Chương 7: Tìm được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dọc theo đường đi Thẩm Mặc hứng thú cũng không cao, cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút trầm xuống. Chu Cảnh mấy lần nổ lực muốn xoa dịu, Thẩm Mặc đều là đáp vài chữ có lệ, làm Chu Cảnh nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Việc hóng người này kiếp trước chưa học qua, đa số đều là người khác hướng hắn mà làm.

Đi không biết bao lâu, lúc Chu Cảnh không thể tìm được lời nào nói cùng Thẩm Mặc, tâm sự có chút trở nên nặng nề, rốt cuộc Thẩm Mặc chỉ vào một nơi nói: " Chính là chỗ đó, lúc trước Triệu Đại thôn bên cạnh ở trên núi lạc đường, chính là ở đây phát hiện ra ngươi".

Việc Triệu Đại tìm thấyChu Cảnh cũng rất kỳ quái. Triệu Đại là thợ săn, hắn lên núi săn thú cũng đisâu hơn so với người thường, ngày hôm đó đuổi theo một con thỏ hoang, bất tri bấtgiác liền lạc đường, tìm lâu như thế nào cũng không tìm được đường ra khỏi được mảnh rừng này. Sau đó thật vất vả nghe thấy động tĩnh, theo tiếng động tìm đến thì nhìn thấy Chu Cảnh vết thương chằng chịt mà nằm trên đất, nhìn bộ dáng hôn mê đã lâu.

Nhắc tới cũng lạ, lúc nhìn thấy Chu Cảnh, Triệu Đại giống như đột nhiên thanh tỉnh lại, lập tức nhận ra đồ vật cùng phương hướng.

Hắn thấy Chu Cảnh vết thương đặc biệt nhiều, cũng không biết có bị thương tới xương cốt hay không, không dám di chuyển hắn. Liền hoang mang chạy xuống núi, hỏi mấy cái thôn mới biết là nhà ai bị mất tích, chính là Chu gia.

Thẩm Mặc cùng Triệu Đại trở lại trên núi, hai người dùng tấm gỗ đem Chu Cảnh khiêng xuống núi, lúc đó bộ dạng Chu Cảnh đặt biệt doạ người, trên người không một chỗ nào hảo. Quần áo thì rách rưới, tóc tai không biết xảy ra chuyện gì cũng biến thành rất ngắn, chênh lệch không đồng đều, giống như bị thứ gì đó cắt rơi mất. Ngươi trong thôn suy đoán có thể Chu Cảnh gặp phải ai đó, hai bên động đao mới không cẩn thận cắt tóc mình đi.

Hiện tai chỗ này không nhìn ra có gì khác biệt, cùng chỗ khác giống nhau như đúc, vệt máu trên đất thậm chí đều biến mất không còn một mống. Mà Thẩm Mặc có thể tìm được, đồng thời chuẩn xác mà chỉ ra và khẳng định. Chỉ là thần sắc hắn rất kỳ quái, giống như đang áp chế rất nhiều thứ.

Tất cả tâm thần Chu Cảnh đều bị hấp dẫn đi, ngồi xổm xuống tỉ mỉ nhìn xung quanh bốn phía. Chu Cảnh mọi chổ đều tìm tìm kiếm kiếm, Thẩm Mặc thì đi theo phía sau hắn xem thử có thể hay không đào được chút rau dại, vừa chú ý phạm vi hoạt động của Chu Cảnh không vượt khỏi tầm mắt mình.

Bỗng nhiên trong bụi cỏ có động tĩnh, Chu Cảnh lập tức dừng lại động tác, một cái miệng thỏ như ba cánh hoa chậm rãi ló đầu ra, trong miệng nhai cỏ xanh.

Chu Cảnh tâm tình vui vẻ, chậm rãi đưa tay dò về phía sau sọt, nhẹ nhàng cài tên lên cung, một cái mũi tên cấp tốc bắn về phía thỏ rừng.

Bất quá độ chính xác của Chu Cảnh thật sự quá kém, thỏ rừng không bắn trúng, ngược lại là bị chấn kinh mà chạy.

Chu Cảnh đứng lên liền chạy, đối Thẩm Mặc hô: " Tiểu Mặc, đuổi theo"

Hai người một trước một sau đuổi theo phía sau thỏ rừng, con thỏ này thật giống như hang ổ ở gần đây, cũng không chạy loạn cứ theo một hướng mà chạy tới.

Không biết chạy bao lâu, bỗng nhiên phía sau Thẩm Mặc a lên một tiếng ngã sấp xuống. Chu Cảnh không đuổi theo nữa, quay đầu chạy ngược trở về phía Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngã ngồi xuống đất, xoa xoa cổ chân.

" Ngã có sao không?" Chu Cảnh sợ nhất là hắn té bị tổn thương đến xương ở chân, ở đây kĩ thuật nối xương không tốt lắm, rất dễ dàng lưu lại chân thọt.

Chu Cảnh đem giày Thẩm Mặc cởi ra, tất cả tâm thần hắn đều đặt ở chỗ khác, không chú ý thấy hai bên tai Thẩm Mặc lặng yên đỏ lên. Nhìn thấy cổ chân Thẩm Mặc chỉ có chút đỏ, không bị thương cũng không có sưng lên, lúc này Chu Cảnh mới an tâm.

" Đi thôi, không tìm nữa, chúng ta về nhà". Chu Cảnh có chút hối hận, đều tại hắn muốn tìm đồ vật này nọ, nếu Thẩm Mặc thật sự có chuyện gì hắn sẽ hối hận chết đi.

Không nghĩ tới nghe hắn nói như vậy, Thẩm Mặc từ lúc hắn nói muốn đi tìm cho tới bây giờ tâm tình vẫn không tốt lên đột nhiên nở nụ cười.

" Không có chuyện gì, chỉ là đang chạy bị vật gì ngáng chân một chút thôi". Thẩm Mặc nói rồi quay đầu tìm đồ vật ngáng chân của hắn, đưa tay chỉ chỉ: " Chính là cái kia, không biết là thứ gì?"

Chu Cảnh theo đầu ngón tay hắn nhìn sang, nhất thời hai mắt sáng lên, tâm mãnh liệt nhảy dựng. Chu Cảnh nhất thời vui mừng ôm chầm lấy Thẩm Mặc, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Thẩm Mặc ngơ ngơ ngác ngác đưa tay sờ sờ nơi vừa mới bị Chu Cảnh hôn, hồn bay phách lạc.

" Tiểu Mặc, ngươi chính là phúc tinh của ta, chúng ta phát tài rồi". Chu Cảnh cao hứng hận không thể lập tức xông lên, nhưng hắn vẫn chưa quên cổ chân Thẩm Mặc đang bị đau, vẫn là cười ngốc ngốc đỡ Thẩm Mặc đi tới chỗ đồ vật kia.

Trên bãi cỏ, một cái rương hành lý màu vàng rách rưới lẳng lặng nằm đó. Loại màu sắc này chắc chắn sẽ không phải là vali của một đại nam nhân như Chu Cảnh dùng. Chu Cảnh suy đoán có lẽ vali này là của một vị tiểu thư ngồi chung máy bay, đồng thời rơi xuống cùng hắn đi.

Khoá mật mã của vali bị rớt bể, dùng một chút sức liền có thể cạy ra được. Nhìn thấy đồ vật bên trong, Chu Cảnh càng khẳng định đây là vali của một cô nương thích chưng diện.

Chỉ thấy bên trong chất tràn đầy mỹ phẩm, đại đa số mỹ phẩm đựng trong lọ thuỷ tinh đều bị rớt bể, chất lỏng trong suốt trắng như sữa văng tứ tung đâu đâu cũng có, làm vali ẩm ướt nhìn có chút bẩn.

Bất quá Chu Cảnh cũng không ghét bỏ chút nào, không chỉ không chê mà còn giống như tìm được bảo bối ha ha cười lớn, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Thẩm Mặc bị tiếng cườithần kinh của hắn doạ sợ choáng váng, vội hỏi: " Này đều là đồ vật gì nha!"

" Cái này, đều là đồ tốt, ta cho ngươi biết đồ chơi này, ở nơi này của các ngươi cũng không có đâu, các phụ nhân cô nương gia đình giàu có ở trấn trên nếu biết thứ này dùng để làm gì, sẽ chạy đến chỗ ta khóc lóc cầu mua!" Chu Cảnh không phát hiện hắn quá hưng phấn đã nói lỡ lời.

Nơi này của các ngươi không có? Cái gì gọi là nơi này của các ngươi? Không phải chỉ có người không ở đây mới có thể đối với người ở đây dùng nơi này của các ngươi sao.

Thẩm Mặc rõ ràng nhận ra được, nhưng hắn dĩ nhiên không hỏi, cúi đầu cắn cắn môi dưới.

" Tiểu Mặc, mau đưa sọt của ngươi thả xuống, đem đồ ăn ta đào được để qua sọt của ngươi, sọt trên lưng ta sẽ dùng để đựng đồ vật bên trong vali".

Thẩm Mặc hỏi: " Cái vật ngươi gọi là vali kia, ngươi không muốn sao?"

Chu Cảnh nói: " Không muốn, đã thủng một cái lổ lớn như vậy cũng không bán được tiền, không muốn".

Chu Cảnh một mạch đem toàn bộ coi như đồ tốt cất vào trong sọt, đeo trên lưng. Còn hảo là ít, cho nên cũng không nặng lắm.

" Đi, chúng ta về nhà!". Chu Cảnh miệng cười không khép lại được nói: " Tiểu Mặc, lần này chúng ta phát tài, cuộc sống an nhàn của ngươi đến rồi, sau này chờ ngươi sẽ là ăn ngon uống đã, người khác muốn gặp ngươi cũng là phải cầu mới được!".

Tay Thẩm Mặc bị nam nhân nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, giống như làm vậy mới tìm được một chút cảm giác an toàn. Như là biết được nam nhân này sẽ không bởi vì tìm được đồ vật này nọ liền rời đi hắn, Thẩm Mặc rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm thấy vui sướng.

" Ngươi nói cũng quá khoa trương đi, chỉ cần có thể ăn cơm đươc no ta liền thoả mãn".

" Ngươi nha, yêu cầu của ngươi đối với phu quân quá thấp, chờ xem sau này phu quân không chỉ cho ngươi ăn no cơm, mà còn cho ngươi ăn cơm với thịt, cho ngươi ăn đến khi ngán thịt mới thôi!"

" Kia làm sao có khả năng" Thẩm Mặc nói: " Ta vĩnh viễn cũng sẽ không ăn ngán thịt. Lại nói, nhà nào a, ngày nào cũng có thể ăn cơm với thịt, mấy cái nhà giàu thôn bên cạnh cũng không ăn như vậy!".

" Đó là đương gia nhà người khác không có bản lĩnh, phu quân ngươi bản lĩnh rất lớn, sau này ngươi sẽ biết".

Hai người tay trong tay cùng đi, cảm giác trên tay nóng hầm hập, Thẩm Mặc nhìn chằm chằm tay hai người nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mắt thấy muốn xuống tớichân núi, bỗng nhiên có hai con gà rừng trong bụi cỏ khanh khách mà ngươi truyta đuổi bay ra. Chu Cảnh dừng lại nhìn xem, nguyên lai là phát tình, gà trốngđuổi gà mái đây mà. Hám sắc làm lu mờ ý nghĩ, hai con gà rừng lúc thường rất cảnh giác hiện tại con nào cũng không phát hiện ra bọn họ.

Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, lúc muốn còn không săn được, vừa rồi ngay khi trước mặt tiểu phu lang hắn đã ném đi mặt mũi.

Lần này, Chu Cảnh giương cung cài nhiều mũi tên bắn loạn một lượt, mèo mù đụng chuột chết, dĩ nhiên thật cho hắn bắn trúng.

Thẩm Mặc mắt long lanh mà nhìn Chu Cảnh, nhất thời sùng bái nói: " Chu Cảnh, ngươi thật là lợi hại!"

Chu Cảnh gãi đầu, lời này khen làm cho hắn ngượng ngùng, tên trong sọt đều bắn ra hết, mới bắn trúng hai con gà rừng như vậy mà cũng gọi là lợi hại. Bất quá được tức phụ sùng bái, nam nhân nào không vui a!.

Chu Cảnh đem hai con gà trói lại, ném vào bên trong sọt của Thẩm Mặc, đậy nắp nghiêm chỉnh. Nghĩ lúc trở về bị ai đó lắm mồm nhìn thấy, lại có người muốn tìm đến.

Hai người về đến nhà, Thẩm Lâm ngồi trong sân không có việc gì làm, nhìn thấy bọn họ trở về trong tay không có xách cái gì, chỉ cõng hai cái sọt nhìn như rất nhẹ cũng không có biểu tình gì lớn.

Chu Cảnh nhìn thấy bộ dáng Thẩm Lâm, cố ý đùa nói: " Tiểu Lâm a, ngày hôm nay rau dại cũng không đào được nhiều, trong nhà lại không có gạo, ngươi vẫn là hồi Thẩm gia ăn đi. Nhớ kỹ đừng cùng Vương Xuân Hoa cãi nhau!"

Thẩm Lâm thở phì phò trừng Chu Cảnh một cái nói: " Đều tại ngươi, nếu để cho ta và đại ca đi, lúc này là sẽ đào được đầy hai sọt đồ ăn, mới sẽ không không được ăn cơm".

" Há, như vậy a, nếu trách ta, vậy buổi tối không nên ở chỗ này ăn cơm" Chu cảnh nói, xách ra một con gà rừng để trước mặt Thẩm Lâm lắc lư một vòng. Chỉ thấy tiểu tử trợn cả mắt lên, đần độn mà nhìn theo gà rừng chuyển một vòng, Chu Cảnh sẽ không cho hắn nhìn.

Hắn tội nghiệp mà nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc bị chọc, cười phá lên.

" Hảo, hảo, ca phu ngươi chỉ đùa ngươi thôi! Buổi tối ở lại đây ăn gà rừng đi" Thẩm Mặc đem nước đổ vào nồi, đốt lửa lớn chuẩn bị làm gà. " Đưa ta đi, ta đi thu thập".

Chu Cảnh tránh ra nói: " Ta làm, ngươi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một ngày rồi".

Trong lòng Thẩm Mặc không nói ra được là tư vị gì, thế nhưng không thể phủ nhận loại cảm giác này phi thường ấm.

Chu Cảnh nói hắn mệt mỏi một ngày, Chu Cảnh làm sao có thể không mệt. Ở trong thôn, rất nhiều song nhi bị nam nhân của mình sai việc, địa vị lại phi thường thấp. Tựa hồ, cưới song nhi bọn họ là phải tạ ơn trời rồi, không đem lão thiếu gia trong nhà hầu hạ cho tốt chính là có tội lớn.

Mà Chu Cảnh thì bất đồng, hắn đem Thẩm Mặc đặt ở địa vị ngang hàng, dành quan tâm cho Thẩm Mặc, ấm áp cùng chăm sóc.

Đừng xem Chu Cảnh là một đại lão bản, những thứ đồ này Chu Cảnh có thể hoàn toàn làm thuận tay. Ai cũng đừng nói đại lão bản thì sẽ không biết làm cơm, là người thì sẽ có một mặt ở nhà. Mà mặt ở nhà kia chỉ có người thân cận nhất mới có thể nhìn thấy.

" Chu Cảnh, muốn cắt nửa con gà đem đổi gạo lức không?" Thẩm Mặc hỏi

Chu Cảnh lắc đầu nói: " Cái này chúng ta giữ lại chính mình ăn, không phải còn một con sao, cái kia lấy đến trấn trên bán!"

" Cùng người trong thôn đổi chỉ tiện nghi ba năm văn tiền đồng, đến trấn trên bán có thể nhiều hơn mấy chục văn a!"

Chu Cảnh nghĩ cũng không phải là quan tâm chuyện mấy chục văn tiền, hôm nay hắn còn mang về những thứ kia. Cái này nếu xử lý tốt chính là bạc a! còn xử lý không tốt sẽ rước hoạ vào thân.

Cho nên phải tìm hiểu kỹ nhân phẩm của người mua, nhất định phải là người giàu có nhân phẩm mới đáng tin.

Trong nhà không dầu, không muối, ai làm đều khó ăn giống nhau. Bất quá, đây chỉ là suy nghĩ của riêng Chu Cảnh, huynh đệ nhà họ Thẩm đều ăn say sưa ngon lành lắm!

Thẩm Mặc đều nhớ kỹ trước đây, lần này trước tiên kéo xuống một cái đùi gà lớn cho Chu Cảnh, Chu Cảnh xua tay từ chối đùi gà hắn xé cho.

Thẩm Lâm : "..."

Hắn như thế nào cảm giác từ sau khi ca phu tỉnh lại, đại ca hắn liền trở nên quái quái, trước đây ca hắn cao lãnh lắm! Chu Cảnh không nhìn tới, đại ca cũng không thèm để ý Chu Cảnh. Không nên cảm thấy Chu Cảnh đánh đại ca là đại ca sợ Chu Cảnh, kỳ thật đại ca là sợ nếu đánh trả sẽ bị hưu về nhà, đối với thanh danh hắn có hại. Khiến thanh danh hắn đã hỏng càng thêm tệ hơn, triệt để không ai thèm lấy!

Ăn xong cơm tối, Chu Cảnh rửa bát sạch sẽ vừa tiến vào phòng nhìn thấy Thẩm Lâm vẫn còn ở đây hắn liền hỏi: " Gà rừng đều đã ăn vào bụng, ngươi sao vẫn chưa chịu về nhà?"

Thẩm Lâm hừ hừ trừng mắt nhìn Chu Cảnh, bỏ đi.

Thẩm Mặc bắt đắc dĩ nói: " Ngươi cũng không sợ bị nói là bắt nạt Tiểu Lâm".

Chu Cảnh hừ hai tiếng.

" Ta làm sao có thời gian bắt nạt hắn, chúng ta hôm nay mang những thứ kia về, lúc đó sốt ruột cũng không nhìn kĩ hỏng hay không hỏng đều đem về hết. Ta muốn lấy ra xem có cái gì, ngày mai cùng mang lên trấn trên, nếu có thể bán, cũng có thể cho nhà chúng ta mua thêm chút gạo, bột mì, dầu muối và các thứ!"

HẾT CHƯƠNG 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro