chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Phong Thư Ngâm làm một nồi cháo rau, dùng khay bưng đi về phía phòng Kỷ Hành. Nửa đường gặp được đại hán đứng dưới gốc cây hạnh vẻ mặt đờ đẫn, hắn liền cười vẫy vẫy tay, "Vị đại ca này, ăn cháo không? "Bộ dáng của hắn cực kỳ tuấn tú, nụ cười này càng có vẻ phong lưu tùy ý, khiến người ta thích.

Nhưng đại hán kia lại lắc đầu, biểu tình vẫn đờ đẫn như trước.

Trong lòng Phong Thư Ngâm thấy cổ quái, lúc này có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đồng thời giọng nói Đổng Kính Chi vang lên, "Ngươi không cần quan tâm hắn, đây là khôi lỗi lão phu dùng cành cây hạnh làm ra, không phải người."

Dứt lời, dường như cảm thấy hán tử kia đã vô dụng, Đổng Kính Chi vung tay lên, hán tử thân hình cao lớn đứng dưới táng cây hạnh liền biến thành một nhánh cây rơi xuống đất.

Nhìn thấy một màn này, đáy mắt Phong Thư Ngâm xẹt qua một tia kinh ngạc, tuy rằng đã sớm suy đoán Đổng tiên sinh khẳng định cũng là tiên nhân, có đủ thủ đoạn siêu phàm, nhưng chân chính nhìn thấy, mới biết được tưởng tượng của hắn còn xa mới bằng một phần mười thực lực của Đổng tiên sinh. Nếu như... Nếu hắn có thể bái Đổng tiên sinh làm thầy, cho dù chỉ có thể học được một phần bản lĩnh của ngài, cũng đủ để báo thù cho Phong Ngũ Phong Lục!

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Phong Thư Ngâm nhìn Đổng Kính Chi không khỏi mang theo vài phần nóng bỏng, nhưng Đổng Kính Chi tựa như hoàn toàn không phát hiện, hai tay lão đặt ở phía sau, nửa híp mắt, chậm rãi tản bộ trong rừng hạnh, tựa như một lão nhân gia bình thường.

Phong Thư Ngâm đang muốn hướng lão thỉnh giáo một hai điều, bỗng nhiên thấy hai chân lão giẫm lên một nhánh cây, sau đó có tiếng giòn rất nhỏ, nhánh cây kia gãy thành hai đoạn, nhớ đến cành cây kia vừa rồi còn là một tráng hán thân hình cao lớn, nghĩ đến nam tử kia tối hôm qua trầm mặc đưa thức ăn cho hắn, trong lòng hắn không hiểu sao thấy không thoải mái, vì thế chỉ cúi người với bóng lưng Đổng Kính Chi, liền bưng cháo đi vào phòng Kỷ Hành.

Lúc hắn đi vào, Kỷ Hành vẫn còn nằm sấp trên giường, hô hấp đều đều, dường như còn chưa tỉnh.

Hắn nhẹ nhàng đặt cháo lên bàn, nhìn thoáng qua hơi nóng dần bay ra từ chén, đang muốn đánh thức Kỷ Hành. Ai ngờ vừa mới đi tới trước mặt Kỷ Hành, đối phương liền mở mắt ra.

Đột nhiên đối diện với đôi mắt màu đen trong suốt như lưu ly kia, hô hấp Phong Thư Ngâm cứng lại một chút, nhưng mà trong nháy mắt hắn liền phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng lại khi lúc nãy vừa thất thần, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu, bất quá lúc này hắn cũng không có hứng thú đi truy cứu.

Thấy Kỷ Hành tỉnh lại, liền nói: "Vừa lúc ngươi tỉnh, súc miệng đi, sau đó ăn cơm!"

Kỷ Hành thần sắc nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Phong Thư Ngâm tùy ý cười, "Giữa ta và ngươi còn khách khí cái gì chứ? ”

Đợi đến khi Kỷ Hành súc miệng, uống xong hai chén cháo rau. Phong Thư Ngâm cười nói: "Thế nào? Cháo hôm nay ta nấu có ngọt không? Ta cho rất nhiều đường. ”

Kỷ Hành gật đầu nói: "Rất ngọt, cảm ơn. ”

Nghe vậy, trong lòng Phong Thư Ngâm trầm xuống, lúc hắn nấu cháo chỉ cho một chút muối, căn bản không có bỏ đường.

Kỷ Hành tự nhiên không biết Phong Thư Ngâm trong lòng nghĩ gì, nếu như là trước kia, y có thể lập tức phân tích ra bất kỳ thành phần thức ăn nào, đương nhiên cũng có thể biết vị chua, cay, ngọt hay đắng, căn bản sẽ không lộ ra chân tướng, cho dù sự khác biệt giữa ngọt và đắng đối với y mà nói không khác gì 1 và 2.

Nhưng bây giờ để tiết kiệm năng lượng, y đã tắt hầu hết các chức năng của cơ thể, bao gồm chức năng nhận dạng hương vị và chức năng phát hiện nói dối, tự nhiên không biết hương vị của món ăn là gì, càng không biết Phong Thư Ngâm nói dối.

Phong Thư Ngâm thấy Kỷ Hành rõ ràng không nếm được hương vị nhưng vẫn làm bộ cháo rất ngọt, trong lòng có chút nặng nề, nhưng sợ Kỷ Hành nhận thấy sự khác thường, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của y, liền làm bộ không phát hiện chuyện này, cùng y tán gẫu kiến thức vừa biết trước đó.

"Ta thật sự không ngờ tên hán tử kia lại do một nhánh cây biến thành!"  Phong Thư Ngâm nói đến việc này vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tuy rằng hắn không nói lời nào, nhưng dáng vẻ cử chỉ, rõ ràng không khác gì người thường, ta thật sự không tưởng tượng được ra, một nhánh cây, rốt cuộc làm sao có thể biến thành hình người?"

Kỷ Hành không nói gì, trong thế giới ban đầu của y, khoa học kỹ thuật của con người phát triển đến mức chưa từng có, các loại người máy có thể thấy ở khắp mọi nơi, người máy hoàn toàn mô phỏng nhân loại cũng cực kì phổ biến. Nhưng để phân biệt với con người thực sự, họ sẽ có một loại tín hiệu trên cơ thể. Đồng thời vật liệu chế tạo người máy lên đến hơn ba ngàn, thực vật cũng có thể dùng để chế tạo người máy, không ai cảm thấy một cành cây đột nhiên biến thành hình người có gì kỳ quái. Nhưng trong mắt nhân loại thời đại này của Phong Thư Ngâm, có lẽ chính là một chuyện làm cho bọn họ rung động.

Phong Thư Ngâm đã sớm quen với sự trầm mặc ít nói của Kỷ Hành, hắn tiếp tục nói: "Chỉ là, vừa rồi Đổng tiên sinh biến người kia trở lại cành cây, còn giẫm lên người hắn một cước, giẫm hắn thành hai đoạn. "Phong Thư Ngâm nói đến đây hưng phấn trong mắt liền phai nhạt, hắn nói: "Ta nhìn, có chút khó chịu. Đều nói vạn vật hữu linh, trước kia khi ta xem sách chí quái, nơi đó có một gốc cỏ, một quyển sách, thậm chí một cái lược cũng có thể biến thành yêu quái, có kẻ còn có thất tình lục dục như con người. Không biết khi cành cây biến thành hình người, có phải cũng đã có linh tính hay không. Khi hắn bị đạp gãy, hắn có đau không? ”

Loại tồn tại như quỷ quái yêu tinh này cũng không nằm trong phạm vi lý giải của Kỷ Hành, chẳng qua đối với con rối từ cành cây biến thành kia y cũng có thể lý giải, Kỷ Hành dựa theo lời thoại mà hệ thống ngôn ngữ đưa ra sau đó thì thầm: "Không cần quan tâm hắn, hắn chỉ là khôi lỗi, cậu không cần coi hắn là người. "Trong thế giới của y, người máy không thể sửa chữa sau đó đưa đi tiêu hủy là hết sức bình thường, nếu như tay chân và các bộ phận khác còn có giá trị lợi dụng, còn có thể tháo ra làm thành công cụ khác.

"Ta đương nhiên biết hắn không phải là người!" Phong Thư Ngâm nói: "Chỉ là hắn có bộ dạng giống người, ngày hôm qua còn giúp chúng ta, nhìn hắn bị giẫm thành hai đoạn như vậy, trong lòng có chút không thoải mái mà thôi. ”

Kỷ Hành nói, "Tôi hiểu, nếu Đổng Kính Chi dùng cành cây biến thành không phải người mà là động vật, ngươi sẽ không phản ứng như vậy. "Sau khi cha tạo ra y, hắn đã không cài đặt tín hiệu cho y, đồng thời điều chỉnh mô phỏng hành vi của mình đến mức cao nhất, dẫn đến, nếu y không nói rõ danh tính, rất ít người có thể phát hiện ra rằng y là một người máy." Trong hồ sơ của y, đã từng có một nam nhân loại bởi vì hiểu lầm mà cầu hôn y, sau khi bị y cự tuyệt còn đuổi theo, sau đó y nói ra thân phận, nam nhân này liền biến mất.

Phong Thư Ngâm nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một chút, cười nói: "Quả thật là như thế. Bất quá Đổng tiên sinh cứu chúng ta, còn là thế ngoại cao nhân, ngươi về sau không nên gọi thẳng tên, quá thất lễ."

"Được." Kỷ Hành cập nhật ba chữ "Đổng Kính Chi" thành "Đổng tiên sinh".

Thấy Kỷ Hành nhanh chóng đáp ứng, thái độ có thể nói là ngoan ngoãn, Phong Thư Ngâm lại sửng sốt, ánh mắt của hắn chuyển sang băng quấn toàn bộ nửa người trên và nửa khuôn mặt của Kỷ Hành, có chút lo lắng hỏi: "Vết thương của ngươi bây giờ thế nào? Ngươi còn đau không? ”

"Không đau." Kỷ Hành nói.

Phong Thư Ngâm thấy trên mặt y không có nửa phần miễn cưỡng, mới yên tâm nói: "Vết thương như vậy nếu gặp đại phu bình thường, nhất định là chữa không được, nhưng Đổng tiên sinh nói nhiều nhất năm ngày nữa, ngươi có thể khỏi hẳn, đến lúc đó ngươi liền giống như ban đầu, không cần lo lắng. ”

Kỷ Hành không lo lắng, hoặc là nói y vốn sẽ không có loại cảm xúc lo lắng này. Để tránh bị nhân loại phát hiện thân phận, trước khi đi vào thế giới này, phụ thân đem vật liệu trên bề mặt cơ thể y đổi thành một loại vật liệu mới có thể tùy ý chuyển đổi hình thái theo hoàn cảnh đồng thời làm cho khả năng  ngụy trang càng thêm chân thực.

Cơ thể của y ở nhiệt độ 20.000 độ C sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, mà bên ngoài "da thịt" ở nhiệt độ cao lại tự động chuyển đổi, tạo thành ảo giác bị bỏng, sau đó y dựa theo tốc độ khôi phục của con người tự điều chỉnh.

Nghe Phong Thư Ngâm nói trong vòng năm ngày có thể khỏi hẳn, Kỷ Hành một lần nữa điều chỉnh tốc độ khôi phục bên trong cơ thể. Vừa điều chỉnh xong, liền nghe thấy Phong Thư Ngâm nói: "Chỉ là tóc của ngươi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó nếu một bên là tóc mọc đều đặn, một bên bị hói thì làm sao mới được? Ta phải đi hỏi Đổng tiên sinh xem có thuốc mọc tóc không."

Kỷ Hành nghe vậy nói: "Cảm ơn. Nhưng không sao, tóc sẽ tự mọc. "Hệ thống cốt lõi của y được chia thành hai phần, một phần ở đầu và một phần ở tim. Tóc và da sử dụng cùng một vật liệu, nếu được đặt dưới kính hiển vi, thì có thể thấy rằng những sợi tóc này thật ra là ống rỗng màu đen, được sử dụng để làm mát.

Khi nghe Kỷ Hành nói không cần, Phong Thư Ngâm bề ngoài thì đáp ứng, trong lòng lại vô cùng bất đắc dĩ, vì sao người này luôn không để ý đến mình như vậy?

Hắn thu dọn nồi chén, dặn y nghỉ ngơi thật tốt liền đi ra ngoài, chỉ là trước khi ra cửa, bước chân của hắn dừng lại một lát, cúi đầu tầm mắt nhẹ giọng nói: "Chúng ta coi như quen biết đã lâu, về sau các từ giống như 'cảm ơn' này, cũng không cần nói nữa, cho dù muốn nói, cũng phải là ta cảm tạ ngươi. "Nói xong, hắn thẳng lưng, sải bước đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro