Chương 2: Vai Ác Yêu Kiều Trong Thời Đại Cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà rất nhanh Thư Hà liền phát hiện chính mình lo lắng dư thừa.

Tay Từ Tri Đạo đẩy cậu vẫn luôn vững vàng.

Lực tay so với Phương quản gia giống nhau, một đường đều đẩy nhẹ nhàng bền vững, xe lăn không chút nào xóc nảy.

Thư Hà đỡ lấy xe lăn, quay đầu lại ngắm nhìn gương mặt của Từ Tri Đạo,dường như nhận ra tầm mắt lại nhìn mình, Từ Tri Đạo rũ tầm mắt xuống nhìn người đang ngồi trên xe lăn, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh, căn bản không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

"Nhớ đẩy tử tế."

Thư Hà sai sử xong liền quay đầu lại.

Cậu kéo lại cổ áo của mình, khuôn mặt trắng bệch bị gió thổi càng làm khuôn mặt cậu ửng đỏ trắng trắng mềm mềm, ánh mắt mê man, kì thật là cùng hệ thống đối thoại trong đầu: [Vai chính cũng quá nghèo rồi nha, tôi kêu anh ấy làm gì anh ấy liền làm theo, không có một tia phản kháng.]

Hệ thống hạ âm thanh: [Ừm, bởi vì thế giới này tan vỡ, cho nên vai chính cũng sẽ có biến hóa.]

[Theo nhiệm vụ của cậu là thúc đẩy tình tiết, vai chính sẽ càng ngày càng khó trêu chọc, trước đó, việc cậu cần phải làm là kích thích vai chính tiến lên, để anh ta hiểu rõ, anh ta không nỗ lực liền vĩnh viễn không có khả năng trả thù cậu.]

[Cậu hôm nay rất tuyệt, xem ra là có thiên phú làm vai ác, cố lên.]

Thư Hà chống mặt nhàm chán, cùng hệ thống thương lượng làm sao để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, trước mặt thôn trưởng Vương dẫn đường cuối cùng cũng dừng lại bước chân.

Tới rồi.

Ông mang Thư Hà đến phòng khách gọi là ổn nhất trong đây, hiện giờ là thời đại cũ nên cái gì cũng đều lạc hậu, thôn Vương gia lại càng nghèo khó, cho dù thân là thôn trưởng Vương Hưng Quốc, ở địa phương này bất quá là ngói bùn được chế tạo thành căn phòng thô sơ, mưa rơi xuống mái ngói phát ra âm thanh tí tách tí tách, ồn ào khó chịu.

Đi vào trong phòng, Thư Hà từ trên xe lăn đứng lên.

Cậu cảm nhận được tầm mắt của Từ Tri Đạo, quay đầu nhìn anh một cái, lại phát hiện Từ Tri Đạo đang xem chân của mình.

Đại khái ai nhìn đến người què đứng lên liền ngỡ ngàng kinh ngạc.

Nhưng mà khuôn mặt Từ Tri Đạo vẫn vô cảm như vậy.

"Phòng đều đã thu xếp ổn định rồi." Vương Hưng Quốc đương nhiên cảm thấy việc mình an bài cho Thư Hà ở đây là tốt nhất.

Rốt cuộc toàn bộ ngôi nhà trong thôn, liền nổi lên một ngôi nhà được xây bằng xi măng, được dọn dẹp sạch sẽ, dường như sẽ không có con gián, chuột hay mấy thứ bẩn thỉu.

Đáng tiếc Phương quản gia nhìn những thứ bày bố trước mặt, không vừa lòng, "Lúc trước tôi suy nghĩ nên vào một thôn khác ở sẽ tốt hơn, bất quá hiện tại đổi cũng không tính quá muộn."

Thiếu gia từ nhỏ luốn sống trong những căn phòng lớn vừa sạch sẽ lại thoáng đãng, nơi như thế này....Vừa âm u ám khí, nếu ở lâu sợ thiếu gia xảy ra vấn đề lớn mất.

Thiếu gia vốn là chuẩn bị tĩnh dưỡng nên tới chơi, nói câu là thể nghiệm sinh hoạt, nhưng mà cũng không phải là quá trình vượt qua sự nghèo khổ đâu.

Vương Hưng Quốc mặt cứng đờ, chạy nhanh tha thiết hỏi Phương quản gia: "Ngài cảm thấy nơi nào muốn sửa?"

"Toàn bộ."

Ông đều không hài lòng.

Vương Hưng Quốc hiểu rõ, những nơi ở mà người thành phố sống sẽ là những căn biệt thự lớn, đương nhiên chướng mắt cái loại căn nhà nhỏ mà gã bày bố, nhưng Vương Hưng Quốc không cam lòng, ông muốn nói, lại nghe Thư Hà lên tiếng:

"Tôi cũng nghĩ không được."

Xem đi, đến ngay cả thiếu gia đều tự mình lên tiếng.

Xem ra lời ông nói cái gì cũng đều không vừa ý.

Vẻ mặt Vương Hưng Quốc tỏ ra ê chê, thất bại, giây tiếp theo, lại nghe được Thư Hà nói: "Tôi sẽ ở cùng anh, anh ở đâu, đi thôi?"

Từ Tri Đạo nghe được bỗng khựng lại.

Vương Hưng Quốc khóe mắt giật giật, không thể tin tưởng mà nhìn Từ Tri Đạo.

Hắn?

Dựa vào cái gì.

Chỗ mà Từ Tri Đạo ở là nơi kém nhất trong toàn bộ Vương gia thôn. Tuy rằng là nhà của ông bà hắn ngày xưa cũng gọi là khá giả, nhưng nhiều năm không sửa sang lại, hỏng hóc sụp đổ một vài thứ rồi đi? Thiếu gia thế nhưng lại nói.

Muốn ở với hắn ta sao?

Cứ việc Thư Hà liệu có thể sống cùng với hắn nhiều ngày không là một chuyện, nếu chỉ nghĩ đến việc vì làm dơ giày mà trả thù, nhưng Vương Hưng Quốc vẫn là không cam lòng.

Ông hơi hé miệng, Phương quản gia xua tay muốn Từ Tri Đạo dẫn đường, Từ Tri Đạo trầm mặc vài giây, cuối cùng xoay người hướng ra ngoài đi đến.

"Đứng lại."

Thư Hà ngồi trên xe lăn, "Anh đi nhanh như vậy làm cái gì, đẩy tôi nha."

Từ Tri Đạo bước chân dừng lại, qua năm giây mới xoay người đi đến phía sau Thư Hà, hàng mi dài buông xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, tựa như lúc trên đường tới đây, Thư Hà lại lần nữa quay đầu nâng mặt nhìn sắc mặt của Từ Tri Đạo, vẫn như cũ là không thể nhìn rõ được cảm xúc anh, rốt cuộc người này suy nghĩ gì vậy?

Cậu quay đầu lại chọc chọc ngón tay.

[Vai chính có phải hay không là tên mặt than? Làm gì anh ấy cũng không có cảm xúc?]

Hệ thống: [......Giả thiết này bên đây phủ nhận]

[Tôi làm gì anh ấy đều nhìn không ra sự tức giận.]

Thư Hà cứ có cảm giác mình gặp thất bại nhỏ.

Cậu yêu cầu đối phương đáp lại, bằng không cảm thấy chính mình như người nhà quê vậy, nói không lọt tai, cũng không nắm chắc hảo cảm của người ta với mình như nào.

[Hệ thống ca ca.]

Thư Hà quyết định học tập: [Anh có video về việc làm thế nào trở thành vai ác không? Chiếu cho tôi xem để học hỏi, hoặc là trước kia có mang qua kí chủ nào làm nhiệm vụ không? Dạy tôi đi hệ thống ca ca.]

Hệ thống: [......?]

Hệ thống có nề nếp nói: [Tôi danh hiệu là 1, cậu có thể xưng hô tôi là 1.]

[Tôi chỉ dẫn dắt mỗi mình cậu.]

[Có bản hướng dẫn, chờ dàn xếp tốt tôi lại truyền cho cậu.]

[Cảm ơn nha]. Thư Hà nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, [1 ca ca.]

Hệ thống: [...... Đừng gọi như vậy.]

Làm sao vậy?

Thư Hà có điểm nghi hoặc.

Anh trai của cậu dạy cậu, nhìn thấy người trẻ kêu anh trai, chị gái, hơi già một xí thì kêu cô dì chú bác, còn già quá rồi thì kêu ông bà.

Hệ thống điện tử âm thanh tuy rằng vừa trầm vừa vô tình, nghiêm khắc nữa.

Nhưng nghe rõ là một âm thanh của thanh niên mà.

Gọi ca ca như thế nào không thích.

Này rõ ràng là có lễ phép.

Thư Hà khó hiểu mà bĩu bĩu môi, mà nghe xong cậu giải thích hệ thống một câu đều nói không nên lời.

Những cái đó tinh cầu thú nhân rốt cuộc đều dạy Thư Hà như vậy mà.

Bất tri bất giác, ba người đã đi vào chỗ sân trước.

Sân không lớn, bên trong lại có chút cải trắng, một bên phòng khác chất đầy củi, bên trong đen sì, ống khói liền ở phía trên.

Bước vào sân, hiện ra ở trước mắt chính là một phòng với những lát gạch cũ nát, mặt tường loang lổ, mái ngói còn tong tong những giọt mưa.

Từ Tri Đạo đẩy cửa gỗ ra.

Sau đó quay đầu lại,ánh mắt giấu sau lông mi lộ ra vẽ bình tĩnh nhìn chăm chú Thư Hà.

Thư Hà chôn người tại chỗ, không dám tiến.

Cậu trợn tròn đôi mắt nhìn trên tường treo ớt cay, bắp ngô, đánh giá một vòng mới tịnh tâm mà tới gần, nhìn phòng trong, kia dựa nghiêng trên góc tường...... Quan tài.

Cậu không xác định có phải hay không quan tài.

Loại đồ vật này, ở tinh tế ít có, cậu chỉ nhìn qua sách lịch sử thời xưa.

"Nơi này buổi tối sẽ có côn trùng."

Từ Tri Đạo bất thình lình nói.

Thư Hà mờ mịt mà nhìn về phía anh, thấy Từ Tri Đạo nhìn chăm chú vào chính mình, lời nói vừa rồi không mang theo bất luận ngữ khí uy hiếp, chỉ là một lời nói trần thuật bình thường cho cậu nghe, tiếng nói trầm thấp, "Ngăn chặn không được, cậu còn có thể trở về, ở tại nơi mà thôn trưởng sắp xếp cho cậu."

Này từ khi cậu tới đây đến giờ, anh lần đầu tiên mở miệng nói một câu dài như vậy.

Thư Hà hoàn hồn, lá gan càng ngày càng lớn hơn trước đẩy Từ Tri Đạo ra, đi vào trong phòng: "Xem thường ai? Tôi là người sẽ sợ côn trùng hả?"

"Thiếu gia!"

Phương quản gia gần nhất đã bị những thứ trước mắt làm hoảng sợ, thiếu gia trăm triệu không thể ở nơi này được! Ông nhanh chóng đuổi theo đi tận tình khuyên bảo, "Đi một nơi khác ngoài thôn này đi, nơi này không thích hợp."

"Tôi sẽ ở nơi này." Thư Hà ý đã quyết, dù Phương quản gia nói như thế nào cũng không nghe.

Rốt cuộc, phải gần nhau mới hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Phương quản gia không chịu từ bỏ, miệng đều nói luyến thắng cũng không thấy Thư Hà đồng ý, ông đành phải bảo người đi tìm bọn bảo tiêu, đem đồ của Thư Hà từ trong thành mang đến lại đây, đem hết toàn lực xây lại khu ở như từ dưới hốc mốc lên thành một căn phòng an toàn.

Từ Tri Đạo đổi qua quần áo khác đứng ở một bên, không có mở miệng.

Anh nhìn những người này đang bận rộn, trong mắt không có một tia cảm xúc, một lát mới quay đầu đi, nhìn về phía Thư Hà.

Thư Hà tới gần quan tài, ngón tay dọc theo cái lạnh của vỏ quan tài sờ qua, [1 ca ca, anh nói bên trong sẽ có người sao?]

Hệ thống: [Đừng kêu 1 ca ca, bên trong không có ai.]

[ Vậy tôi phải kêu anh là gì?]

[1, hoặc hệ thống.]

Thư Hà nhăn mày, không cao hứng mà lẩm bẩm trong, này không lễ phép, [Vậy tôi kêu anh là chú 1 được không?]

[......]

Hệ thống lạnh như băng nói: [1 ca ca đi.]

Thư Hà hơi nghiêng đầu, để sát tai vào nghe động tĩnh bên trong quan tài, sợi tóc đen nhánh theo động tác của cậu dừng ở mi trước, mềm mại thuận theo mà di chuyển.

Tro bụi xộc vào mũi.

Thư Hà đánh cái hắt xì.

Cậu duỗi tay che mặt, khóe mắt dính vài giọt nước lấp lánh trong suốt do hắt xì, quay đầu lại, trước mắt không nhìn chuẩn bị bước xuống phía dưới.

Một thân hình cao lớn dài bóng chặn ở gần cửa sổ, thình lình xuất hiện ở phía sau Thư Hà, Thư Hà xoay người thời điểm không hề dự liệu, bị dọa đến kinh hô một tiếng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.

Chân không vững liền ngửa ra phía sau quan tài, cẳng chân mềm nhũn suýt thì ngã.

Từ Tri Đạo kịp thời bắt được cổ tay của cậu, rũ mắt nhìn , "Cậu tính làm cái gì?"

Thư Hà kinh hoảng mà mượn lực đạo tay của anh để đứng vững, chuẩn bị đứng lên, bởi vì không có quán tính mà không cẩn thận hướng trong lòng ngực Từ Tri Đạo đụng phải một chút.

Gần trong chớp mắt.

Có lẽ chỉ có một giây.

Từ Tri Đạo vẫn như cũ có thể ngửi từ người Thư Hà một mùi hương thanh mát.

Anh biểu tình có chút thay đổi, năm ngón tay lại thả lỏng rồi bỏ ra.

Thư Hà không có phát hiện anh cảm xúc chuyển biến, cả người vẫn như cũ bị tâm trạng hoảng sợ mà bần thần, cách đó không xa Phương quản gia nghe được động tĩnh chạy nhanh tới rồi hỏi cậu làm sao vậy.

"Không có việc gì."

Thư Hà ôm ngực, mắt hạnh lộ ra nước mắt, đôi mắt trừng to hằng giọng nói lại Từ Tri Đạo, "Anh có phải hay không cố ý làm tôi sợ?"

Từ Tru Đạo nhìn cậu không nói.

Thư Hà tránh khỏi người hắn, "Tôi cũng chưa kêu anh bồi thường tiền giày đâu."

"Nơi này như thế nào có quan tài?" Phương quản gia nhìn quan tài nhíu mày, "Không quá may mắn, Từ tiên sinh, tôi cho cậu số tiền, đem người mang cái này ra, được không?"

Ông nói chuyện nhỏ nhẹ, thái độ có ý tứ thương lượng.

Thiếu gia nhà mình có vẻ đẹp như được tạc tượng, Từ tiên sinh cũng chưa cự tuyệt, ông cho tiền, Từ tiên sinh hẳn là cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà, Phương quản gia thất vọng rồi.

Từ Tri Đạo lời ít ý nhiều, "Không được."

Phương quản gia: "......"

Cứ việc như thế, ông vẫn là cho Từ Tri Đạo một số tiền, coi như là tiền thuê nhà để thiếu gia ở đây.

...... Thiếu gia tựa hồ có hiềm khích lớn với Từ tiên sinh.

Nghĩ nghĩ, ông lại cho một chút, coi như tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

Từ Tri Đạo thu tiền thuê nhà, lại cự tuyệt này số tiền ông đưa lần hai.

Mà Phương quản gia cũng ngượng ngùng nói là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

Anh yên lặng coi như không có việc gì phát sinh, hỏi Thư Hà có đói bụng không.

"Tôi muốn ngủ."

Thư Hà ủ rũ héo úa mà ngồi ở mép giường.

Giường là của Từ Tri Đạo.

Mặt trên được thay bằng những đồ mà Thư Hà mang từ trong thành đến đây, càng thoải mái mềm mại.

"Ngủ đi ngủ đi." Phương quản gia tưởng cậu ngồi xe một ngày, khẳng định cũng không cón sức lực, không bằng ngủ một giấc buổi tối lại ăn nhiều một chút.

Ngày đầu tiên có hơi mệt chút, xong xuôi liền có thể tĩnh dưỡng.

Thư Hà cởi giày vớ, rồi thay quần áo, tiến trong ổ chăn, thuận tiện tìm Phương quản gia muốn đem truyện cổ tích, đem mọi người đuổi ra ngoài, chỉ chừa Từ Tri Đạo

Cậu buồn ngủ.

Nhưng lúc này đây, Từ Tri Đạo không có đồng ý ở lại.

Anh ít lời mà nhìn Thư Hà, từ Thư Hà tầm mắt nhìn xuống chăm chú, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Này."

Thư Hà đem bàn tay cua cua ổ chăn, trong tay cầm chuyện cổ tích quơ quơ, "Mau kể chuyện xưa cho tôi nghe."

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Tôi cho anh tiền."

Luôn bắt nạt vai chính, có lẽ anh sẽ phản kháng rồi đi. Với lại còn trả tiền lương, chính là tạo mối quan hệ chủ-tớ.

Vì tiền, vai chính cũng sẽ nhẫn nại một chút không đánh anh.

Vai ác thật sự khó làm.

Đá kê chân thật sự khó làm.

Ai.

Thư Hà mở to đôi mắt mắt hạnh, mắt trông mong mà nhìn Từ Tri Đạo đến gần chính mình, cậu vươn nhẹ cổ tay trắng nõn nà, đem truyện cổ tích nhét vào tay Từ Tri Đạo.

Sau đó cả người lại núp vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cùng chóp mũi, cậu nhìn Từ Tri Đạo, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, không tiếng động thúc giục.

Từ Tri Đạo lặng im vài giây, ngồi ở mép giường, mở ra truyện cổ tích trong tay.

"Anh biết chữ sao?"

Thư Hà bọc chăn chuyển động về phía Từ Tri Đạo.

Tay cách chăn chọc chọc người anh, bất tri bất giác, hai người kéo gần khoảng cách, Thư Hà mặt liền ngay trong tầm mắt của Từ Tri Đạo.

Cậu luôn sắm vai hư đốn.

Tuy nhiên vô hình trung, luôn toát lên một chút tính cách quen thuộc của chính mình, có chút ngây thơ, lại tự cho người ta không biết, làm người ta không rõ được rốt cuộc cậu muốn làm gì.

Từ Tri Đạo rũ mắt nhìn chằm chằm quyển sách, tầm mắt không có hướng tới khuôn mặt mỹ lệ của Thư Hà.

Một lát anh mới nói: "Tôi có đọc qua sách."

"Học đến cấp mấy."

"Sơ trung."

Thư Hà a một tiếng, không nói cái gì nữa, đôi mắt một con mở to một con lim dim, muốn Từ Tri Đạo nhanh lên kể chuyện xưa cho cậu nghe.

Qua một lát, tiếng nói trầm thấp kể chuyện xưa của Từ Tri Đạo chậm rãi vang lên.

Thư Hà thực mau liền ngủ rồi.

Từ Tri Đạo khép lại quyển sách trong tay, đứng dậy.

Anh thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khi đứng dậy bóng người bao phủ như muốn đem Thư Hà nuốt trọn vậy.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi.

Từ Tri Đạo lại lẫn nữa cúi nhìn, ánh mắt ngừng ở một chỗ, hơi cong lưng mà duỗi tay.

Lúc này, lông mi Thư Hà run lên, giống như muốn tỉnh ——!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro