Chương 2 • VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sam
———————————————————

"Cận Tư Vũ, ta không biết cưỡi ngựa. Ngươi để ta ngồi trên ngựa làm gì?" Cố Thường nhìn khoảng cách từ ngựa đến mặt đất, trong lòng tính toán, cậu sẽ sử dụng biện pháp nào để lát nữa nhảy xuống mà không bị ngã.

Cận Tư Vũ nhìn người thiếu niên nhỏ bé đang ngồi trên ngựa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, hắn ôn nhu dỗ dành: "Ta biết, vậy ta đưa Thường Thường tới là được rồi."

Nói xong, Cận Tư Vũ liền trèo lên ngựa, trong khi Cố Thường ngồi trước mặt hắn.

Cậu cảm thấy lồng ngực cứng ngắc của người phía sau, khó chịu nói: "Có thể lùi lại một chút được không, ngươi ngồi gần ta quá."

Tiếng cười sâu thẳm của hắn truyền đến: "Thường Thường, sao em lại ngại ngùng như vậy, dù sao ta cũng là của em mà."

Nói rồi hắn lại gần cậu hơn, cả người Cố Thường được bao bọc trong lòng ngực Cận Tư Vũ.

Mặt Cố Thường đỏ bừng, nhưng cậu không giãy ra, bởi vì vòng tay của nam nhân này rất ấm áp, vì vậy cậu cũng không so đo. o(^`)o

Cận Tư Vũ cắn vào má của Cố Thường một cái, Thường Thường của hắn thật dễ thương.

Cố Thường quay đầu trừng hắn:"Đi thôi."

"Tuân lệnh bảo bối."

Núi Thanh Vân cách kinh thành không xa lắm, đi ngựa sẽ mất tám ngày, nhưng con ngựa dưới trướng của Cận Tư Vũ là một con chiến mã có thể đi được ngàn dặm, thế nên bọn họ chỉ mất ba ngày đã đến nơi.

Hừ một tiếng, con ngựa dừng lại ở một phủ đệ vô cùng trang nghiêm, to lớn không gì sánh được, trên tấm bảng cửa có viết Cửu Vương phủ.

Kẽo kẹt một tiếng

Đại môn được mở, từ bên trong một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị bước ra.

Nhìn thấy Tư Vũ, ông mừng rỡ nói: "Đại nhân, ngài đã trở về."

Cận Tư Vũ lãnh đạm gật đầu, sau đó quay lại nói với Cố Thường một cách ấm áp: "Thường Thường, nào, đưa tay cho ta, ta đỡ em xuống."

Cố Thường đặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình lên bàn tay to lớn của Cận Tư Vũ, rồi hắn ôm cậu xuống.

Cố Thường đợi lâu mà chưa thấy hắn thả mình xuống liền nói: "Cận Tư Vũ, ngươi để ta xuống được rồi."

"Thường Thường ngoan, em chắc đã mệt mỏi vì nhiều ngày ngồi trên ngựa rồi, để ta ôm em vào."

"Ồ, cảm ơn." Cố Thường cũng rất đau, đặc biệt là cái mông, nhất định sưng đỏ.

Chú Phúc, quản gia của Vương phủ, theo dõi toàn bộ quá trình."( Д *)

Đây vẫn là Vương gia lạnh lùng của bọn họ sao, đối với thiếu niên này dịu dàng như vậy, xem ra người này đối với Vương gia rất quan trọng.

" Chú Phúc, cho người dọn dẹp Thanh Viên cư."

"Vâng thưa Vương gia." Thanh Viên cư, nơi chỉ có các Vương phi tương lai mới có thể sống, chú Phúc nghĩ thầm, chàng trai trẻ này thực sự không đơn giản.

Cận Tư Vũ một đường làm lơ những cái nhìn ngạc nhiên của người hầu mà bế Cố Thường trở về nơi ở của hắn, Mặc Vân cư.

Khi nhẹ nhàng đặt Cố Thường lên giường, hắn mới phát hiện ra cậu đã ngủ mất, Cận Tư Vũ cẩn thận cởi áo khoác và giày, đắp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài.

Cố Thường tỉnh lại đầu có chút mơ màng, dụi dụi mắt, liền nhìn thấy một người ngồi ở trên giường cách mình không xa, là nam nhân? Từ từ không phải Cận Tư Vũ sao!

"Cận Tư Vũ."

"Thường Thường, em tỉnh rồi?" Hắn đặt cuốn sách trên tay xuống, đến bên Cố Thường hỏi.

"Ừm, đây là đâu?"

"Là nơi ở của ta."

"Ò!"

Cận Tư Vũ nhìn bộ dạng bình đạm của Cố Thường hỏi: "Thường Thường, em không có điều gì muốn hỏi ta sao?

Cố Xương vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi muốn hỏi cái gì?

"Về danh tính của ta..." Cận Tư Vũ áy náy nói, rốt cuộc thì hắn đã không nói cho Cố Thường biết thân phận thật của mình liền dẫn cậu đến kinh thành rồi còn đến phủ của hắn. Thực ra là bởi vì hắn sợ hãi, hắn sợ Cố Thượng biết được thân phận thật sự của mình sẽ không ở bên cạnh hắn nữa, hắn không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, hắn không đành lòng.

Cố Thường liền suy nghĩ về nó? Cậu đã biết danh tính của Cận Tư Vũ ngay từ đầu rồi. Cậu chỉ là đang nhớ lại cốt truyện, cốt truyện trong thế giới ban đầu.

Lúc này trong cốt truyện, chính là ngày nữ chính xuyên qua, đêm mai nam chính cùng nữ chính lần đầu tiên gặp mặt, không được, đến lúc đó cậu nhất định phải ngăn cản bọn họ gặp nhau.

"Thường Thường?" Cận Tư Vũ nhìn vẻ mặt trầm tư của Cố Thường, trong lòng có chút lo lắng.

"Hả?" Cố Thường ngẩng đầu nhìn hắn.

"Em tức giận sao, Thường Thường,
xin lỗi ta......"

Cố Thường đánh gãy lời hắn nói: "Ta không tức giận, ta đã biết danh tính của ngươi ngay từ đầu rồi."

"Vậy tại sao em vẫn sẵn sàng theo ta?"

Cố Thường ngẩng đầu ngạo kiều nói: "Bởi vì ngươi là người của ta không phải sao?"

Tâm trạng đang căng thẳng của Cận Tư Vũ cuối cùng cũng thả lỏng, hắn hôn thật mạnh bảo bối của mình rồi nói: "Thường Thường nói đúng, ta là của em, em cũng là của ta."

"Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm. " Cố Thường sờ bụng mình, nhìn Cận Tư Vũ một cách đáng thương.

Hắn đau lòng nói: "Là ta không tốt, Thường Thường ta sẽ kêu người truyền bữa tối lên cho em."

"Người đâu, truyền bữa tối"

"Vâng thưa Vương gia."

Một lúc sau, những món ăn tinh xảo và ngon miệng được dọn lên bàn.

Cận Tư Vũ ra lệnh cho những người hầu đó lui ra ngoài, sau đó ôm Cố Thường vào lòng hỏi nhỏ: "Thường Thường, em muốn ăn gì."

Cố Thường nhìn những món ăn trên bàn toàn bộ đều là món cậu thích, liền nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết đây là những món ta thích?"

Cận Tư Vũ cười nói: "Vì chúng ta có thần giao cách cảm đó."

"Ta muốn ăn cá."

"Được, Thường Thường há miệng ra nào." Cận Tư Vũ cẩn thận đem xương cá gỡ ra, dùng chiếc đũa kẹp miếng thịt cá, đưa tới bên miệng Cố Thường.

Cố Thường liền há miệng ăn miếng thịt cá ngon mềm.

Buổi tối sau khi tắm rửa Cố Thường nhìn Cận Tư Vũ hỏi: "Phòng của ta ở đâu?"

Cận Tư Vũ nói dối trắng trợn: "Thường Thường căn phòng của em vẫn đang được dọn dẹp, không bằng đêm nay em ngủ với ta được không?"

"Được rồi." Cố Thường liền cởi quần áo, giày và vớ của mình ra rồi nằm lên giường hắn.

Cận Tư Vũ nhịn không được khoé miệng gợi lên một đường cong, bảo bối nhà hắn thật sự rất đơn thuần.

Trong cơn mơ ngủ, Cố Thường cảm thấy mình giống như đang ở trong một cái lò sưởi lớn, khi mở mắt ra, cậu thấy cả người mình đang được tay của Cận Tư Vũ vây chặt

Cố Thường muốn chạy, nhưng trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của hắn: "Thường Thường, ngoan, ngủ đi."

Cố Thường ngừng vùng vẫy rồi ngủ thiếp đi khi tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Cận Tư Vũ

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy cậu đang dựa vào mình, mỉm cười hài lòng và chìm vào giấc ngủ với bảo bối trong lòng

~Sam~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro