chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho tới bây giờ Phong Thư Ngâm cũng không biết, thì ra tốc độ của một người thế mà có thể nhanh đến trình độ này! Rốt cục cũng biết, vì sao Kỷ Hành bảo hắn đừng nói chuyện mà ôm chặt y.

Bởi vì cấp tốc chạy mà mang theo cuồng phong, hắn há miệng là đã bị rót đầy, cho dù miễn cưỡng nói chuyện, giọng nói cũng hoàn toàn bị tiếng gió mang đi.

Bên người các vầng sáng nổ tung, cát đá bay, những tiên nhân mỗi một lần thi triển thuật pháp đều đem đất đá bên cạnh bọn họ nổ thành một cái hố lớn.

Cự mộc che trời ầm ầm ngã xuống, chim chóc muông thú bị dọa sợ chạy trốn như điên khắp nơi.

Kỷ Hành cõng hắn né trái tránh phải, thân hình linh hoạt quỷ dị, biến ảo khó lường, mỗi một lần đều từ trong những công kích thuật pháp rậm rạp hiểm trở kia tránh thoát, sau đó không ngừng chạy tiếp.

Phong Thư Ngâm ôm chặt lấy y, nhưng vẫn bị hất đến lắc trái lắc phải, nếu ngay từ đầu không có Kỷ Hành nhắc nhở, chỉ sợ hắn không cần chờ những "tiên nhân" kia đến bắt, mình đã ngã từ trên người Kỷ Hành xuống.

Trái tim hắn bị nhấc lên cao, vì Kỷ Hành mà đổ mồ hôi, mỗi một lần hắn đều cảm thấy khoảng cách giữa mình và những thuật pháp kia gần như trong gang tấc, nhưng mỗi lần như thế đều bị Kỷ Hành hóa hiểm thành an. Hắn mở to hai mắt, trong mắt lơ đãng toát ra vẻ thán phục, ngay cả khi hắn sức lực toàn thịnh, dốc hết nội lực chạy trốn, cũng tuyệt đối không có cách nào đạt tới tốc độ này, huống chi Kỷ Hành còn phải phân tâm tránh né những công kích kia, võ công của Kỷ Hành đã cao đến như vậy sao?

Đúng rồi, tuổi y lớn hơn mình một chút, nếu từ nhỏ đã có danh sư dạy dỗ, hơn nữa tư chất nghị lực, sẽ có thành tựu như vậy không có gì ngạc nhiên.

Chỉ là, võ công cao hơn nữa cũng là người, y có thể đấu được những tiên nhân kia sao?

Phong Thư Ngâm trong lòng lo lắng không thôi, bởi vì hắn phát hiện, theo thời gian dần trôi, tốc độ của Kỷ Hành tựa như chậm lại.
====
【Năng lượng còn 18%, đã tiến vào giá trị báo động! Tốc độ chạy chậm lại 10/10. Khởi động chế độ phi hành thất bại! Vũ khí cấp 1 khởi động thất bại! Kiến nghị bổ sung năng lượng ngay lập tức! 】

【Ting! Bạn có muốn tắt máy để bảo tồn năng lượng không? 】

"Không."

Kỷ Hành ngẩng đầu, mắt trái điều chỉnh thành trạng thái viễn thị rõ ràng nhìn thấy hai nhân loại cao cấp phía trên đang gắt gao đuổi theo.

Y một bên tránh né hỏa lực từ phía trên, một bên luồn vào trong quần áo, mở ra không gian lưu trữ trong bụng, từ bên trong lấy ra một vật thể hình thoi màu đen, giơ tay ném lên bầu trời.

C-453 là thành tựu nghiên cứu mới nhất ở thế giới của Kỷ Hành, nó có thể mạnh mẽ hút lấy bất kỳ vật liệu kim loại nào, sau khi đạt được mục đích sẽ phân hủy tại chỗ, không để lại bất kỳ bằng chứng tồn tại nào. Và phát minh này ban đầu được sử dụng để đối phó với người máy.

Vật thể hình thoi màu đen thoát ly khỏi tay Kỷ Hành, giống như một đường màu đen bắn lên bầu trời, trên bầu trời còn chưa hoàn toàn sáng sủa, vẫn có vẻ mười phần u ám không hề bắt mắt.

Lúc này hai gã tu sĩ kia đã không kiên nhẫn cùng một phàm nhân nho nhỏ tiếp tục chơi trò ngươi đuổi theo ta đuổi, bọn họ đang khống chế phi kiếm hạ xuống, định mau chóng giải quyết xong hai phàm nhân kia, cũng nhanh chóng trở về giao phó.

Nhưng mà, phi kiếm trước kia vẫn nghe lời giống như tay trái phải của họ lại đột nhiên mất đi khống chế! Giống như là bị thứ gì đó hấp dẫn, không khống chế được mà bay về phía hoàn toàn ngược lại!

"Triệu sư huynh!" Một gã tu sĩ nói: "Ta sắp không khống chế được phi kiếm. ”

Triệu Hi một tay nâng la bàn của hắn, tay kia bóp quyết khống chế phi kiếm, sắc mặt hắn rất khó coi, đồng dạng không cách nào khống chế phi kiếm. Hai người bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dám xuống tay với bọn họ, ít nhất tu vi tương đương bọn họ, tu sĩ âm thầm xuống tay kia hiển nhiên là muốn bảo toàn tiểu tử Phong gia.

Triệu Hi lạnh lùng hừ một tiếng, không ngờ tới Phong gia nghèo túng đến mức này, vậy mà còn có người nguyện ý ra tay, bất quá ngay cả mặt cũng không dám lộ ra, chỉ dám âm thầm xuống tay với phi kiếm của bọn họ, chắc cũng chẳng phải là nhân vật lớn gì.

"Triệu sư huynh, hiện tại làm sao bây giờ?"
Đáy mắt Triệu Hi thoáng hiện lên tia tàn nhẫn, nói: "Bỏ kiếm, trực tiếp đi xuống."

"Vâng!"

Hai người vì thế nhảy xuống phi kiếm, mặc cho hai thanh phi kiếm vẫn linh quang lấp lánh giống như ngựa hoang thoát cương bay ra ngoài.

Triệu Hi một lòng muốn giết người diệt khẩu, cũng không chú ý hai thanh kiếm kia bay về hướng nào, người muốn âm thầm xuống tay cũng sẽ không ngốc đến mức bại lộ phương hướng cho bọn họ biết. Nhưng sau một khắc, hắn liền thay đổi sắc mặt, bởi vì vừa mới nhảy xuống phi kiếm, la bàn hắn nâng trong tay, cũng bị một cỗ lực lượng khó hiểu hút đi!

Triệu Hi mở to hai mắt, trên mặt lộ ra sợ hãi, vội vàng phân phó sư đệ đi diệt khẩu, sau đó lập tức phi thân đuổi theo la bàn...

Sau khi Kỷ Hành ném c-453, áp lực từ bầu trời lập tức biến mất. Y cõng Phong Thư Ngâm, tiếp tục chạy như điên về phía nam.

Những tiếng ting ting tong cơ thể luôn nhắc nhở y việc tiêu hao năng lượng, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, không có mưa, độ ẩm không khí 62%, cường độ ánh sáng: yếu ớt.

【Năng lượng còn lại 15%, tốc độ chạy chậm lại 5%. 】

[Có tắt máy để bảo tồn năng lượng không? 】

"Không." Sau khi hỏi Kỷ Hành có tắt máy hay không lần thứ hai, chương trình trong cơ thể không còn phát ra nhắc nhở nữa, đồng thời đóng lại bất kỳ thủ tục nào có khả năng tiêu hao năng lượng, chỉ giữ lại lực hành động bên ngoài của cơ thể.

Phong Thư Ngâm đã có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ của Kỷ Hành chậm hơn rất nhiều, hắn ngửa đầu nhìn lên trên, trên bầu trời không còn hai bóng đen như hình với bóng, cũng không còn thuật pháp rơi xuống, hắn không có cách nào khẳng định đối phương che dấu hay là vướng bởi thứ khác.

Hắn đối với Kỷ Hành nói: "Trước tiên dừng lại nghỉ ngơi một chút đi! "Cho dù nội lực của Kỷ Hành có thâm hậu đến đâu, cũng không chịu nổi thời gian dài tiêu hao như vậy.

Duy trì chạy tốc độ cao không biết phải kéo dài bao lâu, năng lượng phải tiết kiệm nhiều lần. Kỷ Hành không trả lời. Để tiết kiệm năng lượng, y đã tắt hệ thống giọng nói của mình.

Phong Thư Ngâm lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Kỷ Hành thủy chung không dừng lại, vẫn không ngừng chạy về phía trước, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không mệt mỏi. Nhưng Phong Thư Ngâm biết, Kỷ Hành nhất định là rất mệt mỏi, bằng không tốc độ của y sẽ không càng ngày càng chậm.

Hắn cho rằng Kỷ Hành lo lắng người phía sau đuổi theo, không dám thả hắn xuống, trong lòng vừa lo lắng vừa nôn nóng, sợ Kỷ Hành là người tốt vì cứu hắn mà mệt mỏi sinh ra ảnh hưởng xấu.

Họ đã chạy trốn gần một ngày...

Lúc này sắc trời dần dần tối sầm lại, mây đen giống như một đoàn vải xám lộn xộn chất đống trên trời, như tùy thời sẽ phủ xuống. Mặt đất bởi vì mưa liên tiếp mà lầy lội không chịu nổi, ống quần Kỷ Hành bởi vì thời gian dài bôn ba bị văng lên không ít bùn, nhìn qua vừa bẩn vừa ướt.

Cảm giác đau đớn có thể bị phong ấn là có hạn, Phong Thư Ngâm nằm sấp trên lưng Kỷ Hành, cảm giác được từng đợt đau đớn như lửa đốt cháy mạnh mẽ từ ngực vọt lên, giống như một cây roi mang theo nước muối từng chút từng chút mài trên máu thịt của mình, đau đến cả người run rẩy, bàn tay đặt trên vai Kỷ Hành nhịn không được túm chặt quần áo của y.

Đúng lúc này, Phong Thư Ngâm bỗng nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, trong chớp mắt đã từ sau lưng Kỷ Hành chuyển đến trước người y. Kỷ Hành gắt gao ôm hắn, thân thể nhào về phía trước đè hắn xuống mặt đất, lưng chống lên mặt đất vừa ướt vừa dính, một cảm giác lạnh lẽo từ dưới lan tràn đến toàn thân, Phong Thư Ngâm trừng to hai mắt, mắt nhìn thấy tất cả đều là ngọn lửa đỏ tươi nóng rực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro