chương 12.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phế vật!" Triệu Hi mắng một câu, không nhìn Vệ Quân nữa, mà là cung kính nói với Quân Trạch: "Đại sư huynh, tiểu tử họ Phong kia tuyệt đối không thể giữ lại! Hắn là con trai trưởng của Phong gia Vân Châu!"

"Ngươi nói cái gì!" Trong mắt Quân Trạch hiện lên một đạo điện quang, trong chốc lát đã hiểu rõ lai lịch, "Kêu Vệ Quân lại đây!"

Vì thế Vệ Quân vừa mới bị đánh bay còn chưa thể đứng lên để cho một đệ tử xách tới trước mặt Quân Trạch.

Quân Trạch hỏi: "Họ đã trốn thoát theo hướng nào?" ”

Vệ Quân run rẩy nói: "Ta... Ta không biết..."

Tính tình vốn nóng nảy, Triệu Hi một cước đá văng phế vật này ra, trực tiếp nói với Quân Trạch: "Sư huynh, trong thành này có người có quan hệ với tiểu tử kia không?"

Quân Trạch nói: "Lúc trước người của tiểu tử Phong gia kia muốn chạy trốn, bị một phàm nhân vạch trần. ”

Triệu Hi vui vẻ hỏi, "Phàm nhân kia ở đâu?"

Trong khoảnh khắc, đã có một đệ tử bắt Giả Đại Nhân tới, ném tới trước mặt Triệu Hi.
La bàn trong tay Triệu Hi Thác chợt hiện lên một tia ánh sáng đỏ, hắn nhìn phàm nhân đang run rẩy trước mắt, vui mừng nói: "Rất tốt, tiểu tử này thiếu nhân quả con trai trưởng Phong gia, thích hợp nhất để làm tế phẩm..."

Triệu Hi xách người đi tránh dân chúng trong thành, qua một nén hương mới trở về.

"Đại sư huynh, tiểu tử kia đi về phía nam..."

====
"Tại sao chỉ có ngươi? Còn Phong Ngũ Phong Lục thì sao? "Phong Thư Ngâm giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng. Ngay sau đó, linh cảm của hắn đã ứng nghiệm.

Kỷ Hành nói, "Trong kế hoạch cứu cậu ra, Phong Ngũ Phong Lục phụ trách dẫn dắt chú ý của địch nhân, tôi phụ trách dẫn cậu rời đi. "Từ khi mang Phong Thư Ngâm chạy cho đến bây giờ, đã trôi qua nửa giờ, mà Phong Ngũ Phong Lục đến bây giờ cũng không có phát ra tín hiệu như kế hoạch ban đầu, điều này đã chứng tỏ bọn họ không có năng lực đuổi kịp.

Giống như là có một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống, Phong Thư Ngâm chỉ cảm thấy cả người đều lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi khô nứt run rẩy vài cái, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể suy sụp tựa vào lưng Kỷ Hành, tùy ý để loại thống khổ bất lực này ăn mòn trái tim.

Hắn còn có thể nói gì nữa? Nói trở lại rồi cứu họ? Nói muốn chết thì mọi người cùng chết? Nói ngu xuẩn như vậy, hắn thế nào cũng không nói nên lời, cũng không thể nói ra.

Hắn hôm nay trọng thương khó di chuyển, giống như phế nhân, cho dù trở về cũng  chỉ là một con cừu non đang chờ làm thịt, mà Kỷ Hành, vốn là vô tội, chẳng lẽ hắn còn có thể mở miệng bảo Kỷ Hành mang theo hắn trở về, đem đường sống Phong Ngũ Phong Lục liều mạng mới tranh thủ được lại đưa đến trong tay những "tiên nhân" kia?

Hắn cho rằng, qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm không còn là tiểu hài tử tùy hứng làm bậy năm đó, hắn cho rằng hắn đã có năng lực bảo hộ người bên cạnh, nhưng sự thật là, hắn vẫn quá ngây thơ!

Hắn chỉ nói giết Lý Phi Tài liền vạn sự đại cát, hắn cho rằng không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì bọn họ liền không bắt được hắn, nhưng hắn đã quên, thủ đoạn của những "tiên nhân" này biến ảo khó lường, cho dù hắn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, bọn họ cũng có thể dễ dàng biết người giết Lý Phi Tài là hắn, hắn tự cho là thông minh, nhưng mà ở trong mắt những tiên nhân kia, chỉ sợ chẳng qua cũng chỉ là một con kiến tương đối biết nhảy nhót mà thôi.

Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Quân Trạch kia, hắn đã biết đối phương là tồn tại cường đại mà hắn không thể chống lại, hắn bảo Phong Ngũ Phong Lục dẫn theo Kỷ Hành rời đi, chính là muốn kéo dài thời gian bảo vệ bọn họ, nhưng hắn đã quên, khi hắn lo lắng cho họ, hao tổn tâm cơ muốn vì bọn họ mưu cầu đường sống, bọn họ cũng đang lo lắng cho mình, làm sao có thể an tâm rời đi?

Sớm biết, sớm biết hắn liền một mình xuôi nam, không nên mang theo Phong Ngũ Phong Lục, cũng không cần gặp mặt Kỷ Hành, cho dù không chống đỡ nổi độc phát bỏ mình, cho dù bị những "tiên nhân" kia bắt được tra tấn, cũng tốt hơn Phong Ngũ Phong Lục vì hắn mà mất mạng! Tốt hơn liên lụy đến Kỷ Hành vô tội!

Phong Thư Ngâm nằm gắt gao cắn chặt răng nằm trên lưng Kỷ Hành, hận ý trong mắt cuồn cuộn.

Kỷ Hành dùng toàn lực chạy trốn, thân ảnh nhanh như một đạo điện quang lóe lên, cảnh vật hai bên đã hoàn toàn không thấy rõ, tất cả đều biến thành đường cong mơ hồ hư hóa.

Nhưng mà hiện tại tốc độ y nhanh, có người lại nhanh hơn y.

【Cảnh báo, phía trước hai trăm mét có năng lượng công kích không rõ! 】

Lấy tốc độ hiện tại của Kỷ Hành mà nói, khoảng cách hai trăm mét chỉ trong nháy mắt, trong đôi mắt đen nhánh của y có mấy luồng dữ liệu do số Ả Rập tạo thành hiện lên, trước khi đến điểm dự định kia, thân ảnh quẹo qua, lại quẹo lại trở lại đường thẳng.

Cùng lúc đó, hai luồng lưu quang màu xanh nhạt từ trên bầu trời xẹt qua, hai tu sĩ giẫm phi kiếm xuất hiện trên bầu trời, trong tay bọn họ chứa linh lực lấp lóe, không chút lưu tình đánh xuống.

Từng đoàn lại từng đoàn linh quang như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mỗi một lần rơi xuống đất đều nổ tung thành một cái hố lớn, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ ngay cả khối thịt vụn cũng không cách nào lưu lại.

Phong Thư Ngâm sắc mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Hành: "Ngay bây giờ, bỏ ta lại, tốc độ của ngươi nhanh, bọn họ chưa chắc sẽ phí sức đuổi theo ngươi. ”

Nhưng mà đối với Kỷ Hành mà nói, bỏ lại một nhân loại trọng thương khó đi vào thời khắc nguy cơ, quả thực là sỉ nhục của một người máy! Mặc dù y cũng không có loại cảm xúc gọi là sỉ nhục, hình dung như thế này bất quá là do nhân loại vì một loại nhu cầu nào đó thêm vào trên người bọn họ*. ( bọn họ ở đây là người máy á)

Cứ như vậy mà bỏ lại Phong Thư Ngâm là hoàn toàn vi phạm quy tắc y phải tuân thủ.

Kỷ Hành hướng về phía Phong Thư Ngâm nói: "Xin đừng nói chuyện, ôm chặt tôi. ”

Nghe giọng nói bình tĩnh thong dong như trước của y, Phong Thư Ngâm sửng sốt, không tự chủ được ôm chặt y....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro