chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Thư Ngâm ở chỗ Phong Ngũ Phong Lục ngây người một giờ lẻ năm phút liền trở về.
____

Giờ Tý vừa qua, bên ngoài mưa nhỏ vốn sắp ngưng dần lại chuyển thành mưa to, trong màn đêm đen kịt không nhìn thấy mấy ngôi sao, chỉ có đèn lồng quán rượu xa xa lắc lư trong mưa gió, chỉ chốc lát sau đã tắt.

Nước mưa lạch cạch đánh vào cửa sổ, âm thanh vừa gấp vừa vang, đem tiếng người bao phủ hoàn toàn trong tiếng gió thổi mưa rơi, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác ngoài tiếng mưa.

Phong Thư Ngâm đã sớm ngủ say, hắn chỉ mặc áo lót nằm trên giường, một tay luồn vào trong chăn, tay kia cách một tầng chăn nhẹ nhàng đặt ở phía trên bụng, hô hấp đều đều mà rất nhỏ, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn mười phần nhã nhặn quy củ, một chút cũng nhìn không ra từng chật vật khi tỉnh lại.

Kỷ Hành cũng đã sớm tắt máy, chương trình hạch tâm đã ngừng hoạt động, nhưng hệ thống bên ngoài cơ thể vẫn đang làm việc, tận tâm tận trách ngụy trang mạch đập, nhịp tim và nhịp thở mà con người nên có khi ngủ, đồng thời cảnh giác với môi trường xung quanh.

Cũng chính là bởi vì như thế, cơ hồ y tỉnh lại cùng lúc khi dị biến phát sinh!

[ Hệ thống: Cảnh giới! Cảnh giới! Động đất cấp 6,5! Động đất cấp 6,5! ]

Cơ thể đang trong ngủ đông liền hoàn toàn khởi động, Kỷ Hành đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt hiện lên một tia sáng máy móc lạnh băng. Y đánh thức Phong Thư Ngâm nằm bên cạnh, sau đó ngay lập tức vội vã ra khỏi phòng để đánh thức những người khác.

Lúc này đại khái là 1 giờ sáng, bên ngoài lại mưa to trút xuống, nhà nào nhà nấy đều rơi vào giấc ngủ, căn bản không ai có thể đoán được vào lúc này lại đột nhiên có tai nạn giáng xuống!

Trận động đất đến đột ngột như thế, không có bất kỳ điềm báo nào, mặt đất giống như một khối bùn bị những đứa trẻ nghịch ngợm nắm trong tay ném chơi, mỗi một lần chấn động kịch liệt đều nhất định sẽ kèm theo tiếng nổ của tòa nhà sụp đổ!

Trên mặt đất đại sảnh khách điếm nứt ra một vết nứt rộng chừng một thước, từ cửa vào kéo dài đến hậu viện, tựa như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua toàn bộ khách điếm.

Cột trụ chống đỡ xà nhà lảo đảo trong chấn động kịch liệt, không thể kiên trì bao lâu liền ầm ầm ngã xuống, trên nóc nhà sột soạt không ngừng rơi xuống bụi bặm, gián chuột trốn trong khe hở từ các ngóc ngách mà chạy ra ngoài!

Phong Thư Ngâm vừa mới bị Kỷ Hành kêu tỉnh đã nhìn thấy một màn này, hắn lập tức ý thức được tình huống khẩn cấp, vội vàng khoác ngoại bào mang giày liền xông ra ngoài.

Cảm giác chấn động càng ngày càng mãnh liệt, cả khách điếm giống như một món đồ chơi thô ráp, lảo đảo, tựa hồ sau một khắc sẽ tan rã.

Lúc này Kỷ Hành và Phong Ngũ Phong Lục ba người đang cùng nhau đá văng cửa phòng khách điếm đánh thức người bên trong. Phong Thư Ngâm nhìn quanh bốn phía, thấy có người tỉnh quần áo không chỉnh tề hoảng hốt hốt hoảng hốt vọt ra ngoài, lớn tiếng hô: "Đừng lộn xộn! Tìm một  đồ vật gõ ra tiếng và đánh thức những người khác trong thành! "Lúc hắn hô lên vận chuyển nội lực, thanh âm thậm chí mở ra từng vòng gợn sóng trong không khí, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Cho dù ở trong hoàn cảnh mười phần ồn ào, cũng có thể nghe rõ lời nói của hắn.

Không ít người mất đi lý trí, chỉ lo xông tới chỗ trống trải, làm sao có thể để ý đến những người khác như thế nào, cũng có người nhờ Phong Thư Ngâm trấn định lại, tìm chiêng trống dọc theo cửa lớn các nhà dùng sức gõ lên.

Nhưng mà lúc này mưa quá lớn, những thanh âm này hòa vào trong tiếng mưa, tất cả đều trở nên rất nhỏ mà xa vời, vẫn có rất nhiều người đắm chìm trong giấc ngủ, không biết nguy hiểm giáng xuống.

Phong Thư Ngâm cũng bất chấp nhiều thứ, hắn vận khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất hướng phủ thành chủ nhảy tới...

Một tiếng sám ầm ầm! Tia chớp chiếu sáng toàn bộ bầu trời, cũng chiếu sáng vết nứt không ngừng di chuyển về phía trước trên mặt đất.

Kỷ Hành thấy đại bộ phận mọi người trong khách điếm đều đã bị đánh thức, lập tức xoay người chạy ra khỏi khách điếm, chạy về phía khu dân cư trong thành, đồng thời điều chỉnh âm lượng lên cao nhất, dọc theo đường lớn ngõ nhỏ không ngừng hô: "Động đất! Chạy mau! ”

Trong tiếng mưa tí tách, thanh âm của Kỷ Hành tựa như thêm một cái loa phóng thanh bội số siêu cao, phàm là nơi y đi qua, mỗi một gia đình ngủ say đều bị một tiếng gầm đinh tai nhức óc đánh thức, còn chưa kịp oán giận, bọn họ liền phát hiện động đất, lập tức kéo gia đình chạy ra ngoài......

Kỷ Hành chỉnh mắt trái thành trạng thái nhìn thấu ban đêm, liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy người không có khả năng chạy thoát hoặc bị tòa nhà sụp đổ đè lại, liền lập tức từ ngoài tường nhảy vào, cõng người bên trong ra.

Dần dần, càng ngày càng có nhiều người tỉnh lại, tiếng hô hoán của mọi người cùng tiếng chiêng trống hòa lẫn với nhau, ngay cả tiếng mưa ồn ào cũng bao phủ, rất nhiều nhà đầu tiên bị đánh thức, sau đó phát hiện động đất, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc liền chạy ra ngoài.

Nhưng mà trận động đất đến quá đột ngột, chấn động lại mười phần kịch liệt, rất nhiều người còn đang ngủ, đã bị xà nhà đập chết, cũng có người vừa mới chạy ra đường, lại quên né tòa nhà, mà bị một ít biển hiệu mặt tiền đập bị thương, tình huống nghiêm trọng nhất là một số khách điếm, bởi vì khách quá đông, mọi người tranh nhau chạy ra trước, không ít người bị đẩy ngã xuống đất, rốt cuộc không thể đứng lên...

Cho đến một canh giờ sau đó trận động đất mới dừng lại hoàn toàn. ( cỡ 2 tiếng )

Mưa đã ngừng, bầu trời đen kịt cũng dần dần sáng lên, nhưng thành Lâm Xuyên vốn phồn hoa an bình, đã hoàn toàn thay đổi sang một bộ dạng khác. Mặt đất nứt nẻ, ngôi nhà sụp đổ, tiếng khóc và tiếng rên rỉ đau đớn của người dân ở khắp mọi nơi.

Kỷ Hành đứng trên tường thành sụp đổ một nửa, hai mắt lần lượt quét qua cả tòa thành Lâm Xuyên, thẳng đến khi nhìn thấy dưới những tòa nhà sụp đổ kia không còn sinh mệnh dao động mới từ trên tường thành lung lay sắp đổ nhảy xuống.

Phong Ngũ Phong Lục đang giúp người bị thương băng bó vết thương, Phong Thư Ngâm cứu thành chủ ra, giờ phút này vệ đội do thành chủ điều ra đang khiêng người bị thương đến chỗ trống trải, do vài vị đại phu còn sống sót tập trung chẩn trị.

Mà bản thân thành chủ, lại không ngừng trấn an dân chúng, đáng tiếc đối mặt với thành Lâm Xuyên đầy vết nứt, cũng không có bao nhiêu người nâng cao hy vọng.

Phong Thư Ngâm sắc mặt ngưng trọng, "Trải qua một trận động đất lớn như vậy, toàn bộ Lâm Xuyên này, xem như bị hủy. Cũng không biết bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại? ”

"Đừng bi quan. Người chết đã được coi là rất ít." Kỷ Hành nói. Trong tính toán của y, tổng số người trong thành không vượt quá bốn vạn, mà số người chết, chỉ bằng một phần hai mươi trong đó. Trong điều kiện sinh tồn nguyên thủy như vậy, lại là trong đêm khuya mưa to xảy ra động đất, chỉ có một phần hai mươi thương vong, đã có thể được nhân loại gọi là may mắn.

Nghe Kỷ Hành nói xong, tảng đá đè trong lòng Phong Thư Ngâm cuối cùng cũng buông xuống, dù sao thiên tai cũng không thể tránh khỏi, hắn gật đầu nói: "Lần này nhờ ngươi phát hiện kịp thời, bằng không..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy sắc mặt Kỷ Hành nghiêm túc nhìn về phía bắc, "Có thứ gì đó, đang đến đây. "Sở dĩ dùng thứ gì đó để hình dung, là bởi vì trong thăm dò của Kỷ Hành, phản ứng năng lượng của người tới vượt xa cực hạn mà nhân loại bình thường có thể đạt được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro