Chương 4: Trực diện quyết đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân thể lúc này của Chu Cảnh thực sự là không còn dùng được, chính mình đứng lên cũng tốn nhiều sức lực, nếu không Chu Cảnh nhất định sẽ đi lên túm cái tên này đánh một trận no đòn. Dám ở ngay trước mặt hắn đùa giỡn em vợ hắn, không nể mặt hắn đây mà!

Chu Cảnh sắc mặt âm trầm như nước: " Tiểu Mặc, Thẩm Lâm hai ngươi còn đứng ngốc ra đó làm gì, đánh không lại không biết đi ra ngoài gọi người sao? Ban ngày ban mặt, trộm cũng dám vào phòng chúng ta, còn không gọi người bắt giữ trộm".

Chu Cảnh không phải thật cho là Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm hai người còn không đánh lại một người, mà là hắn sợ hai huynh đệ họ chịu thiệt. Dù sao Chu Cảnh tiền thân là một gã lưu manh, cái gọi là anh em tốt kia hơn phân nửa chắc cũng là du côn đầu đường xoá chợ đi. Như vậy đám gia hoả này đánh nhau là chuyện thường ngày, nếu thời điểm lúc đánh nhau tên này giở chút thủ đoạn, Thẩm Mặc và Thẩm Lâm hai người cũng đánh không lại.

Hai người Thẩm Mặc, Thẩm Lâm lúc này mới phản ứng được, đồng thời không thể tin nhìn chằm chằm Chu Cảnh. Đây chính là 'anh em tốt' mà theo như Chu Cảnh từng nói rằng đã kết bái huynh đệ.

Vẫn là Thẩm Mặc phản ứng lại trước, chính mình cầm lên một cái chổi còn kín đáo đưa cho Thẩm Lâm một cái gậy gỗ, hai người mắt lom lom hướng nhìn Vương Lực.

" Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Chu Cảnh ngươi cũng không quản sao? Đây không phải là khiêu chiến uy nghiêm của ngươi ư! Phu lang nhà ai có thể hô đánh, gọi mắng, như thế là đàn bà chanh chua!" Vương Lực còn đang kêu gào nói: " Chu Cảnh ngươi chỉ cần nói một câu, này hai cái song nhi, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ. Xem ngươi là huynh đệ, ta chính là vì ngươi a!"

" Ngươi dám!" Chu Cảnh lạnh lùng nói: " Phu lang cùng em vợ ta, ngươi mà dám động đến một sợi tóc gáy, ta liền sẽ đánh gãy một chân của ngươi".

Chu Cảnh nếu là thời điểm thật sự tức giận, trên người sẽ phát ra sát khí lạnh lùng của người ở trên cao, rất là doạ người. Ít nhất, trước mắt cũng đem Vương Lực doạ sợ cho hết hồn, tay chân đều luống cuống, mà khi nhìn đến ánh mắt hung ác của Chu Cảnh sợ đến run run một cái. Vương Lực thiếu chút nữa đã chạy đi, nhưng lúc vừa quay đầu, lại nhớ tới thường ngày hắn cùng Chu Cảnh cũng hay đùa giỡn uy phong như vậy, nghĩ tới đây Vương Lực lá gan cũng lớn hơn.

" Chu Cảnh, ta cho ngươi thể diện là ngươi không cần, ta nói cho ngươi biết..."

Chu Cảnh không đợi hắn nói xong, đối hai huyng đệ đứng trên đất quát lên: " Còn không đi ra ngoài gọi người, không thấy có người đến trong phòng chúng ta kêu đánh kêu giết sao?"

Thẩm Mặc cầm cái chổi liền đổ ập xuống đánh tới trước, Thẩm Lâm thấy đại ca mình đã ra tay, cũng cùng tàn nhẫn mà đánh theo.

" Cút cho ta, cút ra ngoài!" Thẩm Mặc vừa đánh vừa hung ác mắng: " Ngươi là nhà ai tới trộm gà, bắt chó đây! Ngày hôm nay ta đánh chết ngươi!"

Trộm gà bắt chó là Chu Cảnh gán tội cho Vương Lực, Thẩm Mặc biết, đây là đang bảo vệ hắn và Tiểu Lâm. Cũng không thể nói ra Vương Lực đối song nhi bọn họ không có ý tốt, trực tiếp nhìn chằm chằm, truyền đi không quản là song nhi vô tội hay không , trên danh nghĩa đều sẽ có hại. Đặc biệt thanh danh Thẩm Lâm luôn nghe vẫn không được tốt, tuyệt đối không thể tổn hại thêm.

" Các ngươi dám!" Vương Lực réo lên: " Chu Cảnh, ngươi dám gọi song nhi trong nhà đối với ta như thế, ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi".

Vương Lực đi rồi, haingười Thẩm Mặc, Thẩm Lâm đều thở hổn hển. Song nhi khí lực tuy lớn hơn so với nữnhân, mà lại không cường hãn bằng nam nhân, bất quá hai cái song nhi cùng lên mộtloạt cũng có thể đánh cho một hán tử ăn đủ khổ.

" Tiểu Mặc, ngươi tới đây ta xem một chút, vừa nãy ta thấy Vương Lực phất tay đánh lại ngươi, có đánh trúng đâu không?" Chu Cảnh sốt ruột muốn bước xuống, mà bởi vì hai chân không có lực đến nửa ngày cũng vẫn còn ngồi tại bên giường.

Thẩm Lâm đần độn há to mồm, không thể hiểu nổi. Ca phu hắn thường ngày không phải là không để ý tới đại ca hắn sao?, thường nói cái gì một cái song nhi yếu ớt như vậy từ đâu tới, trời sinh chính là cho để cho người đánh mắng một chút!

Thẩm Mặc rủ xuống lông mi, che khuất ánh mắt loé lên, rốt cuộc từng bước từng bước hướng Chu Cảnh đi tới.

Chu Cảnh kéo lại tay Thẩm Mặc, tỉ mỉ mà xem xét. Hai tay Thẩm Mặc bởi vì luôn làm việc nặng nên thập phân thô ráp, thậm chí trên tay che kín những vết chai, mỗi cái đều rất dày. Chu Cảnh kiếp trước chưa từng làm việc nặng, chủ yếu là dùng tay cầm bút kí tên mình trên hợp đồng, bất quá bởi vì là nam nhân nên tay cũng không có nhẫn nhụi, nhưng là tuyệt đối không hề thô ráp, chỉ có hơi to mà thôi. Tay nam nhân khẳng định so với tay của nữ nhân vẫn là có điểm không giống nhau, không có non mềm bóng loáng như vậy.

Mà bây giờ cùng Thẩm Mặc so sánh, miễn cưỡng đem tay Chu Cảnh đặt chung một chỗ, nếu không phải màu da Chu Cảnh không trắng, nhìn hai đôi tay thật khó mà nói ai mới là song nhi.

Xem qua tay, không biết người này đã chịu bao nhiêu khổ, tay đều nứt hết. Thời điểm Chu Cảnh đau lòng Thẩm Mặc, không chú ý tới Thẩm Mặc cũng đồng dạng nhìn lại tay hắn, ánh mắt phức tạp khó dò.

Thẩm Mặc da mặt cũng không tốt, khô khốc, da còn có chút bong tróc, cho thấy dinh dưỡng không đầy đủ, đặc biệt sạm màu. Chu Cảnh đau lòng nghĩ, nhất định phải nhanh lên dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể sớm ngày kiếm tiền nuôi tức phụ.

Hắn tay cầm tay đưa tình ẩn ý, bên kia Vương Lực bị đánh, đuổi ra khỏi cửa tự cảm thấy mất mặt, dĩ nhiên sẽ tìm tới nhà Vương gia nói bóng gió. Vương lão thái vừa nghe nói, Chu Cảnh dám to gan nấu một nồi gà ăn, mà không đưa qua nhà nàng một nửa. Được lắm! Thực sự là cánh cứng rồi, nàng nhất thời không có chỗ phát tiết, tức giận tìm tới cửa.

Vương Lực theo ở phía sau, mang bộ dáng hả hê xem trò vui.

Cửa nhà Chu Cảnh thật sự là không dùng được nữa, chỉ xem như trang trí vậy thôi, ai tới đều có thể dễ dàng đẩy ra.

Vương lão thái cũng là trực tiếp đẩy vào, mới vừa bước vào sân, mùi thịt gà nồng đậm phêu lãng trong không khí, Vương lão thái thèm ăn nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

" Sao chổi, ngươi dám nấu gà ăn một mình, tốt lắm, ngươi cũng không sợ bị thiên lôi đánh!" Vương lão thái vào nhà, nhấc lên nắp vung vừa nhìn thấy trong nồi thực sự có thịt gà, liền mắng lên. Miệng không ngừng, tay cũng không rãnh hướng tới trong nồi muốn múc thịt gà mang đi.

Nghe thấy tiếng mắng chửi, Thẩm Mặc hoang mang tránh khỏi tay Chu Cảnh, hai bên tai có chút đỏ lên.

" Thẩm Lâm ta dạy ngươi như thế nào, không mời mà tới tức là giặc, không hỏi mà lấy chính là trộm, thấy trộm đã vào nhà chúng ta ngươi còn không mau đuổi ra ngoài"

Thẩm Lâm lúc này mới nhớ tới, hiện tại ca phu nhìn không vừa mắt cái lão bà tử kia, hơn nữa hắn vẫn còn hận nàng đây!

Thẩm Lâm tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, dù sao cũng là cái một song nhi, lớn lên không cao bằng hán tử nhưng mà đem so với nữ nhân hắn ít nhất là cao hơn nữa cái đầu, khí lực cũng lớn hơn.

Hai tay hắn nắm lấy tay Vương lão thái, đem thịt gà trong tay nàng đoạt về thả trở lại trong nồi, một tay đè lên cái nắp. Quay người đem Vương lão thái đẩy ra phía ngoài.

" Không hỏi qua đã muốn lấy đồ của người khác, ngươi chính là tên trộm!"

Vương lão thái mèo già hoá cáo, đôi mắt sáng lên, gà bị cướp trở lại nàng liền trở tay nắm lấy mấy cân gạo lức trên mặt đất Thẩm Mặc vừa mới đổi được.

Thẩm Lâm không cho nàng lấy, trên tay dùng hết khí lực chụp lấy tay nàng, đem tay Vương lão thái nắm đến có mấy vết hằn đỏ lên, nàng bị đau kêu ô ô lớn tiếng, mới thả ra.

" Đi ra ngoài, đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh ngươi" Thẩm Lâm dùng lực lớn xô đẩy Vương lão thái, lảo đảo mấy cái đem Vương lão thái đẩy ra tới cửa lớn.

" Trời lật rồi! đây là nhà con trai ta, ta muốn lấy cái gì thì sẽ lấy cái đó, ngươi là cái thá gì, ngươi là một cái tiểu tiện nhân" Vương lão thái mắng: " Sao chổi, ngươi câm rồi sao, cứ như vậy nhìn người khác bắt nạt nương của ngươi!"

Chu Cảnh được Thẩm Mặc đỡ, chậm rãi đi tới trong sân. Hàng rào nhỏ vây xung quanh cao bằng nửa người, nhưng cũng chỉ tới eo Chu Cảnh. Hắn và Vương lão thái cách hàng rào có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương.

Chu Cảnh lạnh lùng nói: " Tiểu Lâm nói có gì sai, không hỏi qua ý chủ nhà mà muốn lấy đồ ăn trong nhà ta không phải trộm thì là cái gì?"

Chu Cảnh chưa khi nào dùng thái độ này nói chuyện với Vương lão thái, từ trước muốn Vương lão thái nhìn đến mặt mình, hắn giống như một con chó theo đuôi, lúc nào cũng muốn tìm tới nàng.

Vương lão thái thấy bộdáng này của Chu Cảnh không biết tại sao đáy lòng lại run lên, bối rối khó giảithích được. Sau nàng lại nghĩ đến Chu Cảnh chỉ là một cục bột, luôn sợ hãinàng, từ nhỏ đã đi theo sau mông nàng, cúi đầu muốn bố thí cho một cái ánh mắt,xưa nay mình đều không cho. Hiện tại chỉ sợ là thay đổi cách thức, muốn mình chú ý tới đi! Không cần chú ý tới hắn, người này chính là ngứa da, không cho hắn chiếm được mới là tốt nhất.

Vương lão thái nghĩ như thế trong lòng cũng không hoảng nữa, trấn tĩnh mà khôi phục bộ dáng vênh vang đắc ý như trước giờ.

" Sao chổi, ngươi dám ăn một mình, có phải là muốn ăn đòn phải không? Ta đã nói với ngươi, những đồ vật này không phải em vợ ngươi mang qua, lại dám cùng ta động thủ, đẩy ta ra phía ngoài, bây giờ nhất định phải cho ta hảo hảo giáo huấn đại ca của hắn một chút, đến khi ta hài lòng mới thôi!"

Nghe nàng nói xong, sắc mặt Thẩm Lâm liền trắng bệch, hắn hối hận rồi, Chu Cảnh tên khốn kiếp kia nhất định sẽ nghe lời lão bà tử này nói. Lần trước bởi vì cái lão bà tử này muốn ăn thịt, Chu Cảnh bắt đại ca hắn lên núi đi săn, ca hắn nói mưa trên núi đường trơn trợt, không dám đi, phải chờ tạnh mưa. Lão bà tử kia lấy lí do ca hắn không hiếu thuận xúi giục Chu Cảnh là đương gia dùng gậy đánh ca hắn một trận.

Nhưng vết thương đó đến bây giờ còn chưa có tốt lên đâu!

Vương lão thái nhìn thấy Thẩm Lâm sợ thành như vậy càng ngày càng làm càn.

" Lần trước đánh tiện nhận này một ngày không thể xuống giường, lần ngươi đánh hắn cho ta hai ngày không thể xuống giường, bảy ngày không cho hắn ăn cơm, phải làm cho hắn hảo hảo nhớ kĩ đến cùng ai mới là chủ nhân cái nhà này!"

Thời điểm này là lúc người trong thôn nông nhàn nhất, thường ngày cũng sẽ tụ tập cùng nhau bàn tán chuyện nhà của người này, người nọ. Ngày hôm nay nghe thấy Vương lão thái gây sự, mọi người giống như con ruồi đều vây lại đây. Đứng xem náo nhiệt mà chỉ trỏ, chuyện của Chu Cảnh và Vương lão thái là độc đáo nhất trong thôn, nhà hắn có việc gì người khác như thế nào không ra nhìn xem!

Nghe thấy Vương lão thái vậy mà chỉ huy Chu Cảnh đánh tức phụ, điều hiểu được bây giờ Thẩm Mặc là không thể thiếu một trận đòn, dù sao ngày thường tính cách Chu Cảnh đều như thế, khẳng địng là nghe lời Vương lão thái a!

Âm thanh của Chu Cảnh phảng phất như đóng băng: " Ai là chủ nhân cái nhà này? Thím có phải bị bệnh rồi không, còn hỏi như thế. Cái này đương nhiên là nhà ta Chu gia!"

Vương lão thái kêu lên: " Cái gì là Chu gia, là của Vương gia! Ngươi là từ trong bụng ta chui ra ngoài!"

Chu Cảnh nói: " Thím nói như vậy ngược lại làm cho ta không rõ ràng lắm! Ta mấy ngày trước không biết vì nguyên nhân gì, không để ý sau cơn mưa đường núi khó đi vẫn cứ muốn lên núi. Thật không may bị thương ở đầu, hiện giờ rất nhiều chuyện ta đều không nhớ được".

Bị thương ở đầu? Mất trí nhớ? Không trách được dám nói chuyện như vậy với Vương lão thái, Còn là Chu gia, từ trước nếu có ai gọi hắn Chu Cảnh chỉ sợ là bị hắn dùng chân nói chuyện đi! Nguyên thân xưa xay không thừa nhận mình họ Chu, chỉ nhận thức chính mình họ Vương! Nếu có ai gọi hắn Vương Cảnh hắn có thể lấy củi Thẩm Mặc vừa mới đốn về, đem cho người đó!

Về phần Chu Cảnh nói sau cơn mưa đường trơn trợt vẫn miễn cưỡng lên núi, té bị thương ở đầu, người dân trong Vương gia thôn có thể nhớ rõ ràng nguyên do.

Là Vương lão thái thèm thịt, một cân thịt cũng phải mười lăm văn tiền đồng, nàng như thế nào cam lòng bỏ tiền mua! Liền ép Chu Cảnh bảo Thẩm Mặc cùng hắn lên núi săn thịt heo rừng cho nàng ăn.

Lợn rừng trên núi rất hung dữ, đừng nói chính thợ săn trong thôn gặp phải lợn rừng cũng phải cân nhắc một chút, có thể không trực tiếp đối diện tất nhiên đều sẽ tránh né. Huống chi, trên núi còn có rất nhiều thú dữ khác lớn hơn, rất nguy hiểm.

Lần này Chu Cảnh cũng không cân nhắc, hắn nghe thấy Vương lão thái chịu " ôn hoà nhã nhặn" nói chuyện với hắn, cứ thế vui vẻ cái gì cũng không để ý. Trở về buộc Thẩm Mặc lên núi, Thẩm Mặc không chịu, nói sau cơn mưa đường núi khó đi, lợn rừng rất nguy hiểm , nhưng mà các loại suy tính, sau khi Vương lão thái tận lực xúi giục đều trở thành bất hiếu. Vương lão thái cho rằng Chu Cảnh là hán tử, Thẩm Mặc chỉ là một cái song nhi, có thể gả cho nhi tử nàng là phúc khí đời trước tu luyện được, nên nhi tử nàng bảo hắn sống thì hắn sống, bảo hắn chết thì hắn phải chết, sao còn dám cãi lời? Quả thực không thể tha thứ!

Sau khi nghe Vương lão thái khuyến khích, Chu Cảnh cũng cảm thấy Thẩm Mặc quả thực đáng ghét, theo lời Vương lão thái từng nói, ở trên người Thẩm Mặc lập uy, cứ như vậy không đầu không đuôi đánh cho một trận côn bổng.

Khi đó Chu Cảnh ngã bị thương ở đầu mất trí nhớ, người trong Vương gia thôn đều biết. Nói đến việc này, mọi người có cách nghĩ khác nhau, nhìn về Vương lão thái ánh mắt nhất thời có chút quái dị.

Chu Cảnh tiếp tục nói: " Cho nên, hôm nay thím nói vậy làm ta có chút mơ hồ. Nghe nói phu gia thím họ Vương, hơn nữa thím chỉ gả qua một lần. Đã như vậy, ta họ Chu, sao có thể là nhi tử của thím?"

Nhấc đến chuyện này , Vương lão thái giống như cây ngay không sợ chết đứng, nửa điểm cũng không cảm thấy thua thiệt với đứa con lớn này.

Nàng đưa tay chống nạnh, chỉ vào Chu Cảnh nói: " Còn không phải ngươi là sao chổi mệnh ngạnh, vừa sinh ra liền khắc toàn bộ người trong nhà không được bình an, nếu không đem ngươi phân ra, nương ngươi là ta đã sớm bị ngươi khắc chết rồi! Không đem ngươi bóp chết, chính là lão nương ta thiện tâm, ngươi còn không hiểu được cảm ơn ta a!"

Không có duyên phận mẹ con cũng không thể bắt buộc được, giống như xoá tên trên gia phả, không cho mang họ Vương, so sánh với tính mạng cha nương cũng không quan trọng bằng, thậm chí vì cái này đem hài tử mười hai tuổi phân đi ra cũng có thể hiểu được.

Mà sau khi phân ra ngoài. Cái này mới là quan trọng nhất. Mười hai tuổi ở nông gia trưởng thành sớm. có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng nghĩ đến cùng thì vẫn còn là một hài tử, phân đi ra mà không cho bạc, muốn hài tử sống thế nào? Đi xin ăn, mỗi nhà xin một chút, mùa hè đào rau dại ăn, mùa đông thì gặm rễ cây. Có cha nương nào như thế sao?

Nếu sợ khắc thân, thì cho hài tử nhiều thêm chút đồ ăn, trong sinh hoạt cũng sẽ trợ giúp. Thời điểm muốn chiếm tiện nghi của hắn thì chính là cha nương, đến khi hắn cần xin ít bạc liền trở thành cái khắc cha khắc nương, hay vô cùng.

Chu Cảnh cười lạnh một tiếng.

" Ta nghe thím nói, cũng hiểu được một chút nguyên nhân, chắc hẳn là vì chuyện khắc thân. Nếu là ta khắc thân nghiêm trọng như vậy, đến gia phả cũng không được đề tên, cũng không được theo họ của cha đẻ. Ta cũng không dám tặng đồ ăn cho thím, miễn cho thím dính lấy xui xẻo của ta, nếu xảy ra việc gì chết người, ta đây thật sự là có tội quá rồi!

" Ngươi..." Vương lão thái tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

Chu Cảnh nói: " Vì tốt cho nhà thím, hai nhà chúng ta vẫn là phân rõ ràng sẽ tốt hơn, về sau Vương gia là nhà ngài, Chu gia là nhà ta. Ta họ Chu, sau này con cháu hậu bối cũng sẽ mang họ Chu, tuyệt đối không dám nhắc tới họ Vương. Cho nên thím là không cần đến Chu gia ta tuỳ ý lấy đồ, một mình tiến vào nhà người khác lấy đồ, nói thật dễ nghe là lấy, không êm tai chính là trộm gà bắt chó đi! Là trộm sẽ đưa đi nha môn. Nếu có lần sau, ta liền không khách khí sẽ trực tiếp bắt thím đi nha môn".

Thẩm Lâm làm bộ dáng muốn hù doạ Vương lão thái, lại nghe một người lớn tiếng nói: " Ngươi dám"

Đoàn người đang vây xung quanh tránh ra, người đến là Vương Thành cha của Chu Cảnh.

HẾT CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro