Chương 6: Lên núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều dưỡng khoảng một tháng, thân thể Chu Cảnh miễn cưỡng coi như khôi phục lại trạng thái của kiếp trước, tuy rằng không thể so với thời kỳ đỉnh cao, nhưng như vậy vẫn có thể qua loa đấu với một số người miệng cọp gan thỏ ở đây.

Thời gian gần đây đều là Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm lên núi kiếm đồ ăn, trong núi có cái gì thì ăn cái đó. Tốt số tìm được nhiều đồ ăn thì cũng miễn cưỡng được ăn no một chút, nếu là không may mắn thì cũng không đến nỗi đói chết.

Đi tới nơi này một tháng, trừ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, Chu Cảnh cũng chưa làm việc gì, người thì từ từ gầy gò. Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

Chu Cảnh qua loa uống chút nước cơm xem như giải quyết xong bữa sáng. Liếc mắt nhìn bao gạo, chỉ còn dư lại chút ít gạo lức cuối cùng, nếu không tìm được cách kiếm tiền, phỏng chừng ngày mai trong nhà bắt đầu hết lương thực.

Đối với việc nửa con gà đổi lấy ba cân gạo lức mà ăn gần một tháng, Chu Cảnh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ở tình huống bình thường, một nhà ba miệng ăn, một ngày hai bữa cơm, hai ngày là có thể ăn hết một cân gạo. Mà hiện tại nhà hắn một tháng chỉ ăn ba cân gạo lức, như vậy cũng đủ biết một tháng này trong nhà là trải qua như thế nào.

Chu gia nhỏ đến đáng thương, một mái nhà cỏ lao lẻ loi, kệ bếp cùng hai gian phòng ngủ đến bức tường ngăn ra cũng không có.

Sân nhà rộng khoảng mười mét vuông, cũng không biết có phải hay không trong nhà không có nông cụ, cho nên trong sân sạch sạch sẽ sẽ nhìn không thấy cái gì, có vẻ hơi trống trải lạnh lẽo.

" Sân chúng ta tuy nhỏ nhưng có thể trồng ít rau dưa, đỡ phải đến lúc muốn ăn đều phải đi mua" Chu Cảnh nói với Thẩm Mặc. Việc này Chu Cảnh cũng không am hiểu, không phải hắn không phân biệt được ngũ cốc, mà do hắn sinh ra ở thành phố, còn chưa từng trồng qua mấy loại này. Đa số các loại hạt giống hắn đều không nhận biết hết, nhưng ngược lại sau khi thu hoạch hoàn chỉnh thì hắn cũng có thể phân biệt được chút.

Thẩm Mặc mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ nhận may vá ít đồ trợ giúp chút sinh hoạt trong nhà, mà người nông gia nhà ai mà không biết thêu thùa may vá đâu, đến ngay cả hán tử cũng có thể nâng tay may được hai kim. Cho nên người đem đến cũng không nhiều, chỉ có những người sống một mình, cô dâu tuổi còn nhỏ, những phụ nhân, phu lang lúc gần sinh hay những gia đình không khéo tay, một hai nhà như vậy mới đem tới thuê Thẩm Mặc làm. Thời điểm tốt một tháng có thể kiếm lời được mười văn tiền, còn không tốt ngay cả một văn tiền đều không kiếm được.

Thẩm Mặc xuyên một kim cuối cùng đem quần áo thu gọn lại, nói: " Ta cũng đang có ý định này, nhưng nhà ta hiện tại chỉ có năm văn tiền, không đủ tiền mua hạt giống".

" Kỳ thực rất nhiều gia đình đều là đem hạt giống năm rồi lưu lại trồng tiếp, gia đình khác có thiếu hụt thì trao đổi lẫn nhau cũng là đủ rồi, mà nhà chúng ta lại không thể"

Một là Chu gia nghèo, người khác không muốn dính đến nhà hắn, sợ dính vào rồi không cắt ra được, thường xuyên bị mượn tiền. Hai cũng là bởi vì Chu Cảnh. Trước đây Chu Cảnh vô học, ăn không ngồi rồi, tính khí táo bạo, nhìn thấy thúc thúc thẩm thẩm cùng thôn cũng không chào hỏi gì. Nói chuyện thì chính là cãi vã. Không phải hắn nhìn mọi người không vừa mắt, mà là mọi người nói hắn không phải họ Vương là họ Chu, mắng hắn khắc phụ khắc mẫu là con hoang không ai muốn.

Điển hình của loại người tự ti nhân cách bị quấy phá dẫn đến thần kinh không bình thường, luôn cảm thấy mọi người mỗi ngày không có chuyện gì làm chỉ chú ý theo dõi hắn.

Những chuyện này không cần Thẩm Mặc nói, Chu Cảnh trong lòng cũng hiểu rõ. Không nói những cái khác, mấy ngày nay ở trong thôn tản bộ qua lại để rèn luyện thân thể, tình cờ cùng mấy lão phụ nhân vẻ mặt ôn hoà nói mấy câu, mấy lão phụ nhân kia hoặc là thụ sủng nhược kinh hoặc là cảm thấy được Chu Cảnh khác thường, tức thì tránh ra xa xa. Nói chung không có một cái thái độ nào bình thường, hắn đại khái có thể đoán được.

Chu Cảnh gật gật đầu, nói: " Không có chuyện gì, một chút ta và ngươi cùng nhau lên núi, nhìn xem trên núi có thể tìm được cái gì cùng người trong thôn đổi chút đồ ăn cùng lương thực".

" Ngươi muốn lên núi?" Thẩm Lâm trừng Chu Cảnh nói: " Ngươi ngoại trừ lần vừa rồi lên núi muốn săn thịt heo rừng cho cái lão bà tử kia ăn, thì không phải một bước cũng không chịu vào núi sao? Mỗi lần bảo ngươi đi, ngươi đều nói chúng ta không tốt, kêu ngươi lên núi kiếm đồ ăn là muốn hại chết ngươi!"

Nguyên chủ đây là có lá gan gì a! Quả nhiên là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cảm thấy lên núi sẽ gặp nguy hiểm, quả nhiên lần thứ nhất trong đời đi, liền chết ở nơi đó.

Chu Cảnh nói: " Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, nói tới trước kia làm gì, một hồi ta và đại ca ngươi đi lên núi, ngươi ở nhà coi nhà biết không?"

Thẩm Lâm bỉu môi nói: " Cái nhà rách này của ngươi có gì đáng giá bị người nhớ thương, còn cần người trông coi!"

" Nhà rách trị giá bạc triệu, ngươi biết cái gì!"

"Bạc triệu? Một cái nhà lá rách, nhiều nhất được hai trăm văn đồng tiền!"

" Tiểu Lâm, nghe lời, ngươi lưu lại trông coi nhà đi!" Thẩm Mặc cuối cùng vỗ vỗ bàn xác định nói.

Thẩm Lâm không phục bỉu môi nói thầm: " Đại ca, hắn chính là trả thù ta, bởi vì ta vạch trần nói hắn nhát như chuột. Lại nói từ trước tới giờ ngươi lên núi đều mang ta theo, từ sau khi cái tên này bị thương tỉnh lại ngươi liền thay đổi, cái gì ngươi cũng nghe hắn".

Thẩm Lâm tính trẻ con, lời này nói ra càng làm cho Thẩm Mặc đỏ mặt.

" Ta...ta đem quần áo cho người ta rồi về" Thẩm Mặc hoang mang hoảng loạn chạy.

Chu Cảnh nhìn bóng lưng Thẩm Mặc cười đến hèn mọn, mãi đến tận khi không nhìn thấy người mới thu hồi ánh mắt.

" Đúng rồi, công cụ săn thú của ca ngươi đâu, đem ra đây kiểm tra một chút"

Thẩm Lâm nghi hoặc mà nhìn Chu Cảnh, cảm thấy hắn hỏi rất kỳ quái " Công cụ săn thú gì? Chúng ta cũng không phải thợ săn, tại sao có thể có công cụ?"

" Vậy các ngươi lúc thường vào núi mang theo cái gì?" Chu Cảnh trái lại bị hỏi cho ngẩn ra.

" Đao a!" Thẩm Lâm nói như chuyện đương nhiên: " Liêm đao, đào thái đều dùng trường đao"

Chẳng trách mười lần thì chín lần tay không mà về.

Chu Cảnh không nói hai lời, chính mình đi ra ngoài tìm gỗ cùng đồ vật này nọ làm cung. Hắn cũng không quan tâm chất liệu, tuỳ tiện làm ít đồ để dùng trước. Theo lý làm cung gân bò là tốt nhất, mà ở đây trâu, bò không thể tuỳ ý giết, đi đâu tìm gân bò đây. Gia đình giàu có ngược lại là có, bất quá rất đắt, bọn họ không có tiền mua.

Chu Cảnh liền tìm đến một cái dây leo, hắn không biết đó là dây leo gì thế nhưng độ co giãn vẫn tốt, có thể làm cung tên. Liền làm mấy chụt cái tiễn bằng tre, một đầu được vót nhọn hoắc.

Toàn bộ được làm tốt rồi, lúc trở về đã là buổi trưa, Thẩm gia hai huynh đệ đã nấu xong cơm đang chờ hắn về cùng ăn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Thẩm Mặc vội vã chạy ra, nhìn thấy Chu Cảnh thì thở phào nhẹ nhõm.

" Ngươi đã trở lại, nhanh ăn cơm đi, cơm đều làm xong hơn nửa ngày rồi".

Thẩm Lâm ở phía sau Thẩm Mặc oa oa kêu lên: " Ngươi đã đi đâu, cũng không nói một tiếng, nếu ngươi còn chưa về, đại ca gấp đến độ muốn đi ra ngoài tìm ngươi".

Chu Cảnh làm cung tên quên luôn cả thời gian, cũng không nghĩ tới giữa trưa lại trôi qua nhanh như vậy. Lúc này không có điện thoại di động, tìm người hỏi cũng không tiện, là hắn nghĩ chưa tốt hại Thẩm Mặc lo lắng sốt ruột.

" Xin lỗi, ta quên nói, lần sau nếu ta muốn đi ra ngoài nhất định sẽ nói với ngươi một tiếng". Chu Cảnh đem cung tên trên người lấy xuống đưa cho Thẩm Mặc " Ta đi ra ngoài là làm thứ đồ này, nếu không buổi chiều lên núi gặp được gà rừng hay cái gì cũng không có công cụ để bắt".

Cung tên làm thời gian ngắn, rất thô ráp. Mà lấy tới trong tay Thẩm Mặc thì rất hiếm lạ, cái này giống với trong nhà lão thợ săn mới có, bọn họ nông gia chính là cái cuốc cái gậy mà thôi.

Thẩm Lâm vừa ló đầu nhìn, nhất thời cũng thấy lạ vô cùng.

Hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm cung tên: " Ngươi làm sao làm được cái này?"

Chu Cảnh trước kia vô học, tự nhiên không thể nào biết làm. Chu Cảnh hiện giờ không biết trả lời như thế nào, ngược lại là Thẩm Mặc giải vây nói: " Trước đây Chu Cảnh cũng chưa từng làm, làm sao ngươi biết hắn không làm được? Nhanh một chút ăn cơm, cơm nước xong chúng ta còn muốn đi lên núi".

Thẩm Lâm còn muốn nói gì nữa, bị Thẩm Mặc nhét cung tên vào lòng ngực chuyện muốn nói đều quên hết rồi, mừng rỡ nhìn cung tên thấy lạ cực kỳ. Bất quá, ngược lại là hắn chưa quên ăn cơm.

Hai người ăn xong liền lên núi, vốn là ăn không đủ no, cũng không cần lo bị xóc hong cái gì. Trái lại, thừa dịp với vừa cơm nước chưa tiêu hoá hết, khí lực còn có chút tốt.

Hai người trong lòng đều nghĩ là bắt dã vật, dọc theo đường núi đi, đi sâu hơn so với người trong thôn thường đi, nếu là tiến sâu hơn nữa Thẩm Mặc không đồng ý tiếp tục đi.

" Lại đi sâu vào có thể sẽ gặp phải lợn rừng hay hổ gấu gì đó, như vậy quá nguy hiểm chúng ta vẫn không nên đi".

Xuất sư bất lợi, cái lông gà cũng không nhìn thấy, nói thật Chu Cảnh có chút không cam lòng. Mà nếu gặp được lợn rừng hay dã thú lớn gì Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc hai người khẳng định không thể đối phó được.

" Cũng được, nơi sâu như vậy người trong thôn cũng chưa có đi qua, có thể đào được không ít thứ" Đập vào mắt, dưới mấy rễ cây có chút ít nấm cùng nấm mèo, thứ này xào lên ăn rất ngon.

Hai người ngồi chồm hỗm hái nữa ngày, cái sọt sau lưng Chu Cảnh cũng chưa đầy. Chu Cảnh cũng không nhục chí, cứ như vậy muốn tiến vào trong núi tìm cái gì có thể làm cho tiểu phu lang hắn ăn no bụng.

Hắn ngồi xổm ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng gầy gò của phu lang hắn, ngồi xổm cuộn tròn trên mặt đất giống như một viên tròn nhỏ, tựa hồ một trận gió to đều có thể thổi bay.

Nhìn cảnh tượng trước mắt tâm Chu Cảnh giống như bị dao đâm vào rất đau.

" Tiểu Mặc, ta bị thương ở nơi nào, ngươi biết không? Ta muốn đến xem thử". Chu Cảnh nhớ tới kiếp trước lúc bay đi kí hợp đồng trên tay hắn đeo một cái đồng hồ mấy trăm ngàn đồng. Vật kia máy móc, ở nơi này nếu có thể tìm thấy không cần biết có hỏng hay không, phỏng chừng có thể bán được cái giá rất cao, ít nhất cho hắn và tiểu phu lang mỗi ngày đều được ăn no bụng.

Thẩm Mặc tay đang đào đồ ăn nhất thời dừng lại, âm thanh sốt sắng mà hỏi: " Ngươi...ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

Chu Cảnh chính mình có tật giật mình, cũng không phát hiện ra Thẩm Mặc có gì không đúng.

" Chính là đi xem xem, tuy rằng không nhớ được rất nhiều thứ, nhưng ta cảm thấy lúc trước ta đã tìm được thứ tốt gì đó". Chu Cảnh bịa chuyện nói: " Nói không chừng ta không săn được lợn rừng, mà có thể tìm tới được nhân sâm hay linh chi, như vậy chúng ta sau này có thể ăn cơm no".

Thẩm Mặc không lên tiếng cũng không đào thức ăn.

Chu Cảnh rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm thấy Thẩm Mặc khác thường, nghi ngờ nói: " Làm sao vậy? Là lo lắng lại đi sẽ gặp cái gì sao? Yên tâm hẳn là sẽ không, lần này chúng ta cẩn thận một chút, chắc sẽ không xảy ra bất trắc".

Thẩm Mặc rầu rĩ nói: " Không đi không được sao? Như thế này không tốt sao?"

Chu Cảnh sửng sốt một chút, ăn không đủ no có được hay không? Không tốt sao!

" Tiểu Mặc, ngươi không muốn đi là có nguyên nhân đặc biệt gì sao? Ta luôn cảm thấy giống như ta bỏ sót cái gì rất quan trọng ở nơi đó, muốn đi xem thử. Nhà chúng ta hiện tại là cái bộ dáng này, nếu thật có thể tìm được cái gì, chúng ta cũng có thể ăn no".

Thẩm Mặc ngồi nữa ngày mới nói: " Đi thôi, ta dẫn ngươi đi"

HẾT CHƯƠNG 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro