#3: Cùng chung chăn gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#3: Cùng chung chăn gối
Edit: Tira
Một bữa cơm ăn đến mức tim Mễ Lộ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng cũng may sau đó thiếu gia cũng không nói thêm gì, chỉ thập phần bình tĩnh mà ăn cơm. Đĩa bò bít tết thật sự rất thơm, điều này xác thực có trình độ lớn làm Mễ Lộ dời đi lực chú ý.Mễ Lộ tự nghĩ, có thể là thiếu gia cảm thấy ăn cơm một mình quá mức quạnh quẽ, cho nên mới không tiếc phá hủy quy củ để mình ngồi cùng bàn ăn cơm với ngài.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mễ Lộ lại hiện lên một tia đau lòng. Lôi tướng quân hàng năm bận rộn, mà Sami phu nhân lại yêu thích gặp gỡ các quý phu nhân nề nếp cho nên thiếu gia lúc nào cũng chỉ có một mình.

Từ lúc mình đến Lôi gia bảy tám năm trước, thiếu gia luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt rất khó thân cận. Tuổi còn nhỏ, độc lập lại lạnh lùng. Hắn ở nhà tạo nên uy nghiêm không thua kém Lôi tướng quân một chút nào.

Nhưng không biết vì sao, Mễ Lộ theo bản năng lại cảm thấy thiếu gia kỳ thật cũng không lạnh lùng vô cảm như bề ngoài.

Trong đầu Mễ Lộ miên man suy nghĩ, không tự giác mà đặt tầm mắt lên người Lôi Kha. Có lẽ bởi ánh mắt của cậu quá mức chuyên chú, rốt cuộc làm Lôi Kha vẫn luôn rũ mắt dùng bữa tối cũng ngẩng đầu lên.

Hậu tri hậu giác động tác trên tay Mễ Lộ đột nhiên dừng lại. Mãi đến lúc tầm mắt sắc bén của Lôi Kha thẳng tắp rơi xuống người cậu, Mễ Lộ mới bừng tỉnh phản ứng lại. Trong lòng xấu hổ muốn chết vì hành động vừa rồi của chính mình.

"Ăn no?" Lôi Kha mặt không cảm xúc nhìn bò bít tết còn dư lại trên đĩa của Mễ Lộ.

Ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Lôi Kha, Mễ Lộ nào dám bạo gan ăn. Nghe được lời này cậu liền thu liễm rũ mắt gật gật đầu, hoàn toàn không dám nhìn Lôi Kha.

Lôi Kha nghe được lời này cũng liền buông dao nĩa trong tay xuống. Hắn nhìn thoáng qua Mễ Lộ bên cạnh còn cúi đầu không dám nhìn mình. Trong mắt tựa hồ hiện lên một tia bất đắc dĩ. Cảm xúc kia chỉ là chợt lóe qua trên mặt, chờ đến lúc đứng lên lại khôi phục bộ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi.

Nhìn Lôi Kha đứng dậy ra khỏi nhà ăn đi lên lầu, sắc mặt Khương Lệnh khẩn trương đi lên theo: "Thiếu gia, tại sao ngài lại không ăn? Là bữa tối không hợp khẩu vị của ngài sao?"

Lôi Kha nghe thấy câu hỏi liền dừng bước, nhưng hắn cũng không xoay người, chỉ trả lời: "Không, bữa tối rất tốt. Chỉ là tôi muốn nghỉ ngơi, bảo Mễ Lộ đi lên đi."

Khương quản gia nghe được những lời này rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm một cái. Thấy Lôi Kha nói muốn nghỉ ngơi, liền lập tức quay đầu đưa mắt ra hiệu với Mễ Lộ còn ngây ngốc đứng ở nhà ăn . Mễ Lộ sửng sốt, sau đó vẫn nhanh chóng hiểu ra mà gật đầu. Cậu cầm lấy khăn ăn lau miệng mình, cuống quít sửa sang lại quần áo rồi chạy nhanh vài bước về phía trước đuổi theo Lôi Kha.

Khi Mễ Lộ đẩy cửa phòng thì Lôi Kha đã cởi ra bộ quân phục đen, lộ ra áo sơ mi trắng ở bên trong.

Lôi Kha nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, cho dù hắn biết rõ người vào là Mễ Lộ.

Mễ Lộ cẩn thận gật đầu với Lôi Kha rồi bước nhanh tới, nhận lấy áo khoác quân phục trong tay đối phương.

Tuy rằng đời này Mễ Lộ không thể trở thành một người quân nhân giúp đỡ cho Đế quốc, nhưng loại chuyện này cậu vẫn biết. Thiếu gia vốn dĩ có vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, hiện giờ mặc vào bộ quần áo này, cùng mị lực độc đáo và vẻ thành thục trên người càng làm người ta không nỡ rời mắt.

Điều này làm cậu thật hâm mộ.

Mễ Lộ ngơ ngẩn mà nhìn phù hiệu quen thuộc trước ngực quân phục trong chốc lát, lúc này mới thật cẩn thận treo áo khoác lên giá áo bên cạnh.

Mễ Lộ còn đang phục hồi lại tinh thần, Lôi Kha thiếu gia đã xoay người đi tới phòng tắm.

"Lấy áo tắm dài cho tôi." Lôi Kha không quay đầu lại, phân phó cho Mễ Lộ phía sau .

Mễ Lộ giật mình nhảy dựng lên, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Vâng ạ".

Khi Mễ Lộ nhìn về phía phòng tắm, Lôi Kha đã cởi xong nút thắt áo sơ mi cuối cùng. Thân thể tinh tráng của thiếu gia lóe qua trước mắt làm cậu hơi khẩn trương một chút.

Mễ Lộ dựa theo Lôi Kha yêu cầu lấy ra áo tắm dài trong ngăn tủ lại phát giác trái tim mình đang đập kinh hoàng không ngừng, trên mặt cũng khô nóng lợi hại.

Cậu chỉ có thể thầm mắng chính mình không biết cố gắng, trước kia mỗi ngày cậu đều vây quanh thiếu gia, làm người hầu nhỏ bên cạnh ngài ấy. Loại chuyện này từ trước đến nay cậu vẫn ứng phó tự nhiên, cũng chưa từng cảm thấy ngại ngùng chút nào. Chính là lần này... chắc bởi vì thiếu gia đã rời khỏi nhà một đoạn thời gian, ở giữa đột nhiên sinh ra một chút cảm giác xa lạ mới làm trong lòng mình thấy lo sợ bất an.

Cho dù như thế, Mễ Lộ vẫn không quên chức trách của mình, thiếu gia vẫn còn ở trong phòng tắm chờ mình đó.

Nghĩ đến đây, Mễ Lộ liền đem tất cả cảm xúc kỳ lạ cùng do dự ném ra sau đầu, nhanh chóng cầm lấy áo tắm dài đi tới trong phòng tắm.

Mễ Lộ đi vào phòng tắm, phát hiện bồn tắm đã xả đủ nước thì có chút kinh ngạc. Thiếu gia trước kia chưa bao giờ tự làm chuyện này. Cậu lấy lại bình tĩnh, cầm áo tắm dài trong tay đặt ở ngăn tủ bên cạnh đi qua đi ngồi xổm xuống thử thử nước nóng.

Thế nhưng độ ấm lại vừa đủ rồi.

Nói không kinh ngạc là giả, Mễ Lộ thu tay về, vừa nghiêng đầu lại thấy thiếu gia đã cởi áo. Áo sơ mi trắng kia bị hắn tùy tay ném vào một góc.

Trên ngực trần trụi của thiếu gia có một tầng cơ bắp, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ mà lại không hề khoa trương. Giờ phút này chúng theo động tác của thiếu gia hơi hơi gồ lên.

Ánh mắt Mễ Lộ hơi né tránh nhưng vẫn đi qua, nhẹ nhàng giữ tay thiếu gia đang đặt ở trên đai lưng.

"Để em làm cho, thiếu gia." Mễ Lộ không ngẩng đầu, khắc chế thanh âm dùng giọng điệu bình thường hết sức nói ra một câu.

Ánh mắt Lôi Kha trầm xuống, nhưng không nói thêm gì.

Giây tiếp theo, Lôi Kha hào phóng buông tay, để Mễ Lộ cởi quần giúp mình .

Mễ Lộ cúi đầu làm người không thấy rõ vẻ mặt nhưng kỳ thật chỉ có chính cậu biết. Cậu hiện giờ đang cố gắng tỏ vẻ trấn định. Chuyện này Mễ Lộ đã làm vô số lần, nhưng mỗi một lần làm vẫn khiến cậu cảm thấy hơi hơi xấu hổ.

Cậu chậm rãi tháo xuống đai lưng người kia, sau đó lại giúp hắn cởi quần và quần lót.

Thấy bộ vị hùng vĩ kia đột nhiên nhảy ra thẳng tắp trước mặt mình Mễ Lộ nhịn không được, trên mặt đột nhiên đỏ bừng.

Nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại, sau đấy bước nửa bước tránh ra, cuối cùng hạ mắt, nói theo chức trách: "Thiếu gia, mời ngài vào tắm."

Lôi Kha mặt không biểu tình nhìn thoáng qua người bên cạnh đang cụp mi rũ mắt, không làm cậu khó xử, đi tới phía trước, bước một bước tiến vào bồn tắm.

Không bao lâu, trong phòng tắm dần dần bốc lên hơi nước mờ mịt.

Mễ Lộ quỳ gối bên cạnh bồn tắm, cầm khăn lông chà thân thể cho thiếu gia. Vì phòng ngừa làm ướt quần áo của mình, Mễ Lộ vén tay áo sơ mi trắng tới khuỷu tay, lộ ra một cánh tay trắng nõn thuộc về thiếu niên thon chắc.

Mễ Lộ nghiêm túc chà trước ngực Lôi Kha, một năm không thấy, thân thể thiếu gia quả thật cường tráng hơn nhiều. Điều này không khỏi làm cậu có thêm ảo tưởng với học viện quân sự. Bởi vì cậu chưa từng được thấy qua nơi đó.

Dáng vẻ Mễ Lộ chuyên tâm lại làm hô hấp của Alpha vốn đang híp mắt hưởng thụ trở nên nặng nề. Hắn mở mắt ra liền nhìn thấy thiếu niên an an tĩnh tĩnh quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn giúp chính mình chà thân thể.

Tay áo cậu vén lên làm lộ ra cánh tay mảnh khảnh. Hơi nước dày đặc trong phòng tắm làm ướt tóc trên trán cậu.

Lôi Kha đột nhiên cảm giác được một trận khí nóng kích động phía bụng dưới.

"Đứng lên."

Tay Mễ Lộ còn đang cầm khăn lông chà lau trên ngực hắn, Lôi Kha đột nhiên cầm lấy tay đối phương khàn giọng nói ra hai tiếng.

Mễ Lộ bị động tác bất ngờ của của người kia làm sợ tới mức tay run lên. Cậu ngẩng đầu liền đối diện tầm mắt tràn đầy dục vọng. Lập tức hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Mễ Lộ mất tự nhiên mà nhìn sang nơi khác, sau đó chậm rãi rút tay ra từ trong đôi tay như gông cùm xiềng xích của Lôi Kha. Cậu xoay người đưa lưng về phía phía Alpha. Do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi thả tay xuống.

Thời điểm Lôi Kha liều mạng nắm chặt eo Mễ Lộ, hung hăng đâm liên tục vào thân thể cậu, Mễ Lộ mới có điểm bất đắc dĩ mà nghĩ: Áo sơ mi vừa mới thay cuối cùng vẫn làm ướt mất rồi.

Trong lòng Mễ Lộ cũng rõ ràng một ngày nào đó chuyện này sẽ đến. Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, tính tình vốn có trước giờ làm cậu không có cách nào tỏ ra tự nhiên xem như không có gì đối với chuyện này.
Cho nên cho dù biết phải cởi quần áo cậu vẫn quay người đi, cho dù biết phải làm tình cậu vẫn ngu xuẩn mà để lại một kiện áo sơ mi cuối cùng ở trên người.

Giống như... giống như thật sự có thể che khuất được gì đó.

Lôi Kha ôm Mễ Lộ phát tiết hơn 2 lần trong bồn tắm, Mễ Lộ hoàn toàn nằm tê dại ở trong lòng hắn.

Cao trào qua đi Lôi Kha thở dốc mãnh liệt, hắn nhéo nhéo tay Mễ Lộ lại ngoài ý muốn chạm đến vết chai trên đầu ngón tay đối phương. Hàng chân mày lập tức nhăn lại, Lôi Kha trở tay nắm cằm Mễ Lộ, lửa nóng còn ở trong thân thể mềm mại của đối phương, lời nói ra khỏi miệng lại không mang theo chút độ ấm nào.

"Vì sao tay lại bị chai?"

Mễ Lộ đã mệt rã rời nào còn lo lắng Lôi Kha hỏi cái gì, cậu chỉ hơi mở to đôi mắt, lại nhắm lại, mặc dù hiện tại Lôi Kha trở nên rất tức giận, cậu cũng không còn sức lực quan tâm nữa.

Cho nên, đã tắm rửa xong chưa cũng không quan trọng, đương nhiên cái áo tắm dài kia cuối cùng cũng không được phát huy tác dụng.

Lôi Kha chân trần bước đi bế Mễ Lộ ra phòng ngủ. Vừa mới trải qua một hồi kích tình, trên mặt thiếu niên mang theo ửng đỏ nằm trên giường, áo sơ mị bị nước làm ướt nhẹp trong suốt để lộ ra thân thể mềm mại xinh đẹp.

Lôi Kha chuyển mắt, đột nhiên nhìn về phía đầu giường. Trên đó để hai cái gối đầu được đặt song song cạnh nhau. Vốn dĩ mới vừa tức giận vì chuyện vừa rồi hiện tại vừa nghiêng đầu, nháy mắt ngọn lửa trong lòng đều bị dập tắt.

Mễ Lộ cảm giác được cảnh vật xung quanh thay đổi liền hơi mở mắt, vừa lúc thấy Lôi Kha lấy ở bên cạnh một cái hộp đóng gói đẹp đẽ sau đó ném lên người cậu.

"Cơm chiều em còn chưa ăn tử tế, đây là pho mát tôi mang về từ Thủ Đô Tinh, em thích ăn đồ ngọt, cho em đó."

Đối với quà thiếu gia đưa cho mình, Mễ Lộ đương nhiên quý trọng vạn phần. Mặc dù hiện tại trên người cậu không có chút sức lực nào, nhưng vẫn duỗi tay mở hộp ra sau đó bỏ một khối vào miệng.

"Um.. Ăn ngon lắm."

Trong miệng cậu còn ngậm phomat, ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Lôi kha bằng ánh mắt cảm kích.

Ánh mắt của thiếu niên làm lòng Alpha nóng lên. Không đợi Mễ Lộ hưởng thụ xong tư vị của khối pho mát, cậu lại đột ngột bị Lôi Kha đè lên giường. Chiếc giường này... bọn họ đã làm rất nhiều lần ở đây.

Nghĩ đến đây, mặt Mễ Lộ đỏ lên.

Khối pho mát kia đảo qua đảo lại trong miệng hai người, hương vị ngọt ngào toả ra ở cả hai khoang miệng.

Mễ Lộ sửng sốt, nếu không phải bởi vì khối pho mát cậu thậm chí cho rằng thiếu gia đang cùng mình hôn môi. ( em ngốc à? =)))))))) )

Tối hôm đó Lôi Kha gần như đem Mễ Lộ làm thành mềm nhũn như nước. Cuối cùng lúc Mễ Lộ kiệt sức mà hôn mê, cậu còn vì thiếu gia mình vẫn luôn trung thành và tận tâm lấy cớ: Chắc là... Thiếu gia ở học viện quân sự ngây người tròn một năm, thân thể đã lâu không được thư giải, cho nên... tối hôm nay mới có thể như vậy...

Mà chuyện này... trách nhiệm thuộc về cậu.

Sau khi Mễ Lộ hoàn toàn hôn mê, Lôi Kha duỗi cánh tay dài ra, đem một cái gối khác lót dưới đầu Mễ Lộ, sau đó đắp chăn lên giúp cậu.

Nửa đêm, Mễ Lộ trong mộng bất an mà tỉnh lại. Thói quen đã hình thành hàng năm nay làm cho dù thân thể có mỏi mệt tới cực điểm cậu vẫn không thể nào ngủ yên. Mễ Lộ giương mắt nhìn thoáng qua Alpha đang ngủ say sau đó thật cẩn thận xuống giường, mặc quần áo, rời khỏi phòng.

Cậu không nên ngủ ở trong phòng thiếu gia.

Mễ Lộ thả nhẹ bước chân xuống lầu đi tới phòng mình. Cho dù tất cả mọi người ở Lôi gia đều biết quan hệ của mình và thiếu gia nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là cậu cũng sẽ dùng cái thân phận này mà rêu rao xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngay lúc Mễ Lộ đi qua hành lang cậu lại nghe thấy đối thoại của hai hầu gái gác đêm bên ngoài.

"Cô vừa mới tới nên không biết, Mễ Lộ không chỉ là người hầu bên cạnh thiếu gia, hắn chính là... là một "Omega nhân tạo"

"Ồ... Trách không được!"

Thanh âm hai người hầu gái mang theo khinh miệt rõ ràng. Điều này khiến cho chân Mễ Lộ hơi hơi khuỵu xuống, Đáy mắt cậu hiện lên một tia mất mát khó nén, nhưng giây tiếp theo lại kéo khóe miệng, sau đó tiếp tục bước từng bước mềm nhũn đi về phía phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro