Chương 3: Tiểu nhân ngư ở tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trợ lý Tiểu Chu bưng một khay rau dưa trái cây đã được rửa sạch sẽ bước vào phòng.

Hắn để ý thấy trên sàn nhà có vài giọt nước không biết rơi ra từ khi nào, nghĩ nghĩ có lẽ là do con cá heo phá phách làm văng ra.

“Sở đội trưởng, ngài...ngài sao lại tới đây?” Giọng nói của hắn run rẩy, đối mặt với vị sát thần này, không ai có thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Sở Vị Lâm hơi rùng mình, không trả lời, tay đang nắm chặt lại như đang nắm một vật gì đó trong lòng bàn tay, xong lại đem tay phải bỏ vào túi, ngay sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà bước nhanh rời đi, chỉ là bước đi của hắn quá nhanh khiến Tiểu Chu phảng phất nhìn ra được vài phần bộ dáng giống như đang chạy trối chết.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Sở đội trưởng, người từng một mình đối mặt với lũ tang thi, chiến đấu mở ra con đường máu, chết hắn còn không sợ thì lại có gì có thể làm hắn sợ chứ?

Kiều Hàn tính tình rất nghiêm túc, quần áo vĩnh viễn trắng tinh không nhiễm một hạt bụi mà lúc này chiếc áo lại bị hắn tùy tay ném lên ghế dựa, nhìn kĩ còn thấy góc áo có dấu vết bị nắm chặt tạo ra vết nhăn.

Tiểu Chu không hiểu chuyện gì gãi gãi đầu.

Không khí cổ quái trong phòng thí nghiệm vẫn chưa lui xuống, rốt cuộc là trong thời gian mình không có ở đây đã xảy ra chuyện gì hả!

Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra: “Tiến sĩ, hiện tại có thể cho người cá nhỏ ăn được chưa?”

“Được.”

Nhận được câu trả lời ngắn gọn của hắn, Tiểu Chu liền bước lại gần Tô Lạc.

Người cá nhỏ vốn rất khỏe mạnh giờ đây nằm uể oải dưới đáy hồ, đôi mắt sáng ngời giờ đỏ hoe trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Làm sao vậy?” Trợ lý chỉ nghĩ rằng Tô Lạc vẫn chưa quen với môi trường mới nên hắn không phát hiện ra chỗ đuôi cá của thiếu niên đã bị tróc vảy.

Hắn đầu tiên thử cho Tô Lạc ăn vài quả cà chua chín mọng, nhiều nước, trông rất ngon miệng nhưng Tô Lạc chỉ nhìn chúng từ từ chìm xuống đáy hồ.

Cậu không ăn.

“Xem ra người cá vẫn là không ăn chay. Thử đổi loại khác xem sao.”

Trợ lý đã chuẩn bị sẵn một miếng thịt cá máu me, còn tươi, chưa kịp thả xuống thì thấy ngón tay của người cá nhỏ siết chặt lấy rong biển.

Mày Tô Lạc nhíu chặt, miệng phun ra những bong bóng nhỏ không có quy luật nào: “Không cần!”

Tiểu Chu một lần nữa cầm miếng thịt cá tươi lắc lư trước mặt thiếu niên, cố gắng nở một nụ cười tươi rói dù không được tự nhiên lắm: “Cái này ăn rất ngon đấy, cậu thử đi, tôi không lừa cậu đâu.”

Thật ra, những người cá mà hắn nuôi trước đây đều được cho ăn đồ đã được chế biến, có lẽ là trước đây Tô Lạc không được chăm sóc tốt lắm, nên chưa từng được thưởng thức hương vị của thịt cá tươi.

Hắn kiên nhẫn dụ dỗ thiếu niên, nhưng đều nhận lấy sự thất bại.

Thiếu niên lo lắng rằng tên kia sẽ ném khối thịt đỏ tươi đáng sợ kia vào làm bẩn nước biển và cái hang nhỏ của mình. Vì vậy, dù cảm thấy hơi đau, cậu vẫn cũng cố gắng bơi đến chỗ quả cà chua trước đó và nhặt nó lên.

“A ô!”

Cậu ăn từng miếng một, không bỏ lãng phí chút nào còn nhai rất chậm.

Trợ lý Tiểu Chu thu lại toàn bộ quá trình ăn của thiếu niên vào mắt và nhận thấy một điều bất thường.

Tô Lạc không có hàm răng sắc nhọn như những người cá đực khác khiến người ta sợ hãi. Cậu chỉ có bốn chiếc răng nho nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả móng tay cái, khó trách...

Tiểu Chu không thể kìm được mà nhìn thiếu niên với ánh mắt đồng cảm.

Do phát triển chưa hoàn thiện và không có khả năng săn mồi nên thích ăn chay.

Bỗng còi báo động chói tai vang lên ánh đèn đỏ nhấp nháy, một tình huống đặc biệt xảy ra, người cá cấp S bị nhốt dưới ngầm đã gây ra bạo loạn.

Kiều Hàn ánh mắt trầm tĩnh, không hề hoảng hốt trước sự kiện bất ngờ này, anh cầm một loại thuốc tiêm đặc biệt, dứt khoát và nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng còn không quên dặn dò: “Cậu ở lại đây, chăm sóc tốt cho chúng, đặc biệt là người cá đó.”

“Vâng, tiến sĩ ngài yên tâm.”

Kiều Hàn lặng lẽ rời đi qua cửa sau.

Tiểu Chu vừa định xử lý thức ăn thừa của Tô Lạc thì bất ngờ ngửi thấy một mùi hương lạ rồi ngất đi, Tô Lạc nhìn xung quanh một cách nghi ngờ, sợi tóc dài bên hông đung đưa trong nước, khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp của cậu áp sát vào thành kính, đôi mắt mơ màng hé mở một chút.

Có hai người mặc đồng phục nhân viên nghiên cứu xông vào phòng.

Tề Dự quan sát xung quanh một cách thận trọng, đảm bảo không có ai ở đó mới dám hành động. Hắn ta hạ giọng: “Cô tìm kiếm bên kia, đừng bỏ sót bất cứ thứ gì.”

Triệu Tử Lâm cảm thấy hơi lo lắng trong lòng, ánh sáng trong phòng mờ ảo, vô số sinh vật biển tò mò nhìn chằm chằm đánh giá cô.

Cô nội tâm chửi thầm: ‘ Cái nhiệm vụ chết tiệc, sinh tồn ba mươi ngày thật sự rất khó khăn, bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, phải vất cả lắm mới vào được căn cứ lại còn phải đi tìm thuốc tiêu diệt virus tang thi nữa.’

Cô cúi đầu tìm kiếm, cố gắng không để lại dấu vết sợ có người nhìn ra được: “Ở đâu nhỉ?”

Tô Lạc nhìn chằm chằm vào chằm chằm vào họ xuyên qua lớp kính, nhận ra họ cũng là đồng đội của mình, vì vậy cậu nghĩ rằng họ sẽ cùng họ liên thủ.

Chỉ là……

Cử chỉ quái dị của người cá nhỏ khiến Tề Dự thực sự hoảng sợ.

Làn da của thiếu niên mịn màng như sứ, khi ngấm nước biển lại càng trở nên trắng trẻo không tì vết. Đôi mắt màu xanh lam trong veo như pha lê, sạch sẽ như một tờ giấy trắng không một chút vẫn đục, giống như một tinh linh biển sâu lạc vào thế giới loài người.

Sau khi đối mặt nhau, Tề Dự không thể kiểm soát được bản thân mà tiến lại gần.

“Này, cậu đi đâu đấy?” Giọng nói của Triệu Tử Lâm khiến hắn tỉnh táo lại.

Tề Dự lắc lắc đầu: “Kỳ lạ.” Hắn cảm thấy tinh thần mình đang hỗn loạn.

Một mặt, anh phải lắng nghe tiếng động bên ngoài hành lang, mặt khác, anh còn phải phân tâm với đống thí nghiệm kỳ lạ trước mặt.

“Nó đang viết cái gì vậy?”

Tề Dự nhìn những hình vẽ nguệch ngoạc bằng đầu ngón tay hồng hào của người cá nhỏ mà không hiểu gì cả. Hắn nói bằng giọng điệu nghi ngờ: “Nó sẽ không đi mật báo chứ?”

Mặc dù không loại trừ khả năng này, nhưng cả hai vẫn không quản, tiếp tục tìm kiếm với tốc độ nhanh hơn.

Thiếu niên ngốc nghếch nhìn những chữ mình viết trên kính, chúng xiêu xiêu vẹo vẹo: ‘Tôi cũng là người chơi, dẫn tôi đi với.’

Vì sợ nói chuyện bị người khác nghe thấy, cậu đã chọn cách viết chữ, nhưng không ngờ chữ viết của mình lại xấu đến mức người kia không nhận ra.

Trong không khí tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.

“Này...”

Không ngờ thiếu niên vừa kêu lên một tiếng, Triệu Tử Lâm đã giật mình làm vỡ ống nghiệm màu đỏ trong tay.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên hỏi Tề Dự: “Cậu có nghe thấy ai đang nói chuyện không?”

Nam nhân nhìn thời gian, kéo theo đồng đội chuẩn bị chạy trốn, hắn ta cau mày lần nữa nhìn về phía Tô Lạc: “Tên người cá này có gì đó không ổn.”

Câu nói này khiến thiếu niên trong bể kích động, nghĩ cuối cùng họ cũng chú ý đến mình.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tề Dự lại khiến Tô Lạc sợ hãi đến mức trốn xuống đáy hồ: 

“Tránh cho sự việc sinh sôi nảy nở, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng, dứt khoát giết nó đi.”

Hắn rút ra một dụng cụ, từng bước tiến đến gần người cá nhỏ đang run bần bật.

Tô Lạc lập tức quên ý định tìm đồng đội, cảm thấy rất nguy hiểm, cậu cố gắng trốn vào đám rong biển nhưng cái đuôi quá dài nên không thể giấu hết được, mi mắt run rẩy, đôi môi tái nhợt.

Ngay khi Tề Dự chuẩn bị ra tay, đột nhiên một dòng nước mạnh mẽ ập vào người làm hắn ướt đẫm: “A, thứ quái quỷ gì thế này?”

Theo dòng nước, hắn nhìn lại thì thấy không xa đó, một con cá heo xám trắng nghịch ngợm đang phun nước vào hắn từ một cái lỗ trên đầu, chuẩn xác mà nhắm về hướng của Tề Dự:

“Lêu lêu lêu...”

Người đàn ông tức giận lau sạch nước biển tanh trên mặt, nghiến răng nghiến lợi lại lần nữa tiến về phía Tô Lạc.

“Ào ào lao xao...”

Lần này còn tệ hơn, một đám tảo biển xanh lục bao trùm lấy đầu của Tề Dự, những con sứa hồng nhạt trong bể kính càng vui vẻ hơn, những xúc tu trong suốt của chúng nắm lấy tảo biển, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.

Nam nhân liên tiếp bị ăn mệt, quần áo dơ đến không chịu được, tức giận đến mức chửi thề: “Mụ nội nó, không phải nói nơi này chỉ nuôi những loài ôn hòa không có tính công kích sao?!”

Triệu Tử Lâm cố kìm nén ý cười nơi khóe miệng, giúp anh ta gỡ bỏ những mảnh tảo biển còn sót lại trên đầu.

Tô Lạc cảm thấy sợ hãi, đáng thương cố gắng trốn tránh, không dám ra nữa.

Triệu Tử Lâm ý thức được điểm này sau suy tư một lúc lâu, cô ngăn cản Tề Dự: “Không kịp nữa rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô giấu đi đồ vật trong lòng ngực, khôi phục lại hiện trường, sau đó kéo Tề Dự rời khỏi nơi này, còn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lạc đang trốn ở đáy bể kính.

Môi cô mấp máy vừa định nói gì đó thì đã thôi.

Phòng thí nghiệm lại trở nên yên tĩnh. Tô Lạc nhìn thấy một tờ giấy và một vật thể nào đó bị bỏ lại ở góc bàn.

Có phải cô ấy quên mang đi rồi không?

Thiếu niên mi mắt cong cong muốn cố gắng chui ra khỏi bể kính để xem rõ hơn nhưng không được.

Con cá heo nhỏ đảo mắt đen trắng nhìn cậu chắm chằm

“Phù?”

Tô Lạc trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, cậu chỉ vào tờ giấy, mềm mại nói: “Cậu... Có thể giúp tớ lấy đồ vật bên đó lại đây được không?”

Vốn tưởng rằng sẽ không được đáp lại,  nhưng con cá heo lại nghiêng nghiêng đầu một cái liền linh hoạt mà nhảy đi ra ngoài.

Nó nhảy lên trên sàn nhà như một quả bóng cao su, dùng miệng ngậm lấy tờ giấy và vật thể đó.

Những con sứa hồng nhạt trong bể kính run rẩy xúc tu, báo hiệu có người đang đến.

Con cá heo nhanh chóng quay lại và thả đồ vật vào tay Tô Lạc.

Những con phố từng phồn hoa giờ đây đã trở thành những đống đổ nát, khói thuốc súng cuồn cuộn bao phủ bầu trời, khói mù dày đặc bao trùm thành phố, những mảnh kính vỡ vươn vãi, những xác chết bị tang thi cắn xé nằm rải rác khắp nơi.

Tại đó một siêu thị lớn vẫn còn tương đối nguyên vẹn.

“Mau mau mau, tất cả mọi người vào đây! Chúng nó sắp đến rồi!”

Phụ nữ, người già và trẻ em đều chen lấn chạy vào bên trong, hoảng loạn đến mức không chọn được lối đi vào, tiếng gầm rú của lũ tang thi ngày càng gần, mọi người đều khẩn trương đến tột cùng, vì mạng sống mà không từ thủ đoạn nào, có người bị đạp ngã xuống đất, bò không dậy nổi, chỉ có thể khóc lóc kêu rên.

Trong tình huống hỗn loạn đó, đột nhiên có tiếng huýt sáo vang lên.

Theo hướng âm thanh phát ra, mọi người nhìn thấy một nhóm người cầm súng gác trên vai đang canh giữ cửa siêu thị.

Mấy người Hoàng Mao trên môi nở nụ cười xấu xa, chúng ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi nghiền nát: “Ngại quá, đã làm các người thất vọng rồi. Siêu thị này tạm thời thuộc về chúng tôi.”

Khi sự sống còn là trên hết, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội sống sót, có người bất chấp mọi ngăn cản muốn xông vào.

“Mẹ kiếp! Cút ngay cho tao !”

Không nghĩ tới nghênh đón người kia chính là một mũi tên không chút lưu tình xuyên qua ngực, người đàn ông trên mặt chợt đọng lại lộ ra biểu tình khiếp sợ rồi ngã thật mạnh xuống đất.

Đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho những người khác rằng, trước mặt là nhóm người Hoàng Mao, một đám vô nhân tính không có đạo đức, bọn chúng căn bản không để tâm sống chết của họ.

“Đại ca, xin các người hãy thương xót, cho tôi vào đi”

Cứng không được thì mềm, một người đàn ông có vẻ là luật sư vì mạng sống không tiếc quỳ xuống van xin, nhưng đổi lại chỉ nhận được một ngụm cục đàm phun vào mặt.

“Tao khinh, năm đó chính những kẻ luật sư ngu giống như mày đã tống tao vào tù. Muốn vào đây? Không có cửa đâu!”

Thoáng chốc những người khác cũng đã nhìn thấy đám tang thi đang lê lết tiến tới họ, chúng gớm ghiếc, tàn bạo, khiến người ta khiếp sợ. 

Khu vực gần nhất mà họ biết là trường đại học, cách đó khoảng một km, nhưng không ai biết bên trong tình hình ra sao, nên không dám mạo hiểm tính mạng để thử.

Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ lười biếng ngáp dài rồi bước ra từ bên trong, trên khuôn mặt góc cạnh của hắn, một vết sẹo dài rõ rệt chạy từ trán xuống tận cằm, dáng người cường tráng, quần áo xộc xệch, toàn thân toát lên vẻ bất cần, hờ hững như thể bị ai đó làm phiền thú vui: “Ôm sòm gì thế? Không muốn sống nữa à?”

Mặt sẹo được gọi là Tang Tiêu, phía sau hắn còn có thêm một cô gái xinh đẹp bước ra, được gọi là Tiểu Mỹ, cô mặc một chiếc váy dài ôm sát người, trang điểm tinh xảo, cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc, cười mỉm với đôi môi đỏ mọng: “Tiêu ca, đừng giận mà, em vẫn chưa làm anh vui vẻ sao ~”

Nói rồi, nàng tựa như một chú chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào lòng Tang Tiêu, đôi chân dài trắng nõn mê người của cô gái lộ ra khỏi chiếc váy, hoàn toàn không giống với hình ảnh chật vật của những người sống sót trong tận thế.

“Tiêu ca, anh xem, hay là mình đuổi hết những người kia đi đi, có thêm một người phân chia vật chất cũng không phải chuyện tốt đâu.”

Hoàng Mao và Tiểu Mỹ liếc nhìn nhau một cái, rồi lễ phép đưa ra ý kiến, nhưng gã đàn ông mặt sẹo không trả lời ngay. Hắn có vóc dáng cao lớn, ra khỏi cửa phải hơi cúi xuống mới không đụng đầu.

Hắn thắt chặt dây lưng, đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo quanh nhóm người đang định vào siêu thị, ánh mắt hắn hơi dừng lại trên một vài cô gái trẻ xinh đẹp trong nhóm đó.

Tiểu mỹ vốn đang sửa sang lại quần áo, thấy vậy, nụ cười trên môi cô cứng đờ mà chắn trước mặt hắn, ngón tay của cô vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực gã đàn ông, giọng điệu hơi nũng nịu:

“Ca ca hư quá, vừa rồi còn khen em là bảo bối yêu quý nhất của anh cơ mà, hừ!”

Người đàn ông mặt sẹo nắm lấy cằm Tiểu Mỹ, kéo cô ra xa, không còn vẻ ôn nhu kiên nhẫn như trước: “Trừ những cô gái dưới 40 có thể tiến vào, còn lại đều cút hết!”

Lời nói của hắn ẩn chứa ý đồ rõ ràng như ban ngày, trong tay hắn là một khẩu súng máy có tính công kích cực kỳ nguy hiểm, hắn tựa vào tường như một thợ săn, vẻ mặt tự đắc, chờ đợi những người không có chỗ để đi kia phải đưa ra lựa chọn.

Tiểu Mỹ không tiếng động phun ra câu “Cẩu nam nhân” sau lưng hắn, nhưng vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi.

Mắt thấy bầy tang thi đang ngày càng tiến gần.

Một người đàn ông nông dân tên Đại Lưu khẽ cắn môi nhặt lên một cây ống thép, lợi dụng lúc Hoàng Mao không để ý, bất ngờ đánh vào lưng Hoàng Mao, xương cốt “Răng rắc” đứt gãy.

“Ui da, tao chết mất!” Hoàng Mao ngã xuống đất, Đại Lưu lớn tiếng kêu: “Mọi người cùng nhau xông lên, đừng đứng yên ở đây chờ chết!”

Có tiếng hắn gọi, ngày càng nhiều người ngo ngoe rục rịch.

“Đoàng!”

Trán Đại Lưu máu chảy đầm đìa. Hắn thậm chí còn không kịp né tránh, cây ống thép trong tay rơi xuống ục ục lăn xa.

Một cô gái trẻ đứng gần đó, ban đầu còn do dự, nhưng khi nhìn thấy máu me trên người mình đỏ trắng đan xen máu với óc, cô sợ hãi đến mức đồng tử co rụt lại, cả người cô đều bắt đầu run rẩy, não bộ tê liệt, bò đến bên chân người đàn ông mặt sẹo van xin: “Xin anh đừng giết em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Tề Dự và Triệu Tử Lâm trở về, hai người tránh đi những thi thể trên mặt đất, đè thấp giọng: “Tiêu ca, chúng tôi đã mang về rồi.”

Họ đưa túi đạn trên người mình giao cho Tang Tiêu.

Người đàn ông vuốt ve túi đạn, lộ ra nụ cười mãn nguyện, vỗ vai Tề Dự: “Tốt lắm, tôi biết là các ngươi sẽ không làm tôi thất vọng, vào đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro