23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: watt -iamnhuyn

Kỳ nghỉ Tết của học sinh trung học cũng sắp kết thúc, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày nhập học. Vào ngày nhập học, Phó Cảnh Nghệ đã đưa Sầm Duẫn đến trường, giúp cậu đem hành lý vào ký túc xá.

"Anh ơi, lát nữa anh về nhà hay ở lại đây?"

"Em muốn anh ở lại không?"

"Muốn chứ, chắc chắn muốn rồi!"

"Vậy thì anh sẽ ở lại."

Sầm Duẫn ôm lấy cánh tay anh, nhắm mắt lại. Đã lâu rồi cậu không phải dậy sớm thế này, nên giờ vẫn còn ngái ngủ.

Phó Cảnh Nghệ vuốt nhẹ tóc cậu, "Lát nữa anh sẽ dẫn em đi ăn chút gì ngon nhé, nếu không từ mai em bắt đầu đi học, sẽ không còn thời gian ra ngoài ăn nữa đâu."

"Em muốn ăn ở quán Tiểu Đới."

"Không vấn đề gì."

Sầm Duẫn thực sự không có nhiều thời gian sau khi nhập học. Mỗi học kỳ đều bận rộn hơn học kỳ trước, vì vậy cậu ăn cho thật no, còn mang về rất nhiều đồ ăn cho bạn cùng phòng.

"Trời ơi, Sầm Duẫn, cảm ơn anh Phó giúp chúng mình nhé!"

"Được thôi! Tất cả đều là đồ mới mua! Các cậu cứ yên tâm mà ăn!"

Sầm Duẫn vừa đặt đồ xuống đã vội chạy xuống lầu. Phó Cảnh Nghệ đang chờ cậu ở dưới để cùng đi dạo cho tiêu cơm.

"Học kỳ này anh sẽ nói với Liya để em được ra ngoài học cùng anh trong giờ tự học buổi tối."

"Quá tuyệt!"

Sầm Duẫn tung tăng đi phía trước, Phó Cảnh Nghệ liền kéo áo cậu lại, "Vừa ăn xong, đừng chạy nhảy."

Sầm Duẫn rất vui khi Phó Cảnh Nghệ có thể ngày nào cũng ở bên mình, nhưng thực tế, điều mà Phó Cảnh Nghệ nghĩ đến là, chỉ còn nửa năm nữa anh sẽ vào đại học, sẽ không thể thường xuyên về thăm Sầm Duẫn.

Anh biết Sầm Duẫn muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Kinh Hoa, vì vậy để đậu, cậu phải nằm trong top 400 của kỳ thi văn hóa. Anh muốn trong một học kỳ này, giúp Sầm Duẫn học được cách học và hình thành thói quen tự học, để sau này khi anh không còn ở bên, cậu cũng biết phải bắt đầu từ đâu.

Nếu có thể, anh thật sự muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh Sầm Duẫn để chăm sóc.

Nhưng chỉ với khoảng cách hai tuổi, trong thời đi học, họ lại dường như cách nhau một khoảng rất xa.

Nhìn bề ngoài là anh đang dẫn đầu, còn Sầm Duẫn theo sau, nhưng thực chất anh cũng đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Sầm Duẫn không biết anh đang nghĩ gì, nếu biết có lẽ cũng sẽ không vui. Phó Cảnh Nghệ chỉ mong cậu luôn vô tư như vậy.

Dưới sự giúp đỡ của Phó Cảnh Nghệ, thành tích của Sầm Duẫn dần dần cải thiện. Ở trường Nhất Trung, rất khó để một lần có thể thăng hạng từ một đến hai trăm bậc, vì ai cũng nỗ lực học hành, nhưng Sầm Duẫn mỗi lần vượt qua vài chục người đã là rất giỏi rồi.

Mỗi lần cậu đạt được tiến bộ, Phó Cảnh Nghệ đều sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, dù đó có là yêu cầu xin nghỉ để đi đua xe.

Phó Cảnh Nghệ đưa cậu về nhà, như mọi khi, để cậu chọn mũ bảo hiểm và xe mô tô. Bây giờ, Sầm Duẫn đã có bộ đồ đua xe và mũ bảo hiểm riêng cho mình.

Hơn nữa, tất cả đều là do cậu tự thiết kế, và Phó Cảnh Nghệ nhờ bạn bè quen biết làm theo yêu cầu. Một bộ đen, một bộ hồng, một lớn, một nhỏ, cả hai đều giống nhau.

Phó Cảnh Nghệ luôn để cậu tự lựa chọn, nhưng lần nào cậu cũng chọn những thứ giống nhau cho cả hai người.

"Cảnh Nghệ, Tiểu Duẫn, đến rồi à! Lâu lắm rồi không gặp hai đứa."

"Tiểu Duẫn nhập học rồi, không còn nhiều thời gian nữa."

"Ừ nhỉ, hôm nay là thứ Tư, sao lại có thể ra ngoài được?"

"Em xin nghỉ cho em ấy rồi, dạo này mệt quá, cần thư giãn chút."

Người đang nói chuyện với Phó Cảnh Nghệ là "Anh Luân," chủ của một câu lạc bộ đua xe. Nhiều năm trước, anh ấy gặp tai nạn khi đua xe, hai bánh xe bị hỏng, nhưng anh thì không sao cả, vì vậy mới có biệt danh này. Về sau, khi lớn tuổi, anh không còn đua xe nhiều nữa, mà mở một trường đua riêng.

Phó Cảnh Nghệ lần đầu đến đây khi còn trẻ, kỹ thuật rất tốt, nên Anh Luân chú ý đến cậu, từ đó họ trở nên thân thiết. Lần đầu tiên Sầm Duẫn ngồi trên xe của Phó Cảnh Nghệ, anh đã hứa rằng sau này sẽ cho cậu cảm nhận thực sự về đua xe, nên sau đó họ thường xuyên đến chỗ Anh Luân.

Phó Cảnh Nghệ và Sầm Duẫn thay đồ, rồi cùng nhau tìm một sân đua vắng người hơn.

Anh Luân luôn cảm thấy ngắm Phó Cảnh Nghệ lái xe là một điều tuyệt vời. Cậu đẹp trai, trẻ trung, đầy sức sống, và kỹ thuật điêu luyện. Mỗi lần đều có thể nghe thấy tiếng Sầm Duẫn hò hét phấn khích ở phía sau.

Vì vậy, anh mang vài chai nước ngọt, để quầy bar lại cho nhân viên phục vụ rồi đi theo xem.

Lần đầu tiên Phó Cảnh Nghệ đưa Sầm Duẫn đến, anh Luân đã tưởng rằng Phó Cảnh Nghệ đang hẹn hò với một chàng trai. Dù Phó Cảnh Nghệ đã trưởng thành, nhưng Sầm Duẫn trông vẫn còn rất trẻ, khiến anh suýt nữa rơi cằm. Phó Cảnh Nghệ có vẻ nhận ra hiểu lầm, liền giải thích rằng Sầm Duẫn chỉ là em trai của anh mà thôi.

Nhưng càng về sau, anh Luân càng cảm thấy dường như không đơn giản chỉ là anh em. Có lẽ vì họ là anh em trong gia đình tái hôn, không giống như anh em ruột nên khi người ngoài nhìn vào, hành động thân thiết của họ luôn mang theo chút gì đó khác lạ.

Nhưng có điều phải nói, Phó Cảnh Nghệ chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy, có thể nói là anh cưng chiều Sầm Duẫn lên tận trời.

Những người bạn thân của anh đều do anh dẫn dắt học lái xe, và không ít lần bị anh mắng. Đặc biệt là Phàn Tố Đông, cậu ấy bị mắng nhiều đến mức bắt đầu nghi ngờ liệu mình có hợp với đua xe không.

Ngoài ra, Phó Cảnh Nghệ không bao giờ để người khác ngồi xe mình, nhưng Sầm Duẫn thì khác, không chỉ có thể ngồi lên xe của anh, mà Phó Cảnh Nghệ khi nói chuyện với cậu lúc nào cũng kiên nhẫn và dịu dàng.

Anh Luân cười, phải nói rằng, cậu trai này, chăm sóc em trai như thể đang nuôi vợ vậy.

"Ngồi chắc chưa, Tiểu Duẫn?"

Phó Cảnh Nghệ lớn tiếng hỏi qua chiếc mũ bảo hiểm, Sầm Duẫn cũng lớn tiếng đáp lại, "Chắc rồi, anh ơi!"

Tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút đi. Sầm Duẫn ôm chặt eo Phó Cảnh Nghệ, khi tốc độ xe đạt đến đỉnh điểm, cậu hét lên thật to. Phó Cảnh Nghệ đã từng nói rằng, hét thật to lúc này là cách tốt nhất để xả stress.

Họ dựa sát vào nhau, cùng nhau tận hưởng sự tự do tuyệt đối trong sân đua ngoài trời.

Phó Cảnh Nghệ có thể điều khiển chiếc xe bay lên không trung vượt qua chướng ngại vật, nâng bánh trước để chạy trên một bánh, và thậm chí nghiêng xe để thực hiện các pha lượn sát mặt đất. Nhiều người không thể chịu nổi những động tác này vì đòi hỏi sức chịu đựng tâm lý rất lớn, dù gan dạ cũng dễ căng thẳng, nhưng Sầm Duẫn không sợ, vì cậu biết phía trước mình là Phó Cảnh Nghệ.

Phó Cảnh Nghệ là sự an toàn tuyệt đối, anh sẽ không để cậu bị tổn thương.

Khi kết thúc, Sầm Duẫn mồ hôi nhễ nhại, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Sau khi cùng Phó Cảnh Nghệ tắm rửa sạch sẽ, anh đưa cậu trở về trường.

"Chơi đã rồi, giờ phải học hành nghiêm túc nhé. Anh về trước, mai anh đến tìm em."

"Vâng! Anh về nhé!"

"Tạm biệt, Tiểu Duẫn."

Nhìn chiếc xe của Phó Cảnh Nghệ dần khuất xa, Sầm Duẫn mới chạy nhanh về ký túc xá, lật ra cuốn sổ vẽ của mình.

Cậu vẽ hình ảnh hai người cùng nhau đua xe.

Phó Cảnh Nghệ phong thái ngời ngời, còn cậu thì hò reo vui sướng.

Đây là bức vẽ thứ sáu mươi tám về Phó Cảnh Nghệ, lần này, cậu đã tự thêm mình vào bức tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro