Chương 12: Vai Ác Yêu Kiều Trong Thời Đại Cũ (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt của Vương Vãn Vãn trở nên sáng tỏ, trong lòng cô tính toán một cách tỉ mỉ.

Kiếp trước, anh họ của cô, Vương Chí, đã gặp may mắn nhờ việc quen biết với một người giàu có từ thành phố xuống làng để kinh doanh trà.

Chính sự gặp gỡ này đã giúp anh ta bước vào con đường kinh doanh thành công, trở thành một thương nhân giàu có ở trấn Thủy An. Sự nghiệp của anh ta càng ngày càng phát triển, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.

Kể từ khi trọng sinh, Vương Vãn Vãn luôn nghĩ đến điều này mà cảm thấy tiếc nuối. Cô đã coi thường Vương Chí, một người không có học vấn, nói chuyện khó nghe, gần 30 tuổi mà chưa có gia đình, lại suốt ngày mượn tiền bố mẹ cô.

Nhưng nếu cô biết trước rằng Vương Chí sẽ phát đạt đến như vậy, cô sẽ không bao giờ đối xử lạnh nhạt với anh ta. Ở kiếp trước, cô và Vương Chí từng có những mâu thuẫn, nhưng sau này khi anh ta trở nên giàu có, anh ta cũng không muốn giúp đỡ cô. Cuối cùng, cô đã phải làm việc cật lực trong một nhà máy cho đến khi kiệt sức.

Cũng may là lần này, thời gian vẫn còn sớm.

Vương gia thôn giờ đây có rất nhiều người giàu từ thành phố đến...

So với Vương Chí, Vương Vãn Vãn lại càng mong muốn được tiếp xúc với thiếu gia kia.

Tất nhiên, cô cũng không muốn trở mặt với Vương Chí.

Nghĩ vậy, Vương Vãn Vãn lặng lẽ nhìn anh ta, cố gắng thể hiện sự thân thiện và mềm mại: "Anh, thiếu gia đó đến từ bao giờ vậy?"

Vương Chí đáp: "Cậu ta đến từ mùa thu. Em biết Kinh Thị chứ? Đó là nơi cậu ta đến. Cậu ta giàu có lắm, thậm chí còn mang theo bốn vệ sĩ đấy. Em thật sự thích cậu ta sao?"

Vương Vãn Vãn cười hờ hững: "Ừ, anh có thể giúp em tiếp xúc với cậu ta được không?"

"Đừng mơ mộng."

Vương Chí đột ngột từ chối, ánh mắt đầy khinh miệt: "Em và cậu ta khác xa nhau quá, cho dù sở trường có giống nhau nhiều đi chăng nữa cũng chưa chắc đủ điều kiện để trở thành người yêu."

Vương Vãn Vãn nghe vậy, sắc mặt thay đổi, khóe miệng run rẩy như muốn mắng người nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Tại sao Vương Chí lại cư xử như vậy? Ở kiếp trước vào thời điểm này, quan hệ giữa hai người rõ ràng chưa đến mức tồi tệ như thế. Vậy thì lý do gì khiến gac ta dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô?

Vương Chí sau khi nói xong cũng cảm thấy hối hận. Dù sao thì Vương Vãn Vãn vẫn là em họ của gã. Nếu những lời vừa rồi đến tai các trưởng bối...

Gã cắn chặt răng, cố gắng hạ giọng và hòa nhã hơn: "Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nói rằng loại thiếu gia như cậu ta chắc chắn sẽ kết hôn với một tiểu thư từ gia đình giàu có. Em đừng tự làm khổ mình."

Vương Vãn Vãn siết chặt quai cặp sách của mình, tự nhủ lòng mình phải nhẫn nhịn. Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Ừ, em hiểu rồi."

Nhìn bóng dáng của cô em họ rời đi, Vương Chí cười khẩy một tiếng: "Mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng!"

Từ sau khi phát sốt một lần, Thư Hà chẳng cần Từ Tri Đạo phải nhắc nhở nữa, tự mình đều chủ động uống thuốc. Mỗi lần uống xong, vị chua chát của thuốc khiến cậu thấy kiêu ngạo, liền ngẩng cao gương mặt tái nhợt của mình, đắc ý khoe với Từ Tri Đạo rằng mình đã uống hết thuốc.

Từ Tri Đạo khẽ nói: "Tốt, cậu giỏi lắm."

Giọng điệu nhẹ nhàng, Thư Hà cảm thấy anh ấy đang nói lấy lệ với mình, nhưng vì nghĩ đến việc Từ Tri Đạo sẵn sàng dầm mưa lạnh xuống sông để giặt quần áo cho mình, cậu cũng chẳng muốn tranh cãi thêm.

"Anh phải nhanh về sớm nhé, tôi muốn uống canh gà anh nấu."

Thư Hà ngồi bên bếp than, quấn chặt trong chiếc áo phao trắng toát như chiếc bánh trôi nhỏ, trên cổ còn mang chiếc khăn quàng đen xù xì—được Từ Tri Đạo tự tay đan. Anh ấy đã đan mấy lần, nhưng mỗi lần xong đều bị Thư Hà cướp ngay, rồi mang lên cổ mình.

Dù bị ép buộc như thế, Từ Tri Đạo cũng chẳng hé môi phàn nàn lấy một lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục đan chiếc khăn khác. Thư Hà cảm thấy mình thật tệ, tự dưng muốn anh ấy nổi giận, nói nặng với mình một lần cho đỡ bứt rứt.

Nhưng không, Từ Tri Đạo vẫn chỉ im lặng, tiếp tục đan cái khăn thứ ba. Lần này là màu hồng phấn.

Thư Hà quyết định không giành nữa. Cậu nhìn Từ Tri Đạo với đôi mắt to tròn, nửa gương mặt giấu trong chiếc khăn, giọng nói bị bóp nghẹt qua lớp len mềm mại, như thể đang ngậm kẹo bông, "Nhớ nhé, nếu anh về trễ, tôi sẽ..."

"Tôi sẽ gọi anh là soái ca!"

Từ Tri Đạo đã quen với việc này, chỉ khẽ đáp "Ừ" một tiếng, dặn dò cậu không được mở cửa cho người lạ.

Thư Hà lầm bầm rằng mình đâu phải trẻ con, sao lại để bị bắt cóc được chứ? Từ Tri Đạo đóng cửa, không buồn đáp lại.

Ngay khi anh ấy đi khỏi, Thư Hà liền cảm thấy trống trải. Cũng may, cậu còn có cây vĩ cầm và hệ thống làm bạn.

Thư Hà đứng dậy lấy cây đàn vĩ cầm, rồi nhanh chóng ngồi lại bên bếp than, nghiêm túc nói với hệ thống: "Tôi nghĩ mình rất có năng khiếu đấy, về nhà tôi sẽ kéo cho cha mẹ tôi nghe."

Hệ thống chỉ đáp lại: "Điều kiện tiên quyết là cậu phải hoàn thành nhiệm vụ."

Thư Hà tỏ vẻ không vui, "Sao anh lại nghi ngờ khả năng của nhân vật phản diện chứ? Quyển sách này tôi đã đọc cả chục lần rồi, không ai hiểu vai phản diện hơn tôi đâu."

Cậu ngẩng đầu, thậm chí muốn tự hào vểnh lên cái đuôi không tồn tại của mình.

Hệ thống không biết nói sao, trầm ngâm một lúc rồi bật chức năng ghi hình, lặng lẽ ghi lại cảnh Thư Hà dốc lòng chơi đàn vĩ cầm.

Sau đó, nó truy cập vào diễn đàn hệ thống.

Các hệ thống có thể theo dõi nhau và chia sẻ thông tin giữa các thế giới, mà tài khoản của hệ thống này đã có hơn năm vạn người theo dõi, toàn là những hệ thống say mê Thư Hà.

Dù có phần khó chịu với những hệ thống như vậy, nhưng nó cũng không thể cưỡng lại việc muốn xem các bình luận khích lệ Thư Hà.

Hệ thống đăng tải video mới của Thư Hà, chỉ trong vài phút, số lượng bình luận đã tăng lên chóng mặt.

"Xin đổi ký chủ với tôi (gục ngã). Hãy cho tôi ký chủ của bạn, tôi sẽ đổi ký chủ của tôi với bạn."

"Tôi tuyên bố, Thư Hà là đỉnh lưu đệ nhất trong giới ký chủ!"

"Ký chủ của tôi nhờ tôi hỏi Thư Hà sống ở hành tinh nào? Xin cho biết, có thù lao."

Hệ thống tất nhiên không thể tiết lộ điều này.

Xem xong bình luận, nó rời diễn đàn và định quay lại xem Thư Hà đang làm gì thì chợt nhận ra các chỉ số đo lường đã đỏ rực.

Điều này biểu thị nhân vật chính đang chịu áp lực cực lớn.

Thậm chí đủ để thúc đẩy ý chí quật khởi của nhân vật chính.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thư Hà kéo một bản nhạc ru ngủ tinh tế, nổi tiếng với khả năng thuần hóa những con quái thú dữ dằn. Tiếng đàn vang lên nhẹ nhàng, du dương, tựa như dòng suối mát chảy qua tâm hồn.

Cậu bắt đầu đắm chìm trong giai điệu, hồi tưởng lại những lúc nhỏ xíu, nhất định đòi cha mẹ hát bài hát này để ru mình vào giấc ngủ. Cậu vô thức cọ nhẹ gương mặt vào chiếc khăn quàng cổ, rồi từ từ ngừng lại vì vừa có ai đó gõ cửa.

Do dự một chút, Thư Hà đặt cây vĩ cầm xuống và tiến ra mở cửa. Khi cánh cửa bật mở, cậu bắt gặp Vương Vãn Vãn, cô gái điều chỉnh nụ cười thân thiện, phong thái tự nhiên, giơ tay chào thiếu niên trước mặt.

"Cậu khỏe chứ? Đây là thịt khô do ba mẹ tôi tự tay làm, có dư một ít, xào rau ăn rất ngon."

Thư Hà không ngờ người gõ cửa lại là một người mà anh không quen biết. Nghe Vương Vãn Vãn nói, cậu theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua gói thịt khô trong tay cô, rồi chần chừ không nhận lấy.

"Cảm ơn." Cậu lễ phép từ chối, "Nhưng tôi không thích ăn món này lắm."

Thực ra, Từ Tri Đạo cũng từng làm thịt khô, nhưng sau lần đầu tiên Thư Hà tỏ vẻ không thích, anh ấy đã thôi không làm nữa.

"Vậy à, tiếc thật." Vương Vãn Vãn thoáng chút thất vọng, nhưng cô không nản lòng, "Thế còn món này thì sao, cậu có thích que cay không?"

Que cay!

Thư Hà chưa từng ăn qua món này.

Cậu luôn rất muốn thử, nhưng gửi thư về nhà thì người trong nhà bảo rằng món đó đều là thực phẩm không tốt cho anh.

Đến nay cậu vẫn chưa thử qua.

Vương Vãn Vãn nhận thấy phản ứng của Thư Hà, biết mình đã chọn đúng, những người có tiền thường ít khi quan tâm đến những món ăn bình dân, đôi khi lại rất tò mò về chúng.

"Đây." Vương Vãn Vãn hào phóng cười rộ lên, nhìn chăm chú vào anh, "Tôi tên là Vương Vãn Vãn, còn cậu thì sao?"

Thư Hà tiếp nhận gói quà, "Cảm ơn, tôi tên là Thư Hà."

"Tên cậu thật dễ nghe." Vương Vãn Vãn, với ba mươi năm kinh nghiệm sống, cảm thấy mình có thể tiếp cận được chàng trai ngây thơ này. Cô thong thả khơi mào đề tài, "Tôi có nghe cậu chơi đàn violin."

"Đúng vậy." Thư Hà nhấp môi, lộ ra một nụ cười, đôi mắt hạnh lấp lánh, "Dễ nghe không?"

Vương Vãn Vãn nhìn vào đôi mắt cậu, có chút thất thần, rồi mở miệng với một nhịp tim đập nhanh bất thường, "À, dễ nghe! Bản nhạc rất yên bình, đặc biệt giống như khúc hát ru, rất có cảm xúc. Đây là cậu tự soạn à?"

Cô không ngờ mình lại trúng ngay ý, Thư Hà ngay lập tức ánh mắt sáng rực, vui mừng đến nỗi má hồng lên một chút.

"Không phải tôi đâu, là một người soạn nhạc nổi tiếng làm ra, người đó......"

Từ Tri Đạo sau khi giặt xong quần áo, xách thùng trở về nhà. Khi anh sắp đến nhà, đột nhiên dừng lại, ánh mắt chạm phải một cảnh tượng trước mắt.

Bên cạnh cánh cửa gỗ cũ kỹ, Thư Hà với đôi hàng mi khẽ cong lên, dường như đang cười, nụ cười dịu dàng, làm sáng cả khung cảnh xung quanh.

Đứng trước mặt Thư Hà là một cô gái tóc rối, trang điểm thời thượng, hai người dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.

"Bên ngoài lạnh lắm," Vương Vãn Vãn nói như thể vô tình, "Cậu không cảm thấy sao?"

"Cũng có." Thư Hà thực ra đã cảm thấy lạnh từ lâu, nhưng vì Vương Vãn Vãn không ngừng gợi chuyện, cậu không tiện ngắt lời. Giờ đây khi cô chủ động đề cập đến thời tiết, Thư Hà vội vã cọ nhẹ mặt vào khăn quàng cổ, nói nhanh chóng: "Đừng bị cảm lạnh, cô mau về sưởi ấm đi."

Vương Vãn Vãn sững người khi nhận ra ý của mình đã bị hiểu lầm. Cô muốn Thư Hà mời vào nhà ngồi, chứ không phải bị đuổi về.

Cô cảm thấy hơi bực bội vì sự ngây thơ của Thư Hà, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

"Ý tôi là......"

Cô chưa kịp nói hết, thì thấy một người quen, lời nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Thư Hà lại ánh mắt sáng lên, "Từ Tri Đạo! Anh về rồi, nhanh thật!"

Vương Vãn Vãn không muốn có người thứ ba ở đây, nhất là khi đó lại là Từ Tri Đạo. Cô vội vàng tìm lý do rồi nhanh chóng rời đi.

Từ Tri Đạo đặt thùng xuống, anh rũ mắt nhìn gói que cay trong tay Thư Hà, "Đây là gì vậy?"

"Ăn ngon." Thư Hà giơ tay gỡ khăn quàng cổ xuống một chút, để lộ đôi môi hồng và chóp mũi, đôi mắt sáng trong, "Là Vương Vãn Vãn đưa cho tôi."

Từ Tri Đạo tự nhiên đưa tay, chạm nhẹ vào gương mặt lạnh buốt của Thư Hà, rồi quay lại đóng cửa, ngăn gió lạnh bên ngoài.

Sau đó, anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thư Hà, giọng nói trầm lắng khó đoán: "Thực sự thích?"

Thư Hà gật đầu.

Từ Tri Đạo thong thả hỏi: "Là thích món này, hay là thích cô ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro