chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó, đôi mắt của hắn đã bị che lại!

Cái gì vậy? Đó là lửa!

Ngọn lửa ở đâu? Đó là phép thuật của tiên nhân!

Kỷ Hành đang làm gì vậy? Y đang bảo vệ hắn! Tên ngốc này dùng cơ thể mình bảo vệ hắn!

Những ý niệm này như dòng điện hiện lên trong đầu, ánh mắt Phong Thư Ngâm đang bị che lại trừng đến cơ hồ muốn nứt ra. Thân thể hắn bị Kỷ Hành che kín, nhưng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực gần trong gang tấc, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh, không chỗ nào không phải là thảm trạng Kỷ Hành bị ngọn lửa nóng rực thiêu chết, hỏa diễm như lưỡi rắn đỏ tươi liếm quanh thân thể Kỷ Hành, sau đó...sau đó....

Phong Ngũ Phong Lục hiện giờ tung tích không rõ, hắn đã không thể chịu đựng được cảnh người bên cạnh hy sinh vì hắn!

"A!" Tiếng gầm giận dữ như con thú bị vây khốn phát ra từ miệng Phong Thư Ngâm, giống như là bỗng nhiên mở ra công tắc thần bí nào đó, thân thể mệt mỏi nặng nề của hắn đột nhiên bị rót đầy lực lượng, nội lực tràn đầy lưu chuyển không dứt trong kinh mạch, vết thương trên thân thể tựa như biến mất trong nháy mắt, nội lực ở thời kỳ đỉnh phong đều trở về trong cơ thể hắn.

Hắn tránh thoát áp chế của Kỷ Hành, hai tay ấn vào vai y lật mạnh, đè Kỷ Hành cả người đang bốc cháy vào trong nước bùn.
Luống cuống tay chân vỗ lên người Kỷ Hành, thanh âm của hắn khàn khàn, nói năng lộn xộn lặp đi lặp lại: "Ngươi thế nào? Có đau không? Có đau hay không..."

Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Hành nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu. Kỳ thật y đang hấp thu năng lượng của hỏa diễm, nhưng mà hiện tại đều bị Phong Thư Ngâm dập tắt...

Phong Thư Ngâm thật vất vả mới dập tắt được ngọn lửa trên người y, lại phát hiện bên trái đầu y cơ hồ bị thiêu hói, mà khuôn mặt vốn tuấn mỹ trắng nõn kia, từ trán đến mắt trái kéo dài xuống cằm, phủ đầy dấu vết khó coi sau khi bị thiêu đốt.

Trên nắm đấm siết chặt của Phong Ngâm nhô lên gân xanh đáng sợ, hai mắt hắn đỏ lên, lửa giận khó có thể nói thành lời trong lòng gần như muốn xuyên thấu qua lồng ngực thiêu hủy hết thảy!

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gió xé, Phong Thư Ngâm nhấc tay lên, một tay cầm lấy thứ đánh đến từ phía sau.

Đó là một mũi tên băng nhỏ xinh xắn, nhìn qua giống như vừa mới ngưng kết ra, sau khi bị  Phong Thư Ngâm nắm trong tay liền chậm rãi hòa tan.

Phong Thư Ngâm xoay người, lạnh lùng nhìn "Tiên nhân" trước mặt một thân lam văn đạo bào bạch đế.

"Ngươi thật sự ngoan cường hơn ta tưởng đấy. Bất quá, hôm nay ngươi không thể không chết! "Tu sĩ chậm rãi từ giữa không trung giáng xuống, một tay thủ pháp quyết, vô số băng tiễn ở quanh thân gã hiện lên, giống như mưa hướng bắn tới Phong Thư Ngâm!

Phong Thư Ngâm bảo vệ trước người Kỷ Hành, hắn hai tay nắm chặt, mạnh mẽ bước về phía trước một bước, dùng nội lực ngưng tụ trước người ra một đạo khí thuẫn trong suốt, ngăn cản băng tiễn đối phương bắn tới.

Dùng thuật pháp ngưng tụ thành băng tiễn đánh vào khí thuẫn, phát ra tiếng leng keng giòn tan, đồng thời vang lên, còn có tiếng tu sĩ kia kinh hô: "Ngươi đã dẫn linh nhập thể rồi sao? Làm sao có thể! ”

Phong Thư Ngâm không rõ "Dẫn linh nhập thể" trong miệng gã là có ý gì, cũng không cần hiểu! Hắn chỉ biết tu sĩ trước mắt này rõ ràng yếu hơn Quân Trạch rất nhiều, mà trạng thái hiện tại của mình căn bản không duy trì được bao lâu, cho nên, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong "tiên nhân" kia, nếu không, hắn cùng Kỷ Hành, tuyệt đối gặp nạn không thể chạy thoát!

Dường như có một tia thiểm điện xẹt qua trước mắt, quanh thân bao bọc lôi đình hướng tu sĩ nhào tới!

Tu sĩ vừa mới từ trong túi càn khôn lấy ra lá bùa phụ trợ chợt kinh ngạc nhìn phàm nhân trong khoảnh khắc gã không nhìn thấy đột nhiên dẫn linh nhập thể biến thành một tu sĩ, sau đó dùng một loại tốc độ dưới tình huống ngự kiếm gã mới có thể đạt tới! Tất thảy phát sinh quá nhanh, tu sĩ mới thủ pháp quyết được một nửa, cổ của gã đã bị người trẻ tuổi trước mắt cắt ngang...

Cổ bóng loáng hiện ra một đường máu tinh tế, sau đó máu tươi từ từ phun ra. Tu sĩ mở to hai mắt, hốc mắt tràn ngập hối hận ảo não cùng không thể tin, hối hận vì sao mình không lập tức giải quyết phàm nhân này, không thể tin chính mình có muôn vàn thủ đoạn còn chưa kịp thi triển, đã bị người cắt đứt yết hầu...

Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đồng tử gã, là bộ dáng đáng sợ tuấn mỹ của người trẻ tuổi kia lại khiến người ta sợ hãi...

Ầm ầm!

Một tiếng sấm giận dữ nổ tung trên bầu trời! Những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.

Sắc trời càng lúc càng tối, đêm mưa mất đi ánh trăng, tất cả mọi thứ xung quanh đều chỉ còn lại đường nét mơ hồ.

Phong Thư Ngâm xụi lơ trên mặt đất, tiếng thở dốc từng ngụm hoàn toàn bị tiếng mưa nuốt chửng, trong thân thể hắn giống như đột nhiên có thêm một lỗ hổng, lực lượng vừa rồi đến đột ngột đã lập tức biến mất sạch sẽ, tựa như một màn vừa rồi hắn nổi điên giết chết tiên nhân hoàn toàn chỉ là ảo tưởng của hắn, nhưng thi thể trước mắt trong đêm mưa trở nên có chút mơ hồ nói cho hắn biết, chuyện vừa mới phát sinh trắt cả đều là sự thật!

Hắn một mình giết một tiên nhân, cứu chính hắn và Kỷ Hành!

Phong Thư Ngâm có chút gian nan đem chủy thủ cắm vào trong giày, chậm rãi bò trở về bên cạnh Kỷ Hành, khi đi ngang qua thi thể kia còn phẫn hận phun nước miếng.

Lần trước giết Lý Phi Tài hắn nóng lòng tránh thoát không nhìn nhiều... Nhưng bây giờ xem ra, những tiên nhân này ngoại trừ biết bay cùng mạnh một chút, cũng không có gì khác phàm nhân, chết còn không phải chỉ là một thi thể, cũng không thấy biến thành hồ điệp hoặc là huỳnh quang bay đi, hắn nghĩ như vậy. Một tia sợ hãi trong lòng đối với những tiên nhân này mơ hồ tan thành mây khói...

====
Khi năng lượng còn lại 14%, Kỷ Hành phát hiện ra uy hiếp từ phía sau.

Nhân loại cao cấp bỏ kiếm đuổi theo khống chế bốn tấm phù giấy màu vàng xếp thành hình tam giác, chia làm bốn phương hướng hướng y và Phong Thư Ngâm tụ lại, 0,5 giây sau, phù giấy đồng thời nổ tung, trong đó đột nhiên nổi lên ngọn lửa màu đỏ tươi, nhiệt độ gấp đôi ngọn lửa bình thường.

Năng lượng không đủ, chế độ phòng thủ trung cấp khởi động thất bại!

Không kịp né tránh, bả vai và hai tay Kỷ Hành đồng thời dùng lực, đem nhân loại trên lưng chuyển đến trước người, sau đó nhào xuống phía dưới, dùng thân thể bảo vệ đối phương.

Trước sau trái phải không có lối thoát, mặt đất đều là bùn ướt, có thân thể của y ở phía trên chắn, ngọn lửa không lan tràn đến phía dưới.

Một giây sau khi y đem thân thể Phong Thư Ngâm hoàn toàn che khuất, những hỏa diễm màu đỏ tươi kia liền nhào tới.

Hai giây sau, quần áo bao trùm trên thân thể bị thiêu rụi, sau 2,5 giây, ngọn lửa hoàn toàn tiếp xúc với lớp ngoài cơ thể, da người giả làm từ vật liệu đặc biệt lập tức phản ứng, ngụy trang dấu vết bị ngọn lửa nóng bỏng.

Ba giây sau, mái tóc y sử dụng để làm mát đã bị đốt cháy một phần ba.

Bốn giây sau, ngọn lửa bắt đầu lan sang mặt trái.

4,5 giây, con người bị y đè ở bên dưới đột nhiên bùng nổ tiềm năng, đẩy y vào bùn nước, sau đó, dùng 5,5 giây, giết chết nhân loại cao cấp kia.

Trong lúc Kỷ Hành kiểm tra, năng lượng Phong Thư Ngâm bạo phát ra chỉ bằng một phần hai nhân loại cao cấp kia, kết quả, nhân loại cao cấp đã chết, Phong Thư Ngâm còn sống.

Nguyên nhân nhân loại cao cấp thất bại là do thời khắc Phong Thư Ngâm tới gần gã đã sợ ngây người... Từ đó phán đoán, năng lực phản ứng của con người quả thật không đáng tin cậy. Nếu như là một người máy gặp phải loại tình huống này, tuyệt đối sẽ ở một giây trước khi đối phương tiếp cận sẽ oanh sát, nếu như sinh ra sai số, vậy nhất định là bộ phận nào đó đã xảy ra trục trặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro