Chương 3: Bạn của cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:🥩
Beta-er: _Cosettee
________________________
Triệu Túc là người yêu cũ của Đường Lâm Thâm, nam, hai người cùng tuổi. Đường Lâm Thâm không muốn nhắc tới người này cho lắm vì có chút phiền phức.

Hắn biết Triệu Túc khi còn là sinh viên năm nhất, là buộc phải biết anh ta.

Đường Lâm Thâm lúc còn học đại học, thật sự là một người rất đoan chính —— tuấn tú như quân lan, toàn thân toát lên vẻ cấm dục. Triệu Túc trong bữa tiệc mừng tân sinh viên khua chiêng gióng trống nói ẩu nói tả rằng mình thích Đường Lâm Thâm, muốn theo đuổi người ta, Đường Lâm Thâm vốn không muốn quan tâm. Triệu Túc không ngừng theo đuổi Đường Lâm Thâm, kiên trì đến 4 năm, Đường Lâm Thâm có cơ hội trốn liền trốn, nhưng vẫn bị y nhúng chàm*

(nhúng chàm*: có nghĩa là đã nhúng tay làm điều sai trái, dại dột. Và cho dù có ăn năn, hối hận cũng đã muộn, khó có thể gột rửa vết nhơ được.
Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du viết:
Trót vì tay đã nhúng chàm, Dại rồi còn biết khôn làm sao đây? nguồn lazi.vn)

Sau khi tốt nghiệp đi làm, Đường Lâm Thâm đếm trên đầu ngón tay, bảy năm, Triệu Túc vẫn còn ở đó, lúc nào cũng treo mấy lời đường mật trên môi miệng, dường như anh ta sẽ quấy rầy cả đời nếu Đường Lâm Thâm không gật đầu đồng ý.

Vì vậy Đường Lâm Thâm đồng ý.

Khoảng thời gian đó Triệu Túc rất khoe khoang đắc ý, hận không thể để con chó đi ngang qua cũng biết anh ta đã cua được người ta thành công. Nhưng đắc ý không đến ba năm, trái tim vẫn luôn dao động của Triệu Túc không còn đặt bên cạnh Đường Lâm Thâm nữa.

"Không có được mới biết quý trọng" - câu này chính là để chỉ kiểu người như Triệu Túc, anh ta cảm thấy thế giới bên ngoài rất đặc sắc, Đường Lâm Thâm không thể kiềm chế được anh ta.

Huống chi, Đường Lâm Thâm cũng lười quản anh ta, cũng không thèm so đo, tình cảm không phải thứ nói muốn quản là quản được.

Quan trọng nhất là Triệu Túc vốn đạo đức chẳng ra sao, nhưng tiêu chuẩn lại được đặt rất cao. Khi đi bar, Triệu Túc chú ý đến mấy tiểu thịt tươi, còn add Wechat, tuy không tán tỉnh, cũng không chủ động tán tỉnh người ta. Nhưng y chịu đựng hơn một tháng, về nhà liền nói chia tay Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm đồng ý một lần nữa, nhiều chuyện hỏi một câu tại sao?

Triệu Túc kể rất nhiều lý do.

Anh ta nói Đường Lâm Thâm nhạt nhẽo, mặc dù ở trên giường rất có sức, nhưng sinh hoạt kiểu vậy rất chán, thế giới bên ngoài thật sự rất vui, bản thân anh ta vẫn còn trẻ, không muốn cứ như vậy mà bỏ đi, thật sự vô cùng đáng tiếc.

Đường Lâm Thâm không muốn nghe anh ta lảm nhảm, hỏi thẳng anh ta đang thích ai?

Triệu Túc lấy điện thoại cho hắn xem, người đàn ông trong ảnh và Đường Lâm Thâm là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, khẩu vị của Triệu Túc đúng là vô cùng đa dạng.

"Hai người lên giường với nhau chưa?" Đường Lâm Thâm hỏi vô cùng bình tĩnh, không hề có chút tức giận.

Triệu Túc nói chưa.

Quan hệ trước còn chưa dứt, đảo mắt quay lại đã tình chàng ý thiếp với người khác. Hành vi này là vi phạm luân thường đạo lý.

Đây là cái nhìn của Triệu Túc về tình yêu, vì vậy Đường Lâm Thâm nói ra tiêu chuẩn của bản thân, sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận thì Triệu Túc cũng không làm gì có lỗi với hắn.

Triệu Túc chỉ là hết tình cảm, anh ta cũng không cắm sừng Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm trầm giọng hỏi: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"

Triệu Túc thẳng thừng đáp: "Vậy thì tôi sẽ chia tay với anh ta."

Đường Lâm Thâm không hợp với anh ta, vì vậy vừa chia tay Triệu Túc đêm đó xong, hắn cảm thật thật nhẹ nhõm.

Sự nhẹ nhõm này đã hơn một năm, khi Triệu Túc lại tìm đến cửa một lần nữa, vẫn là bộ dáng thiếu đứng đắn không theo phép tắc đó, Đường Lâm Thâm xem như không thấy lướt qua anh ta, cũng chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại.

Triệu Túc lại dùng phương pháp cũ quấy rầy Đường Lâm Thâm hơn nửa năm, hắn bị quấy rầy đến khó chịu. Hai người bọn họ đứng chặn ở cửa nhỏ của bệnh viện Hoa Triều, cách nhau một trượng* nói chuyện.

(một trượng*: dài 4m)

Ý tứ của Triệu Túc đại khái là anh ta lại chán cảnh bên ngoài rồi, cỏ dại không thơm bằng hoa nhà, không ai hợp mắt anh ta hơn hắn, không muốn làm ngựa tốt chỉ muốn quay đầu lại ăn cỏ. Hơn nữa, Đường Lâm Thâm vẫn còn độc thân nên anh ta có thể theo đuổi.

Đường Lâm Thâm hơi mỉm cười, trả lời: "Thật ngại quá, vậy tôi phải chui đầu lại xuống đất rồi.*"

(gốc là "回头草钻土里了。" tui không hiểu khúc này lắm nhưng theo tui nghĩ là tại th bồ cũ nói muốn quay đầu gặm cỏ nên ông này mới nói chui đầu xuống đất =))))) còn nghĩa khác thì tui chịu rồi)

Triệu Túc muốn quay lại, nhưng hắn không đồng ý, vậy nên anh ta chỉ có thể cố hết sức quấy rối hắn. Năng lực quấy rối người khác của anh ta rất mạnh, lúc hắn ở bệnh viện thì anh ta đi đánh bài, hắn tan ca thì đợi ở nhà, thời gian còn lại thì gọi điện nhắn tin nói những lời tục tĩu copy từ trang web nào đó, thật khó coi.

Đường Lâm Thâm chịu không nổi nữa, số điện thoại chặn hết lần này đến lần khác, cuối cùng phải chuyển nhà đi.

Cho đến đầu năm nay, tần suất anh ta quấy rối giảm đáng kể là do dịch bệnh trên cả nước. Sau đó Đường Lâm Thâm nghe nói Triệu Túc ra nước ngoài đến giờ chưa về nước.

Đường Lâm Thâm cuối cùng cũng được yên ổn.

Trương Ánh Thuỷ quá hiểu Đường Lâm Thâm, biết hắn căn bản không thích kiểu người giống Triệu Túc, thậm chí còn chướng mắt, cho nên Đường Lâm Thâm một chút cũng không dao động với Triệu Túc. Trương Ánh rất tò mò, lúc trước không hỏi, hôm nay là cơ hội tốt để hỏi.

"Lão Đường," Trương Ánh Thuỷ nói: "Tao nghe nói sau khi Triệu Túc chia tay với mày, mỗi tháng lại đổi bồ mới."

Đường Lâm Thâm cười cười: "Anh ta không một ngày thay một lần đã là không tệ rồi."

Trương Ánh Thuỷ khó hiểu, "Người như anh ta, tại sao có thể kiên trì theo đuổi mày được bảy năm?"

"Chắc là muốn có cảm giác hơn người" Đường Lâm Thâm trước kia đã từng nghĩ đến vấn đề này, đây là lần đầu tiên hắn nói ra: "Lúc đầu anh ta rêu rao cho tất cả mọi người biết, nếu lúc đó tôi từ chối thì lòng tự trọng của anh ta sẽ tan tành — Sau đó cả đời này Triệu Túc sẽ làm phiền tôi mất.*"

Trương Ánh Thuỷ kinh ngạc: "Vậy là mày đồng ý với anh ta à?"

Đường Lâm Thâm nhướng mày, khẽ mỉm cười, nói phải.

Nhưng chỉ có Đường Lâm Thâm biết được bí mật đằng sau đó, hắn cũng xấu hổ không dám nói ra, vì sợ Trương Ánh Thuỷ sẽ đem nó làm trò cười——

Người như Triệu Túc lại có thể theo đuổi mình bảy năm, Đường Lâm Thâm nghĩ rằng anh ta ít nhất cũng có một chút chân thành.

Tuy rằng cả hai chưa bao giờ thích nhau, nhưng cũng không thể quên.

Cũng tự trách mình.

Đã trải qua đống nước bùn dơ bẩn, nếu Đường Lâm Thâm lại mềm lòng một lần nữa, chính hắn cũng sẽ khinh thường bản thân mình.

Trương Ánh Thuỷ nói: "Quả thật mày và Triệu Túc không hợp nhau, tính cách và thói quen sinh hoạt cũng không hoà hợp nổi, có thể ở bên nhau ba năm cũng không dễ dàng gì cho mày rồi."

Đường Lâm Thâm ngồi xuống lại, rót một ít rượu, không nhiều lắm, chỉ một chút dưới đáy ly, "Không sao, sau này cũng không còn gặp lại nữa."

"Không gặp càng tốt, không gặp càng tốt, muốn gặp được chân ái cũng phải là lúc mình còn độc thân, chỉ khi không có vướng bận mới có thể toàn tâm toàn ý!"

Đường Lâm Thâm không biết Trương Ánh Thuỷ lại học được canh gà* ở đâu ra, lý trí lựa chọn không tiếp lời.

*canh gà: chicken soup for the soul. Chắc mọi người cũng biết rồi

Trương Ánh Thuỷ ngồi nhìn Đường Lâm Thâm uống rượu, nghẹn cả đêm, nhịn không được thay đổi cách hỏi, "Lão Đường à, rốt cuộc kiểu người mày thích như thế nào vậy? cho tao một chút gợi ý đi, có kiểu người giống vậy sẽ giới thiệu cho mày. Cũng già đầu rồi, đừng có cô đơn một mình hoài chứ."

Đường Lâm Thâm nói: "Không cần phải giới thiệu, nếu thích thì tao sẽ tự mình theo đuổi."

"Hả?" Trương Ánh Thuỷ không muốn bị Đường Lâm Thâm lừa, "Trả lời trực tiếp câu hỏi của tao đi."

Rượu ngon thì nồng, có thể khoét sâu những tâm tư thầm kín. Trước đây, Đường Lâm Thâm cảm thấy xu hướng tình dục của mình khác biệt , không thích cùng người khác thảo luận những chuyện như thế này, nhưng hiện giờ cuộc trò chuyện diễn ra khá tốt đẹp, làm hắn cũng suy nghĩ đến điều đó.

Thích kiểu người thế nào à?

Đường Lâm Thâm nói: "Một người có lòng chân thành đến mức có thể nhìn thấy trực tiếp từ trong ánh mắt của người đó."

"Người kiểu vậy không có nhiều đâu."

Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng cười, "Sẽ có."

Hắn biết rằng loại người như mình không dễ dàng gì mà tìm được bạn đời thiên trường địa cửu*, Đường Lâm Thâm không vì điều này mà cảm thấy nản lòng mà còn mang theo chờ đợi cuộc sống ngày qua ngày.

*thiên trường địa cửu: 天长地久 Tiān cháng dì jiǔ thiên trường địa cửu có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.
Chúng ta biết là dù có thiên tai thảm họa gì xảy ra khiến cho mọi thứ bị phá hủy thì trời và đất vẫn tồn tại. Sự tồn tại của trời và đất là vĩnh cửu, không bao giờ biến mất.
Do đó, thành ngữ 天长地久 Tiān cháng dì jiǔ thiên trường địa cửu được dùng để miêu tả một tình yêu sâu đậm, lâu dài vĩnh cửu với thời gian.
Ngoài ra, thành ngữ 天长地久 Tiān cháng dì jiǔ thiên trường địa cửu cũng được dùng để diễn tả sự lâu dài, vĩnh cửu của tình bạn, tình hữu nghị. nguồn tiengtrunganhduong.com)

Nếu may mắn gặp được, sẽ không ngại vượt lửa qua sông.

Đêm hôm trước, ở quán bar nói chuyện cùng Trương Ánh Thủy hơi muộn. Ngày hôm sau rời giường Đường Lâm Thâm cảm thấy hơi đau đầu, giơ tay lên nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, hắn phải đi bệnh viện thay ca với đồng nghiệp, hôm nay lại là ca đêm.

Bên ngoài trời mưa không lớn, Đường Lâm Thâm không mang theo dù, vội vàng chạy ra khỏi cửa, xe của hắn được đưa đi sửa ở cửa hàng 4S, chỉ có thể đi xe công cộng để đi làm. Xe buýt chờ mãi không đến, bắt taxi thì quá đắt, hắn đi mấy trăm mét đến ga tàu điện ngầm.

Đã qua giờ cao điểm buổi sáng, trên tàu điện ngầm không nhiều người lắm, không có cảm giác chen chúc chật chội, nửa giờ đã đến nơi, ra khỏi nhà ga sẽ thấy cổng phía đông của bệnh viện Hoa Triều, rất thuận tiện.

Bảo vệ biết Đường Lâm Thâm, chào hỏi hắn, gọi một tiếng bác sĩ Đường.

Đường Lâm Thâm cười đáp lại, đi vào trong được mấy bước, ngừng lại, quay đầu đi ra ngoài.

Bảo vệ hỏi: "Bác sĩ Đường, ngài đi đâu vậy?"

Đường Lâm Thâm trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ, nói có việc.

Mưa ngày càng nặng hạt, người bảo vệ hét lên từ phía sau để đưa chiếc dù cho Đường Lâm Thâm. Đường Lâm Thâm không nghe thấy, hắn chạy chậm rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến cổng nam.

Hắn cố tình đi đường vòng, bản thân đang suy nghĩ cái gì chính Đường Lâm Thâm cũng không rõ, có vẻ khá bốc đồng. Đối diện với lối ra nhỏ vừa vặn là cửa hàng hoa.

Hoa Triều.

Biển hiệu của cửa hàng hoa bị một chiếc xe tải chặn lại, nhìn vô cùng chướng mắt, Đường Lâm Thâm dường như nghe thấy tiếng cãi vã.

"Chú à! Trên danh sách này viết rõ ràng, một trăm đóa hoa hướng dương, tôi vừa đếm xong, thiếu tận mười hai đóa! Vậy giá cả phải tính khác, anh đừng ức hiếp người khác chứ!"

Một cô gái đang đứng chống nạnh, hai má đỏ bừng, không sợ người, nhìn qua vô cùng đanh đá.

"Ai là chú của cô!" Người giao hàng nhổ nước bọt vào người cô gái nhỏ, ánh mắt hung ác trừng lớn, "Đồ dư hay thiếu tao mặc kệ, tao chỉ dựa theo danh sách mà tính tiền, còn nữa, cửa hàng nào nhập theo số lượng, đều là tính theo cân!"

Giọng của người đàn ông này quá lớn, Lộ Đinh đứng sau lưng Tống Ý Xán vô cùng sợ hãi nhưng không chịu rời đi, sợ cô bị bắt nạt.

Tống Ý Xán quay đầu lại nhìn, thấy ngón cái tay phải Lộ Đinh nắm chặt, hơi co giật, cúi đầu sắc mặt trắng bệch, biết cậu sắp phát bệnh liền nóng nảy nói: "Đinh Đinh, cậu mau vào phòng đi, đóng cửa lại, đừng có ra ngoài!"

Người đàn ông nhìn dáng vẻ của Lộ Đinh, cho rằng cậu nhóc rất dễ bắt nạt, vươn cánh kéo cậu lại, "Đừng nói nhảm nữa, mau trả tiền đi, tao còn phải đi giao hàng ở cửa hàng kế tiếp, lề mề nữa tao thu phí làm trễ nải của tụi bây đó!"

"Đừng chạm vào cậu ấy!" Tống Ý Xán một tay đẩy cánh tay người đàn ông ra, không chịu nhường bước, "Anh đừng lừa tôi! Anh theo danh sách thu tiền, tôi theo danh sách thu hàng! Dù sao cũng chỉ có ngần ấy tiền, có lấy hay là không!"

Người đàn ông to lớn như bị chột dạ, thở không ra hơi. Vốn dĩ cánh tay của Lộ Đinh quay theo hướng gió, bàn tay to như gấu sắp giáng xuống mặt Tống Ý Xán.

Lỗ tai của Lộ Đinh khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt thấy được ác ý, cậu không kịp suy nghĩ nhiều, chịu đựng cơn đau kịch liệt ở tay phải, nghiêng người sang dùng lưng đỡ lấy Tống Ý Xán.

Lộ Đinh vô cùng sợ hãi, muốn nôn, cũng muốn hét lên, sợ đến không dám mở mắt.

Cơn đau không đến với cậu, giống như lần trước, Lộ Đinh cảm nhận được một luồng gió ấm áp. Cậu đợi một hồi lâu, lấy hết dũng khí mở mắt ra, lại một lần nữa nhìn thấy Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm nắm chặt cổ tay người đàn ông, dùng lực rất lớn, dễ dàng làm tiêu tan sức mạnh của hổ giấy. Đường Lâm Thâm quay đầu lại nhìn, thấy trong mắt Lục Đình lộ ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi.

"Mày là thằng nào hả?!" Người đàn ông muốn rút tay ra, nhưng dùng không ra sức, gã cảm thấy tay mình sắp gãy rồi, đau đến nhe răng trợn mắt.

Đường Lâm hơi quay đầu về phía Lục Đình, trên mặt lộ ra vẻ không thân thiện, đáp: "Bạn của cậu ấy."

Chống lưng đến rồi.
________________________
🥩: Đường ca ngầu vãi anh oii
/20230607/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro