chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thời gian: năm thứ năm, ngày thứ ba mươi.

Địa điểm: Bên ngoài thành Lâm Xuyên

Thời tiết: Nhiều mây, có mưa nhỏ.

Sự kiện: Một đường đi thẳng, sắp đi qua thành Lâm Xuyên.

Tiến độ nhiệm vụ: Không có phát hiện nào.

Người ghi chép: Kỷ Hành, số 0026】

Sau khi rời khỏi thành Vân Châu, Kỷ Hành một đường đi thẳng, xuyên núi vượt đèo, hướng về vị trí được định vị ba mươi ngày trước.

Bởi vì thời tiết vẫn luôn không có nắng, năng lượng dự trữ ban đầu Kỷ Hành chuẩn bị dùng để ứng phó với tình huống bất ngờ cũng giảm bớt từng ngày, để nhanh chóng tiết kiệm năng lượng, lúc lên đường y vẫn luôn đi bộ, lúc có xe ngựa đi qua liền dùng chút tiền tích góp trước đó, ngồi nhờ xe.

Tốc độ đi đường bây giờ đến một phần vạn khi Kỷ Hành xuất ra toàn lực cũng không bằng ,đi liên tục một tháng, cho đến bây giờ y mới đi được một phần năm quãng đường, sáng sớm hôm nay một đường đi đến thành Lâm Xuyên nằm trên quỹ đạo đã định ra.

Tư liệu thu thập được cho thấy, thành Lâm Xuyên nằm ở phía nam Đại Minh quốc, đối với thế giới này mà nói, thuộc về thành thị lớn kinh tế phát triển, dân số đông đúc.

Đường chính bằng phẳng rộng rãi không phải là "người có thân phận" như Kỷ Hành có thể đi, vì thế dọc theo đường đi phàm là nơi có người, trên cơ sở không lệch khỏi quỹ đạo đường đi, Kỷ Hành đều tận lực lựa chọn một ít đường mòn nhỏ hoặc là trực tiếp xuyên qua núi rừng.

Hôm nay, Kỷ Hành vừa mới từ một con đường lầy lội gần thành Lâm Xuyên đi ra, hai nam tử cưỡi ngựa lớn liền vọt qua trước mặt y, tiếng roi da quăng trên lưng ngựa, tiếng vó ngựa giẫm đạp trên mặt đất cùng tiếng hét lớn lo lắng của hai người kia quét qua.

Y tinh chuẩn lui về phía sau ba bước, vừa vặn tránh được bùn đất bắn tung tóe.
Tiếng vó ngựa đi xa, Kỷ Hành từ trong đường nhỏ đi ra, nhìn hai người kia cưỡi ngựa xông vào trong thành, đồng thời ghi lại số liệu thân thể của hai người kia.

Mà lúc này, tường thành Lâm Xuyên cũng ánh vào đáy mắt Kỷ Hành. Tòa tường thành này cao chừng sáu mét, chỉnh thể được xây nên bằng đá vôi, kết cấu cũng vô cùng đơn giản. Kỷ Hành tính toán một chút, phát hiện dưới tình huống năng lượng sung túc, không khởi động bất kỳ vũ khí năng lượng nào, nâng lực nắm đấm lên trung cấp, có thể một quyền đục thủng tường thành.

Kỷ Hành nhìn lướt qua thời gian, lúc này là chín giờ ba mươi lăm phút sáng.

Mưa lớn suốt hai ngày đã ngừng, nhưng mây đen bao trùm trên bầu trời thủy chung không có dấu hiệu tan đi, hoa cỏ cây cối ven đường bị nước mưa ngâm liên tục hơn hai tháng, đã bắt đầu có chút nát.

Hai bên cửa thành Lâm Xuyên phân biệt xếp thành một con rồng dài, ở giữa chừa trống cho xe ngựa lưu thông.

Kỷ Hành nhìn lướt qua, bên trái năm mươi sáu người xếp hàng, phần lớn nhân loại trong hàng này đều quần áo tả tơi, sắc mặt ố vàng. Xếp hàng bên phải ba mươi hai người, nhân loại trong hàng này ăn mặc đơn giản nhưng không bẩn thỉu, khí sắc bình thường.

Kỷ Hành nhanh chóng phân loại mình sang bên phải.

Thái độ làm việc của quan sai ở thành Lâm Xuyên cũng không tích cực, hiệu suất thấp, chờ đến khi đến lượt Kỷ Hành, đã qua hai giờ.

Quan sai Giả Đại Nhân phụ trách bên phải có một nốt ruồi đen lớn bên mũi trái, giống như một hạt phân chuột dính ở trên mặt, khiến người ta hận không thể đem nó ngắt xuống. Gã lười biếng ngồi ở phía sau một cái bàn mài bóng loáng sáng bóng, thập phần không kiên nhẫn nói: "Tiếp theo. ”

Kỷ Hành một bước tiến lên, đứng trước mặt quan sai kia.

Giả Đại Nhân ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp vươn tay về phía Kỷ Hành.

Kỷ Hành quét bàn tay đặt trước mặt y một chút, hàm lượng vi khuẩn trong lòng bàn tay vượt quá tiêu chuẩn, trong móng tay chứa máu tươi động vật không rõ nguồn gốc cùng với bùn đất. Nhưng nhân loại cũng không biết thân phận của y, không có khả năng là để cho y kiểm tra, cho nên, động tác mở tay ra của gã là...

Dựa theo phân tích của chương trình hệ thống, Kỷ Hành từ trên người lấy ra tấm đồng cuối cùng còn lại của mình, đặt ở trong lòng bàn tay nhân loại.

Cổ Đại Nhân cảm giác lòng bàn tay lạnh lẽo, liền nhìn thấy bình dân trước mắt đặt một đồng tiền vào tay gã. Trong lòng hắn ghét bỏ đối phương cho ít, lại cũng biết những bình dân này vốn không có bao nhiêu tiền, bất quá của cho là của nợ, gã thoáng cái ngồi thẳng người, hỏi: "Đường dẫn đâu? ”

Hệ thống nhảy ra khỏi gợi ý kịp thời: một loại chứng từ phổ biến cổ đại. Bất cứ ai rời khỏi nơi cư trú hàng trăm dặm, cần phải được chính quyền địa phương cấp cho một loại thư giới thiệu, giấy thông hành và các loại công văn khác, được gọi là "đường dẫn", có tác dụng tương tự như hộ chiếu.
Kỷ Hành tự nhiên không có đường dẫn, y nhìn quan sai trước mặt, thành thật trả lời: "Không có. ”

Cái gì? Không có đường dẫn lại dám vào thành Lâm Xuyên? Còn dám chỉ cho gã một đồng tiền? Giả Đại Nhân nhất thời giận dữ, lập tức đứng lên muốn gọi người đánh y kéo sang bên trái, nào ngờ ngẩng đầu nhìn thấy mặt Kỷ Hành lại ngây ngẩn cả người.

Thanh niên trước mặt này bộ dạng thật sự là cực kỳ đẹp mắt. Lông mày là lông mày, mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng ... chỗ nào cũng đẹp, ngay cả tiểu quan nhi* hồng nhất viện thành nam kia cũng kém y! ( *chắc là trai bao á)

Cổ Đại Nhân xoa xoa tay, lộ ra một nụ cười ân cần mười phần khoa trương, nốt ruồi đen lớn bên cạnh mũi cũng run rẩy theo.
"Vị huynh đệ này, không có đường dẫn cũng không sao, đầu năm nay rất loạn, rất nhiều người ra ngoài cũng không đem đường dẫn! Ngươi đem hộ tịch của ngươi lấy ra cho ta xem một chút là được. ”

【Hệ thống nhắc nhở: hộ tịch, còn được gọi là hộ khẩu, là văn bản pháp lý cổ đại để ghi lại và lưu giữ thông tin cơ bản của hộ gia đình, đồng thời cũng là giấy tờ tùy thân】

Nơi Kỷ Hành có tần suất hoạt động cao nhất chính năm năm trước là núi rừng hoặc một số thôn trang nhỏ, khi cần đi qua thành thị, liền điều chỉnh thành chế độ bay, lựa chọn lặng lẽ đi qua lúc nửa đêm. Nhưng năng lượng còn lại của y bây giờ cũng không đủ để chống đỡ lượng tiêu hao khổng lồ như vậy.

Vì thế đối mặt với quan sai hỏi thăm, Kỷ Hành chỉ có thể thành thật trả lời: "Không có. ”

"Không có?" Vừa nghe đến Kỷ Hành ngay cả hộ tịch cũng không có, Giả Đại Nhân lập tức thay đổi sắc mặt, "Không có hộ tịch thì đó chính là hộ khẩu, không được vào thành! "

Vừa dứt lời, liền đưa tay dùng sức đẩy Kỷ Hành ra khỏi đội ngũ. Nào ngờ tay gã rõ ràng vỗ lên vai Kỷ Hành, lại giống như đập mạnh một tảng đá cứng rắn, đau đến mức gã hí một tiếng, lật xem, lòng bàn tay lập tức đỏ lên. Bả vai người bình thường làm sao cứng rắn như vậy chứ, đây nhất định là cao thủ nội gia tu vi cao thâm!

Lại nhìn Kỷ Hành, đối phương rõ ràng vẫn là biểu tình không thay đổi kia, sắc mặt lạnh như băng còn mang theo sát khí! Đó là một thường dân bình thường à? Gã vừa rồi làm sao có thể cảm thấy y nhìn thành thật đây? Thật sự là bị mỡ lợn che mắt!

Nghĩ đến gã vừa rồi còn ở trong lòng so sánh người ta với Tiểu Quan Nhi, nếu bị y biết... Giả Đại Nhân sống lưng lạnh toát, gã không dám đắc tội loại nhân sĩ võ lâm giết người không chớp mắt này, lại không thể vi phạm mệnh lệnh của triều đình, đành phải nói: "Năm nay thiên tai thường xuyên, rất nhiều hộ tịch đều bị mất, như vậy, ngài chỉ cần ở chỗ ta đăng ký tên một chút, là có thể vào thành. ”

Kỷ Hành chớp chớp mắt, ám quang dữ liệu bắt đầu lướt qua đáy mắt y, y gật đầu nói: "Tôi tên Kỷ Hành. ”

Quan Sai lập tức nói: "Ta nhớ kỹ, ngài có thể  tiến vào thành. ”

Kỷ Hành vì thế liền vào thành.

Sau khi y đi, Giả Đại Nhân lập tức ngồi trở lại ghế, hơn nửa ngày mới bắt đầu làm việc...

- Lâm Xuyên thành, khách điếm Thanh Tuyền.

Phong Ngũ cùng Phong Lục một đường ra roi thúc ngựa, cuối cùng vào buổi sáng hôm nay đến thành Lâm Xuyên, đi tới khách điếm Thanh Tuyền, hai người thậm chí còn không đợi tiểu nhị dắt ngựa xong, vội vội vàng vàng hỏi phòng Phong Thư Ngâm liền chạy vội đi.

Nhưng không nghĩ tới vẫn là chậm một bước.

Phong Ngũ đẩy cửa phòng ra, Phong Lục liền lập tức nhảy vào, nhưng vừa mới đi tới trước giường hắn liền dừng lại.

Chỉ thấy chiếc giường gỗ treo rèm che màu xanh, Phong Thư Ngâm nằm thẳng tắp, sắc mặt xanh trắng, không nhúc nhích, một tay đưa ra ngoài giường, năm ngón tay vô lực bày ra, khớp xương rõ ràng, hình dáng xinh đẹp, như ngọc điêu khắc, nhưng không có nửa phần nhân khí.

Phong Lục vô cùng sợ hãi lùi lại một bước, hướng về phía Phong Ngũ nói: "Ca, lâu chủ hắn sẽ không đã...tinh tận nhân vong phải không? Chúng ta đến trễ..."

Phong Ngũ nhíu mày mắng: "Đừng nói bậy!" Tuy nói như vậy, hắn vẫn tiến lên thăm dò hơi thở. Nhưng mà vừa mới đưa tay đến trước mặt Phong Thư Ngâm, đối phương đột nhiên liền mở mắt, ngược lại khiến Phong Ngũ hoảng sợ.

Phong Thư Ngâm mệt mỏi ấn trán, một tay chống mép giường từ trên giường ngồi dậy, "Các ngươi đến trễ, đã phát tác qua một lần."

Hai ngày trước, Phong Ngũ Phong Lục và Phong Thư Ngâm tách ra, Phong Thư Ngâm một đường đi về phía nam, đi tới Lâm Xuyên thành, Phong Ngũ Phong Lục thì mỗi người đi huyện thành hai phương hướng đông tây thành Lâm Xuyên lấy đồ, dựa theo hành trình ban đầu, Phong Ngũ Phong Lục vốn nên đuổi theo vào ngày mai, nhưng đêm qua độc của Phong Thư Ngâm lại phát tác, dưới tình thế cấp bách hắn phát một quả tín hiệu, Phong Ngũ Phong Lục mới vội vàng chạy về.

"Hôm qua là mười lăm, tháng trước cũng là mười lăm phát tác..." Phong Ngâm mệt mỏi nói: "Xem ra phải tìm được người kia trước mười lăm tháng sau. " Thành phần độc thôi tình kia ngược lại có thể xem nhẹ, nhưng đối với nội lực cùng nguyên khí hao tổn thật sự quá lớn, hắn nuôi một tháng mới nuôi về nguyên khí nhưng tối hôm qua lại tiêu hao không còn, tháng sau nếu không thể khu độc, đợi đến khi phát tác một lần nữa, chỉ sợ sẽ tổn thương căn cơ, làm cho con đường võ đạo của hắn không cách nào tăng tiến.

Phong Lục tiến lên một bước, đem một cái hộp nhỏ giấu trong ống tay áo đưa lên, "Lâu chủ, đây là đan dược mua từ Kỳ huyện Bất Lão Các. ”

Phong Ngũ thấy thế liền nói: "Lâu chủ, đan dược này cố bồi nguyên, ngài trước tiên nghỉ ngơi hai ngày, ngày mốt..."

"Không cần trì hoãn quá lâu." Phong Thư Ngâm môi trắng bệch, hắn tiếp nhận viên thuốc kia nuốt vào, "Ta ngủ một giấc, các ngươi cũng nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát, không thể trì hoãn nữa. ”

Phong Ngũ Phong Lục nghe lời lui ra ngoài.
Sau khi Phong Thư Ngâm nuốt đan dược, lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng ngủ cũng không an ổn, trong mộng tất cả đều là ánh lửa ngút trời cùng phi kiếm bay tới bay lui giữa không trung... Hắn biết rõ đây là mộng cảnh, hắn chỉ cần mở mắt ra, liền không cần phải đối mặt với thảm kịch năm đó người nhà bị tàn sát, nhưng mí mắt lại giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ dính lại, vô luận hắn dùng sức thế nào cũng không mở ra được!

Bỗng nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên! Giống như tiếng sấm trực tiếp bổ đôi giấc mộng quỷ dị âm u kia, cứng rắn kéo Phong Thư Ngâm từ trong vực sâu trở lại! Hắn từ trên giường bật lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn trướng màu xanh trước mặt, thở hồng hộc, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, ý thức của hắn mới chân chính tỉnh táo lại.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Phong Thư Ngâm vén chăn lên, từ trên giường đi xuống. Ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, khiến hắn không phân biệt được hiện giờ là rạng sáng hay chạng vạng, cũng không biết rốt cuộc mình ngủ bao lâu.

Uống cạn nước lạnh trong ấm trà trên bàn, Phong Thư Ngâm thở dốc một hơi, lúc này mới chú ý tới tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ.

Có vẻ như hắn vẫn chưa ngủ cho đến ngày hôm sau. Gần đây không quá yên bình, mưa lớn liên tục hơn hai tháng, hoa màu của nông dân đều bị nước mưa ngâm phá, lại bởi vì mưa quá lớn nước sông dâng cao, đập năm ngoái xây dựng căn bản không ngăn được thủy thần hung mãnh, có không ít thôn trang bị ngập. Rất nhiều nông dân vì muốn thoát khỏi thiên tai, đều chạy đến thành Lâm Xuyên gần nhất.

Lưu dân nhiều hơn một chút liền dễ sinh loạn, một ít giang dương đại đạo bị triều đình truy nã cũng dễ dàng trà trộn vào, tình huống Phong Thư Ngâm hiện tại lại đặc thù, không được có nửa điểm tai họa ngầm.

Nhớ tới tiếng nổ vang vừa rồi, Phong Ngâm buông ấm trà xuống, vài bước đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra.

Cửa sổ vừa mở ra, tiếng ồn ào bên ngoài liền theo tiếng gió đồng loạt vọt tới.

Phong Thư Ngâm cúi đầu, nhìn về phía nơi bị rất nhiều dân chúng vây quanh, lại thấy được Kỷ Hành!

***** End chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro