Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lynh                 

 Vào một buổi chiều đầu , toàn bộ đình viện tại Thích gia đều  im ắng, Thích gia tiểu thiếu gia Thích Thời, vẫn chưa trở về từ buổi học piano ở trường mẫu giáo. Nhưng lúc này, một cậu bé khác đang ngồi ở chiếc bàn đá bên cạnh hòn non bộ, cậu bé của cậu đang dùng bút sáp màu vẽtrên bàn tay nhỏ trắng nõn. Bờ vai nhỏ thẳng tắp, tư thế ngồi rất thẳng, là kiểu dáng ngay thẳng mà giáo viên mẫu giáo nhìn thoáng qua sẽ khen ngợi. Tuy nhiên, tư thế ngồi đúng khó có thể che đi dáng người gầy gò của cậu bé. Đầu thu ở Hải Thành cũng không quá lạnh, nhữngđứa trẻ cùng trang lứa vẫn mặc áo phông nhỏ hoặc thậm chí là áo ngắn tay chạy khắp phố, mồ hôi nhễ nhại, nhưng Chúc Từ Miên vẫn khoác trên người chiếc áo hoodie cùng chiếc áo ghi lê nhỏ, dù vậy trông cậu vẫn rất gầy, dáng người nhỏ bé, phảng phất một cơngió cũng có thể thổi bay chính cậu. Áo len màu mơ sữa kết hợp với áo vest màu trắng tinh, cậu ngồi ở đình viện mang theo một vẻ đệp cực kỳ mềm ấm. 

   Chúc Từ Miên cúi đầu nghiêm túc vẽ, bên cạnh cậu, bảo mẫu nhà họ Thích đang cúi đầu nhìn bức tranh của cậu, không khỏi thốt lên bằnggiọng địa phương Hải Thành: "Bức tranh này vẽ đẹp thật! Tuổi nhỏ khó lường oa!" . Bà đã ngồi đây ngắm nó cả buổi chiều, từ tờ giấy trắng xóa ban đầu giờ là cảnh mùa thu vàng được vẽ bằng bút màu. Tất nhiên, không khó để nhận ra rằng nét vẽ vẫn còn non nớt, nhưng đồng thời cũng cực kỳ nhanh nhẹn. Nghe được lời nói của bảo mẫu, Chúc Từ Miên ngẩng đầu nhỏ lên nhìn bà, liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, tinh xảo, đại khái thẹn thùng vì được khen ngợi nên lỗ tai trắng nõn nằm khuất bên dưới mái tóc nâu nhạt đã dính một tầng phấn hường nhẹ, không biết bởi vì thân thể vốn yếu ớt , hay vẫn bởi vì có chút sợ người lạ nên thanh âm của cậu không lớn, nhưng ngữ khí lại rất lễ phép: "Cảm ơn dì đã khen con", giọng nói mềm mại, ngọt ngào gần như ngâm trong sữa ngọt.

 Dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thật sự rất đáng yêu, bà không nhịn được cười, đồng thời lại hơi thất thần. Hôm nay thực sự là lần đầu tiên bà nhìn thấy Chúc Từ Miên, nhưng kể từ bây giờ, bà đều có thể gặp cậu bé mỗi ngày. Bởi vì mẹ của Chúc Từ Miên, trợ thủ đắc lực của Thích thái thái, sắp được cử đến chi nhánh nước ngoài của Thích thị trong một khoảng thời gian dài.  Đương nhiên, dì bảo mẫu không hiểu cụ thể công việc của công ty, cô ấy chỉ nghe nói rằng do Chúc Từ Miên bẩm sinh có thể chất yếu ớt, dễ sinh bệnh, mẹ Chúc suy nghĩ thật lâu vẫn không yên tâm mang theo cậu bé xuất ngoại, sợ ở nước ngoài trời xa đất lạ, chính mình công việc lại rất bận, khó tránh khỏi sẽ không có thời gian chăm sóc cậu, sau lại vẫn là Thích thái thái chủ động nói ra, nói dứt khoát đem Chúc Từ Miên đem đến ở  tại Thích gia, cùng nuôi dưỡng chung với con trai nhỏ Thích Thời của bà, lúc này mới hiểu rõ trong lòng mẹ Chúc là bao nhiêu sự tình.

  Về phần cha của Chúc Từ Miên đã đi đâu? . Bảo mẫu  không thể hiểu hết chuyện này, cũng chưa bao giờ nghe Chúc Từ Miên mẫu thân cùng Thích thái thái nhắc tới. "Khụ... khụ khụ..."  Một tiếng ho nhẹ kéo dài ý nghĩ của bảo mẫu, bà vội vàng cúi đầu nhìn Chu Từ Miên đang che miệng ho khan – cậu bé nhỏ thậtgầy , giống như chỉ là một cơn ho như vậy khiến cậu khó có thể chịu đựng được, và đôi vai gầy của cậu không ngừng run lên. Bảo mẫu vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng an ủi: "Có phải hay không khát nước ? Để dì liền đi lấy canh lê cho ngươi uống!". Chúc Từ Miên muốn trả lời, nhưng bởi vì ho khan căn bản không nói ra lời được. Khi cơn ho của cậu rốt cuộc cũng tạm thời dừng lại, dì bảo mẫu mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi vào biệt thự. Trước khi đi, bà không khỏi lại liếc nhìn Chu Từ Miên một cái, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ không có chút máu nào lại hokhan hai lần như vậy, càng trở nên tái nhợt hơn trước. Bảo mẫu không tiếng động thở dài bước chân nhanh hơn..  

Chu Từ Miên đương nhiên không biết bảo mẫu đang nghĩ cái gì, khi hắn ngừng ho, hắn không khỏi muốn lắc lắc chân —— có canh lê treo ngọt ngào uống, thật vui! . Nhưng hai bắp chân kia hơi ưỡn về phía trước, Chu Từ Miên trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, nhìn  thấy được trước mặt hòn núi giả vô cùng kỳ lạ, lập tức thu chân lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không hề nhúc nhích nữa. Cậu... cậu chính là quên mất đây không phải nhà mình, mẹ cậu nói cái gì, ngồi nhà người khác phải lễ phép. Nhưng... Chúc Từ Miên lại nhìn nhìn tòa núi , còn có núi giả bên một cái hồ nước, trong lòng không khỏi nghĩ, cậu trước đây chưa từng thấy có đứa trẻ nào nhà sân lớn như vậy, còn có, còn có một hòn núi giả lớn và hồ bơi a!

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chúc Từ Miên cúi đầu và tiếp tục vẽ tranh một cách nghiêm túc. Bức tranh của cậu sắp hoàn thành, miễn là, miễn là có thêm một quả khinh khí cầu lớn thì thật tốt!. Đặt bút màu hồng lên, Chúc Từ Miên một tay nhỏ cầm tờ giấy xuống, tay nhỏ kia vẽ những đường đơn giản và uyển chuyểncủa khinh khí cầu. Sau khi tô xong, Chúc Từ Miên lại đổi một cây bút chì màu xanh lam khác, sau đó đung đưa trên khinh khí cầu màu hồng,nghiêm túc viết xuống một hàng chữ - Mẹ ơi, Miên Miên sẽ nhớ mẹ nhiều lắm!. Tuyệt vời, đại công cáo thành!  Chúc Từ Miên vỗ tay, rất hài lòng với "tác phẩm" của mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một hàm răng trắng đều. Sau khi vẽ xong, Chúc Từ Miên thu dọn bút chì màu, động tác cẩn thận, anh đặt tất cả bút sáp màu vương vãi trên bàn đá vàohộp bút chì, sau đó quay người bỏ hộp bút chì vào chiếc cặp sách nhỏ ở bên cạnh. Rất nhanh, trên bàn đá chỉ còn lại một bức tranh hắn vừa vẽ.  Tuy nhiên, ngay khi Chu Từ Miên quay người lại, một cơn gió đột nhiên thổi bay bức tranh trên bàn đá! . "A nha!" , Chu Từ Miên kêu lên một tiếng, hai giây sau mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy vươn tay đi bắt lấy. Nhưng cậu liều mạng bắt vẫn không bắt được, chỉ có thể bất lực nhìn bức tranh mỏng manh tung bay trong gió, rơi xuống cái ao nhỏ bên cạnh!.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro