Chương 7: Má ơi, ở đây có người ngược cẩu!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Niên
Beta:Kyririn

Tô Tử Khanh không nhìn thấy nam nhân ở đâu, nhưng cậu có thể cảm nhận được, mắt thấy làn đạn ngày càng nhiều, cậu chỉ có thể duỗi tay kéo tay của nam nhân ra, dùng sức đè tay anh lên eo mình.

Tần Nam dường như rất không hài lòng với cách đối xử này, cứ thế dán chặt cả người mình lên rồi gặm nhấm vành tai của cậu.

Tô Tử Thanh không thể làm gì, chỉ có thể đánh trống lảng qua chuyện khác thu hút sự chú ý của anh, "Sao anh trở lại nhanh thế?"

Nhưng Tô Tử Khanh lại quên mất một điều, cậu không nhìn thấy sự tồn tại của Tần Nam, người khác cũng vậy, Mao Mao miễn cưỡng có thể chấp nhận Tần Nam đang ở đây nhưng đối với Linh Vô, người không biết gì cả, đó là … Tô Tử Khanh đang tự lẩm bẩm nói chuyện một mình?!

Tần Nam nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong.”

Tô Tử Khanh: “Giải quyết?”

“Ừm.”

Cùng lúc đó một làn đạn bay ngang qua ở phía trên: [Muốn biết Boss lớn vừa rồi đi làm gì sao? Hướng dẫn- phòng phát sóng trực tiếp của streamer Xán Xán.]

[Quảng cáo cho người khác liền cút xéo, phòng phát sóng trực tiếp Đường Đường của chúng tôi không cho phép điều này xảy ra!]

[Mặc dù lầu trên nói rất đúng, nhưng cậu không nghĩ rằng biệt hiệu đó nên độc quyền giành cho Boss lớn sao?]

[Đừng gọi là Đường Đường, Boss sẽ cho bạn một khóa học giáo dục yêu thương.]

………

Bị ngắt lời như vậy, làn đạn đầu tiên đã bị quét qua, Tô Tử Khanh cũng không quan tâm, chỉ hỏi: “Anh hiện tại không thể trực tiếp xuất hiện ở trước mặt em sao?”

“Ừm.” Tần Nam nói: “Nhưng anh luôn có thể ở bên cạnh em.”

“Như vậy cũng tốt.” Cậu là người duy nhất biết đến sự tồn tại của Tần Nam.

Loại tâm tư nhỏ này khiến cậu cảm giác Tần Nam chỉ thuộc về mình, Tô Tử Khanh vẫn thích cảm giác chiếm hữu này hơn.

Sau khi Tô Tử Khanh và Tần Nam nói chuyện được một lúc, sắc mặt của Linh Vô đã tái nhợt, chỉ còn một cái đầu lắc lư trên không trung, gần như không nhịn được nữa, “Này! Đừng giả vờ nữa! Tự lẩm bẩm nói chuyện một mình có vui không?”

Tô Tử Khanh mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi Tần Nam, “Hiện tại anh vẫn luôn tham gia phim kinh dị này suốt sao?”

Tần Nam: “Ừm, chỉ cần em vừa vào là có thể nhìn thấy anh.”

Linh Vô; “Tôi sẽ không sợ loại chuyện này! Đừng cố làm tôi sợ!"

Tô Tử Khanh thở dài, xoay người ôm lấy nam nhân: “Thật vui khi được gặp lại anh."

Tần Nam vòng tay ôm cậu thật chặt, “Ừm.”

Hai người đang tán gẫu sôi nổi, Linh Vô cố xen miệng vào, nhưng hai người cứ thế mặc kệ, Mao Mao vui vẻ kéo qua bên cạnh bọn họ.

Làn đạn cũng không nhịn cười được: [Trời ạ, tôi muốn thắp cho Linh Vô một nén nhang, thật đáng thương!]

[Hahahaha!! Con người này khổ cái quái gì!]

[Xong rồi, xong rồi, mấy người đây là đang tính tiễn anh trai Linh Vô của tôi đi sao! Hahahha, tôi rất muốn thấy đó.]

……….

Tô Tử Khanh nhìn thoáng qua làn đạn, tức khắc cả người cứng đờ, Tần Nam thấy thế, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

“Không…. Không có gì.” Tô Tử Khanh quay đầu lại, ngây người nhìn Linh Vô.

Tại sao anh ta không thể nhìn thấy sự tồn tại của Tần Nam, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại có thể nhìn thấy Tần Nam?!

Tô Tử Khanh trong lòng gào thét, nhưng lại không thể hiện ra trên mặt, “Linh Vô, manh mối anh đang muốn nói là gì?”

Linh Vô tuy rằng bị dọa đến tái mặt, nhưng vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, “Không phải tôi muốn nói với cậu, mà là muốn cùng cậu trao đổi.”

Tô Tử Khanh cực kì dứt khoát, “Không đổi, tránh ra( lăn).”

“…Ể, cậu?!” Linh Vô yên lặng ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Manh mối này của tôi ngoại trừ tôi ai cũng không biết cả!”

Tô Tử Khanh nhún vai, “Vậy anh nói cho tôi biết, manh mối là gì.”

Linh Vô cũng biết mình tìm cách hợp tác như này không tốt, nghiến răng nghiến lợi lộ ra một phần manh mối, "Manh mối của ta có liên quan đến án mạng trong bệnh viện và cắt cụt tay chân*!"

*Nguyên văn là □□

Tô Tử Khanh kéo kéo quần áo Tần Nam, ngẩng đầu hỏi: “Anh biết?”

Tần Nam làm Boss của trò chơi làm gì có cái mà không biết, nếu Tô Tử Khanh hỏi, khẳng định anh sẽ biết gì nói hết, “Trong bệnh viện có một bác sĩ biến thái nghiện tạo hình con người. Mấy đứa trẻ sơ sinh bị anh ta bắt chặt chân tay và thân sau đó đem các bộ phận của mỗi em bé được khâu lại với nhau.”

Tần Nam nói xong, còn bổ sung thêm: “Đây không phải trò chơi lời thoại chính. Đừng theo cái này đi kiểm tra, lãng phí thời gian."

Làn đạn: [……]

[Má ơi, tôi thấy có người đi cửa sau.]

[Cửa sau? Cửa sau trâu bò như vậy tôi cũng muốn. Không…Tôi muốn Tần Boss hôn tôi, hoặc ôm tôi một cái thôi cũng được.]

“Quản trị viên?  Ở phía trên lại có người điên cuồng kìa.”

 “Ôi, người trẻ tuổi không biết id đáng giá thế nào.”

Tô Tử Khanh nhanh chóng niêm phong ID muốn Tần Nam hôn suốt một năm.

Nếu không phải không có bị cấm vĩnh viễn, Tô Tử Khanh thật muốn tặng cho hắn một gói quà phí thường niên lớn.

“Hừ!” Tần Nam vừa xuất hiện vài lần đã có người muốn hôn anh ấy, càng nghĩ càng khó chịu, Tô Tử Khanh quay đầu trừng anh một cái.

Tần Nam ngiêng đầu, nhếch môi cười, “Bà xã thật đáng yêu, lúc tức giận nhìn rất đẹp.”

Tô Tử Khanh không kìm được mà bật cười.

Tô Tử Khanh nhón chân hôn lên khoé miệng của anh, nói: “Đồ tra nam miệng lưỡi trơn tru.”

“Anh chỉ tra với mình em, những người khác lại gần anh đều bị anh giết.” Tần Nam giống như một chú chó lớn chờ được khen ngợi, vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Tử Khanh, còn thỉnh thoảng rũ mắt, ra hiệu cho cậu hôn lại anh cái nữa, anh đã chuẩn bị xong rồi.

Tô Tử Khanh: “…”

Anh thản nhiên đá câu trước của cậu vậy luôn hả.

Anh có thể im lặng ngay từ bây giờ.

Tần Nam không những không cảm thấy chán nản vì không được hôn cậu, ngược lại còn ôm cậu chặt hơn nữa.

Làn đạn:[…]

[Mẹ ơi, báo cáo ở đây có người ngược chó.]

[Chết tiệt, khi nào thì tình yêu ngọt ngào như thế này mới đến lượt bà đây chứ?!]

[Ô ô ô…Vì sao người ta chơi trò chơi kinh dị cũng hồ biến cái thành trò chơi yêu đương, còn tôi thì sao? Tôi đã bị một con quỷ bẻ đầu ngay khi vừa mới vào cửa, dựa vào cái gì?!]

[Bẻ đầu bởi một con quỷ +1]

[Bẻ đầu +2]

[Bẻ đầu…Tôi đã bị phanh thây luôn rồi này!!! QAQ..]

Tô Tử Khanh liếc mắt nhìn qua làn đạn, tất cả đều là tố khổ, không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc thì trong trò chơi này, anh đã phanh thấy rồi bẻ đầu bao nhiêu người vậy?”

“Chỉ có mấy cái.” Tần Nam vùi đầu vài cổ cậu, hít sâu một hơi, “Bọn họ rất ngon, có thể nhìn thấy anh một ít.”

Làn đạn im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.

[Vừa rồi tôi…bị Boss trò chơi coi thường?]

[+1 bị coi thường]

[+123459… lăn lộn trên bàn phím, không muốn nói chuyện.]

Linh Vô thấy cậu lải nha lải nhải nửa ngày cũng chưa nói ra mục đích, trong lòng cảm thán một câu cũng may tính tình của hắn tốt, nếu không đã sớm lao lên đánh người, “Cái manh mối này rốt cuộc cậu còn muốn lấy nữa hay không?”

Nói như thế nào đi nữa thì hai người cũng đang là đồng đội ở trong một trò chơi, Tô Tử Khanh nhắc lại một lần nữa những lời Tần Nam đã nói với cậu cho hắn, cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh, “Anh hẳn đã bị bác sĩ kia cắt thành nhiều đoạn đúng không?”

Linh Vô: “…”

Tuy rằng chỉ còn lại một cái đầu không phải là điều hắn muốn, nhưng… Quả thực hắn đã bị bác sĩ tính kế nên mới thành ra như thế này.

"Anh muốn chia sẻ manh mối hay là muốn kéo chúng ta vào hố sâu này ..." Còn chưa dứt lời, Linh Vô đã bồn chồn định mở miệng biện hộ cho mình, nhưng Tô Tử Khanh không cho hắn cơ hội, và nói, "Tôi cũng không để tâm mấy vấn đề này, anh chỉ cần nhìn lại lòng mình là được.”

"Nhưng ..." Linh Vô còn muốn nói gì đó, nhưng bị hai chị em đi vào cắt ngang.                                     

Loan An nói: "Vừa rồi đột nhiên có một cái đầu bay tới khiến tôi giật mình. Tôi không kịp để thương lượng với anh. Nếu tôi sớm biết anh đang âm mưu tính kế chúng tôi, vừa rồi đáng lẽ nên nghiền nát đầu anh mới phải."

Thấy người đẹp có chút nóng nảy, Mao Mao tiến lên bắt chuyện với cô, nói: "Chậc chậc, em gái, đừng hung dữ như vậy."

Loan An quay đầu, vô cảm: "Cút."

"Được rồi ~" Mao Mao lanh lảnh trả lời, lại xoay người trốn sau lưng Tô Tử Khanh.

Tuyệt vời ... tình yêu ngọt  ngào của tôi.

Chớp mắt* đã biến mất ngay lập tức.

*Nguyên văn 卡巴                                     

Nhìn Mao Mao đi tới, Tần Nam không vui nhíu mày, xoay người kéo Tô Tử Khanh đi tới một bên ghế dài ngồi.

Sau khi Tần Nam ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn Tô Tử Khanh.

Tô Tử Khanh nói: "Cứng quá, em không muốn ngồi."

Tần Nam nhìn băng ghế định cởi áo khoác đang mặc cho cậu ngồi, liền thấy Tô Tử Khanh nắm tay anh trực tiếp ngồi ở trên đùi của mình, dựa vào lòng ngực của nam nhân, Tô Tử Khanh hài lòng ngẩng đầu " Thế này là tốt nhất."

Sau đó, cậu đã bị hôn.

Có thể là do ngại có người ở đó, Tần Nam chỉ hôn thoáng qua.

Tô Tử Thanh cũng hưởng thụ kiểu hôn không chút thèm khát này.

Ba người còn lại không biết đang xảy ra chuyện gì nên cũng không tùy tiện mở miệng, Mao Mao cũng không chịu được nữa, "Hai người chú ý một chút, ở đây có nhiều người như vậy!"

Cạch!

Đây là âm thanh khi dao mổ được rút ra.

Mao Mao: "..."

“Nhiều người như vậy… không nhìn thấy anh, anh muốn làm gì thì làm, hahahaha, hôn tiếp đi, đừng quan tâm đến tôi!” Mao Mao lập tức quay đầu lại giả bộ như không tồn tại, cậu không có nhìn thấy gì cả.

Sự thật là ... cậu cũng không thể nhìn thấy gì cả.

Làn đạn: [Hahaha]

[Mao Mao, đừng ngại!]

[Đúng, đúng, thôi nào! Hãy là người đầu tiên trong trò chơi này bị Boss bắn trúng đầu!"

Mao Mao, người vốn dĩ rất đau lòng, đã hoàn toàn tự bế bản thân sau khi nhìn thấy làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy.

“Có tìm được manh mối gì mới không?” Loan Ninh lấy ra một sổ khám bệnh quơ quơ, nói: “Chia sẻ cho nhau xem?”

"Manh mối được chia thành tuyến chính và tuyến phụ, khi mọi người đi tìm manh mối nhất định cẩn thận một chút, nhiệm vụ tuyến phụ sẽ không đạt được tích phân." Tô Tử Khanh nhắc nhở một câu rằng tuyến phụ ở đây không phải là để lấy kinh nghiệm hoặc tích phân, nhưng đơn thuần là một cái hố mà thôi, nhảy vào căn bản không có cách nào thoát ra được, giống như Linh Vô thân thể hoàn toàn mất, chỉ còn lại có một cái đầu, mấy người nói xem thảm hay không.

Loan Ninh hiển nhiên không biết chuyện này, "Hả?"

"Chúng tôi tìm thấy một nạn nhân tên là Nhan Ngọc Ngọc, và có một đoạn ghi âm." Tô Tử Khanh nói, "Máy ghi âm quá lớn, chúng tôi không mang theo bên mình, mọi thứ đều được đặt trong phòng phẫu thuật."

Mao Mao vội vàng hỏi: "Còn cô?"

Loan Ninh đến đây không có ý định lừa gạt manh mối, lập tức nói: "Chúng tôi tìm thấy rất nhiều thi thể trẻ em trong nhà xác, cũng thử so sánh thời gian sinh và tử vong một chút, phát hiện phần lớn đều là những đứa trẻ mới sinh ra không lâu đã chết, cũng có một số cái xác, chết ở thời gian rất kỳ lạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro