Chương 050

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

Trong hiện thực lại qua mấy ngày, Tiêu Bách cảm thấy thời điểm đã đến, bèn gửi tin nhắn cho nhóm, kêu những người vượt qua phỏng vấn đến mở hội nghị offline lần đầu tiên.

Đường Tiếu tự nhiên là phải tham gia, thậm chí nói cậu chính là một trong những người chủ trì.

Tối hôm đó, sau khi Từ Hướng Lỗi xong tiết tự học buổi tối, im lặng đi theo bên cạnh Đường Tiếu, cố ý tụt lại sau vài bước, không đi cùng cậu, còn không nhịn được nhìn bóng lưng cậu.

Bởi vì cuộc phỏng vấn mấy ngày trước quá mức thái quá, khiến cho mấy ngày nay thỉnh thoảng gã nhớ đến, càng nghĩ càng thái quá.

Gã vẫn không thể hiểu lắm, lúc này mới qua một học kỳ đúng không? Rõ ràng học kỳ trước Đường Tiếu vẫn là học sinh dở bình thường trong lớp, tuy rằng có thể thi đậu trường đại học này thì chỉ số IQ sẽ không quá thấp, nhưng cũng phải nói luật cơ bản chứ? Rõ ràng trước đây cậu không như thế.

Nếu không phải biết Đường Tiếu là bạn cùng lớp họ, Từ Hướng Lỗi cũng sắp nghi ngờ liệu có phải cậu có anh em sinh đôi hay không.

Còn có… vì sao Đường Tiếu vẫn để gã qua phỏng vấn?

“Sao không cho cậu qua?” Đường Tiếu hỏi lại.

Từ Hướng Lỗi chợt bụm miệng lại, toang rồi, mải suy nghĩ sự việc nên bất cẩn nói ra.

Đối mặt sự khó hiểu của Đường Tiếu, Từ Hướng Lỗi ấp úng, đây còn cần hỏi tại sao ư, còn chẳng phải trước đây giữa họ từng xảy ra một chút hiềm khích nhỏ. Gã cảm thấy việc này không cần nhắc để mọi người đều biết, gã cũng ngại nói, chỉ đáp: “Tôi cảm thấy tôi cũng không thể hiện quá tốt lúc phỏng vấn.”

Nói không phải quá tốt cũng xem như khoe khoang, trên thực tế hiểu hiện của Từ Hướng Lỗi ngày đó chỉ có thể miêu tả bằng tệ thôi rồi, sau khi biết Đường Tiếu là người phỏng vấn thì đầu óc trống rỗng, cậu hỏi mười câu thì hết tám câu không trả lời được.

“Mục đích của cuộc phỏng vấn còn không phải để chọn ra sinh viên có trình độ à.” Đường Tiếu nói, “Tôi biết trình độ của cậu, chọn cậu có gì lạ lắm hả?”

“Hơn nữa chúng ta là bạn cùng trường, tôi không đến mức vì chuyện nhỏ trước đây mà trì hoãn cậu, lúc trước không phải cậu cũng từng nhắc nhở tôi ở cuối kỳ à, trong lòng cậu chẳng lẽ tôi là người rất hẹp hòi hả?”

Đường Tiếu lầu bầu, cậu cảm thấy mình vẫn rất dễ gần mà, mà Từ Hướng Lỗi nghe xong im lặng một lát, tâm trạng có chút phức tạp.

Cụ thể thể hiện ở, gã do dự vài giây, vẫn tăng nhanh bước chân, biến thành đi sóng vai với Đường Tiếu.

Lúc hai người đến vẫn còn sớm, trong phòng học chưa có ai, Đường Tiếu đến sớm chuẩn để bị ppt, tiện cho lát nữa giảng giải ý tưởng thí nghiệm, năm phút sau, chờ cậu điều chỉnh thử xong máy tính, lục tục có nghiên cứu sinh và tiến sĩ đến, đều liếc nhìn Đường Tiếu bằng ánh mắt phức tạp, quy củ cầm điện thoại tìm chỗ ngồi xuống.

Tiêu Bách và những sinh viên trao đổi nước ngoài đó là nhóm cuối cùng đến, nơi họ ở cách bên này khá xa, trên đường trễ nải chút thời gian, thấy người đều đông đủ, Tiêu Bách gật đầu với Đường Tiếu: “Bắt đầu đi.”

“Được, vậy xin chúc mừng bạn học ở đây chính thức gia nhập tổ nghiên cứu của chúng ta…”

Vì cũng từng lãnh đạo nghiên cứu ở trong game nên Đường Tiếu không lạ gì bộ quy trình này, chủ trì cuộc họp cũng vô cùng thong dong, sau khi đơn giản lược qua phần tự giới thiệu của thành viên trong tổ, thì bắt đầu trình bày mục đích của đề tài lần này, cùng ý tưởng thực nghiệm và thiết kế thực nghiệm cậu và Tiêu Bách thảo luận ra hiện tại.

“Những gì tôi đang cho mọi người xem bây giờ là một loại nấm đặc biệt được phát hiện gần miệng núi lửa Ridout một năm trước, trước mắt từ loại nấm này chúng tôi phát hiện ra một cơ chế sàng lọc gen đặc biệt.”

Lúc Đường Tiếu mặt vô cảm giảng giải, ai cũng không nhìn ra được nỗi phức tạp trong lòng cậu.

Ban đầu khi biết được trong hiện thực cũng có loại nấm này tồn tại, Đường Tiếu trong tiềm thức cho rằng chính là bào tử của Vua Nấm, vì trong game điểm khởi đầu của dự án này là bào tử Vua Nấm, mà ở trong hiện thực đây lại là một loại phát hiện mới, chủng nấm cổ tên là Prototaxites.

Hơn nữa không giống với trò chơi, loại nấm này cũng không có đặc thù có thể di chuyển tự do như trong trò chơi, nó là một chủng nấm nhỏ bé sống trong hóa thạch, gần như khó có thể phân biệt bằng mắt thường, cũng không có trí thông minh, nếu không phải đội viên thám hiểm phát hiện sự sống đặc biệt trong hóa thạch này, con người cũng sẽ không phát hiện còn có chủng nấm này tồn tại.

Nếu là trước đây, Đường Tiếu có lẽ sẽ cho rằng là trò chơi lấy cảm hứng từ hiện thực, nhưng sau khi biết trò chơi có thể cũng là thế giới chân thực, Đường Tiếu đã có ấn tượng rất phức tạp về chủng nấm có thể là bào tử của Vua Nấm này, may mắn là chủng nấm hiện đang được bảo tồn trong phòng thí nghiệm không có bất cứ phản ứng gì với cậu.

“... Điều có thể biết hiện nay là, vào thời kỳ hoàng kim của loại nấm này, rất có thể nó sẽ thêm một bộ phận đoạn ngắn gen của giống loài khác vào trong bộ gen của mình, cũng sàng lọc ra thứ bản thân cần và không cần, tưởng tượng một chút, mọi người, giới nấm thông thường không chịu được nhiệt độ cao, nhưng loại nấm mà chúng ta phát hiện này được tìm thấy ở miệng núi lửa, rất có thể chúng đã tiến hóa hoặc tìm được gen có thể chịu được nhiệt, tức là có thể sử dụng cơ chế này để sàng lọc gen.”

“Nói cách khác về sau mỹ nhân ngư sẽ không chỉ xuất hiện trong phim thôi?” Có người giơ tay hỏi.

“Câu hỏi hay, nhưng không biết khi nào mới có thể thực hiện việc thêm bộ phận của cá vào gen người, không bằng trước tiên chúng ta có thể xem xét thứ gần hơn đi — tổng kết ra công cụ sàng lọc và loại bỏ gen.”

Đường Tiếu giải thích sâu sắc mà dễ hiểu trên bục, tâm trạng nhóm nghiên cứu sinh và sinh viên đại học dưới bục khá phức tạp.

Nếu không phải mấy hôm trước Từ Hướng Lỗi nói với họ Đường Tiếu là sinh viên năm hai, hơn nữa còn là bạn cùng lớp với gã thì chỉ xét từ biểu hiện hiện tại căn bản không nhìn ra đối phương là sinh viên đại học chưa từng vào phòng thí nghiệm bao giờ.

Ngược lại như nhà nghiên cứu khoa học đã từng dẫn đề tài, kinh nghiệm phong phú.

Vân Lệ Phi ngồi ngay bên cạnh Từ Hướng Lỗi, không nhịn được đưa mắt ra hiệu với gã, nhỏ giọng nói: “Cậu xác định cậu ấy là bạn học cùng lớp của cậu à?”

“Đương nhiên.” Từ Hướng Lỗi nhìn ra vẻ không tin trên mặt Vân Lệ Phi, trên thực tế gã cũng rất không hiểu mô tê gì, nếu không phải gã xác định chưa từng nghe nói Đường Tiếu năm 1 năm 2 từng vào phòng thí nghiệm, gã cũng nghi ngờ bản thân, nhanh chóng gửi ảnh chụp liên hoan của lớp lần trước vào trong nhóm, “Không tin thì anh xem đi, chúng tôi còn có ảnh chụp liên hoan đây.”

Bức ảnh được gửi trong nhóm nhỏ của họ, mọi người vừa nghe Đường Tiếu giải thích, vừa lén lút liếc nhìn điện thoại, không khỏi đeo lên mặt nạ đau khổ, thật sự, thật sự là năm hai.

Chờ chút, vậy chẳng lẽ nói đàn em của họ đã sắp trở thành sếp nhỏ trong phòng thí nghiệm của họ rồi sao?

Xem thái độ, Tiêu Bách rất hiển nhiên là đẩy Đường Tiếu ra quản lý bọn họ!

… Như vậy thật sự ổn chứ? Tuy nói Tiêu Bách đến từ nước ngoài, chẳng lẽ đây là sinh thái ở phòng thí nghiệm nước ngoài hả, bọn họ vẫn là lần đầu tiên trải qua chuyện thế này đó!

Động tác của mấy người nhìn như bí mật, nhưng ở trong phòng học chỉ có vài người thì chồng chất sơ hở.

Tiêu Bách nhíu mày thật sâu, tâm trạng không vui, ra hiệu cho Đường Tiếu trên bục tạm dừng trước, đứng dậy lạnh lùng hỏi: “Các cô cậu đều đã hiểu lĩnh vực này, có thể không cần nghe giảng giải phương hướng thí nghiệm rồi? Đã đọc hết tài liệu phát xuống, có thể tự tung hoành một mình đúng không?”

“Vân Lệ Phi, đến đây, cậu nói một chút về tính đặc thù và khó khăn kỹ thuật của công nghệ ZFN (Zinc-finger nuclease) được công bố trước đó đi.”

“Dạ...?” Vân Lệ Phi ngơ ngác đứng dậy, vừa thấy sắc mặt Tiêu Bách, trong lòng đã hẫng đôi phần, cho dù đã đọc luận văn đầu óc cũng trống rỗng, “… Kỹ thuật di truyền kết hợp protein gắn DNA bằng ngón tay kẽm trở thành nan đề... tính chất thể tích khổng lồ của chính protein và các đặc tính liên kết phụ thuộc vào môi trường... dễ bắn lệch mục tiêu, dẫn đến chết tế bào hoặc đột biến bổ sung.”

Còn gì nữa nhỉ, toang rồi, không nhớ rõ.

Nhìn sắc mặt Tiêu Bách rõ ràng là không hài lòng, y lại chọn vài người, đều là người vừa rồi đang làm động tác nhỏ hoặc đang thất thần vì đủ loại nguyên nhân, sau khi răn dạy bọn họ một chập, nghiêm túc nói: “Thí nghiệm cũng còn chưa bắt đầu đã có thái độ này, nếu các cô cậu có gì bất mãn với tôi, có thể nói ra ngay bây giờ, hoặc là rời khỏi tổ nghiên cứu này, nhưng nếu vẫn giữ thái độ này sau khi dự án bắt đầu, cũng đừng trách tôi nghiêm khắc, tôi sẽ nói thẳng với thầy hướng dẫn của các cô cậu, cho mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm.”

Phía dưới yên tĩnh một mảnh, không ai dám lên tiếng, tuy rằng Tiêu Bách nói tiếng Trung, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra được tâm trạng của y, ngay cả ba sinh viên nước ngoài cũng yên tĩnh như gà.

Vài phút sau, không ai nói chuyện, Tiêu Bách ra hiệu Đường Tiếu tiếp tục.

Lần này trong phòng học không ai dám nói thêm gì, hết sức chăm chú nghe Đường Tiếu giảng giải phương hướng thí nghiệm, sau đó là một số quy trình thông thường trong phòng thí nghiệm, sắp xếp công việc mọi người phụ trách, v.v., thời gian cũng gần đến chín giờ tối, Tiêu Bách cho mọi người tan họp.

Nhóm thạc sĩ và tiến sĩ bản địa ăn ý tụt lại phía sau, Dụ Nam chua xót hỏi: “Cho nên, ngày sau chính là đàn em chúng ta quản lý chúng ta?”

“Vậy nếu không cậu đi nói với Tiêu Bách đi?” Vân Lệ Phi hỏi.

“Tôi nào dám chứ.”

Có lẽ ban đầu bọn họ còn dám hỏi, nhưng hôm nay Tiêu Bách sầm mặt làm bọn họ sợ vô cùng, vốn dĩ Tiêu Bách chính là học giả nổi tiếng quốc tế, khí thế quanh người lại mạnh, lúc không nói lời nào cũng không ai dám nói đùa với y, nóng giận càng đáng sợ, chẳng có một ai dám nhắc đến chuyện Đường Tiếu là sinh viên đại học.

“Vậy cứ thế đi,” Bạch Tư Kỳ thản nhiên nói khi đi tới, cô mới nghiên cứu sinh năm một, lòng tự trọng không mạnh như những người khác, sau khi nhận cú sốc lúc đầu qua mấy ngày tiêu hóa cũng chấp nhận sự thật này, “Em thấy các anh hỏi cũng vô ích thôi, Tiêu Bách chọn người, anh ấy còn có thể không biết Đường Tiếu là sinh viên đại học à, nhưng thực lực của người ta thật sự rất mạnh, nếu không các anh tại sao không đi theo Tiêu Bách tự tiến cử mình đi.”

Một mũi tên này chọc trúng tim hai vị tiến sĩ một cách chính xác.

“Hơn nữa em đã đi hỏi thăm mấy sinh viên nước ngoài đó, họ nói là Tiêu Bách bảo họ ở bên này nghe Đường Tiếu, sinh viên Harvard đều nghe theo quản lý, vì vậy đó, người một nhà quản chúng ta cũng tốt hơn người nước ngoài quản chúng ta nhỉ.”

“Vậy cũng không nhất định,” Dụ Nam lắc đầu, “Có đôi khi người một nhà quản người mình tàn nhẫn nhất… Tiểu Từ này, bạn học cậu ngày thường là người thế nào vậy?”

Mặc dù không biết Đường Tiếu làm thế nào để Tiêu Bách tin tưởng một sinh viên đại học đến quản lý phòng thí nghiệm, nhưng trình độ kiến thức của cậu cũng là đủ xét từ cuộc phỏng vấn cùng với giảng giải vừa rồi, học sinh giỏi xuất sắc như vậy, ngày thường nhất định đều đang đọc sách nhỉ, chắc hẳn là một con mọt sách rồi, làm ơn cậu ấy chắc chắn phải giống vậy!

Từ Hướng Lỗi yên lặng ngẫm nghĩ tin đồn trong lớp: “Ờm… cậu ấy chơi game rất cừ.”

Mọi người: “??”

Hai người Tiêu Bách và Đường Tiếu đi đằng trước đương nhiên không nghe thấy cuộc nói chuyện phiếm phía sau, bọn họ đang thảo luận chế độ quản lý phòng thí nghiệm sau này.

“Vì một số nguyên nhân, giai đoạn đầu có thể tôi không thường xuất hiện ở phòng thí nghiệm được, bên này cần cậu hao tâm nhiều chút,” Tiêu Bách biết tiến sĩ Đường Tiếu còn chưa tốt nghiệp, trên mình chưa có chức vụ giảng dạy, cho nên có thể hơi khó trấn áp những người khác, cho nên vừa rồi tận lực chống lưng cho cậu, “Nếu bọn họ thực sự gây rắc rối thì cậu cứ nói cho tôi.”

Mấy ngày nay Tiêu Bách quả thực rất bận, không chỉ phải giải quyết việc ở đây mà còn phải chuyển nhà, chạy đến bệnh viện, bệnh của bà Tiêu... đủ thứ việc vặt bừa bộn chồng chất nên mới gấp rút muốn nhiều người giúp y quản lý phòng thí nghiệm như vậy.

Vị giáo sư đã liên hệ xong trước đó lại thất hẹn, còn may lâm thời bắt được một Đường Tiếu tốt hơn, cũng không thể để người chạy được.

“À, kỳ thật trước đó họ hẳn là không cố ý đâu, chỉ khá kinh ngạc…” Đường Tiếu cười ngượng ngùng.

Không kinh ngạc được sao, dù sao cậu mới đại học, tuy rằng trong trò chơi đã đăng tạp chí hàng đầu, nhưng hiện thực trên người cũng không có bất kỳ lý lịch đề tài nào, thậm chí không có luận văn luôn.

Trên thực tế, nếu không phải vì có thể lãnh đạo tiến độ thí nghiệm ở một mức độ nhất định, cậu cũng không buồn đảm nhận vị trí phiền phức như vậy.

Nhưng hết cách rồi, nếu chỉ là một trâu ngựa bình thường ở phòng thí nghiệm, cộng thêm bối cảnh sinh viên đại học, người khác căn bản sẽ không nghe cậu, Đường Tiếu gia nhập đề tài này chính vì để xác minh tư liệu và tiến độ dự án trong trò chơi, bắt đầu từ nô lệ nghiên cứu khoa học bình thường quá phiền phức.

Chỉ có thể ấm ức các đàn anh đàn chị… cậu là người tốt, ngày thường sẽ không gây phiền phức cho bọn họ.

Đường Tiếu yên lặng thầm nghĩ.

Hội nghị lần đầu tiên cứ như vậy kết thúc, Đường Tiếu trở lại ký túc xá, nhanh chóng bắt đầu rửa mặt.

Lừa Trọc thấy cậu đi vào: “… Tiếu Tiếu, cậu dọn về hả?”

“À, quên nói với các cậu,” Đường Tiếu chợt nhớ ra, “Gần đây tớ có chút việc, không có thời gian về nhà thuê nên sẽ chuyển về đây một đoạn thời gian.”

Sau khi gia nhập phòng thí nghiệm trong trường chắc chắn sẽ bận rộn hẳn, ngày thường tan học về thẳng luôn cũng không sao, nhưng vào phòng thí nghiệm, vậy về cơ bản làm thí nghiệm đến 9, 10 giờ cũng không có gì lạ. Nếu lại về phòng thuê, trên đường quá mất thời gian.

“Thế tình cảm sẽ gắn bó rồi, bốn thầy trò chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ lần nữa!” Lừa Trọc rất vui mừng, đáng tiếc lúc này Bát Giới và Sa Tăng không có ở đây, còn đang chiến đấu hăng hái ở thư viện, nếu không nhất định phải ra ngoài ăn một bữa, “Cậu định ở lại đến khi nào? Chúng ta cùng ra ngoài ăn lẩu nhé?”

“Ừm, khoảng một thời gian, đừng vội, sẽ luôn có cơ hội mà.” Đường Tiếu nghĩ đến nghiên cứu, lộ ra nụ cười mệt mỏi, “Cậu cứ chơi đi, tớ đăng nhập vào game trước.”

Nói rồi, cậu bò lên giường trên, lấy ra mũ giáp đội lên.

Lừa Trọc: “… Vừa trở về đã chơi game, không hổ là cậu.”

Thật ra Lừa Trọc muốn hỏi Đường Tiếu sao lại trở về, bởi vì nghe bạn cùng phòng Từ Hướng Lỗi nói gã dạo gần đây đang lên cơn hỏi thăm chuyện về Đường Tiếu, kì lạ, nhưng thấy Đường Tiếu vẫn là thiếu niên nghiện net quen thuộc thì yên tâm hơn nhiều.

Đăng nhập trò chơi.

Vì tư liệu trong game không có cách nào đưa ra hiện thực, cho nên lúc Đường Tiếu đọc tư liệu dự án trước đây của Tiêu Bách đều là đọc trong game, hơn nữa để tránh chạm mặt với 428, gần đây phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm.

Này lại sinh ra một vấn đề…

Rocky tìm đến Đường Tiếu: “Tổ đề tài mới, còn thiếu người đúng không.”

Đường Tiếu: “…”

Không phải đâu.

Đường Tiếu rất muốn nói không thiếu, dù không định phát triển nó, nhưng cậu khẳng định không thể nói như vậy: “À, ừm...”

Việc này nên nói thế nào đây, mặc dù trong game cậu nói với Tiêu Bách rằng muốn khởi động lại đề tài này lần nữa, nhưng đây căn bản là vì lấy tư liệu, nếu không Tiêu Bách nhất định sẽ không giao tư liệu cho cậu.

Trên thực tế Đường Tiếu tính toán từng bước xếp đặt ở trong trò chơi, dù sao Tiêu Bách cũng chưa nói khi nào bắt đầu đề tài, vậy cậu có thể kì kèo đoạn thời gian trước.

Nhưng điều này dường như làm Rocky hiểu lầm điều gì, cậu ta vô cùng tích cực nói: “Vậy để tôi gia nhập đi, vừa lúc tôi cũng rất cảm thấy hứng thú với đề tài này.”

Đường Tiếu: “…”

Đường Tiếu im lặng một hồi: “Rocky, cậu không cần luôn giúp tôi mãi, cậu hoàn toàn có thể đi làm đề tài mình cảm thấy hứng thú.”

Cho dù là bạn tốt, cũng không nhất định phải gia nhập một tổ nghiên cứu đâu.

Đường Tiếu cảm thấy có thể là mấy ngày nay mình bận bịu làm Rocky hiểu lầm không tuyển được người, cho nên mới sẽ làm như vậy.

Tuy rằng rất cảm động đó, hơn nữa thế giới này là thực, đó tức là cậu có thêm một người bạn trong trò chơi, nhưng cậu thật sự không muốn làm hai công việc cùng một lúc đâu!

Sẽ chết người đó, ngoại trừ ngủ ăn cơm, ngay cả chơi game cũng đang làm thí nghiệm, thật sự sẽ chết người mất.

“Không, tôi vốn đã thấy rất hứng thú với đề tài này rồi,” Rocky cong mắt, “Tôi đã đang chú ý đề tài này từ rất lâu trước đây rồi, khi nghiên cứu của tiến sĩ Tiêu bị Liên Minh niêm phong còn tiếc hùi hụi... hiện tại có cơ hội có thể tham gia đề tài này đương nhiên không thể bỏ lỡ.”

“Không chỉ tôi, những người khác cũng nghĩ như vậy.”

Đường Tiếu: ? Còn ai nữa?

Quan sát thấy tình huống bên này, Úc Minh gãi đầu, hơi ngượng ngùng đi tới: “Tôi cũng muốn gia nhập…”

“Tôi nữa, còn tôi nữa!” Người thứ ba thế mà là Aberke, vẻ mặt anh ấy phấn khích, “Trời ạ, lĩnh vực nghiên cứu của tôi vẫn luôn là tổ gen, cậu rốt cuộc cũng dấn thân vào lĩnh vực này rồi, gánh tôi đi đại lão!”

Vẻ mặt Đường Tiếu một lời khó nói hết: Tình huống của anh là sao, nhớ không nhầm thì anh là học giả cấp hai mà nhỉ, còn cao một bậc so với bọn Úc Minh nữa, sao lại tích cực gia nhập tổ nghiên cứu của cậu quá vậy.

Aberke da mặt dày nói: “Chỉ cần có thể xuất bản tạp chí hàng đầu, tôi mới không quan tâm làm trợ thủ cho ai, hơn nữa tôi rất coi trọng đề tài này! Lúc trước tôi đã cảm thấy có thể làm ra được thứ này nhất định có thể lấy giải Nobel, đáng tiếc tiến sĩ Tiêu không thể tiếp tục, cơ hội lưu danh sử sách này mang tôi theo với!”

Giải Nobel gì đó… nghĩ quá sớm rồi đó.

Đường Tiếu đầu đầy vạch đen, sự việc trở nên phiền phức rồi.

Nhưng cậu cũng không nghĩ ra được cái cớ nào để từ chối, thở dài: “Vậy các anh đọc luận văn trước, xem lại tư liệu trước đó đi, có gì không hiểu tới hỏi tôi, chúng ta cùng thảo luận một chút.”

Mọi người: “Ừm ừm.”

Quy trình dự án thường thấy mà, mọi người đều rất quen thuộc, dù sao chỉ cần đọc văn kiện là đủ rồi.

Trước lạ sau quen, dù sao đuổi một con cừu cũng là đuổi, một đám cừu cũng là đuổi.

Đường Tiếu mua vui trong khổ an ủi mình, có sự đối lập trong trò chơi, nói không chừng có thể phát hiện nhiều thứ hơn thì sao.

Sau khi tan làm ở phòng thí nghiệm, Đường Tiếu và Rocky về điểm lưu trữ ký túc xá, nhưng khi đi tới cửa, bước chân cậu không khỏi tạm dừng.

Một bó hoa hồng đỏ tươi đang đặt ngay trước cửa ký túc xá Đường Tiếu.

Rocky kinh ngạc há to miệng: “Đây, đây là…?”

Tuy rằng sớm đã đoán trước, sau khi Đường Tiếu nổi tiếng nhất định sẽ có người chú ý tới cậu, nhưng người theo đuổi tới mau dữ.

Không biết vì sao, tâm trạng Rocky có đôi phần phức tạp.

Đường Tiếu hơi bất ngờ, cầm lấy tấm card lẫn vào hoa hồng.

Rocky tò mò thò qua: “Là ai đưa thế?”

Đường Tiếu lại chợt che nội dung tấm card, cảnh giác nhét tấm card trở lại trong túi.

Rocky không ngờ Đường Tiếu phản ứng lớn như vậy, có chút xấu hổ kéo xa khoảng cách: “Xin lỗi, tôi không biết cậu để ý.”

Trên mặt Đường Tiếu bình tĩnh: “Dù sao cũng là con gái đưa, tôi không muốn truyền sự việc đi khắp nơi.”

“Cũng đúng, vậy cậu chậm rãi xem đi, tôi không quấy rầy nữa.” Rocky nói xong thì về phòng mình.

Đường Tiếu khẽ thở ra, cầm hoa hồng trên mặt đất lên trở lại ký túc xá, một lần nữa lấy tấm card ra.

Nét chữ bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như học sinh tiểu học viết, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ, dù sao có thể vào được Con Mắt Thứ Ba về cơ bản đều là nhân tài có bằng cấp cao, thậm chí bao gồm những nhân viên công tác không làm nghiên cứu khoa học cũng sẽ không viết được chữ viết tay như vậy.

Như vậy đáp án cũng đã rất rõ ràng.

Juntes… hắn đang làm gì vậy?

Đường Tiếu nhìn sang bó hoa hồng này với vẻ mặt phức tạp, quỷ mới biết hắn tìm được từ đâu, bên trên còn dính một chút giọt nước.

Trên tấm card, nét chữ giống như học sinh tiểu học, xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

[Em là nước, nhiệt độ, oxy và chất hữu cơ]

Em là tất cả những gì một con nấm cần để lớn lên.

Nếu không phải Đường Tiếu học sinh vật thì thật sự chưa chắc có thể lập tức nhảy số kịp.

Ngay sau đó, cậu nghĩ, ai dạy cho hắn lời tỏ tình sến sẩm ngốc nghếch như này vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro