Chương 056

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

Mãi đến load game trở về, Đường Tiếu vẫn chưa tỉnh hồn.

Dị thú kia xuất hiện quá nhanh, quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, trông giống như gấu Bắc Cực ngoài hiện thực, nhưng nhìn kỹ, bộ phận lông xù màu trắng trên người không phải lớp lông vốn có ban đầu, mà là sợi nấm nhung trắng mọc ra từ bên dưới làn da, hốc mắt tối om, không có tròng mắt, nấm mọc ra từ bên trong, gầy trơ cả xương, da lông dán sát xương sống và xương sườn, nhưng sức mạnh bộc phát ra lại khá kinh người.

Đây là dị thú cộng sinh với giới nấm sao?

Loại dáng vẻ quỷ dị này, cũng có thể gọi là tiến hóa?

Trong lúc nhất thời Đường Tiếu còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi vừa rồi, sau khi đã biết thế giới này là chân thật, cậu có thể đã có chút thoát khỏi tư duy người chơi, bởi vậy vừa nãy trong khoảnh khắc gặp phải nguy hiểm, vô thức trực tiếp reset.

“Sao vậy?”

Người tiểu đội đi cùng thấy Đường Tiếu nói chuyện đột nhiên dừng lại, lấy làm lạ hỏi.

Đường Tiếu nhìn xung quanh, phát hiện điểm lưu trữ này, bọn họ đã ở trên xe trượt tuyết, đang lái về phía khu vực thu thập, đại khái còn cần mười mấy phút là đến.

Nghĩ vậy, Đường Tiếu chủ động cởi áo khoác có phần vướng víu và khăn quàng cổ ra, những người trên xe trượt tuyết nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

“Tôi không sao, nhắc mới nhớ, hình như tôi còn chưa biết tên các vị.” Đường Tiếu vừa cởi áo khoác ra, vừa nhìn đảo quanh khuôn mặt của mọi người trong xe.

Tiểu đội Cá Voi Sát Thủ có tổng cộng năm người, đội trưởng Cổ Mặc, người phụ nữ tóc ngắn, còn có hai người đàn ông tương đối im lặng, đây là toàn bộ bố trí của tiểu đội.

Trước đó Đường Tiếu cho rằng duyên phận của bọn họ chỉ giới hạn ở nhiệm vụ thu thập này nên cũng không hỏi tên, nhưng vòng trước được người phụ nữ tóc ngắn đỡ một đòn chí mạng thay cậu, cậu đã đổi ý nghĩ.

“Mặc dù hiện tại tự giới thiệu có hơi muộn, nhưng vẫn bắt đầu từ tôi đi, Đường Tiếu, nghiên cứu viên chính thức, trước mắt đang nghiên cứu kỹ thuật chỉnh sửa gen, chỉ biết làm nghiên cứu khoa học.”

Những người trong xe trượt tuyết hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người phụ nữ tóc ngắn ngồi cạnh Đường Tiếu dẫn đầu nói: “Tôi tên Cecily, vị trí ở trong đội là lính trinh sát.”

“Cổ Mặc, tay hỏa lực.” Cổ Mặc ngồi trên ghế phụ lái vỗ người trên ghế lái, tự nhiên nói, “Đây là đội trưởng Grover của chúng tôi, là một bà mẹ già, rất mạnh cận chiến.”

“Louis, giỏi ngắm bắn tầm xa.”

“Đỗ Lực An, hậu cần thêm chữa bệnh, nhưng cơ bản việc vặt vãnh gì cũng biết một chút.”

Là một tiểu đội với chức vụ rất toàn diện. Đường Tiếu nghĩ thầm, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Xin chào các anh, ừm, tôi muốn hỏi về vấn đề khu an toàn, bên đó đó có dị thú gì thường xuyên lui tới không?”

“Khu an toàn, về cơ bản chắc không có, đội tuần tra đều sẽ dọn sạch trên một đợt.” Cổ Mặc nhớ lại nói, “Nếu phải nói, thì mùa đông trong nền tuyết thường xuyên xuất hiện thú tuyết, bị biến dị từ động vật loại gấu, bởi vì tập tính ngủ đông của chúng nó, cộng thêm giới nấm bao phủ trên người, khiến nó có thể ẩn náu hoàn hảo trong tuyết vào mùa đông, ngay cả đội tuần tra thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn lầm.”

Chính là nó!

Trước mắt Đường Tiếu sáng ngời, hỏi: “Vậy thú tuyết có phải trên người sẽ bao trùm một lớp sợi nấm màu trắng, không có tròng mắt, hốc mắt mọc ra nấm không.”

“Đúng vậy.” Cổ Mặc lấy làm lạ hỏi, “Cậu hỏi việc này để làm gì?”

“Không có gì, chỉ hơi lo lắng thôi,” Đường Tiếu thuận miệng nói, “Nhỡ đâu vận may chúng ta không tốt, vừa lúc gặp phải thú tuyết đang ngủ đông trong tuyết thì không phải toang rồi sao?”

“Tỷ lệ đó quá nhỏ,” Đội trưởng nói, “Sự kiện thú tuyết tấn công lần cuối cùng vẫn là ở mấy năm trước, hơn nữa chỉ một con thú tuyết thôi, chúng ta vẫn có thể đối phó được, đương nhiên tiền đề là có chuẩn bị sẵn.”

Nghe vậy, Đường Tiếu khẽ thở ra, ít nhất như vậy là không cần yêu cầu đi vòng về.

Cậu còn nhớ rõ vị trí con thú tuyết đó ngủ đông lần trước, chỉ cần nhắc nhở trước tiên, nói không chừng có thể giải quyết được mà không cần load game nữa.

Đương nhiên, chuyện thú tuyết xuất hiện và còn tấn công, Đường Tiếu cũng ghi nợ Lion ở trong lòng.

Hơn mười phút sau, xe trượt tuyết dừng lại, họ còn cần đi bộ mười lăm phút vào núi mới đến nơi thu thập tiêu bản nấm và thực vật trước đó, Đường Tiếu cởi bỏ quần áo dư thừa ra, mặc chiếc áo lông ngắn màu nâu nhạt, vừa bước xuống xe trượt tuyết, cả người chợt rùng mình một cái.

Lạnh, lạnh quá.

Trò chuyện suốt chặng đường, ấn tượng của tiểu đội đối với Đường Tiếu cũng coi như không tệ, Cecily thấy thế nói thẳng: “Không thì cậu mặc quần áo trở lại đi, thực ra cũng không cần cậu phải làm gì cả, chúng tôi làm là được.”

“Không sao đâu,” Đường Tiếu cố gắng kiềm chế hàm răng run lập cập, hoặc là không làm, đã làm phải làm cho trót, theo kịp bước chân của Grover, “Tôi vẫn có thể nhịn được, chúng ta làm xong nhanh đi.”

Mặc quá nhiều quần áo không tiện chạy trốn đâu!

Quá trình thu thập không xảy ra bất trắc gì giống với trước, chẳng qua lần này Đường Tiếu như hiểu gì đó nhìn về nơi lần trước con thú tuyết lao ra, ngay sau khi mọi người đứng dậy, lặng lẽ đứng cạnh đội trưởng: “Anh còn súng dư không?”

Grover sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Cậu muốn súng làm gì?”

“Tôi hình như, thấy hướng đông nam có khối tuyết nhúc nhích.”

Kinh nghiệm phong phú của tiểu đội thăm dò bên ngoài không thể so sánh với những gì nghiên cứu viên nghĩ, không cần Đường Tiếu nói thêm gì, Grover vốn vui tươi hớn hở lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ra hiệu cho những người còn lại trong đội.

Họ thậm chí không hề giao tiếp, sau khi đội trưởng ra hiệu tay, mọi người tự nhiên điều chỉnh trạng thái cảnh giác, Cecily nhìn về hướng Đường Tiếu chỉ dẫn, ánh mắt sắc bén như ưng, gật đầu nhỏ đến không thể nhận ra.

Đỗ Lực An chắn trước người Đường Tiếu, dẫn dắt cậu chậm rãi lui về sau, mà những người khác thì tiến lên.

Dường như ý thức được con mồi đã phát hiện, thú tuyết núp trong nền tuyết phá tuyết lao ra, gào thét xông về phía Grover cách gần nhất.

Grover tránh đi không chút hoang mang, gần như là ngay sau đó, Louis vác súng đằng xa nổ súng bắn.

Thành viên tiểu đội phối hợp ăn ý, chuẩn xác vô hiệu hóa công kích của thú tuyết dưới phân công của từng người, lại dùng vũ khí như súng, bom choáng vân vân chậm rãi tăng thêm thương tích trên người thú tuyết, dị thú khủng bố cũng dần dần hiển lộ ra xu hướng suy tàn.

Dị thú và siêu năng lực giả giống nhau, cũng có phân chia cấp bậc, loại thú tuyết này thường tương ứng với cấp D, giống như họ đã nói, dưới tiền đề có chuẩn bị, tiểu đội quả thực có thể đối phó được mà gần như không có thương vong, Đường Tiếu thở phào nhẹ nhõm, còn may, không cần load game nhiều lần như vậy đã có thể giải quyết.

Chỉ có 428 ngầm đi theo có chút rầu rĩ không vui, bởi vì thầy Dawson đã nói với hắn, anh hùng cứu mỹ nhân rất cộng điểm, nhưng giờ xem ra phỏng chừng không có cơ hội thể hiện rồi.

428 không thể rời khỏi căn cứ quá lâu, nếu không quả thể lưu lại bên kia có thể sẽ bị lộ, đành phải chậm rì rì trở về hướng căn cứ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, vấn đề đã được giải quyết.” Đỗ Lực An dẫn đầu tiến lên, định băng bó vết thương cho Grover và những người khác, Đường Tiếu đi phía sau, vừa đi qua một bụi cỏ, chợt ‘sh’ một tiếng.

Dường như có loại thực vật sắc bén nào đó trong rừng cây cắt vào tay cậu, vì vừa nãy phải thu thập tiêu bản thực vật và giới nấm nên cậu đã cởi găng tay ra.

“Sao vậy?” Đỗ Lực An quay đầu lại.

Đường Tiếu nhìn xuống mu bàn tay, giọt máu lập tức chảy ra từ miệng vết thương, còn may miệng vết thương không sâu: “Không có gì, vết cắt nhỏ thôi, anh đi xem bọn họ trước đi.”

Đường Tiếu cũng không mảnh mai đến phải chen vào đội nhân viên chiến đấu.

Chỉ là cậu không biết rằng, đó cũng không phải thực vật, mà là giới nấm nào đó diễn sinh ra từ lòng đất.

Khu an toàn là một khu rừng, rễ cây bên dưới bị nhóm sợi nấm quấn quanh, ký sinh, nhóm sợi nấm hợp với nhau thành mạng dạng cây khổng lồ, sợi nấm phân bố lớp lớp, vốn mạng lưới sợi nấm này chỉ yên tĩnh chôn vùi sâu dưới lòng đất.

Nhưng một giọt máu, liền giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu.

Tồn tại to lớn nào đó, chằng chịt ở trung tâm mạng dạng cây, chợt mở mắt dưới lòng đất.

“Mau đến đây, lông, thịt, còn cả nội tạng của thú tuyết đều là đồ tốt, có thể tách ra bán cho Con Mắt Thứ Ba, giá cả nhóm nghiên cứu viên đưa ra khá cao đấy,” đội trưởng Grover đang được Đỗ Lực An chữa trị, là người có kỹ năng chiến đấu cao nhất cũng là chống chịu cao nhất trong đội, anh thường xuyên xông lên tiền tuyến, bởi vậy trên người đầy rẫy những vết sẹo lớn nhỏ, “Các cậu xử lý con thú tuyết này trước đi, ấy, nghiên cứu viên Đường, cậu có muốn bộ phận nào không, đừng ngại.”

Đường Tiếu chậm rãi đi vào, cười xua tay: “Không cần, ngày thường tôi không thiếu thứ gì, hơn nữa tôi cũng không giúp đỡ được gì, các anh cứ lấy đi.”

“Cậu thế này khiêm tốn quá, nếu không nhờ cậu nhắc nhở kịp thời, phỏng chừng chúng tôi đã phải để lại vài người ở đây rồi,” Grover cười nói, nhưng cũng không ép, “Được rồi, cậu không có hứng thú thì chúng tôi sẽ cầm đi bán vậy, động tác mau lẹ lên, chúng ta phải nhanh chóng làm xong trước khi mặt trời lặn.”

Câu cuối cùng là anh nói với bọn Cổ Mặc, Cổ Mặc gật đầu, tăng tốc động tác trên tay, qua khoảng 20 phút, con thú tuyết khổng lồ này bị tách ra đơn giản, thành viên tiểu đội lấy đi những bộ phận có giá trị, cùng với các mẫu thực vật mà nhiệm vụ yêu cầu, thu hoạch bội thu đi về phía xe trượt tuyết.

Bởi vì mang theo chiến lợi phẩm, nên tốc độ của tiểu đội hiện tại chậm hơn rất nhiều, Cecily đi phía trước mở đường, đi rồi đi, đột nhiên tốc độ bắt đầu chậm lại.

Đường Tiếu vẫn bị vây quanh ở giữa, không nhìn rõ chung quanh lắm, lúc này bầu trời lại bắt đầu rơi tuyết, lạnh đến cậu run rẩy, bên tai đều là âm thanh răng mình run lập cập.

“Không đúng…”

Cecily dừng bước, ở ngày mùa đông mà đầu toát mồ hôi lạnh: “Mọi người, buông con thú tuyết kia đi.”

Cổ Mặc, Grover và những người khác cũng không nhận ra có gì bất thường, nhưng vẫn làm theo lời đặt con thú tuyết xuống tại chỗ, họ lại đi thêm một đoạn, lần này ngay cả Đường Tiếu cũng có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất dường như đang rung chuyển.

“Chạy!” Cecily nhỏ giọng nói, mọi người lập tức bắt đầu chạy, Đỗ Lực An kéo Đường Tiếu, người sau khó khăn di chuyển trong tuyết.

Bọn họ không chạy lâu, rất nhanh Cecily lại ngừng lại, sắc mặt đờ đẫn.

Trong làn tuyết rơi, ngay cả Đường Tiếu cũng nhìn thấy, trong tuyết, trong gió, trong rừng cây xuất hiện mấy chục đôi mắt, dị thú đủ mọi cấp bậc, thậm chí bao gồm người lây nhiễm, không biết khi nào đã lặng yên bao vây nơi này.

“Làm sao, làm sao có thể...” Mặt Cổ Mặc lộ vẻ tuyệt vọng, “Không phải nói nơi đây là khu an toàn à, sao có thể có nhiều như vậy... căn cứ tại sao không phát cảnh báo trước!”

Đường Tiếu cũng dại ra, cậu theo bản năng cho rằng lại là Lion động tay động chân, nhưng đối với loại nhân viên nghiên cứu khoa học cậu đây có cần đến mức này không??

Không, không thích hợp, nhiều dị thú như thế, đều có thể khiến cho toàn bộ Con Mắt Thứ Ba đề phòng, gã lấy đâu ra gan trời biến thành loại cục diện này chỉ vì hố cậu?

Vậy là vì sao?

“Đừng hoảng!” Lúc Grover nhìn thấy số lượng này lòng cũng đã lạnh, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, buộc mình động viên những người khác, “Chúng ta cách xe trượt tuyết rất gần, kiên trì thêm một đoạn nữa, phá vòng vây theo phương hướng đó!”

Đường Tiếu không chút do dự lấy bộ đàm trong túi ra, ấn xuống một cái nút.

Đây là bảo hiểm cuối cùng Tiêu Bách cho cậu trước khi cậu rời khỏi căn cứ, theo y nói thì có thể thông báo cho một siêu năng lực giả hùng mạnh đến cứu viện.

“Alo, alo có thể nghe thấy không? Ở khu an toàn phát hiện lượng lớn tung tích dị thú, chúng tôi bị bao vây, tọa độ xxxxx. Yêu cầu cứu viện!”

“Lặp lại lần nữa…”

Nhưng mà, có thể đuổi kịp không…

Đường Tiếu vừa nói, đã chú ý thấy vòng vây dị thú đã càng ngày càng nhỏ, Grover hét lớn một tiếng, Cecily đi theo phía sau anh, tiến về hướng khi bọn họ tới, Louis và Cổ Mặc yểm trợ cho anh.

Cuộc chém giết ác liệt và đột phá vòng vây bắt đầu, Đỗ Lực An bảo vệ Đường Tiếu, thỉnh thoảng nổ súng về phía xung quanh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện không đúng, bởi vì lũ dị thú đó dường như càng cảm thấy hứng thú với họ hơn những người đột phá vòng vây phía trước, Đường Tiếu vừa động đậy, chúng tựa như sói ngửi thấy mùi thịt, vồ lên cùng lúc.

Đỗ Lực An gần như ngay lập tức bị nhấn chìm trong làn sóng dị thú, toàn thân bị xé nát, câu cuối cùng trước khi chết vẫn là hét to bảo Đường Tiếu chạy nhanh lên, Đường Tiếu đang muốn click mở menu trò chơi, nhưng móng vuốt đã gần ngay trước mắt, cậu nhắm mắt lại theo bản năng.

Nhắc nhở trò chơi kết thúc không truyền đến.

“Tiếu Tiếu.”

Đường Tiếu mở bừng mắt, lại thấy sợi nấm màu máu chắn trước mặt mình, một người không nên xuất hiện bắt lấy tay Đường Tiếu, dẫn cậu tiếp tục chạy về hướng xe trượt tuyết.

“428?! Sao anh lại ở đây?!”

Đường Tiếu có làm sao cũng không ngờ 428 sẽ theo đến, đây là bên ngoài căn cứ!

Để bảo vệ Đường Tiếu, nửa cơ thể Juntes đã biến thành dị hình, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn trở thành hình dạng vặn vẹo đáng sợ, sợi nấm múa may trong không khí, một phần biến thành lưỡi dao sắc bén, tốc độ nhanh đến gần như mắt thường khó có thể bắt kịp, cắt lát dị thú gần giống như máy xay thịt.

Nhưng nửa thân người còn lại lại ôm chặt Đường Tiếu, gân xanh nổi lên ở cánh tay ôm lấy eo cậu.

Hắn không trả lời câu hỏi của Đường Tiếu, tóc ở ót nứt ra lộ ra vô số đôi mắt, cảnh giác 360 độ dị thú và người lây nhiễm đánh úp lại.

Gần như là đi một bước, sẽ phải mở ra một đoạn đường máu, dẫm lên thi thể dị thú, thi thể người lây nhiễm, còn cả, thi thể nhân loại.

Đường Tiếu thấy Cecily ngã trên mặt đất, thấy Cổ Mặc không có đầu, thấy Grover và Louis bị chia ăn sạch sẽ, chỉ còn lại vũ khí.

Sinh mạng trước đó còn tươi sống, dễ dàng đã tiêu tán trong thú triều.

“Tiếu Tiếu, nhắm mắt lại.” 428 nói.

Đường Tiếu thuận theo nhắm mắt lại, cậu biết vào thời điểm này mình chẳng có ích gì, vậy nên cũng không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng sau đó.

428 đột nhiên phân tán ra toàn bộ, từ hình người biến thành thể sợi nấm màu máu, bao vây lấy Đường Tiếu, hệ rễ của hắn bắt đầu nóng lên, giống như cái lò xo căng đến cùng cực, lại hoặc như một viên đạn đại bác, bắn về phía điểm yếu của đàn dị thú.

Lực quán tính và lực tác động khổng lồ cộng thêm sức nóng của bản thân 428, thành công đâm bay vài con dị thú, đột phá vòng vây nườm nượp, đối với Đường Tiếu mà nói chỉ là chuyện một cái chớp mắt, họ đã chạy ra khỏi máy xay thịt màu máu, chẳng qua đây cũng không có nghĩa an toàn, dị thú phía sau lập tức chuyển hướng, điên cuồng đuổi theo công kích, lao về phía bọn Đường Tiếu như không muốn sống.

Đường Tiếu chân không chạm đất, cơ bản là bị 428 mang theo chạy: “Rốt cuộc tại sao, lại có nhiều dị thú như vậy.”

Điều này hoàn toàn không nghĩ thông, mọi người đều biết, dị thú và giới nấm đều sẽ yên tĩnh khác thường trong mùa đông, có thể là do giới nấm sợ lạnh, kéo theo gen ngủ đông của bộ phận dị thú càng thêm trội hơn, mùa đông tuy rằng lạnh, nhưng quả thật là đoạn thời gian tương đối an toàn đối với số rất ít nhân loại tại hoang dã, nếu không cũng chẳng có loại nhiệm vụ thu thập này.

“… Bởi vì chúng nó bị cưỡng ép chiêu mộ.” 428 vừa chạy, vừa cúi đầu nói, “Bởi vì em, Tiếu Tiếu.”

Đồng tử Đường Tiếu hơi co lại, tuy rằng trước đó có một số suy đoán, nhưng mà… “Vì sao?”

“Em bị thương.” 428 lời ít ý nhiều, “Có thể là máu của em, thấm vào đất.”

“Còn nhớ rõ không? Rừng rậm có gì?”

“Mạng cây!” Đường Tiếu buột miệng thốt ra, trong đầu hiện lên lời 428 từng nói với cậu lúc trước, hắn không thể vào mạng cây, bởi vì sẽ bị phát hiện, mạng cây cơ bản tương đương với internet giới nấm, như vậy trung tâm của mạng này, cuối mạng là…

“Vua Nấm.”

Đường Tiếu thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, suy đoán trước đó thành sự thật, máu của cậu không chỉ đặc biệt với 428, hơn nữa còn đặc biệt với Vua Nấm, mà hiện tại, cậu bị phát hiện.

Nếu đây là một trò chơi, Đường Tiếu cùng lắm sẽ than thở tuyến chính sắp bắt đầu rồi, phải dùng 428 để chiến đấu với vị Vua Nấm này, nhưng bây giờ… mọi chuyện rắc rối rồi.

Tốc độ của 428 rất nhanh, lộ trình vốn cần mười phút bị hắn thu nhỏ lại tới vài giây, nhưng khi 428 đặt Đường Tiếu xuống, biểu cảm Đường Tiếu sầm xuống.

Xe trượt tuyết, bị phá hư.

Nhóm giới nấm dường như rõ ràng phương tiện giao thông có trợ giúp đối với nhân loại.

Chúng nó còn thiết kế bẫy rập.

428 cảnh giác xung quanh, trong gió tuyết càng lúc càng lớn, sáng lên mấy chục đôi, mấy trăm đôi mắt.

Nhóm người lây nhiễm loạng choạng đi về phía này, cầm đầu, chính là đôi mẹ con bị nhân viên canh gác từ chối mà Đường Tiếu đã gặp trước đó.

Thoạt nhìn một ván này là gg rồi.

Đường Tiếu không khỏi cười khổ hỏi: “428, anh còn có thể đột phá vòng vây không?”

“Có hơi khó.” Juntes thành thật nói, hắn thấy vài con dị thú cấp B ở trong đàn thú, thậm chí còn có một con cấp A.

Nhưng hắn nhớ tới thầy Dawson đã nói, không thể nói không được trước mặt người thương.

428: “Tôi thử xem.”

Nhưng hiển nhiên, dưới tình huống bị bao vây bốn phương tám hướng, còn bảo vệ Đường Tiếu, 428 một mình không thể chống đỡ, gần như bị xé nát, lại khôi phục dựa vào lực tự lành cường đại, quá trình này không ngừng lặp lại, chỉ có chàng trai được sợi nấm bao bọc là không hề hấn gì, nửa chừng Đường Tiếu không nhìn được nữa, dù tim có sắt đá đến đâu, nhìn thấy 428 bất chấp tất cả bảo vệ cậu, đều sẽ mềm lòng, thở dài, nhẹ giọng nói: “428... Juntes, cảm ơn anh đến cứu tôi.”

Chúng ta lần sau gặp.

428 như có cảm giác, theo bản năng nắm chặt cánh tay Đường Tiếu.

Load game!

Đường Tiếu mở mắt ra, lại là xe trượt tuyết quen thuộc.

“Đường? Sao vậy?”

Gương mặt đã tử vong tái hiện trước mắt cậu, mỗi khuôn mặt đều giàu sức sống, Đường Tiếu hơi khẽ thở ra, cười nói: “Không có gì.”

Không có gì.

Khi đã biết là bởi vì máu dẫn tới bị Vua Nấm phát hiện, dị thú bạo động, như vậy giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản, chỉ cần lần này cậu không bị thương là ổn rồi.

Dù sao về sau cậu cũng ở trong căn cứ thôi, sẽ không bị phát hiện.

Về phần nhiệm vụ thu thập, Đường Tiếu dự định tiếp tục làm, nhưng lần này cậu không định xuống đất, sẽ chỉ ở trong xe trượt tuyết, sau đó nhắc nhở bọn họ chuyện về thú tuyết trước, hẳn là sẽ có thể tránh thương vong.

Cũng giống như lần trước, Đường Tiếu trao đổi tên với thành viên tiểu đội, bầu không khí hòa thuận hơn rất nhiều, cười đùa suốt đường đến địa điểm nhiệm vụ.

Xe trượt tuyết dừng lại, mọi người thu dọn đồ đạc, Đường Tiếu cởi áo khoác bên ngoài ra, vừa muốn xuống xe, lại đột nhiên bị Cecily đẩy về trên xe: “Không thích hợp, cậu đừng xuống dưới!”

Hả?

Đường Tiếu ngạc nhiên ngẩng đầu, vòng phía trước đâu phải lúc này…

Trong nháy mắt, Đường Tiếu thấy tình huống bên ngoài, thoáng chốc, giống như một chậu nước lạnh trút từ đầu xuống, cả người như rớt vào hầm băng.

Mười mấy đôi mắt khát máu sáng lên từ trong rừng cây.

Bọn họ bị dị thú bao vây.

Lời tác giả:

Cơn ác mộng của người chơi — bị chặn tại điểm sống lại!

Thế nào, cảm giác áp lực lớn không nào (ưỡn ngực)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro