Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Edit: Lynh

            Lông mi dài của Chúc Từ Miên run lên, khóe miệng vốn nhếch lên lập tức sụp xuống, cảm thấy vô cùng ủy khuất. Cậu ngẩng đầu kiễng chân nhìn về hướng biệt thự, nhưng không thấy bóng dáng dì bảo mẫu đang đi lấy súp lê  cho cậu, cũng không thấy bất kỳ người lớn nào khác. Không còn cách nào khác, Chúc Từ Miên chỉ còn cách đi đến bên cạnh bể bơi nhỏ và ngồi xổm xuống. Nước trong hồ bơi rất nông, có thể nhìn thấy rõ ràng những viên gạch in đen trắng dưới đáy hồ bơi, và một bức tranh mỏng nổi trên mặt nước. Chúc Từ Miên thò đầu về phía trước, duỗi một cánh tay ngắn và cố gắng hết sức, nhưng không có gì ngạc nhiên, những ngón tay của anh ta hoàn toàn không thể chạm vào bức tranh, thay vào đó, nước từ cổ tay áo anh ta bắn tung tóe. Khóe miệng cậu tức khắc suy sụp đến càng thấp. Đôi lông mày cong của Chúc Từ Miên cau lại, anh ấy thực sự muốn cởi giày và đi vào hồ bơi để nhặt tranh, nhưng đây không phải là hồ bơi của riêng anh ấy, Chúc Từ Miên sợ rằng làm như vậy sẽ bất lịch sự và khiến các cô chú của gia đình không vui, nhưng cậu  lại thật sự rất muốn nhặt bức trang ô ô ô QAQ. 

Chúc Từ Miên còn đang do dự, đột nhiên từ hướng cửa truyền đến một trận động tĩnh —— "Bánh dâu tây!". Giọng của một cậu bé hưng phấn vang lên, "Chú Chu, cháu muốn ăn bánh dâu tây!" Chu quản gia ăn mặc bảnh bao dịu dàng đáp: "Được, vậy để nhà bếp làm bánh dâu tây cho Kiều thiếu gia." Nói xong câu này, hắn liền quay sang một cậu nhóc khác có đôi mày ngài cực kỳ tuấn tú nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm, hơi khom người, nhẹ giọng hỏi. : "Thiếu gia, cậu muốn ăn bánh dâu tây không, thiếu gia?" . "Không,"  Thích tiểu thiếu gia không chút do dự từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đông cứng lại, chỉ nói được hai chữ "Ngọt quá."

Về câu trả lời Chu quản gia không ngạc nhiên, anh ta cười đáp: "Được, chúng ta hãy làm thạch trà hoa nhài cho thiếu gia." Chúc Từ Miên cách họ không xa, và sự chú ý của cậu đã bị họ vô thức thu hút. Tất nhiên, cậu bị thu hút đầu tiên bởi từ "bánh dâu tây", Chúc Từ Miên nhìn về phía " Kiều tiểu thiếu gia" vừa đề nghị ăn bánh dâu tây, trong mắt cậu tràn đầy sự hâm mộ. Nhưng trong giây tiếp theo, sự chú ý của Chúc Từ Miên hoàn toàn chuyển sang Thích Thời, người đang nhìn thẳng đi về phía biệt thự, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe của cậu ấy vô thức mở to - Mẹ ơi, tiểu bằng hữu này thế nhưng không muốn ăn bánh dâu tây thơm ngon như vậy!.

  Chúc Từ Miên rất ngạc nhiên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thích Thời, cậu vẫn hơi sững sờ trước khi nhớ ra rằng cậu bé mặc áosơ mi sạch sẽ, quần yếm chỉnh tề và đôi giày da sáng bóng này hẳn là cậu bạn mẹ đã nói qua với cậu. Về phần vì sao bên cạnh còn có người nhưng cậu  không nghĩ là một tiểu tử khác?. Chu Từ Miên cũng không biết, cậu chỉ cảm thấy tiểu tử này tuy rằng không thích bánh dâu, tuy rằng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy mộtnửa khuôn mặt của cậu ấy, nhưng cũng nửa khuôn mặt đẹp nhất cậu từng gặp qua! . Đẹp trai hơn tất cả các bạn nam cùng lớp ở trường mẫu giáo. Nhưng... Nhưng có vẻ như nó giống một tiểu băng khối nhỏ hơn tất cả các bạn nam ở trường mẫu giáo. Ngay khi cậu đang nghĩ như vậy, Chúc Từ Miên nhận thấy rằng người chú đột nhiên nhìn cậu, dừng lại và mỉm cười với cậu,sau đó quay sang hai cậu bé bên cạnh và nói: "Thiếu gia, Kiều thiếu, tôi quên nói với hai cậu, từ nay về sau các cậu cóthể có bạn mới." .Không biết "bạn mới" trong miệng chú có phải là cậu hay không, nhưng Chúc Từ Miên trong nháy mắt quay đầu lại, cúiđầu nhìn mặt nước, không dám động. Cậu trông rất giống một chú gà con đứng trên cành nhìn trộm và bị phát hiện, lập tức vỗ cánh trốn vào tổ. Thấy phản ứng của Chu Từ Miên, Chu quản gia yên lặng cười cười, không có lập tức đi qua mà để Thích Thời cùng Kiều Nhiênđi qua chào hỏi, một bên tiếp tục đi vào biệt thự, vừa nghĩ đến việc sai nhà bếp làm thêm bánh dâu tây. 

Ngay sau đó, Thích Thời và Kiều Nhiên đi đến bên cạnh Chúc Từ Miên. Vì phép lịch sự, Chúc Từ Miên đứng dậy và nhìn hai người họ. "Hi!" Kiều Nhiên là người dễ làm quen, anh ta chào hỏi Chúc Từ Miên một cách cởi mở, sau đó tiến lên một bước, nhìn chằmchằm Chúc Từ Miên, đôi mắt to của anh ta tràn đầy vẻ mới lạ, một lúc sau, cậu mới ngạc nhiên nói một câu "Thật thú vị, em trông giống... con búp bê gốm mà anh trai tôi mang từ nước ngoài về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro