Chương 5: Nửa con gà luộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Cảnh đối người nhà nguyên chủ không có một cái ấn tượng tốt, châm chọc kéo kéo khoé miệng.

Vương Thành không hỏi đầu chuyện là thế nào,vừa đến liền mắng: " Ngươi cái đồ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, từ trong bụng chó đi ra, dám trói thím ngươi đi gặp quan phủ, cũng không sợ bị thiên lôi đánh à!"

Chu Cảnh cũng không nghe Vương Thành chó má la rầy, trực tiếp ngắt lời nói: " Chính ngươi cũng nói là thím, người trong thôn này giống nhau ta đều gọi là thím, đều là thím thì khác nhau ở chỗ nào?"

" Đừng nói, e rằng thật sự là có. Tối thiểu là người khác gọi một tiếng thím, sẽ không tại thời điểm ta bệnh gần chết nằm trên giường, đem nửa sọt rau dại em vợ đào về cho ta ăn cướp đi! Sẽ không để ta bệnh nặng, một chút đồ ăn cũng không có, sẽ không để cho phu lang ta uống nước lạnh lót dạ! Sẽ không nhìn thấy ta hỏi một tiếng bệnh có đỡ hơn chưa, tới nhà ta là liền mắng, một hạt gạo cũng phải lục soát đem đi".

" Con trai như ngươi hiếu kính cha nương là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải sao?" Vương Thành nói.

" Ta cũng không dám! Lúc muốn đồ ăn liền cha nương, liên quan đến lợi ích thì là thúc thẩm. Cũng không nhìn lại xem, đồ ăn của ta thì đem nuốt hết, lại còn gắn trên đầu ta hai chữ khắc thân".

Người Vương gia thôn cười phá lên, Vương Thành mặt đỏ tới mang tai.

" Nghịch tử! Nghịch tử!"

" Lúc trước thời điểm đoạn thân, đã nói kể từ đây tình cảm cha mẹ ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau, giấy trắng mực đen viết rõ rõ ràng ràng, thúc cũng đừng có gọi sai, miễn cho thật sự có chuyện gì bất trắc đều tính trên đầu ta a!"

" Ngươi..." Vương Thành hơi thở run run, đứa con lớn này chưa bao giờ dám nói chuyện như vậy cùng với hắn. " Được, được, được, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu dám tới cửa nhà Vương gia, ta đánh gãy chân chó của ngươi!"

" Kia Vương thúc trở về cũng phải nói cho Vương thẩm, còn dám tới nhà ta lấy đồ ăn, ta tất nhiên sẽ bắt nàng giao cho quan phủ. Ta có khế ước trong tay, chúng ta chính là người của hai nhà. Ta còn nghe nói trong nha môn không quản ai đúng ai sai, đi vào trước tiên là bị đánh hai mươi đại bảng, ta tuổi trẻ khí lực nhiều, Vương thẩm tuổi lớn hai mươi đại bản đánh xuống còn có thể sống hay không là chưa biết, đừng để trước lúc chết còn mang danh là một tên trộm".

Vương Thành tức giận đến nói không ra lời, vừa hận Chu Cảnh không nghĩ tới tình cảm cha nương, vừa hận Vương lão thái làm cho hắn mất mặt, ánh mắt muốn phun ra lửa. Làm Vương lão thái sợ đến không dám lên tiếng, ngoan ngoãn theo phía sau trở về nhà.

Lập tức Chu Cảnh cũng được Thẩm Mặc đỡ vào nhà, Vương Lực lẫn trong đám người vốn định xem kịch vui, thấy một nhà Vương lão thái chịu thiệt thòi dưới tay Chu Cảnh, ầm thầm buồn bực lại không dám nhất thời quá phận trêu chọc đến Chu Cảnh. Tên này, cái gì cũng không nhớ, còn muốn đem cha nương đưa đi nha môn, hắn liền tính là cái gì?

" Ca phu, ngày hôm nay thật hả giận, ngươi có thấy cái dáng vẻ kia của Vương Thành không, đôi mắt tức giận trừng muốn lòi ra ngoài!" Thẩm Lâm cười ha ha, đối với Chu Cảnh trong lúc vô tình cũng đổi cách xưng hô.

Vương Thành đối với Chu Cảnh vừa không có ân sinh, lại không có ân dưỡng, tự nhiên Chu Cảnh không cần khách khí. Thân thể này thông qua mấy ngày chính hắn kiểm tra, có thể xác nhận trăm phần trăm chính là của hắn, đã nhiều năm như vậy trên người thêm bớt vài dấu vết cũng không sai, lại nói hai người lớn lên cũng không thể ngay cả dấu vết như vậy đều giống nhau a! Về phần tại sao hắn lại xuyên tới nơi này, Chu Cảnh kia lại mất tích, hắn đây cũng không biết.

Theo lý thuyết hắn chiếm thân phân của Chu Cảnh, nên hiếu kính cha đẻ nương ruột của đối phương, đem bọn họ xem như thân sinh. Mà thông qua hai huynh đệ Thẩm gia trò chuyện mấy hôm nay, cùng hành động ngày ấy của Vương lão thái, nhi tử ruột của mình sắp chết, tới nhà liền muốn ăn muốn uống, đem một chút đồ ăn duy nhất trong nhà cướp đi, không chỉ không lo lắng cho con trai, hỏi một tiếng liếc mắt nhìn một cái, trước khi đi nàng còn bỏ lại một câu: ngày mai nhớ sớm đem đồ ăn đưa qua cho nàng. Liền là loại người như vậy muốn hắn thay nguyên chủ đi hiếu thuận, thật là xin lỗi hắn không làm được.

Còn có cha của nguyên chủ kia, cùng là một cái bộ dáng. Bởi vì Vương lão thái muốn ăn thịt, nguyên chủ đi lên núi săn, bị thương được người trong thôn nâng về nhà, sống chết chưa biết. Nguyên chủ nằm trong nhà cũng không đến nhìn xem một cái, hôm nay gặp mặt, nguyên chủ đi lại cần người dìu đỡ, cha nguyên chủ cũng không hỏi thăm một tiếng. Vừa đi đến liền mắng, giống như liếc mắt nhìn Chu Cảnh một cái thì sẽ bị hắn khắc thân không bằng, dáng dấp kia vênh váo tự đắc vô cùng. Thật giống chỉ cần sinh Chu Cảnh, Chu Cảnh liền sẽ làm trâu làm ngựa cho bọn họ, mặc cho đánh mắng, tươi sống giày xéo.

Có người nhà như vậy, coi như Chu Cảnh báo đáp nguyên chủ cho hắn thân phận quang minh chính đại này, cũng chỉ có thể vẻn vẹn làm được người không phạm ta ta không phạm người, nếu có thời điểm phạm đến hắn coi như lưu lại một cái mạng thôi!

Thẩm Mặc sợ tâm lý Chu Cảnh không dễ chịu, vội vàng nói: " Đừng nói nữa, Tiểu Lâm".

Thẩm Lâm tựa hồ cũng ý thức được hai người đó nói như thế nào đi nữa cũng là cha nương của Chu Cảnh, nói chuyện như vậy không thích hợp lắm. Bĩu môi, không nói nữa.

Chu Cảnh lạnh nhạt nói: " Không quản lúc trước như thế nào, sau này đối với nhà họ Vương ta sẽ không mong đợi gì nữa. Ranh giới sinh tử đã đi qua một lần, rất nhiều chuyện đã suy nghĩ thông suốt, sau này nếu đụng mặt chỉ cần tôn kính chút là được, nhưng là sẽ không có nhẫn nhịn cùng chịu đựng".

Chu Cảnh không đem việcmình không phải là nguyên chủ nói ra, bởi vì hiện tại hắn cần gấp một cái thânphận, không có hộ tịch ở cổ đại đều giống nhau là tù nhân vượt ngục hoặc là ngườihầu chạy trốn, cuộc sống không phải tiểu thuyết, không phải chính mình tuỳ tuỳtiện tiện kể ra một cái thân phận đáng thương sẽ được mọi người chấp nhận. Ở một thôn nhỏ như thế này lý chính cũng không dám tiếp thu một người thân phận không rõ ràng vào ở.

Phải biết cổ đại chú ý tội liên đới, nếu như trong thôn tiếp nhận một cái tù nhân vượt ngục hoặc một người hầu chạy trốn, toàn bộ người trong thôn đều chạy không thoát tội. Có nhiều thôn dân như vậy cũng sẽ không đồng ý để trưởng thôn thu loạn người được.

Chu Cảnh cũng không muốn làm nô tỳ, chỉ có thể mượn dùng thân phận của nguyên chủ. Còn mượn dùng bao lâu, thì phụ thuộc vào việc nguyên chủ có thể trở lại hay không. Cho nên, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất tạo ra các mối quan hệ cho bản thân mình, cho dù nguyên chủ trở về, hắn cũng có thể bảo vệ mình còn có Thẩm Mặc!

Thẩm gia hai huynh đệ không nói lời nào, Chu Cảnh biết đến lúc này nói cái gì để biểu hiện quyết tâm cũng là vô dụng, chỉ có thể nhìn hành động sau này của hắn.

" Hảo, không nói những chuyện kia nữa, ngày hôm nay sau một thời gian như vậy chúng ta mới được ăn ngon, còn không mau đem gà cùng cơm tẻ bưng lên"

Thẩm Lâm tính tình trẻ con, có cao hứng hay không đều tới nhanh mà đi cũng mau. Hắn nhảy lên, hoan hô một tiếng.

Trong nhà không có dầu cũng không có muối, gà rừng chỉ có thể đem luộc lên. Non nửa con gà rừng ngâm mình bên trong nồi bị nấu cho mềm rụt, bên trên có chút váng dầu, trong không khí đều là mùi thơm của thit gà. Chỉ nghe Thẩm Lâm không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, như chú chó con đang thèm xương.

Này cũng không trách Thẩm Lâm thèm như vậy, bình thường nông gia một tháng có thể ăn thịt mấy lần đều là nhà khá giả. Mà Thẩm gia tuy rằng sinh sống tốt, nhưng có một bà mẹ kế, có cái gì tốt ăn cũng không rơi vào trong miệng hai huynh đệ bọn họ.

Trước đây, thời điểm Thẩm Mặc chưa thành hôn, hai huynh đệ muốn ăn thịt cũng là đi trên núi tìm vận may. Nếu vận khí tốt mò tới trứng chim, bắt được gà hay thỏ rừng cái gì đều sẽ lén lúc nướng lên ăn. Nói tới những thợ săn biết rõ kĩ năng săn bắt, đi mười lần có thể săn được năm lần đã là lợi hại. Mà Thẩm gia huynh đệ là hai cái song nhi, khí lực không lớn như hán tử, cũng không có ai chỉ dẫn, bất quá làm được chính là sửa mái nhà bị dột, mười lần đi lên núi có thể bắt đươc một lần đã là rất may mắn.

Từ khi Thẩm Mặc gả đến Chu gia, Thẩm Lâm lúc đầu trốn từ xa nhìn hắn, phát hiện cuộc sống đại ca không dễ chịu, việc cần làm quá nhiều. Thẩm Lâm chỉ có thể lén lút hổ trợ, không dám để Chu Cảnh biết. Sau đó trong lúc vô tình bị Chu Cảnh phát hiện, cũng không biết Chu Cảnh nghĩ thế nào, ngược lại cũng không nói gì, Thẩm Lâm mới từ lén lút trở thành quang minh chính đại.

Có thể ở Chu gia ngàyqua không dễ chịu, nghèo, Thẩm Lâm chính là ăn tại Chu gia cũng ăn không đượccái gì ngon, chỉ là so với ở Thẩm gia tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể ănno.Làm việc thì nhiều, ăn lại quá ít, còn bị Chu Cảnh mắng là ăn không ngồi rồi, Thẩm Lâm không dám cãi lại, sợ Chu Cảnh không cho hắn ở lại giúp đại ca, cũng sợ vì hắn mà lấy Thẩm Mặc ra trút giận.

Cho nên, không biết đã bao lâu rồi Thẩm Lâm mới lại được ăn thịt, liền là tuổi còn nhỏ nên quả thực không giấu được cơn thèm. Thẩm Mặc cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng bởi vì lớn hơn Thẩm Lâm vài tuổi, từ nhỏ không còn nương, ăn nhờ ở đậu. Cũng coi như vừa là cha lại vừa là nương, nên so với Thẩm Lâm trầm ổn hơn rất nhiều.

Thẩm Mặc chỉ âm thầm nuốt nước miếng, cũng không biểu hiện rõ ràng. Nhưng như vậy cũng chạy không thoát hai mắt Chu Cảnh đang nhìn chằm chằm hắn.

Chu Cảnh trong lòng thở dài, cái nhà này thực sự quá nghèo. Hắn nhất định phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, không nói những cái khác, cho tức phụ mình ăn no mặc ấm là tiêu chuẩn thấp nhất để làm một nam nhân.

Cổ đại chú ý đương gia trong nhà động đũa trước, phu lang mới có thể ăn. Chu Cảnh duỗi ra đôi đũa đâm vào nửa con gà rừng, kéo xuống một cái đùi gà lớn.

Đôi mắt Thẩm Lâm nhìn trừng trừng chuyển theo đùi gà. Thẩm Mặc tương đối hàm súc, nhưng ánh mắt cũng không thể kiềm chế được mà liếc lại đây, như vậy càng làm Chu Cảnh trong lòng thêm thương tiếc.

Thẩm gia hai huynh đệ cho rằng đùi gà này sẽ vào miệng Chu Cảnh, nhưng đũa Chu Cảnh lại quẹo một khúc cua, đùi gà rơi vào trong bát Thẩm Mặc.

" Ngươi ăn" Chu Cảnh nói.

" Cho ca ta? Ngươi thật sự cho ca ta ăn?" Thẩm Lâm không thể tin hét lớn.

Lúc trước có cái gì tốt, Chu Cảnh đều để chính mình ăn, còn có thể cho ca hắn ăn.

" Không cần, nửa con gà kia đổi được chút gạo lức, ta nấu cơm tẻ ta ăn cơm là được, đùi gà ngươi ăn đi!" Thẩm Mặc từ chối nói: " Thân thể ngươi còn chưa khoẻ, ăn đùi gà để bồi bổ".

Cơm gạo lức ngày thường là món chính của người nông gia, mà ở Chu gia xuất hiện trên bàn cơm chính là xa xỉ. Lúc thường được ăn cũng không cần thêm đồ ăn, Thẩm Mặc chỉ cần ăn cơm gạo lức cũng có thể ăn, hiện tại so sánh có thịt gà bày ở trước mắt, sẽ không hơn không kém.

" Ta là đương gia hay ngươi là đương gia, cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, nếu không ta sẽ sinh khí"

Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Mặc biết đây là tâm ý của Chu Cảnh, hắn cũng không sợ trái lại trong lòng một mảnh ấm áp.

Thẩm Lâm vội vàng nói: " Ta chỉ cần ăn cháo, đem đùi gà cho ca ta đi, ta không ăn".

 Nông gia ăn cơm, lúc không có làm việc thì ăn hai bữa, một bữa là nấu cơm ăn, bữa còn lại là nấu cháo. Chu gia nghèo đến độ hai bữa cháo cũng không ăn nổi, thật vất vả đổi về được chút ít gạo lức, cũng chỉ cam lòng nấu lên chút cháo.

" Ngươi cũng ăn cho ta, nửa con gà này, mỗi người ăn một chút, chúng ta đều cần bồi bổ" Chu Cảnh nói.

" Thật cho ta ăn!" Thẩm Lâm có chút không tin, tuy rằng gà rừng là hai huynh đệ hắn đồng thời kiếm về được, nhưng mà Chu Cảnh chưa bao giờ thừa nhận Thẩm Lâm làm việc, luôn mắng hắn ăn ở không. Có chút thứ tốt, đều giữ lấy để chính mình ăn, ai cũng không cho.

Chu Cảnh cười mắng: " Còn thắc mắc, thì đừng có ăn!"

" Ta không thắc mắc nữa!" Thẩm Lâm vẫn không dám gắp khối thịt lớn ăn, chỉ xé ra một cái cánh gà. Cánh gà thịt ít, tại nông gia không xem là thứ tốt, chỉ có ăn được khối thịt lớn mới đã ghiền.

Thẩm Mặc chính mình ăn một cái đùi gà liền không ăn nữa, Thẩm Lâm đồng dạng chỉ dám ăn một cái cánh gà, nửa cái cổ gà và nửa cái đầu. Còn lại một khối lớn ức gà đầy thịt đều chừa cho Chu Cảnh. Chu Cảnh thở dài, đem thịt gà còn lại chia ra. Thẩm Mặc nhiều nhất, mà thịt cũng ngon nhất, Thẩm Lâm cùng hắn đều không khác mấy.

" Mau ăn, nếu không ăn, sau này cũng không được ăn" Chu Cảnh uy hiếp nói.

Thẩm Mặc rõ ràng tâm ý của Chu Cảnh, biết vào lúc này nên tiếp nhận mới phải, bằng không liền làm kiêu. Thời điểm thịt gà vào trong miệng, trong lòng ấp áp vô cùng, cũng đã lâu rồi chưa từng cảm nhận qua.

Chu Cảnh vị đương gia này ngược lại là ăn ít thịt nhất, múc chút nước luộc gà uống cùng hai bát cháo cho đỡ cơn thèm.

Chu Cảnh lượng cơm ăn rất lớn, bốn lạng cơm hắn có thể ăn hơn hai phần, chưa tính đồ ăn. Hiện tại ăn ít, đồ ăn cũng không có. Mà trong nhà lương thực cũng không có bao nhiêu, đều là cháo luộc, tất cả đều ăn không đủ no, hắn đương nhiên không thể ăn no bụng. Bằng không Thẩm gia hai huynh đệ sẽ không còn cái gì để ăn.

Kiếm tiền...kiếm tiền... Đây là việc lớn cần làm trước mắt!

HẾT CHƯƠNG 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro