CHƯƠNG 1.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Panthy

19:52_07/08/2023
________________________________

Đối với chuyện mà Lan Khâm hỏi, Trần Hộ Kim ấp úng một hồi lâu, vẫn là không thể cho câu trả lời khẳng định.

Trần Hộ Ngân cũng không xem sắc mặt của anh trai, đã trực tiếp dẫn Lan Khâm đi vào gian nhỏ ở phía sau bài vị với vẻ tự hào.

Lan Khâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dứt khoát đi theo sau Trần Hộ Ngân, dù sao làm người qua đường Giáp, nơi càng nguy hiểm thì càng phải đi, lúc cần thiết còn phải hạ chỉ số thông minh xuống.

Hiện tại hai vai chính đều đã xuất hiện, người qua đường Giáp cậu đây mà còn chưa offline thì rõ ràng là chưa đủ tiêu chuẩn.

Mặc dù hệ thống 1122 không có ở đây, thì Lan Khâm cảm thấy chính mình cũng nên kiên trì với tinh thần chuyên nghiệp của mình.

Sau khi tiến vào cái gian nhỏ tương đối rộng rãi này, đầu tiên Lan Khâm chú ý tới chính là chiếc áo cưới đỏ được đặt trên một cái giá gỗ. Mà càng làm cho cậu để ý hơn là, ngoại trừ bộ áo cưới được chỉnh tề treo trên giá gỗ ra thì cái gian nhỏ này còn có rất nhiều giá gỗ khác, đại khái có chừng hai mươi mấy cái.

Chẳng qua những cái giá gỗ đó đều trống không, trên đó cũng không có treo cái áo cưới đỏ nào.

Kỳ thật dựa theo nhãn lực của Lan Khâm, cậu cảm thấy những cái giá gỗ này dường như có một số ý niệm lịch sử, đặc biệt là trên đó còn được khắc một số hoa văn kỳ lạ quái dị.

"Những giá gỗ này chắc phải có mấy trăm năm lịch sử rồi nhỉ?"

Lan Khâm hỏi, một bên còn giơ lên cameras trong tay chụp mấy tấm ảnh.

Trần Hộ Ngân gật gật đầu lại lắc đầu, cười để cho Lan Khâm đoán một chút.

Lan Khâm thật sự rất nghiêm túc đoán một chút, "Vừa rồi nói từ đường này là được xây dựng vào ngàn năm trước để cung phụng Thái Tử triều Đại Tần, vậy cái giá gỗ kia sẽ không phải là cũng có ngàn năm lịch sử đi?"

Trần Hộ Ngân vỗ tay một cái, rồi nghiêng đầu, sau đó thì cao hứng khen ngợi Lan Khâm đoán đúng rồi.

Trần Hộ Kim đến trễ một chút đối với em gái của mình cố ý giả ngoan rất bất mãn, thậm chí còn cho em gái một cái trợn trắng mắt ở sau lưng Lan Khâm.

Trần Hộ Ngân căn bản không để ý tới anh trai Trần Hộ Kim, hoàn toàn chỉ tập trung vào Lan Khâm, cũng chỉ muốn nhìn mình Lan Khâm.

Lan Khâm chụp mấy tấm ảnh với bộ áo cưới hoa lệ kia, sau đó liền chuẩn bị kết thúc chuyến đi này. Cậu cùng hai anh em Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân nói lời cảm ơn, hôm nay nghe được một đoạn lịch sử như vậy, còn chụp được khắp nơi ở từ đường Trần thị, thì chuyến đi công tác này cơ bản đã xem như kết thúc viên mãn rồi.

Nếu cậu có thể sống sót mà rời khỏi thôn Thạch Lĩnh này.

Lan Khâm nhìn chiếc áo cưới đỏ kia, chợt nhoáng lên từng mảng lớn màu đỏ nhìn như máu tươi đang chảy, chim hoa cá thêu trên đó như được sống lại làm cho Lan Khâm nhìn đến cảm thấy rất khó chịu.

Lan Khâm lúc này vội vàng quay mặt đi sẽ không ngờ rằng bộ áo cưới đỏ quỷ dị này một ngày nào đó lại bị người ta ép buộc mặc trên người cậu, và cậu cũng bị ném xuống sông Bách Quỷ để làm tế phẩm cho quỷ thần.

Đi ra gian nhỏ, ánh mắt Lan Khâm lại nhìn về phía bài vị đặt cao nhất trên tế đàn, chữ viết trên đó cậu xem không hiểu nhưng chắc là đương nhiên sẽ có khắc lên tên húy của vị Thái Tử kia, chẳng qua là bởi vì thời gian đã quá lâu mà bây giờ cơ bản mọi người đã không nhận ra nó.

Khi rời đi từ đường Trần thị, Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân còn kiên trì muốn đưa Lan Khâm về nơi dừng chân nhưng bị Lan Khâm uyển chuyển cự tuyệt.

Cuối cùng hai anh em chỉ lại lần nữa lưu luyến mà rời đi.

Nhưng trước khi đi, hai anh em còn hứa hẹn ngày mai có thời gian cũng sẽ đi tìm Lan Khâm, đến lúc đó còn sẽ mang đến đồ vật càng làm cho Lan Khâm cảm thấy hứng thú.

Tuy rằng lúc này cũng không biết hai anh em sẽ mang đến đồ vật gì để làm cho cậu cảm thấy hứng thú, nhưng Lan Khâm vẫn rất nghiêm túc nói lời cảm ơn đến hai anh em.

Lan Khâm có phản ứng như vậy, làm trong lòng hai anh em ngoại trừ lưu luyến không rời ra, còn nhiều thêm vài phần mong chờ vào ngày mai sẽ gặp lại cậu.

Nhưng khi bọn họ về nhà mình thì những cảm xúc như vậy hoàn toàn bị xóa sạch.

Cha ruột của hai anh em, cũng chính là trưởng thôn đang hút thuốc lá khô bằng cái ống khói lớn được chế tác từ cây trúc, nhìn thấy hai đứa con mình trở về, ông ta dùng cặp mặt âm u lạnh lùng nhìn kỹ bọn họ một hồi lâu, sau đó mới nâng ống khói lên chỉ đồ vật trên bàn cơm, ý bảo bọn họ đến giờ ăn cơm rồi.

Tầm mắt của bọn họ di chuyển theo ống khói, sau đó dừng tại trên khối thịt máu me mới mẻ kia, thôn dân thôn Thạch Lĩnh đều là xác sống, máu trên người đều là màu đỏ sậm tanh hôi, căn bản không thể nào chảy ra vết máu mới mẻ như vậy.

Hiển nhiên chính là bốn người lạ hôm nay mới đi vào thôn Thạch Lĩnh kia.

Thôn Thạch Lĩnh có ba trăm người, máu thịt của bốn người căn bản không đủ chia, mặc dù thân là một trưởng thôn cũng chỉ được chia đến ba khối thịt cỡ bàn tay, kèm theo một chén đầy máu tươi.

Xác sống đều cực kỳ yêu thích và thèm muốn đối với máu thịt của người sống, bọn họ cảm thấy thích Lan Khâm đại khái cũng có một nửa lí do là bởi vì thiên tính không thể khống chế này.

Nhưng kỳ quái chính là, bọn họ cũng không muốn ăn sống Lan Khâm, ngược lại còn muốn bảo vệ Lan Khâm thật tốt.

"Còn không mau ăn cơm? Cẩn thận máu thịt của các ngươi rớt xuống, trực tiếp dọa chết tên Lan Khâm kia."

Giọng điệu nói chuyện của trưởng thôn không tốt, hiển nhiên là rất không vui đối với hai đứa con đều thích tên người ngoài có bộ dạng xuất chúng kia.

Trần Hộ Ngân nhìn máu thịt chứa đầy trong cái chén cổ xưa kia, khi không tự chủ được nuốt nước miếng cũng khó tránh khỏi có một loại cảm giác tự ghét bỏ mình -- lúc này cô cảm thấy sâu sắc rằng mình không xứng với Lan Khâm, một quái vật giống cô, đến thôn Thạch Lĩnh còn không thể rời đi, mơ màng sống rất nhiều năm lại chưa từng đi qua nơi nào.

Ánh mắt Trần Hộ Kim khi nhìn khối thịt mau me kia cũng mang theo một chút sợ hãi, đồng thời còn có một chút khát khao, lần ăn cơm cuối cùng là vào mấy tháng trước, bây giờ lại gần tới lễ hiến tế quỷ thần, người trong thôn càng khát khao với máu thịt hơn.

Tuy rằng không biết đã giết bao nhiêu người ngoài đến, nhưng mấy người ngoài ở trong thôn cũng chỉ có nhiêu đó người, chắc người duy nhất sẽ không bị thôn dân xuống tay chỉ có Lan Khâm người có khả năng trở thành tân nương của quỷ thần nhất, máu thịt được chia cũng không thể bị lãng phí nếu không ăn cơm kịp lúc bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn mất đi lý trí.

Rồi thảm họa thực sự sẽ đến.

Hơn nữa thôn Thạch Lĩnh đối xử với thôn dân bị mất đi lý trí đều là trực tiếp ném xuống sông Bách Quỷ, nơi đó sẽ là chỗ mai táng cho những thôn dân điên rồ nhất.

Trưởng thôn không có khả năng để cho một đôi trai gái của mình rơi vào kết cục như vậy, vì vậy chuyện ăn cơm định kỳ này là rất bình thường.

Chuyện ông không nghĩ tới được chinh là, lúc này đây con của ông thế mà lại không muốn ăn cơm.

Suy nghĩ của trưởng thôn không khỏi quay về hơn hai trăm năm trước, khi đó ông còn chưa phải là trưởng thôn, đồng thời cũng yêu một thiếu nữ bất hạnh xông vào thôn Thạch Lĩnh. Sau đó thiếu nữ kia trở thành thê tử của ông và cũng trở thành mẹ ruột của hai đứa nhỏ....

Chỉ là tất cả điều này đều là ông ép buộc cô, dùng vị hôn phu của cô để bắt cô khuất phục mình....

Trưởng thôn biết mình chính là một người có phẩm hạnh ti tiện, ông lúc ấy làm ra chuyện như vậy là nêu danh vì tình yêu, nhưng chuyện sau đó đã chứng minh rằng ông đã làm sai, ông tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình đi vào vết xe đỗ của ông.

Cho nên tên Lan Khâm kia cần phải chết!

--

Lúc này Lan Khâm đi về nơi dừng chân một mình cũng không biết trưởng thôn đã nổi lên sát ý, nhưng mà nếu cậu biết thì cũng sẽ không hoảng sợ.

Dù sao số mệnh người qua đường Giáp là chết sớm, chưa chết sớm thì mới có vấn đề.

Lan Khâm cho rằng Dương Kiện còn ngồi xổm ở bờ sông xem có cá lớn hay không, kết quả khi bước vào phòng đã nhìn thấy Dương Kiện ngồi trên giường gỗ đưa lưng về phía cậu, cả người còn ướt như chuột lột.

Trong căn phòng trống rỗng có một người ướt dầm dề đang quay lưng lại ngồi trên giường, nước còn nhỏ xuống từng giọt tí tách, nhìn thế nào cũng thấy hơi đáng sợ.

Chỉ là Lan Khâm lại không có cảm giác sợ hãi, mà trực tiếp đi về phía trước, vỗ vai Dương Kiện dò hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Dương Kiện thân thể cứng đờ chậm rãi quay đầu, Lan Khâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để có thể nhìn thấy trường hợp đáng sợ đẫm máu nào đó.

Nhưng điều khiến cho cậu kinh ngạc chính là, Dương Kiện rất bình thường, chẳng qua biểu tình của anh ta lại hơi dại ra, ánh mắt chết lặng vì kinh hách quá độ.

Đây là ở bờ sông gặp phải chuyện gì đáng sợ sao?

Lan Khâm khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ như vậy.

Đối mặt với sự dò hỏi quan tâm đến từ Lan Khâm, Dương Kiện bị dọa đến mức môi tái nhợt rung động vài cái, nhưng vẫn không có nói ra nguyên do, bởi vì toàn tâm trí anh ta còn đắm chìm ở cảnh tượng khủng bố trên bờ sông, đến bây giờ còn sợ hãi đến không kịp phản ứng.

Lan Khâm không ép Dương Kiện, mà từ ba lô của Dương Kiện lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, bảo Dương Kiện nhanh chóng thay quần áo ướt để tránh bị cảm.

Nghe được lời nói của Lan Khâm, toàn thân Dương Kiện lại run lên, căn bản không thèm quan tâm đến tình trạng cơ thể của mình, mà đột nhiên bắt lấy tay Lan Khâm giọng nói run rẫy dữ dội.

"Lan, Lan Khâm! Chúng ta...... Chúng ta cần phải mau rời đi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này...... Chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi nơi này! Nếu không...... Nếu không sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro