chương 12.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Điều chỉnh tốc độ, tốc độ chạy đã được điều chỉnh lên mức cao nhất. Năng lượng sử dụng 100% và còn thừa 35% năng lượng. Kiến nghị bổ sung càng sớm càng tốt. 】

Kỷ Hành toàn lực đem tốc độ nâng tối đa, cõng Phong Thư Ngâm một đường chạy như điên. Nếu lúc này có người có thể nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, hai chân Kỷ Hành đã nhìn không rõ, chỉ có một bóng dáng mơ hồ, nhưng mà nửa người trên của y lại cực ổn, người trên lưng y căn bản không cảm giác được bao nhiêu xóc nảy.

Chút khí lực tích lũy trước đó của Phong Thư Ngâm không đủ để hắn đứng lên, vì thế hắn chỉ có thể ngồi trên mặt đất, kế hoạch ban đầu là muốn đâm ngay lưng đã đổi thành ngay eo.

Sau khi đánh lén thành công, hắn đã không còn khí lực rời đi, vốn tưởng rằng trốn không thoát cái chết, không ngờ sau một khắc đã bị người cõng chạy thoát.

Hắn điểm mấy huyệt đạo trên người, phong ấn cảm giác đau đớn của mình, cảm giác đau đớn nóng rát trên người rốt cục mới biến mất, nhưng mà không có đau đớn kích thích, ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ, qua hồi lâu mới phát hiện người cõng mình chạy không phải Phong Ngũ cũng không phải Phong Lục mà là Kỷ Hành!

Nhận thức này làm cho hắn tỉnh táo một chút. Nằm trên lưng Kỷ Hành hầu như không có cảm giác xóc nảy, giọng nói của hắn khàn khàn nói: "Ngươi ngốc à! Lúc trước đi là tốt rồi, hiện tại những tiên nhân kia khẳng định cảm thấy ngươi và ta là một nhóm, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. ”

Kỷ Hành đáp: "Vốn dĩ bọn họ sẽ buông tha cho tôi, nhưng khi cậu để cho Phong Ngũ Phong Lục dẫn tôi đi, bọn họ liền cảm thấy chúng ta là một nhóm. ”

Ý tứ của lời này là, hắn hảo tâm ngược lại là làm chuyện ác? Phong Thư Ngâm tức giận đến thiếu chút nữa từ trên lưng Kỷ Hành nhảy xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vẫn thành thật như năm năm trước vậy! ”

Kỷ Hành đáp: "Tất nhiên. "Robot không cần phải nói dối.

Phong Thư Ngâm còn có thể nói cái gì, Kỷ Hành vốn là một người như vậy mà..... Con ngươi của hắn bất tri bất giác nhu hòa một chút, nằm sấp trên lưng Kỷ Hành, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Lưng ngươi sao lại  cứng như vậy hả..."

Kỷ Hành nghe vậy, yên lặng tính toán khi nào nên thêm chút tài liệu máu thịt vào cơ thể. Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Phong Thư Ngâm nói: "Không đúng, Phong Ngũ Phong Lục đâu? ”
======
Mà lúc này, cuộc tuyển chọn tiên đồ trong thành Lâm Xuyên, đã tiến hành đến khí thế hừng hực. Tất cả mọi người hưng phấn nhìn về phía đài cao, xếp hàng từng người một tiến lên kiểm tra căn cốt, tựa như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra lúc trước.

Thành chủ Thành Lâm Xuyên Quan Vạn Lý lại không giống như những người khác chen về phía trước, cũng không lấy thân phận thành chủ làm quen với những tiên nhân kia, mà là đứng ở một góc không đáng chú ý, phẫn nộ nhìn nha dịch đứng trước mặt ông.

Chính là Giả Đại Nhân lúc trước đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ thấy Giả Đại Nhân vẻ mặt sầu khổ, hướng về phía thành chủ đại nhân trước mặt nói: "Đại nhân, tiểu nhân thật sự là bất đắc dĩ mới làm như vậy mà! Mong ngài nể mặt tiểu nhân ngày xưa trung thành tận tâm, tha cho tiểu nhân lần này đi! ”

"Ngươi thì có cái gì mà bất đắc dĩ!" Thành chủ Quan Vạn Lý chọc vào mũi gã mắng: "Phong thiếu hiệp hiệp nghĩa tâm địa, hắn cùng bằng hữu cứu nhiều người trong thành như vậy, nếu như không phải hắn kéo ngươi một phen, ngươi đã sớm chết ở trong động đất rồi. Ta cũng không trông cậy vào ngươi tri ân báo đáp, nhưng ngươi cũng không thể lấy oán báo ơn bỏ đá xuống giếng! ”

Đối mặt với sự tức giận của thành chủ, Giả Đại Nhân cả người run rẩy một chút, lập tức quỳ xuống dập đầu vài cái, khóc lóc nói: "Đại nhân! Ngài có điều không biết, trong tiểu gia đình còn có mẹ già vợ con phải nuôi sống, hiện tại sau động đất ngay cả nhà cũng không có, tiểu nhân đến cả nuôi sống bản thân cũng gian nan, cũng không thể mặc kệ già trẻ trong nhà mà! Tiểu nhân lúc trước đã đắc tội bằng hữu của Phong thiếu hiệp, lại nghĩ báo tin khẳng định có thể được tiên nhân ban thưởng, nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, liền...liền..."

"Ngươi..." Quan Vạn Lý tức giận, chỉ vào gã muốn mắng, lại nói không nên lời, đúng lúc này, dư quang bỗng nhiên sáng lên, thì ra lại là một vị tiên nhân cưỡi kiếm từ trên trời đáp xuống.

Phụ kiện trang phục của vị tiên nhân này không khác gì các tiên nhân khác, bất đồng rõ ràng nhất, chính là một tay hắn nâng một cái la bàn.

Vị tiên nhân này vừa đến, lập tức có tiên nhân khác tiến lên chào hỏi, Quan Vạn Lý nghe thấy bọn họ nói: "Gặp qua Triệu sư huynh. ”

Triệu Hi gật gật đầu với hai sư đệ, sau đó vài bước bước lên đài cao, đi tới trước mặt Quân Trạch, "Đại sư huynh, tiểu tử họ Phong kia có bắt được không?"

Quân Trạch đang đứng ở đài cao tuần tra tình huống dân chúng kiểm tra linh căn, nghe vậy nói: "Đã để Vệ Quân sư đệ đi xử lý."

Vừa dứt lời, đã thấy Vệ Quân ngự kiếm từ ngoài thành mà đến, dung nhan có chút chật vật. Quân Trạch nhíu mày, còn chưa mở miệng, đã thấy Vệ Quân từ trên phi kiếm ngã xuống, bị một sư đệ khác tiếp được.

Quân Trạch: "Sao lại thế này? ”

"Đại sư huynh!" Vệ Quân chạy tới trước mặt Quân Trạch, báo cáo: "Những phàm nhân này thật sự là giả dối gian xảo, quen dùng chút mánh khóe quỷ quái, ta nhất thời không chú ý, bị bọn họ cứu tiểu tử kia đi. ”

"Vệ sư huynh không phải đang nói đùa chứ?" Một đệ tử Linh tông ở một bên mở miệng, "Ngài chính là tu sĩ luyện khí đỉnh phong, thiếu một bước là có thể lên trúc cơ, thế mà bị mấy phàm nhân làm cho chật vật như vậy, còn để cho người ta chạy...chậc chậc chậc. ”

Trên mặt Vệ Quân một trận xanh trắng, đang muốn phản bác trở về, lại bị Triệu Hi cắt đứt.

Triệu Hi nâng la bàn, sắc mặt khó coi nhìn Vệ Quân, "Ngươi vừa mới nói, họ Phong kia bị người cứu đi? ”

Vệ Quân cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không dám giấu diếm, chỉ đành gật đầu đồng ý. Sau một khắc, gã bị Triệu Hi một chưởng đánh bay, liên tục đụng ngã ba vách tường mới ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro