiếu từ trần đến sàn mềm mại che phủ chiếc váy ngắn màu trắng xinh đẹp của người phụ nữ và trên mái tóc dài đang buộc màu vàng kim của người đàn ông, thoang thoảng có một cảm giác hài hòa.

Đó chính là nam phụ Cừu Nhiễm?

Lâm Tự Chanh nhàn nhạt nhìn thoáng người đàn ông có mái tóc dài phiêu dật, tuấn lãng soái khí, cử chỉ mang theo phong thái tao nhã, cảm giác từ ''hắc hóa'' dùng trên người hắn có phải không quá thích hợp hay không? Đây chính là hình tượng hoàn chỉnh của vương tử trong truyện tranh nha, nếu hắn có thể cầm lấy kiếm thánh của Thiên Thần, mặc vào khải giáp mà thánh mẫu ban cho, đứng ở trên đỉnh cao trong trận chiến với lũ Orc, nhất định... Khụ... Trở về trở về nào.

Lâm Tự Chanh mạnh mẽ nén kích động trong lòng, đi về hướng hai người đang ngồi.

"Lena..."

"Xin lỗi, A Nhiễm." Lâm Tự Chanh nhanh chóng tăng tốc độ ngay khi nghe những lời này của Lena, không nghĩ đến Lena vẫn kịp nói tiếp một câu.

"Người em thích là Lâm Thừa."

Trong lòng Lâm Tự Chanh điên cuồng cho chính mình vài cái bạt tai, cho mi không đến sớm này!

''Ngay cả em cũng..."

Cậu nhanh chóng cầm lấy cuốn sách và chạy tới ...

"Ai nha!" kêu lên một tiếng, cậu nắm lấy một cuốn sách thậm chí còn không thể đọc được tên và đập nó về phía khuỷu tay của Cừu Nhiễm.

Lông mày Cừu Nhiễm nhảy dựng, nhanh chóng thu khuỷu tay lại.

Trong thời khắc mấu chốt, Lâm Tự Chanh thấy Cừu Nhiễm thu khuỷu tay rất nhanh. Cậu vòng eo qua một bên, đập mạnh vào góc bàn, ly cà phê bên trên bị lung lay đổ xuống tràn ra đầy bàn.

"A!" Lena thốt lên một tiếng liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cà phê nhỏ giọt xuống bàn, làm bẩn chiếc váy trắng của cô.

Bên eo Lâm Tự Chanh đau dữ dội, ngã xuống đất.

Cừu Nhiễm nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu, không cho mặt cậu đập xuống đất.

Sự huyên náo ở đây khiến những vị khách khác chú ý, Lâm tự Chanh nhanh chóng cúi gằm mặt đứng dậy.

Một chiếc khăn tay nhanh chóng được đưa cho Lena, Lâm Tự Chanh nhìn thấy lông mày của Cừu Nhiễm vẫn tao nhã dịu dàng, một đôi mắt xanh thẳm nhìn Lena: "Lau trước đi, anh đưa em về''.

"A, ui!!!" Hôm nay phải khiến Cừu Nhiễm không thể lại gần Lena, Lâm Tự Chanh ở trong lòng tự cho mình ba xô rau chân vịt của Popeye để tiếp động lực, bất cứ giá nào cũng phải ngã xuống đất, ôm chặt eo kêu lên.

"Ai ui ~ đau quá... Có phải xuất huyết bên trong rồi không..."

Lena ngồi xuống nhìn Lâm Tự Chanh, không có đáp lại Cừu Nhiễm, nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, hỏi: "Này, cậu thế nào? Đau ở đâu? Cậu có muốn đi bệnh viện xem không?"

Lâm Tự Chanh cảm thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy ở trước mặt quan tâm đến mình thật là may mắn, đáng tiếc cậu còn phải cứu vớt nam phụ trở về không thể để hắn hắc hóa, khó có thể nhận ý tốt của mỹ nữ được rồi.

"Anh! Anh không được đi..." Đẩy tay Lena ra, Lâm Tự Chanh bước hai bước trên mặt đất như một con thằn lằn, bắt lấy cẳng chân của Cừu Nhiễm lắc lắc.

"Anh làm tôi ngã! Anh không được đi!"

Khóe miệng Cừu Nhiễm giật giật, người này rõ ràng là đến ăn vạ.

"Lena, anh nhờ Gallito đưa em về trước." Nói xong, Cừu Nhiễm cố gắng rút chân ra khỏi vòng tay của Lâm Tự Chanh, lấy điện thoại ra.

"Không cần, em bảo Lâm Thừa đến đón em, anh để ý người này, nhanh đưa cậu ấy đi bệnh viện đi." Lena vẫy tay, hướng Cừu Nhiễm hơi hơi gật đầu, đi ra ngoài.

Sau khi nữ chính rời đi, các nhân viên của quán cà phê cũng vây xung quanh. Nhìn thấy Lena bước ra khỏi quán, vẻ mặt của Cừu Nhiễm dần lạnh đi, ánh mắt quét đến Lâm Tự Chanh trên mặt đất.

Lâm Tự Chanh cảm thấy người đàn ông trước mặt mình dường như lập tức thay đổi từ một hiệp sĩ kiếm thánh thành quỷ hút máu.

"Đứng dậy, đi được không?" Người đàn ông thu lại nụ cười tao nhã, vươn tay đối với Lâm Tự Chanh đang sững sờ.

"Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
____
Hết chương 2.

(1): 啥:Shà, 咖啡:Kāfēi, 卡:Kǎ, mấy âm này có phát âm gần giống nhau nên bảo vệ nghe không rõ

*Foot hoặc Feet (số nhiều trong tiếng Anh) là đơn vị đo lường được sử dụng nhiều ở Mỹ và Anh. Feet viết tắt là ft, bằng 1/3 thước Anh và bằng khoảng 1/4 - 1/3 của mét, chia nhỏ thành 12 inch. - 1 feet (foot) = 0.3048 M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro