chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nói chuyện phiếm sau bữa ăn kéo dài 30 phút 52 giây, sau đó Phong Thư Ngâm thu dọn chén đũa, dặn y nghỉ ngơi thật tốt rồi đi ra ngoài.

Năng lượng còn lại 12%, Kỷ Hành một lần nữa nằm sấp trên giường, bắt đầu tắt máy, nhớ đến nơi này còn có hai nhân loại, nếu y vì tiết kiệm năng lượng mà đóng chương trình ngụy trang lại, sẽ tạo thành khủng hoảng cho bọn họ, vì thế Kỷ Hành chỉ có thể nhìn chằm chằm vào biểu tượng đồng hồ cát đại biểu cho việc tiêu hao năng lượng, nhắm mắt lại.

Phong Thư Ngâm rửa sạch chén, liền đi vào rừng hạnh tìm Đổng Kính Chi.

Người kia mặc áo choàng màu xám, trông giống như một ông lão bình thường đứng trong rừng hạnh, một tay cầm sách, tay kia cầm bút họa vài câu trên đó.

Phát hiện Phong Thư Ngâm tới, ông dừng bút lại, trên mặt lộ ra ý cười hòa ái, "Có chuyện gì sao? ”

Phong Thư Ngâm cung kính ôm quyền hành lễ, mới nói: "Vãn bối đến đây tìm tiên sinh, là muốn hỏi tiên sinh có phương thuốc mọc tóc dưỡng tóc nào hay không, ta nhìn Kỷ Hành y..."

"Cái này à? Đừng lo. "Đổng Kính Chi xua xua tay, thần sắc vô cùng thoải mái, "Chờ vết thương trên người y tốt lên, ta chế cho y một viên đan dược, để cho y ăn nó vào là tốt rồi. ”

Nghe vậy, Phong Thư Ngâm thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, hắn đem thăm dò của hắn hôm nay nói một lần, hỏi: "Kỷ Hành hình như không có vị giác, tiên sinh, vậy nên dùng thuốc gì? ”

Đổng Kính Chi nghe vậy nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Mùi vị gì y cũng không nếm được sao?"

Phong Thư Ngâm lộ ra vài phần ưu sắc, "Ta xác định y không nếm được vị ngọt cùng mặn, những hương vị khác hình như cũng không nếm được, toàn bộ rau trong chén cháo kia ta hoàn toàn không cắt, nhưng ta thấy y hình như không nhai liền nuốt xuống. ”

Đổng Kính Chi lại hỏi: "Y không có vị giác là trời sinh hay là gần đây mới không có? ”

Phong Thư Ngâm vừa hồi tưởng lại mấy chi tiết ở chung với Kỷ Hành, vừa nói: "Ta không dám hỏi y, chỉ là lúc y ăn luôn không có sở thích gì, tựa như cái gì cũng thích ăn. " Trước kia hắn cho rằng Kỷ Hành không kén ăn, nhưng bây giờ xem ra, y căn bản không được chọn, bởi vì tất cả đồ y ăn vào, có thể đều không có hương vị.

Nghĩ tới đây, trong lòng bất giác giật mình. Lúc này lại nghe Đổng tiên sinh nói: "Đứa nhỏ này vốn không có cảm giác đau đớn, hiện tại ngay cả vị giác cũng không có, đây rốt cuộc là số mạng gì chứ? ”

"Tiên sinh ngài nói cái gì?" Phong Thư Ngâm ngẩng đầu nhìn ông.

Đổng Kính Chi vuốt vuốt râu, đem chuyện Kỷ Hành trời sinh không có cảm giác đau đớn nói một lần.

Nghe vậy, Phong Thư Ngâm giật mình, không có cảm giác đau đớn... Cho dù tay chân đều bị gãy cũng không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào... Lúc Kỷ Hành bị liệt hỏa đốt người, liệu y có biết mình chịu thống khổ gì không? Y có biết y có thể sẽ chết không? Y là một người thiện lương như vậy, có phải bởi vì cứu người nên thường xuyên làm cho mình thương tích đầy người hay không? Có thể bởi vì cảm thấy không đau rồi mặc kệ vết thương hay không?

====

Kỷ Hành cũng không biết Phong Thư Ngâm đã lâm vào hiểu lầm đối với y. Y nằm sấp trên giường, sau khi lập xong hồ sơ liền tắt máy, mãi đến chạng vạng mới tự động bật nguồn tại thời điểm đã thiết lập trước.

Vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy nhân loại ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm y.

Phong Thư Ngâm nhìn chằm chằm Kỷ Hành chậm rãi mở mắt ra, cười nói: "Ta đang muốn gọi ngươi ngươi liền tỉnh, vừa vặn, ăn cơm chiều đi! ”

Kỷ Hành từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Phong Thư Ngâm kéo bàn từ góc phòng đến bên giường, sau đó mở nắp một cái chén gốm sứ lớn, một cỗ hơi nóng theo đó bốc lên, sau đó lộ ra một chén thịt lớn.

"Ta thấy miệng vết thương của ngươi khôi phục nhanh như vậy, đối với nguyên khí thân thể hao tổn chắc chắn cũng không ít, chỉ uống chút cháo kia khẳng định không được, liền bắt một con thỏ ở trên núi nướng, ngươi nhanh ăn đi." Phong Thư Ngâm vừa nói vừa gắp vài miếng thịt mỡ bỏ vào chén Kỷ Hành.

Kỷ Hành điều tra ghi chép, xác định Phong Thư Ngâm đã nói không cần cám ơn, vì thế yên lặng gắp thịt lên ăn.

Phong Thư Ngâm cắn một miếng thịt thỏ liếc mắt nhìn Kỷ Hành một cái, một lát sau bỗng nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy cháo trắng ngon hay thịt ngon. ”

Kỷ Hành không chút do dự trả lời: "Cháo trắng. ”

Phong Thư Ngâm lại hỏi: "Tại sao? Ngươi không nghĩ thịt nướng có vị ngon sao? ”

Kỷ Hành nói, "Cháo trắng dễ tiêu hóa." Tỉ lệ tiêu hóa năng lượng một lượng thịt và cháo bằng nhau trong cơ thể y là 1.5:1.

Nghe vậy, chiếc đũa trong tay Phong Thư Ngâm suýt nữa rớt xuống, xong rồi, Kỷ Hành ngay cả vị thịt cũng không nếm ra! Trong mắt y chỉ sợ tất cả thức ăn đều có hương vị giống nhau, vì thế cái nào dễ tiêu hóa thì thích cái đó hơn sao?
===

Năm ngày sau, băng gạp trên người Kỷ Hành rốt cục có thể tháo ra.

Được câu trả lời chắc chắn từ Đổng tiên sinh, Phong Thư Ngâm lập tức đun mấy nồi nước nóng, lấp đầy một cái thùng tắm, mang đến phòng Kỷ Hành.

"Ta thấy ngươi nhiều ngày như vậy không được tắm rửa, nhất định rất khó chịu đi!" Phong Thư Ngâm buông thùng tắm xuống, một bên nói: "Hôm nay liền tắm rửa thật sạch, chỗ này không có đậu tắm(?), ngươi tạm chấp nhận..."

Cho dù thân thể Kỷ Hành mười năm không tắm cũng sẽ không bẩn, nhưng nhân loại thì khác. Y nhìn Phong Thư Ngâm vừa nói vừa chuẩn bị, gật đầu lên tiếng, sau đó hai tay nhanh chóng đem băng gạc quấn trên người đều tháo xuống.

Vì thế, khi vừa mới dọn dẹp xong, muốn giúp Kỷ Hành tháo băng gạc, Phong Thư Ngâm vừa xoay người, liền nhìn thấy một thân thể nam tử không một mảnh vải che thân.

Chuẩn xác mà nói, là nửa người trên không một mảnh vải.

Không biết có phải bởi vì đã lâu không thấy ánh mặt trời hay không, làn da trên người Kỷ Hành nhìn qua mười phần trắng nõn, hơn nữa tướng mạo của y vốn tuấn mỹ tinh xảo vừa vặn, làm cho người ta liếc nhìn một cái liền không dời được mắt, nhưng bộ xương của y so với người bình thường lớn hơn một chút, dáng người vừa cao lớn vừa đĩnh đạc, thế nên cho dù quá mức tuấn mỹ, cũng sẽ không tạo cho người ta cảm thấy nữ khí.

Phong Thư Ngâm lại gần nhìn kỹ, mừng rỡ nói: "Y thuật của Đổng tiên sinh quả nhiên cao minh, Kỷ Hành, trên người ngươi hiện tại hoàn toàn nhìn không ra đã từng bị lửa thiêu đốt. "Sau khi cởi băng, chỗ bị lửa thiêu rụi trên người Kỷ Hành lộ ra màu hồng vô cùng rõ ràng, những thứ đó đều là da thịt mới sinh, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục hoàn toàn giống như những nơi khác. Đáng tiếc một đầu tóc trái Kỷ Hành còn chưa mọc ra, nhìn qua có chút buồn cười.

"Ngươi yên tâm, Đổng tiên sinh nói, hôm nay liền vì ngươi luyện một viên thuốc, chờ ngươi ăn, tóc có thể mọc ra."

"Cám ơn." Kỷ Hành gật đầu nói.

"Ngươi coi ngươi, lại khách khí với ta!" Phong Thư Ngâm đẩy Kỷ Hành đi tới trước thùng tắm," Mau mau, lát nữa nước sẽ nguội. ”

Kỷ Hành vì thế đem chiếc quần còn lại cởi xuống, chân dài bước vào thùng tắm.

Các bộ phận cơ thể dưới cổ đều chìm trong nước ấm 44° C, Kỷ Hành đang định làm theo các bước rửa sạch, lại phát hiện vị trí đặt khăn tắm vượt quá chiều dài cánh tay y. Y nhìn về phía nhân loại duy nhất trong phòng, đối phương đưa lưng về phía y, dưới mái tóc đen là vành tai đỏ bừng.

Kỷ Hành nói, "Phong Thư Ngâm, có thể lấy khăn mặt giúp tôi được không? ”

"Hả? Ồ, được. "Phong Thư Ngâm sờ sờ lỗ tai có chút nóng lên, hơi thất thần đưa khăn mặt cho y, đột nhiên, ánh mắt hắn khẽ động, thấy đầu tóc Kỷ Hành bị lửa đốt đến rối loạn, hỏi: "Cần ta gội đầu cho ngươi không? Ngươi có tiện không? ”

Kỷ Hành lắc đầu nói: "Không cần phiền toái, tự tôi có thể gội sạch. ”

"À." Phong Thư Ngâm đáp một tiếng, không biết là tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm, tóm lại là hụt hẫng mười phần.

Thấy Kỷ Hành hiển nhiên không cần hắn hỗ trợ, hắn xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại.

Bầu trời bên ngoài vẫn âm u như trước, đứng trên núi nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy bầu trời phương xa sấm chớp ầm ầm, một mảnh mờ ảo mơ hồ, hiển nhiên lại đang mưa to. Mưa đã liên tục rơi ba tháng, tuy rằng trên núi này không bị ảnh hưởng bởi mưa lớn, nhưng nếu không có mặt trời, chỉ sợ ngay cả người cũng sắp mốc, nghĩ đến Kỷ Hành thích phơi nắng nhất, Phong Thư Ngâm lại nhìn thoáng qua gian phòng kia, ánh mắt như muốn xuyên thấu tầng cửa gỗ mỏng manh, nhìn thấy người bên trong cởi quần áo toàn thân, mặt không chút thay đổi lại vô cùng nghiêm túc rửa sạch từng chỗ từng chỗ.

Bất kể làm cái gì Kỷ Hành cũng căng mặt nhưng luôn nghiêm túc như vậy, thật sự là... Có một loại đáng yêu không nói nên lời! Phong Thư Ngâm dựa vào thân cây hạnh, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó, một lát sau, hắn giơ tay lên, hung hăng tát mình một cái.

Một tiếng " chát " giòn vang! Con chim đang đậu trên cây bay đi trong sợ hãi.

Một cái tát này tựa như cũng đập nát điều gì đó không thể nói thành lời.

Phong Thư Ngâm đè lên mi tâm, thẳng đến khi tâm tình hoàn toàn bình phục lại, trên mặt hắn mới nổi lên vài phần ý cười giống như thường ngày.

Đoán chừng lúc này Kỷ Hành hẳn là tắm cũng gần xong, hắn nhấc chân muốn trở về, nhưng mà vừa mới bước ra một bước, cảm giác quen thuộc nào đó bỗng nhiên từ dưới bụng vọt lên, nhanh chóng lan tràn đến tứ chi bách hài.

Hai tay Phong Thư Ngâm gắt gao đặt trên thân cây, cố gắng chống đỡ đứng tại chỗ, trong lòng một trận bất an cùng kinh ngạc. Trong tính toán của hắn còn mười lăm ngày, sao có thể lại phát tác nhanh như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro