chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Hành đi vào thành Lâm Xuyên. Chỉ một phút trước, trong 0,2 giây đầu tiên quan sai có thái độ rất không thân thiện vỗ vào vai y, hệ thống phán đoán đối phương có ý định tấn công, và làm cứng lại các bộ phận của vai.

Sau đó quan sai thay đổi sắc mặt, vô cùng nhiệt tình cho y vào thành, hệ thống bật ra bốn chữ: bắt nạt kẻ yếu.

Kỷ Hành cảm thấy nhân loại vô cùng kỳ quái, nếu là người máy, sẽ không có khuyết điểm này. Cốt lõi của robot chỉ có kỷ luật và chỉ thị, không có ý định riêng tư.

Vừa đi vào cửa thành, trước mặt chính là một con đường chính lát đá vụn, hai bên đường là sạp hàng nhỏ của cửa hàng, người đi đường nhộn nhịp, có người mặc quần áo gọn gàng gánh hai đầu gánh nặng, có nữ nhân đội đấu lạp đi lại, có người giang hồ mang bội đao biểu tình hung hãn, cũng có hài đồng ngây thơ lắc lư trống bỏi chạy tới chạy lui trên đường...

Tâm đồng tử mắt phải của Kỷ Hành nhẹ nhàng chuyển động, ghi lại tất cả những gì y nhìn thấy.

Thời gian bây giờ là 11:58 sáng, vốn nên là thời gian ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bầu trời vẫn không có một chút ánh nắng nào, Kỷ Hành cũng chỉ có thể tiếp tục "đói bụng".

"Độ ẩm không khí vượt quá giới hạn, lại sắp mưa." Câu nói nhỏ này của Kỷ Hành vừa mới hạ xuống, mây đen dày đặc trên bầu trời chợt sáng lên, sau đó tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc theo sau, nước mưa tí tách rơi xuống.

Cùng lúc đó, trung tâm chợ truyền đến tiếng ngựa hí vang dội và tiếng la hét hoảng loạn của người dân.

Kỷ Hành nhìn về phía phát ra âm thanh...

Lúc này trong chợ đã là một mảnh hỗn loạn, tiếng la hét của mọi người cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất trộn lẫn vào nhau, khiến cho chợ vốn ồn ào náo nhiệt lại càng náo động .

Thì ra phía trước có người cưỡi ngựa, kéo theo một chiếc xe hàng hóa lớn chạy qua đường cái, bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang, làm con ngựa kia kinh hãi.

Con ngựa sợ hãi mặc kệ trước mặt là người hay là thứ khác, kéo xe lớn phía sau liên tục giãy dụa chạy như điên, chẳng những đem mã phu quăng xuống, còn cuốn đi mấy cái sạp hàng, khiến người qua đường sợ tới mức hồn phi phách tán.

Những bình dân này cũng không ai dám tiến lên ngăn con ngựa phát điên kia, quan binh ngày xưa tuần tra trên đường lại bởi vì chuyện an trí lưu dân mà bận rộn sứt đầu mẻ trán, căn bản không thấy bóng dáng. Nhất thời không ai có thể kiềm chế con ngựa kia, mắt thấy con ngựa xông thẳng đến , sắp đem một lão phụ bị dọa đến ngây dại giẫm ở dưới chân, lại bị một tay ngăn cản.

Trời ạ, đây chính là một con ngựa đang nổi điên, không phải đứa trẻ giận dỗi, người này có thể bắt được con ngựa phát điên cũng đã là bản lĩnh tốt rồi, thế mà còn chỉ dựa vào một tay!

Mọi người chú ý tới cảnh tượng này nhao nhao dừng lại, cách thật xa thăm dò nhìn xung quanh.

Kỷ Hành đứng ở giữa chợ, lòng bàn tay đè lại đầu ngựa bắn ra tia điện vào trong não nó, con ngựa phát điên kia bị dòng điện kích thích, co giật một chút, dần dần an tĩnh lại, mà tay còn lại của hắn, đỡ lấy một lão phụ nhân tóc hoa râm.

Sau khi con ngựa hoàn toàn yên tĩnh lại, y nhẹ nhàng kéo bà lão lui sang một bên.

Lúc này chủ xe bị ngựa bỏ lại cũng chạy tới. Vừa rồi hắn không dám tiến lên, nhưng cũng nhìn thấy cảnh Kỷ Hành thuần phục kinh mã, cứu lão nhân. Vội vàng bước nhanh đến trước mặt Kỷ Hành, cảm kích y vạn phần, "Vị thiếu hiệp này, hôm nay đều nhờ có ngươi, nếu không phải thiếu hiệp tương trợ, chẳng những hôm nay ta phải đưa tiền bồi tội cho chủ quán bị con ngựa ta hủy hoại đồ đạc, nói không chừng còn phải có một mạng người. ”

Kỷ Hành đỡ lão nhân thân thể suy yếu kia đứng vững, mới nói với chủ xe ngựa đang cảm tạ y : "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm. ”

Chủ xe vừa nghe càng cảm động, mười phần nhiệt tình mời Kỷ Hành đến nhà hắn làm khách, trong lời nói còn lộ ra mình có một nữ nhi xinh đẹp chưa gả vân vân...

Ánh mắt người xem náo nhiệt chung quanh càng thêm nóng bỏng, vừa rồi còn chỉ là thò đầu nhìn, hiện tại ngay cả lỗ tai cũng nhích lên.

Thành Lâm Xuyên chỉ lớn như vậy, đi tới đi lui đa phần mọi người đều rõ ràng ai người nhà nào, huống chi là Từ lão đầu thường xuyên thay người kéo hàng, nữ nhi Từ lão đầu không nói cái khác, bộ dạng xinh đẹp thật ra là thật. Lại nhìn thanh niên thuần phục kinh mã kia, tuy rằng trên người áo thô vải lanh, nhưng rõ ràng thân thủ cực tốt, bộ dạng cũng cực tốt, xứng với nữ nhi Từ lão đầu kia, coi như là xứng đôi.

Từ lão đầu nhìn người trẻ tuổi đứng trước mắt, càng nhìn càng hài lòng, hận không thể lập tức mang về nhà cho nữ nhi của hắn nhìn, liền vui vẻ ha hả nói: "Lão đầu ta không có gì có thể báo đáp thiếu hiệp, nhưng trong nhà ta có nữ nhi, năm nay vừa mới tròn mười lăm, cùng thiếu hiệp xứng đôi mười phần, nếu thiếu hiệp nguyện ý, chúng ta lập tức..."

"Thật xin lỗi." Kỷ Hành không thể không cắt ngang lời chủ xe, "Tôi không thể cưới vợ. ”

Từ lão đầu sửng sốt, "Vậy là trong nhà đã có kiều thê? ”

Kỷ Hành thành thật đáp: "Cũng không có. ”

Từ lão đầu lại hỏi: "Vậy tại sao? ”

Kỷ Hành chỉ có thể tận lực nói thật mà không bại lộ thân phận, hệ thống tính toán vài giây, trực tiếp truyền lời thoại cho y, "Tôi không thể cưới phụ nữ. ”

Không thể cưới một người phụ nữ? Chẳng lẽ có thể cưới nam nhân?

Quần chúng vây xem xôn xao.

Lúc này chỉ nghe lão phụ vừa mới được Kỷ Hành cứu nói: "Cái mạng này của lão thân nhờ thiếu hiệp mới có thể bảo trụ, lão thân cũng không có gì có thể báo đáp thiếu hiệp, chỉ có trong nhà có một tiểu nhi tử không thành khí, thiếu hiệp nếu không cưới nữ nhân, không bằng cùng tiểu nhi tử của ta kết Tần Tấn chi hảo ...."

Kỷ Hành:...

Chương trình trong cơ thể y vận chuyển không ngừng, nhưng trong lúc nhất thời không tiếp được đề tài của hai vị lão nhân trước mắt, y vốn muốn nói là y không thể cưới nhân loại, nhưng cách nói như vậy quá kỳ quái, chỉ có thể theo đề nghị của hệ thống đổi thành "Không thể cưới phụ nữ ", nhưng như vậy, hình như làm cho vấn đề càng thêm nghiêm trọng.

Y nghiêm mặt, có chút nghiêm túc nhìn mắt hai vị lão nhân trước mặt lộ tinh quang...

=======

Mà lúc này, Phong Thư Ngâm đứng trước cửa sổ đã sắp cười ngất, hắn thật sự là không nghĩ tới, sau khi mở cửa sổ lại có thể nhìn thấy một màn như vậy!

Cửa sổ của phòng Phong Thư Ngâm đối diện với chợ.

Hôm nay lại có mưa, mưa tí tách kéo dài không dứt, trong không khí tràn ngập độ ẩm nồng đậm cùng với mùi gỗ sau khi bị ẩm ướt phát ra.

Bất quá Phong Thư Ngâm cũng không thèm để ý cái này, giờ phút này tất cả lực chú ý của hắn đều đã bị người đứng ở trung tâm chợ kia hấp dẫn. Dựa vào thính lực nhạy bén, hắn nghe được rõ tiếng Kỷ Hành cùng hai lão nhân gia đối đáp, nhìn sắc mặt Kỷ Hành nghiêm túc cự tuyệt hai lão nhân, hắn không khỏi lộ ra tươi cười, cuối cùng càng cười càng không ngừng được, suýt nữa cười đến căng cơ miệng.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần hắn nhìn thấy Kỷ Hành đều cảm thấy y là một người biểu tình không chút thay đổi, lúc này vừa nhìn thấy y, nguyên khí tiêu hao trong cơ thể tựa hồ lại trở về. Phong Thư Ngâm dựa vào cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Hành bị hai lão nhân truy vấn, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng không chịu nói dối, rốt cục phát thiện tâm, một tay đè mép cửa sổ, từ trên lầu hai nhảy xuống.

Dân chúng lúc này còn vui vẻ vây quanh xem náo nhiệt, cho dù còn đang mưa cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ.

Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng reo hò, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc trang phục huyền sắc từ cửa sổ khách điếm nhảy xuống, tướng mạo hắn tái nhợt xinh đẹp, động tác lại tiêu sái lưu loát, lúc rơi xuống đất nhẹ như bay múa, ngay cả một chút vết nước trên mặt đất cũng chưa từng văng lên, hiển nhiên thân pháp cực kỳ tốt.

Thấy hắn từ từ đi tới, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng dáng người thon dài đỉnh bạt, khí độ thong dong tiêu sái, ánh mắt trầm tĩnh hữu thần, những dân chúng đang xem náo nhiệt không khỏi nhường ra một con đường.

Phong Thư Ngâm hướng mấy người nhường đường cho hắn hơi gật đầu cảm tạ, rồi không chút trở ngại đi tới bên cạnh Kỷ Hành.

Sau khi gật gật đầu với Kỷ Hành, hắn chắp tay nói với hai người khác: "Hai vị lão nhân gia hãy tha cho y đi, vị huynh đệ này của ta tuy rằng tâm thiện, nhưng tính cách chất phát, lần này y xuôi nam là có việc quan trọng cần làm, thật sự không có cách nào ở lâu. ”

Một bên lôi kéo, Phong Thư Ngâm cuối cùng cũng để cho hai lão nhân thu lại tính toán muốn Kỷ Hành làm con rể. Bất quá hai lão nhân cũng không quên ân cứu mạng của Kỷ Hành, mặc kệ y từ chối, đem một giỏ trứng gà cùng hai tấm vải nhét vào tay y...

Sắc trời dần tối, người vây quanh chợ cũng dần dần tan.

Trên tóc Phong Thư Ngâm dính rất nhiều mưa bụi, một thân y bào huyền sắc cũng bị nước mưa ướt phân nửa, nhưng hiển nhiên hắn không thèm để ý chút nào, nhìn Kỷ Hành một tay xách trứng gà, một tay ôm hai tấm vải, nói: "Ngươi vừa rồi sao không trực tiếp nói với bọn họ ngươi đã cưới vợ? Như vậy sẽ không cần bị bọn họ dây dưa lâu đến vậy. "Vừa rồi nếu không phải hắn ngăn cản, phỏng chừng Kỷ Hành sẽ trực tiếp bị người ta kéo về làm con rể.

Kỷ Hành nói, "Dưới tình huống không có mệnh lệnh, tôi sẽ không nói dối bất kì kẻ nào. ”

Phong Thư Ngâm sửng sốt, "Mệnh lệnh gì? " Chẳng lẽ Kỷ Hành còn có chủ nhân?

Kỷ Hành đáp: "Mệnh lệnh của cha. ”

"Cha ngươi..." Lời nói tiếp theo của Phong Thư Ngâm còn chưa kịp nói ra, hai người Phong Ngũ Phong Lục liền từ trong khách điếm Thanh Tuyền vọt ra.

Nhìn thấy Phong Thư Ngâm đứng cùng Kỷ Hành, Phong Ngũ Phong Lục thở phào nhẹ nhõm.

Phong Lục bước nhanh đến trước mặt Phong Thư Ngâm, gương mặt còn mang theo hai má mập mạp của đứa bé phồng lên, "Lâu chủ ngươi đột nhiên chạy ra cũng không nói một tiếng, khiến ta cùng ca ca rất hoảng sợ. ”

Phong Thư Ngâm bị sự xuất hiện của hai người gián đoạn, lời vừa muốn nói đều quên mất, đành phải trấn an vỗ vỗ bả vai Phong Lục, nghiêng đầu nói với Kỷ Hành: "Đây là hai huynh đệ của ta, Phong Ngũ và Phong Lục. " Lại nhìn về phía hai người Phong Ngũ nói: "Đây là Kỷ Hành, ân nhân đã cứu ta hai lần!”

Phong Ngũ Phong Lục sắc mặt lập tức nghiêm trang ôm quyền với Kỷ Hành," Đa tạ Kỷ công tử. ”

Hai tay Kỷ Hành đều mang theo đồ đạc, không có cách nào trả lễ, đành phải gật gật đầu với hai người trước mắt, sau đó nói: "Chạy quá tốc độ ở ngã tư dễ dẫn đến tai nạn giao thông, sau này cưỡi ngựa đi qua giao lộ xin hãy giảm tốc độ. ”

"Vâng." Nghe vậy Phong Lục thấp giọng nói với Phong Ngũ: "Lời y nói sao lại kỳ quái như vậy? Ý y là sao? Sau này chúng ta có nên cưỡi ngựa chậm hơn không? ”

Phong Ngũ thấp giọng nói: "Mặc kệ y nói cái gì, y đều là ân nhân cứu mạng của lâu chủ, chúng ta nhất định phải lấy lễ đối đãi. ”

"Cũng đúng." Phong Lục gật đầu, không hề rối rắm lời Kỷ Hành nữa. Hắn thấy hai tay Kỷ Hành đều ôm đồ, lập tức xung phong tiến lên hỗ trợ, nhận hai tấm vải trong tay y.

Phong Ngũ thì giúp Kỷ Hành cầm giỏ trứng gà kia.

Kỷ Hành cự tuyệt không được, cũng không kiên trì nữa, đành phải cảm ơn hai người.

Phong Thư Ngâm cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, liền hướng Kỷ Hành nói: "Đúng rồi, ngày đó ta cũng không phải cố ý thất hứa, ngày hôm sau ta đi nhà trúc tìm ngươi...... Có một lão nhân ở thôn dưới chân núi nói ngươi xuôi nam tìm thân thích, ngươi muốn đi nơi nào ở phía nam? ”

Kỷ Hành nói: "Nam Việt. " Địa phương được định vị chính là hải vực phía nam Nam Việt.

Phong Thư Ngâm hai mắt sáng ngời, nói: "Vừa lúc, địa phương ta muốn đi cũng là phương hướng Nam Việt, không bằng chúng ta đồng hành, sáng sớm ngày mai cùng nhau đi? ”

Kỷ Hành nói, "Hôm nay tôi suốt đêm lên đường, lát nữa sẽ ra khỏi thành. ”

Phong Thư Ngâm nghe vậy tiếc nuối nói: "Vậy ngươi không thể như ý nguyện rồi, Lâm Xuyên thành có lệnh giới nghiêm, lúc này đã bắt đầu đóng cửa thành. ”

Thời tiết này vốn âm u, hoành hôn buông xuống lại càng có vẻ sắc trời tối tăm. Trên đường phố vừa rồi còn nhộn nhịp, lúc này người đã dần dần ít đi.

Kỷ Hành trước kia chưa từng tới thành Lâm Xuyên, gần đây bởi vì năng lượng không đủ, cũng không có cách nào phái robot nano dò đường, vì thế cũng không biết thành Lâm Xuyên có lệnh giới nghiêm. Bất quá cửa thành Lâm Xuyên mới cao sáu thước, đợi đến đêm khuya y có thể hao chút năng lượng trèo tường ra ngoài, nhưng khiến Kỷ Hành thay đổi kế hoạch là câu tiếp theo của Phong Thư Ngâm.

Phong Thư Ngâm nói: "Bên ta có ngựa, có thể để cho ngươi một con, ngày mai chúng ta cưỡi ngựa, so với ngươi đi bộ hoặc là đi nhờ xe nhanh hơn nhiều. ”

______________

Lời editor :

( Không thành khí ; Tần Tấn chi hảo : hai cụm từ này tui hông hiểu nghĩa, bạn nào biết thì chỉ tui với nhé.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro