chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời càng lúc càng tối, mưa vừa mới nhỏ lại dần dần lớn lên, đêm qua Phong Thư Ngâm mới phát tác, hôm nay uống thuốc rồi ngủ một giấc, nhưng cũng chỉ khôi phục hai ba thành, nhưng bề ngoài hắn vẫn nhìn không ra bất kỳ trạng thái mệt mỏi nào, chỉ là màu môi hơi trắng đi một chút.

Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, hắn lập tức gọi Kỷ Hành cùng hắn vào khách điếm.

Thanh Tuyền xem như là khách điếm tốt nhất thành Lâm Xuyên, mấy người vừa vào cửa, lập tức có tiểu nhị tiến lên chào hỏi.

Phong Thư Ngâm cùng Phong Ngũ Phong Lục đã sớm đặt phòng, tiểu nhị thấy tự nhiên nhiệt tình, mà Kỷ Hành một thân áo thô vải bố, thế nhưng thái độ tiểu nhị cũng không thay đổi.

Phong Lục thấy vậy không khỏi ai một tiếng, nói: "Khách điếm này không tệ! Tiểu nhị cũng không giống những khách điếm khác xem thường người ta. ”

Phong Ngũ gật đầu đồng ý.

Thanh âm nói chuyện của Phong Lục không tính là nhỏ, chưởng quỹ đứng ở phía sau quầy tính sổ nghe vậy liền nhỏ giọng nói thầm một câu, "Chuyện trên đường cái vừa rồi không ít người biết, tiểu tử kia ân cần như vậy rõ ràng là lo lắng bị vị thiếu hiệp kia một chưởng bổ..."

Phong Lục: " ... "

Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn phía sau quầy một cái, chưởng quầy kia còn đang lẩm bẩm, hiển nhiên không có phát hiện bọn họ đều đã nghe được.

Phong Thư Ngâm thấy thế không khỏi nở nụ cười, người bình thường phần lớn đều biết người tập võ ngũ cảm linh mẫn, lại không biết đạt đến trình độ nào, chưởng quỹ kia tự cho là thanh âm nhỏ, cũng không nghĩ tới mấy người bọn họ nội lực thâm hậu, những người nên nghe hay không nên nghe tất cả đều nghe thấy.

Kỷ Hành tự nhiên cũng nghe rõ lời chưởng quầy nói, y nhìn tiểu nhị trước mặt ân cần lau bàn cho y, mở miệng nói: "Xin yên tâm, tôi sẽ không một chưởng bổ cậu.”

Tiểu Nhị: "..."

Phong Ngũ, Phong Lục: "..."

"Ha ha ha." Phong Thư Ngâm thấy Kỷ Hành mặt mày nghiêm túc, mà ba người kia vẻ mặt dại ra, lại nhịn không được cười ra tiếng, quả nhiên Kỷ Hành vẫn giống như năm năm trước mà! Cười đủ rồi, hắn liền nói với chưởng quầy: "Cho vị công tử này một gian thượng phòng. ”

Kỷ Hành nghe vậy liền nói: "Không cần, tìm cho tôi một gian hạ phòng là được rồi. "Dù sao cũng chỉ là tìm một chỗ tắt máy.

Phong Thư Ngâm lập tức nói: "Nào có đạo lý ta ở thượng phòng, lại để cho ân nhân cứu mạng ngủ hạ phòng? ”

Phong Lục cũng đồng ý nói: "Không sai, Kỷ công tử ngài là ân nhân cứu mạng của lâu chủ chúng ta, đừng trì hoãn nữa. ”

Lúc này mọi người chỉ nghe chưởng quầy nói: "Hạ phòng trong khách điếm đều đã đầy. ”

Phong Thư Ngâm nghe vậy cười nói: "Cho nên Kỷ Hành ngươi vẫn là..."

Chưởng quầy tiếp tục nói: " Thượng phòng cũng đầy. ”

Phong Thư Ngâm mày nhướng lên, hỏi: "Một gian trống cũng không có? ”

Chưởng quầy thở dài nói: "Đừng nói phòng cho khách, ngay cả chuồng bò ở hậu viện cũng bị người ở, vốn năm trước không có nhiều người như vậy, nhưng khách quan ngài cũng biết gần đây lũ lụt thường xuyên xảy ra, rất nhiều người đến thành tị nạn, không ít thương khách Bắc thượng đều quay trở về, tạm thời đặt chân ở tiểu điếm. Tiểu điếm thực sự không có phòng trống. ”

Nghe chưởng quầy nói về lũ lụt, Phong Thư Ngâm cũng nhíu mày, thời tiết năm nay, thật sự không bình thường.

Kỷ Hành nói, "Không có phòng trống cũng không quan trọng, tôi ngồi trong đại sảnh một đêm là được rồi. "Y chỉ chỉ bàn ghế trong đại sảnh khách.

"Sao vậy được?" Phong Thư Ngâm buột miệng nói.

Phong Ngũ nói: "Khách điếm Thanh Tuyền đã là khách điếm lớn nhất thành Lâm Xuyên, còn không có phòng, càng đừng nói đến những khách điếm khác, lâu chủ ngài xem..." Hắn và Phong Lục từ trước đến nay luôn ở chung một gian, không nghĩ tới gian phòng bọn họ hôm nay ở lại lại là gian cuối cùng của khách điếm này.

Phong Thư Ngâm lập tức tiếp nói: "Không bằng Kỷ Hành ngươi ngủ một gian với ta đi! Ta xem cái giường kia vẫn có thể chen chúc hai người. ”

Phong Lục cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, Kỷ công tử là ân nhân cứu mạng của lâu chủ chúng ta, cho dù là để lâu chủ ngủ trên mặt đất cũng không thể để Kỷ công tử ngủ ở đại sảnh được! ”

Mắt thấy đám nhân loại này đều tán thành, nếu Kỷ Hành từ chối rất có thể sẽ bị bọn họ hoài nghi thân phận "nhân loại" của mình, vì thế gật đầu.

Lúc lên lầu, Phong Thư Ngâm nhìn lướt qua hai tấm vải còn bị Phong Lục ôm, lại nhìn quần áo đã hao mòn không ít trên người Kỷ Hành, nghiêng đầu nói với y: "Hai tấm vải kia mang theo cũng phiền toái, không bằng để Phong Lục đến tiệm may thay hai bộ quần áo tốt hơn, mang theo trên đường mặc, ngươi thấy thế nào? ”

Kỷ Hành gật đầu nói: "Làm phiền rồi. ”

Phong Thư Ngâm xua tay, "Đây mà là phiền gì? "Tay hắn bởi vì nhiều năm tập võ cầm kiếm, đầu ngón tay cùng hổ khẩu đều có một tầng kén thật dày, nhưng ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, thập phần đẹp mắt.

Kỷ Hành nhìn lướt qua, nói với hắn: "Cổ tay bị bầm nhẹ, đề nghị dùng rượu thuốc lau. ”

Nghe vậy Phong Thư Ngâm sửng sốt, nhìn cổ tay mình một chút, mới phát hiện nơi đó có một vết bầm tím, đây là do tối hôm qua lúc hắn phát tác đập ra, vết thương nhỏ như vậy ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, Kỷ Hành lại chú ý tới...

Người này luôn như vậy, nhìn ngốc nghếch, kỳ thật vừa cẩn thận lại săn sóc.

Chính Phong Thư Ngâm cũng không phát hiện, khóe miệng hắn lại nhếch lên...

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Kỷ Hành đi về phòng, Phong Thư Ngâm thì đi chỗ Phong Ngũ Phong Lục.

Chỉ có một đèn dầu trong phòng với ánh sáng rất yếu. Kỷ Hành áp sát bàn tay, hấp thu hoàn toàn nhiệt lượng phát ra từ cây đèn, nhưng chút năng lượng này ngay cả một phần ngàn vạn y tiêu hao hàng ngày cũng không bằng.

Lấy đẳng cấp của y, phương thức bổ sung năng lượng có rất nhiều loại, cũng không giới hạn ở năng lượng mặt trời, nhưng so với năng lượng mặt trời có thể trực tiếp chuyển hóa thành năng lượng, phương thức bổ sung bằng năng lượng khác có vẻ cực kì khó khăn, nhất là trong thời đại vũ khí lạnh này.

Thức ăn của con người sau khi phân hủy cũng có thể đạt được một bộ phận năng lượng, nhưng năng lượng có thể đạt được còn ít hơn so với năng lượng hao phí để phân hủy thức ăn, mất nhiều hơn được. Ở những nơi không có con người, y đã cố gắng ăn một số quặng có chứa năng lượng, nhưng kết quả không khác gì thức ăn của con người.

Thế giới này vẫn còn quá lạc hậu, trong năm năm này, y đã tìm kiếm tài liệu, ý đồ dựa vào nó để chế tạo một máy phát điện, nhưng trong thời đại của y rất dễ dàng để tìm thấy một cái gì đó, ở đây lại hoàn toàn không.

Nếu A Bảo ở đây thì tốt rồi, cấp bậc trí năng của cậu ấy cao hơn mình, có bảy mươi phần trăm khả năng có thể dựa theo tư liệu cải tiến bản vẽ, sau đó chế tạo ra một cái máy phát điện thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro