Chương 1: Kỳ mẫn cảm của Alpha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nora

Beta: Diệp Thiên Phương

====================

Cuối tháng 8 Bắc Thành cuối cùng cũng mưa rồi, gió chiều mang theo chút mát mẻ của đầu thu khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống kéo dài bóng dáng của Bạch Nhiên.

Bạch Nhiên mặc một chiếc áo hoodie cùng quần jean đơn giản, trên khuôn mặt trẻ con trắng nõn không chút biểu cảm nào, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo cụp xuống một nửa, trong tay cầm lọ nước tương chậm rãi đi trên đường về nhà.

Vừa mới mưa nên đường có chút lầy lội, trên quần của cậu dính vết bẩn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cậu đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn xung quanh, trong con hẻm nhỏ tối tăm không một bóng người, dưới ánh đèn vàng ấm áp, những góc tối càng lúc càng tối, nhưng đây là con đường duy nhất để cậu có thể về nhà.

Trở về nơi từng là "nhà" của cậu trong thời điểm hiện tại.

Trực giác của Bạch Nhiên về nguy hiểm luôn chính xác, giống như hiện tại, trực giác mách bảo cậu rằng sắp có chuyện xảy ra.

Ngay lúc cậu đang cảnh giác xung quanh, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện từ trong góc tối, Bạch Nhiên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, trực tiếp bị áp trên tường.

Cậu ra tay rất nhanh và muốn đánh vào phần trọng yếu trên cổ của người đánh lén, không ngờ người đánh lén càng nhanh hơn, trực tiếp giữ chặt cổ tay của cậu.

Hơi thở alpha mãnh liệt ập vào trước mặt, mang theo một chút ngọt còn có chút cay nhẹ, khiến Bạch Nhiên sặc đến hốc mắt có chút đỏ bừng, vẻ mặt có chút đáng thương.

Người đó ở trên người cậu ngửi tới ngửi lui, đem miếng dán chặn tin tức tố sau gáy cậu cắn xuống. Đột nhiên, một mùi hương omega ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Người đánh lén dừng lại một chút, mỉm cười, "Thì ra là một củ cải nhỏ.''

Giọng điệu có chút lạnh lùng, trong giọng điệu trầm còn có chút khàn khàn và từ tính, nghe rất dễ chịu.

Từ góc nhìn của Bạch Nhiên, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy và đôi môi sáng màu của đối phương. Hình sáng môi rất đẹp, làm người khác muốn hôn lên.

Nhưng Bạch Nhiên lúc này lo lắng cũng không thèm quan sát chuyện này, giãy giụa một hồi, phát hiện tay của người đàn ông này mạnh đến đáng sợ, dứt khoát trực tiếp ở trên tay hắn cắn một ngụm.

Bạch Nhiên không lưu thủ, cắn đặc biệt ác, trong miệng mùi máu tanh tràn ngập.

"Hừ..." người đánh lén hít một hơi khí lạnh, nhưng vẫn không buông tay, "Hóa ra còn là một củ cải nhỏ biết cắn người."

"Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn làm gì?" Bạch Nhiên mở mồm, phun ra cục máu trong miệng.

"Tôi có muốn làm gì đâu! Ngược lại là cậu, đi tới liền cắn tôi một phát, có phải là không được lịch sự lắm không?'' Người đánh lén trầm giọng nói.

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Bạch Nhiên có chút ngứa, tin tức tố của người này dường như trời sinh để áp chế cậu, khiến tay chân cậu hiện tại có chút nhũn ra.

"Rõ ràng là anh đánh lén tôi trước!'' Bạch Nhiên giải thích.

"Không có đâu nha, tôi chỉ là ấn cậu ở trên tường thôi mà, cái gì cũng chưa làm đâu.''

Bạch Nhiên cứng họng, cậu không giỏi tranh cãi, nhưng thói quen lâu ngày giúp cậu phân biệt được thiện ý và ác ý của những người xung quanh.

Trên người người này quả thực là không có ác ý.

Bạch Nhiên mím môi, "Anh buông tôi ra đã!''

Người đánh lén nghe vậy dừng lại một chút, cuối cùng cũng buông ra.

Lúc trước ở gần, Bạch Nhiên nhìn không rõ, hiện tại cách xa một chút mới phát hiện người trước mặt quả thực rất đẹp trai.

Thiếu niên trước mặt cao hơn cậu nửa cái đầu, mái tóc đen dài ngang nửa người, dưới ánh đèn, đuôi tóc hơi tản ra ánh sáng ấm áp. Khuôn mặt trắng trẻo, lộ ra góc cạnh rõ ràng và lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy giống như lúc này đang kìm nén điều gì đó.

Bạch Nhiên rũ mắt, dường như mình cắn hắn là không đúng? Nhưng rõ ràng là hắn đã đánh lén mình trước, nhưng hắn không có ác ý, mình hình như không nên cắn hắn.

Cậu dường như mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận, có chút không phân biệt rõ ai đúng ai sai.

Chu Thanh Hoài thấy vậy, ánh mắt trở nên tối sầm, cố ý vươn tay ra cho Bạch Nhiên thấy: "Cậu xem cậu cắn ác như nào nè.''

Trên cánh tay trắng nõn có một hàng vết răng rõ ràng, ở bên ngoài còn máu chảy ra, nhìn qua có chút đáng sợ.

Bạch Nhiên thấy vậy càng cảm thấy mình có lỗi, thấp giọng xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không nên cắn anh."

"Hửm, nói lời xin lỗi là xong à?'' Chu Thanh Hoài được một tấc lại tiến thêm một thước.

Bạch Nhiên gãi gãi mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt xanh ngọc tràn đầy khó hiểu, "Không thì anh cắn lại tôi đi?''

Nói xong, cậu liền duỗi cánh tay trắng nõn mềm mại ra, tựa như thật sự là định cho đối phương cắn lại.

"....." Chu Thanh Hoài cứng họng, không ngờ củ cải nhỏ này lại nghiêm túc tới vậy, không biết đùa gì cả.

Tiêu Cảnh Thiên còn chưa đem thuốc ức chế tới, hắn mơ hồ cảm giác thấy có dấu hiệu mất khống chế.

Khóe mắt hắn bởi vì cưỡng chế nhẫn nại nên hơi đỏ lên, hắn hơi cúi đầu nhìn rõ bộ dáng củ cải nhỏ trước mắt, trắng nõn mềm mại, đôi mắt xanh ngọc quá mức sạch sẽ, chỉ là có hơi gầy.

Hắn nghĩ, tương lai nếu có cơ hội nhất định phải nuôi dưỡng củ cải nhỏ thật tốt.

Uỷ khuất củ cải nhỏ một chút, sau này hắn sẽ bồi thường thật tốt.

"Tôi không muốn cắn tay cậu.''

Bạch Nhiên sửng sốt, càng thêm bối rối. Sao người này lại phiền phức như vậy?

"Vậy anh xem muốn cắn chỗ nào?''

Chu Thanh Hoài đè nén tiếng cười trong cổ họng, củ cải nhỏ sao lại dễ bị lừa như vậy? Dù hắn nói gì đều nghe theo?

"Cắn chỗ nào cũng được à?'' Chu Thanh Hoài dụ dỗ từng bước.

"Đương nhiên, anh nhanh lên, tôi còn phải về nhà!'' Bạch Nhiên nhíu mày, cái người này sao lại lề mề quá vậy? Nếu như đổi thành người khác không biết đã bị cậu đập chết mấy lần rồi.

Nhưng Bạch Nhiên đuối lý, chỉ có thể dỗ dành.

"Tôi cắn, cậu quay người lại đi, nhìn thấy cậu ngoan ngoãn như vậy tôi ngại.'' Chu Thanh Hoài cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai củ cải nhỏ.

"Một A lớn từng này rồi, sao lại lắm chuyện vậy không biết? Nhanh lên!'' Bạch Nhiên không kiên nhẫn quay người lại thúc giục.

Đầu lưỡi Chu Thanh Hoài chạm vào răng sau, củ cải nhỏ sao lại nghe lời thế nhỉ?

Bạch Nhiên đợi nửa ngày phát hiện người phía sau không hề nhúc nhích, đang muốn quay đầu lại xem, đột nhiên lại bị ép vào tường.

Hô hấp nóng rực phả lên trên gáy cậu, đôi môi ấm áp cố ý hay vô tình đụng vào, mang hơi thở khắc chế của Alpha che trời lấp đất đánh úp lại, củ cải nhỏ hậu tri hậu giác cảm nhận được nguy hiểm đang lại gần.

"Anh không thể...'' Cắn tuyến thể!

Bạch Nhiên chưa kịp nói hết câu, liền cảm giác sau gáy bị người hung hăng cắn, hàm răng sắc nhọn của Alpha đâm xuyên qua làn da của cậu.

Ngay sau đó Bạch Nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, ý thức trở nên mơ hồ.

Cậu mơ hồ nghe thấy một giọng nói khàn khàn hỏi bên tai mình: "Củ cải nhỏ, em tên là gì?''

Tôi không phải củ cải nhỏ, tôi tên Bạch Nhiên.

Nhưng hiện tại dưới tình huống này Bạch Nhiên căn bản không thể nói nhiều lời như vậy, chỉ có thể thở hổn hển hai tiếng, nghẹn ngào trả lời: "Bạch...Bạch Nhiên.''

"Ừm...Bạch Nhiên, dễ nghe.''

Chờ mọi chuyện đều kết thúc, sau khi Bạch Nhiên bình tĩnh lại, phát hiện người trước mắt đã sớm không thấy đâu. Cậu ngồi dưới đất dựa vào tường, sắc mặt có chút ửng hồng, ngực vẫn phập phồng dữ dội.

Trên chóp mũi vẫn còn đọng lại một mùi cay nồng, sau gáy truyền đến một trận đau đớn, duỗi tay sờ sờ, đúng như dự đoán chạm vào một chút máu.

"Con...'' Mẹ nó

Bạch Nhiên muốn mắng câu thô tục, lại đột nhiên nhớ tới người nào đó dặn dò, liền kìm lại.

Cậu đến bây giờ vẫn còn bị tin tức tố của Alpha sặc đến cái mũi đôi mắt đỏ bừng, đánh đấu tạm thời xong liền bỏ chạy.

Tra Alpha*!!!

(*) Là tra nam nhưng mà ẻm đang mắng Alpha nên đổi thành tra Alpha

Bạch Nhiên nhớ lại dư vị còn sót lại, cảm thấy không đúng, hẳn là tra nam ớt xanh.

Vừa chát vừa ngọt, còn mang theo một chút cay.

Cậu hòa hoãn lại một lúc, miễn cưỡng lấy lại được bình tĩnh và phát hiện ra nước tương đã được đặt trên mặt đất lúc nào không biết. May mà không vỡ, bằng không lại phải quay lại mua một lọ khác.

Bạch Nhiên đỡ tường chậm rãi đứng lên, cũng may là thể chất của cậu tốt. Nếu là một omega khác, có lẽ liền trực tiếp ngã xuống đất không đứng dậy được.

Sau khi thở dài thật sâu, Bạch Nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận chịu đựng sự không thoải mái, khập khiễng đỡ tường rời đi.

Một lát sau, Chu Thanh Hoài cầm trong tay povidone cùng miếng băng vải đi rồi trở về, lại phát hiện của cải nhỏ không thấy đâu.

Hắn có chút tối tăm không rõ nhìn vị trí củ cải nhỏ đã biến mất.

Phía sau một người vội vã đuổi theo, Tiêu Cảnh Thiên có chút không nói lên lời, nửa đêm yêu cầu hắn chạy từ nhà đi giao thuốc ức chế cho anh thì không nói, lấy xong đồ liền chạy đi làm hắn ở phía sau đuổi theo cả nửa ngày.

"Mẹ kiếp! Hoài ca! Anh chạy cái gì? Còn chạy nhanh như vậy?'' Tiêu Cảnh Thiên thấy Chu Thanh Hoài không chạy nữa liền thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thanh Hoài liếc hắn một cái, không đáp lời.

Tiêu Cảnh Thiên tò mò, hôm nay sao Hoài ca lại kì lạ như vậy? Anh ấy không nói chuyện, cả người có mùi giống omega...

Khoan đã!

Cả người có mùi của omega?

Tiêu Cảnh Thiên một bộ dạng như gặp ma, Hoài ca nhà hắn trước nay không phải là bước qua ngàn vạn bông hoa đến cái lá cũng không chạm vào sao?

Hôm nay sao lại phá giới rồi?

"Hoài...Hoài ca? Omega kia từ đâu đến vậy?'' Tiêu Cảnh Thiên thận trọng hỏi.

Chu Hoài Thanh đột nhiên có chút bực bội, đem đồ vật trong tay ném cho Tiêu Cảnh Thiên, hơi muốn hút thuốc nhưng nhớ tới trong miệng vẫn còn đọng lại vị ngọt của củ cải nhỏ nên đành phải chịu đựng.

"Củ cải nhỏ gặp trên đường, vừa mềm mại vừa hung dữ, còn biết cắn người.''

Tiêu Cảnh Thiên lần đầu tiên thấy Hoài ca có vẻ mặt ôn hòa có chút sợ hãi, "Anh anh anh...Hoài ca, không, anh vẫn là Hoài ca sao? Hay là bị thứ gì ám lên người rồi?''

"Cút cút cút, tìm ra omega này cho ông, có lẽ vẫn còn ở Bắc Thành, tên là Bạch Nhiên, khuôn mặt trẻ con, đôi mắt là màu xanh lục nhạt."

"Hoài ca, Nhiên* nào?''

"Chắc là Nhiên trong Nhiên Hậu.'' Chu Thanh Hoài hơi hưng phấn, củ cải nhỏ ngọt thì rất ngọt, hoang dã lại cực kì dã.

(*) Chữ Nhiên trong tên của thụ là 然 đọc là /rán/, công bảo chắc là Nhiên /rán/ trong 然后 /rán hòu/: sau này (nhiên hậu)

Hắn cúi đầu nhìn miếng dán ức chế tin tức tố trong tay bị niết có chút nhăn, cong cong khóe môi.

Bạch...Nhiên? Chúng ta tương lai còn dài.

——

Tiểu khu Triều Dương, tầng bảy.

Phòng ở cũng không phải rất lớn, có hai phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh một phòng bếp, không đến 70 mét vuông nhưng lại rất ấm áp.

Dụ Kiên cùng Lý Kỳ có chút nôn nóng ngồi chờ ở bàn ăn, Bạch Nhiên đã đi mua nước tương được một tiếng rồi vẫn chưa trở về.

"Không phải là lạc đường rồi chứ? Lão Dụ, chúng ta ra ngoài tìm người đi? Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lại bị bắt cóc thì không tốt đâu!''

Dụ Kiên có chút bất đắc dĩ nghe vợ mình nói chuyện, "Sẽ không đâu, hơn nữa Nhiên Nhiên thân thủ rất lợi hại, người thường không bắt được đâu!''

Lý Kỳ nghe vậy an tâm hơn chút, nhưng mà vẫn không yên lòng được, "Lợi hại tới đâu cũng chỉ là một omega, nhỡ đâu gặp được alpha thì làm sao bây giờ?''

Khi cả hai đang giằng co muốn đi ra ngoài tìm người, Bạch Nhiên cuối cùng cũng trở về, hắn đem nước tương trong tay đưa cho Lý Kỳ.

"Chú Dụ, dì Lý.'' Bạch nhiên rũ mắt ngoan ngoãn gọi hai người.

Lý Kỳ nhìn mà thấy đáng yêu chết mất, nhận lấy nước tương cũng thuận tay kéo Bạch Nhiên lại gần, nhìn trái nhìn phải, nắn mãi không chán, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này đã bị thu hút, ai lại không thích một omega ngoan ngoan mềm mềm lại còn biết nói chuyện chứ?

Dù sao Lý Kỳ cũng thích!

"Nào! Bé ngoan, gọi chị đi!''

"......'' Bạch Nhiên có chút bối rối, không phải gọi như vậy sao?

"......'' Dụ Kiên, "Vợ ơi em không thể như vậy chứ, bối phận cũng không biết đã xiên vẹo tới tận đâu rồi, không thể dạy hư Nhiên Nhiên.''

Lý Kỳ có chút tiếc nuối, sờ sờ đầu Bạch Nhiên, "Bé ngoan ngồi xuống ăn cơm đi, đúng rồi sao con lại đi lâu như vậy?''

"Trên đường lạc đường, đi một đoạn dài.''

"Ồ, ăn cơm đi ăn cơm đi! Cá này còn tươi lắm! Canh nấu ra cũng rất tươi ngon, mau nếm thử đi!''

Dụ Kiên híp híp mắt, thời điểm vừa mới vào cửa liền cảm thấy mùi trên người Bạch Nhiên có chút không thích hợp, hiện tại vừa thấy miếng dán ức chế sau cổ không biết đã đi đâu, còn có dấu răng không rõ hiện ra!

Như này lạc đường chỗ nào?

"!!!'' Dụ Kiên, thằng chó nào?! Củ cải nhà hắn mới tới đây chưa đầy ba ngày đã bị con lợn nào ngoài kia ủi mất rồi?

Cũng do vợ hắn sơ ý, còn là một beta 100% nên không cảm nhận được.

Bạch Nhiên cũng không chủ động nói ra, hắn có chút đứng ngồi không yên.

Khi ăn cơm, củ cải nhỏ luôn ăn một cách chậm rãi nếu có đủ thời gian. Trải nghiệm đau đớn khi thường xuyên nay ăn mai đói đã khắc sâu vào trong ý thức cậu, nhắc nhở cậu phải coi trọng mỗi cơ hội ăn uống một cách thiêng liêng.

Điều này làm Dụ Kiên ở bên cạnh rất lo lắng chờ đợi, đợi nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu nuốt miếng cơm cuối cùng.

"Nhiên Nhiên, cùng chú tới thư phòng một chuyến.''

Bạch Nhiên gật đầu, cầm lấy khăn ăn Lý Kỳ đưa cho hắn, theo Dụ Kiên từng bước đi vào thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro