Chương 42: Ngươi không biết ta sẽ dạy cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mặc sửng sốt một chút nói: " Ngươi cũng cảm thấy đây là một biện pháp tốt?"

Ngô đồ tể lập tức gật đầu nói: " Đương nhiên, tốt không thể tốt hơn nửa, quả thực là tuyệt diệu. Chu lão đệ ngươi trong đầu là chứa cái gì a, loại biện pháp này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được".

Chu Cảnh nói: " Đây không phải là bởi vì trước đó vài ngày có một trận mưa to khiến cho nhà ta mất không ít bạc hay sao, lúc đó ta suy nghĩ loại đồ ăn như lạp xưởng ở khí trời như thế này trải qua không được tốt, chờ bị thiu rồi ném đi không bằng tiện nghi chút bán cho người trong thôn, để bọn họ niếm được vị tươi mới, ta cũng có thể thu hồi chút vốn. Không nghĩ tới hành động hữu tâm này của ta rơi vào trong mắt người khác là Chu Cảnh ta làm sinh ý thất bại. Này không phải vì sinh ý vịt hàng cùng mấy nhà trong thôn ký khế ước lâu dài, trong đó có mấy nhà không an phận tìm tới cửa buộc ta lấy bạc ra thu mua vịt của nhà hắn. Tuy rằng cuối cùng cũng đã giải quyết, nhưng trong lòng ta lại bị kìm nén một hơi, cũng cảm thấy sinh ý của sạp hàng quá phụ thuộc vào thời tiết, nếu thời tiết không tốt sạp hàng không thể mở, tiền thu trong nhà liền bị đứt đoạn, bởi vậy ta mới nghĩ ra một cái biện pháp như thế".

Ngô đồ tể nói: " Ngươi đây là nhân hoạ đắc phúc. Bất quá, giả sử Chu lão đệ ngươi thời điểm thật sự không có đủ bạc để quay vòng vốn thì cứ lên tiếng. Đại ân ta không giúp được, nhưng là thịt lợn chỗ ta ngươi muốn lấy bao nhiêu tuỳ ý, lạp xưởng bán được rồi trả bạc lại cho ta, lão ca tuyệt đối không hai lời".

" Đa tạ" Ngoại trừ cấp tửu lâu đưa đi mười cân lạp xưởng, bên trong sọt hắn còn sót lại ba cân, lấy ra một nửa đưa cho Ngô đồ tể nói: " Biết ngươi rất thích ăn cái này, nhiều ngày như vậy không được ăn, cố ý để lại một chút cho ngươi".

Ngô đồ tể muốn lấy bạc trả cho Chu Cảnh nhưng Chu Cảnh lại cự tuyệt không chịu nhận.

Ngô đồ tể nói: " Cũng không thể ăn không đồ của ngươi, nhiều như vậy cũng không tốt".

Chu Cảnh cười nói: " Làm gì có, lúc thường ngươi giúp sinh ý ta rất nhiều, trong lòng ta biết được".

Hai ngươi đôi bên khách khí với nhau vài câu, sau lại từ biệt.

Trước lúc trời mưa, Chu gia mở sạp hàng đều là từ sáng sớm đến tối muộn mới về, thời điểm sớm nhất cũng phải là lúc người trong thôn ăn cơm tối bọn họ mới về đến nhà. Ngày hôm nay, không quá ngọ sau khi ăn xong khoảng một canh giờ, theo như ngày thường mà nói vẫn là quá sớm, bị một số người rãnh rỗi trong thôn nhìn thấy, dần dần truyền ra lời đồn.

" Sinh ý Chu gia chắc là không tốt, thấy không, trở về sớm như vậy, nhất định là mở sạp hàng ra không ai mua, nên không thể không về sớm".

" Không thể nào a, ta cảm thấy là bán không được hàng nên mới trở về rất muộn. Bán sạch mới có thể về sớm, nếu không một buổi chiều không biết là có thể bán ra bao nhiêu đồ ăn".

" Đó là lúc sáng ngươi không nhìn thấy, Chu gia làm thật nhiều lạp xưởng, để đầy ba cái sọt lớn, nhiều như vậy ít nhất cũng phải bảy, tám mươi cân, thậm chí cả trăm cân, nếu là sinh ý tốt, không thể nào mới đến buổi trưa đã bán hết, chỉ có thể là sinh ý quá kém, không có ai mua, tiếp tục ở đó cũng là lãng phí thời gian, nên chẳng thà trở về".

Mọi người mồm năm miệng mười, cái gì cũng nói. Đỏ mắt nóng lòng mà, đơn thuần tham gia trò vui, bản tính thì thuần lương, nhà nào cũng cho mình là phải, tụ lại cùng nhau bàn tán.

Thẩm đại nương chen vào trong đám người, thỉnh thoảng hỏi một đôi lời, đều có liên quan đến thu nhập của Chu gia. Mọi người bát quái tận hứng một mặt thoả mãn rồi ai đi đường nấy, Thẩm đại nương lại lo lắng vô cùng đi hướng về nhà mình.

Vương Đại Lực lúc này là đang cho vịt ăn, thấy Thẩm đại nương một mặt lo lắng liền hỏi: " Nương, đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm đại nương than thở nói: " Chu gia lần này sợ là không được tốt, ta vừa nãy đi ra ngoài nhìn thấy nhà hắn sớm như vậy đã từ trên trấn trở về, người trong thôn đều nói Chu gia bán không được hàng nên mới trở về sớm như vậy".

Vương Đại Lực kinh hãi, vội hỏi: " Vậy vịt của chúng ta làm sao bây giờ, bỏ nhiều bạc vào như vậy nếu nhà hắn không thu, chúng ta đi nơi nào bán?"

Thẩm đại nương vỗ vai Vương Đại Lực bộ dáng chỉ tiếc mài sắc không thành thép mà nói: " Con trai ngốc, đây đã là lúc nào, ngươi còn nghĩ tới cái này. Ta đã uỷ thác Vương bà môi đi Chu gia cầu hôn cho ngươi, mấy trăm văn tiền đều đã đưa cho nàng, nếu là sinh ý Chu gia thật không được, việc hôn nhân này chúng ta muốn lui cũng không biết làm sao lui".

Trong lúc nhất thời Thẩm đại nương cùng Vương Đại Lực cũng không biết làm thế nào, đều là thở dài.

Chu gia cũng đang trong một bầu không khí rất căng thẳng, Thẩm Mặc mặc dù không có oán giận Chu Cảnh, nhưng đối với quyết định của Chu Cảnh vẫn ôm thái độ hoài nghi, luôn cảm thấy kết quả sẽ rất thảm. Một đêm này lo lắng làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Nhưng khi sáng sớm Chu Cảnh vừa có động tĩnh, hắn cũng liền cả kinh tỉnh lại, lúc ngày thường ngủ rất được, đều là Chu Cảnh dậy thật sớm làm xong điểm tâm mới gọi hắn dậy.

" Ngươi lại ngủ thêm một chút, tối qua ta nghe ngươi ngủ không được yên ổn, ban đêm nằm mơ cứ lầm là lầm bầm chuyện làm sinh ý".

Thẩm Mặc nói: " Không ngủ, miễn cưỡng cũng không ngủ được, không bằng dậy sớm một chút làm việc".

Bọn họ bận việc thời gian khoảng một chung trà, Thẩm Lâm cũng thức dậy, đồng dạng dưới hai mắt hắn cũng có một quầng thâm, vừa nhìn liền biết là tối qua ngủ cũng không ngon.

Chu Cảnh phụ trách điều chế gia vị, luộc lạp xưởng. Thẩm Mặc Thẩm Lâm hai huynh đệ phụ trách làm điểm tâm cùng bữa trưa mang lên chợ.

Mỗi sáng lúc ăn cơm, trên bàn cơm Chu gia đều nhiệt nhiệt nháo nháo mà nói vài lời, hoặc là thảo luận về những khách hàng của bọn họ. Hôm nay trên bàn cơm bầu không khí trước nay chưa từng có, Chu Cảnh gợi một chút chuyện để nói, Thẩm Mặc cũng chỉ trả lời qua loa, lại còn thường thường hỏi chuyện này mà hắn lại trả lời chuyện nọ, vừa nhìn liền biết là hắn có tâm sự.

Ba người vội vã ăn xong cơm, vừa đánh xe tới cửa thôn , Vương Đại Lực vội vội vàng đuổi theo từ phía sau, giống như là đuổi theo rất sốt ruột, một chiếc giày đã bị hắn kéo lê ở dưới chân.

" Thẩm Lâm...Thẩm Lâm..." Vương Đại Lực không ngừng đuổi theo phía sau xe mà hô lớn.

Chu Cảnh nghe thấy vội siết dây cương, xe lừa liền dừng lại.

Thẩm Lâm ngồi sau xe nhảy xuống, đi về phía Vương Đại Lực.

" Ngươi gọi ta là có chuyện gì?"

Vương Đại Lực cau mày, thái độ thập phần không tốt, lời nói ra tựa như chất vấn: " Tại sao ngươi lại không kêu ta, nghe nói ngày hôm qua sạp hàng nhà ngươi đã mở lại rồi".

Thẩm Lâm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được.

" Xin lỗi, quên nói với ngươi bây giờ nhà ta không cần thuê ngươi giúp mở sạp hàng nữa. Vài ngày trước đó là bởi vì thân thể ca ta không được tốt, ca phu muốn ở lại trong nhà chăm sóc hắn, sợ ta một mình mở sạp hàng không ổn nên mới tới thỉnh ngươi hỗ trợ. Bây giờ đại ca ta trải qua một khoảng thời gian tu dưỡng, thân thể đã khôi phục rất nhiều, sinh ý sạp hàng là có thể làm, ba người chúng ta hoàn toàn có thể làm tốt, sẽ không mời ngươi".

Vương Đại Lực rất không vừa ý với đáp án này, khẩu khí không nóng không lạnh nói: " Không phải là bởi vì sinh ý nhà ngươi không tốt?"

Thẩm Lâm bị hỏi cho choáng váng, sau đó lại nghĩ đến có thể là ngày hôm qua người trong thôn nhìn thấy bọn họ trở về sớm nên mới nói bóng nói gió truyền ra một ít lời đồn, không khỏi bật cười.

" Không phải nguyên nhân này, đơn thuần chỉ là đã đủ nhân thủ".

Vương Đại Lực sâu sắc liếc mắt nhìn Thẩm Lâm một cái, ánh mắt kia phi thường kì quái, giống như mơ hồ có loại cảm giác rất ám muội, mà ám chỉ này cần Thẩm Lâm biết được mới có thể ngầm hiểu ý.

Nhưng đầu óc Thẩm Lâm lại vừa vặn mơ hồ, giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, nhìn bóng lưng Vương Đại Lực từ từ đi xa cũng không rõ vì sao.

" Tiểu đệ!" Thẩm Mặc ngồi ở trên xe gọi Thẩm Lâm, lúc này Thẩm Lâm mới lấy lại tinh thần nhảy lên xe lừa.

" Làm sao vậy, Vương Đại Lực tìm ngươi có chuyện gì?" Thẩm Mặc dò hỏi.

Thẩm Lâm nói: " Hắn là hỏi tại sao chúng ta không gọi hắn, ta nói với hắn ba người chúng ta đã đủ nhân thủ rồi".

" Là việc này, vậy tại sao ta nhìn biểu tình của ngươi liền thấy không đúng lắm!"

Thẩm Lâm chậm rì rì châm chước nói: " Đại ca, ta luôn cảm thấy Vương Đại Lực hình như là đang hiểu lầm cái gì đó. Ta rõ ràng không có làm cái gì, nên tránh hiềm nghi ta liền tránh hiềm nghi, thậm chí lúc trước chúng ta thỉnh hắn đến giúp đỡ ta đối với hắn cũng không nói quá vài câu, nhưng hắn lại đem cho ta cảm giác thật giống như...thật giống như ta rất hâm mộ hắn a".

Lúc này đổi lại là Thẩm Mặc ngẩn ra, hồi lâu mới nói: " Không thể nào, không phải trước đây tiếp xúc không nhiều sao, e rằng với tính tình của Vương Đai Lực kia, là ngươi cả nghĩ quá rồi. Hơn nữa nhà hắn Thẩm đại nương phi thường chú trọng con nối dõi, chắc chắn sẽ không nguyện ý cho Vương Đại Lực cưới song nhi".

Thẩm Lâm gật gật đầu: " Chỉ mong là như vậy.."

Đến trên trấn dọn sạp hàng không bao lâu chợ sáng liền bắt đầu, đoàn người lục tục xong tới, sạp hàng Chu gia cũng bận túi bụi, Chu Cảnh cũng đi theo lấy tiền. Còn nữa cửa hàng trên trấn làm việc và nghĩ ngơi không giống với người nông gia, thường là lúc chợ sáng tản đi, tửu lâu cũng vừa mở cửa không bao lâu, cho nên dù trong lòng rất lo lắng, hận không thể lập tức biết được kết quả của việc thí bán, nhưng Chu Cảnh vẫn phải cố chờ đợi.

Chợ sáng vừa tản, Chu Cảnh liền cõng sọt trúc rời đi, còn lại Thẩm Mặc Thẩm Lâm hai huynh đệ trong coi sạp hàng, có chút mất tập trung, Thẩm Mặc cách một hồi, liền nhón chân nhìn về hướng cửa chợ, biết rõ là Chu Cảnh không thể về sớm được, nhưng là không nhịn được nhìn xung quanh.

Mãi đến tận ngọ thị tản đi, đến canh giờ ngày hôm qua Chu Cảnh trở về, còn không thấy được thân ảnh Chu Cảnh, Thẩm Mặc liền đứng ngồi không yên.

Hắn gấp đến độ xoay vòng quanh tại chỗ, từng lần từng lần không ngại phiền mà truy hỏi Thẩm Lâm: " Cảnh ca sao vẫn còn chưa trở về, có phải hay không kết quả thí bán có mấy nhà không tốt, hoặc là bị người bắt nạt, hay là bán được hàng lại nói không bán được không chịu kết toán tiền cho chúng ta".

Thẩm Lâm vừa muốn mở miệng khuyên bảo, ở cửa chợ một hán tử phong trần mệt mỏi nhưng mặt mang tươi cười đi tới.

Chu Cảnh cho dù là cười thấy răng không thấy mắt, khiến Thẩm Lâm thả lỏng một nửa, nhưng một nửa còn lại vẫn còn treo lơ lửng, hắn vội vàng hỏi: " Kết quả thí bán thế nào?"

Chu Cảnh cười hai tiếngnói: " Vô cùng tốt, đại đa số tửu lâu chỉ còn dư lại một hai cân, này là bởi vì chúng ta vừa mới đẩy ra lạp xưởng Chu ký mọi người còn chưa biết đến nhiều, khách hàng không nghe thấy tiếng tăm, chờ thời gian dài, người biết nhiều hơn, có khách hàng quen, tin tưởng sinh ý của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt".

" Đã có ba nhà cùng ta ký khế ước lâu dài, đồng ý ngày mai chính thức giao hàng, số lượng đơn hàng cũng giống như hôm qua. Cũng có mấy nhà dự định tiếp tục xem thử hiệu quả việc thí bán, bất quá nên kết toán bạc cho chúng ta vẫn là một văn cũng không thiếu".

Thẩm Mặc vui vẻ thiếu chút nửa nhảy dựng lên.

" Số lượng giao ra, bán được bao nhiêu, ném đi bao nhiêu?"

Chu Cảnh nói: " Tổng cộng kết toán được một lượng hai trăm văn tiền, lạp xưởng tổng cộng chỉ bỏ đi nửa cân, vịt hàng một ít, khoai tây miếng cùng rong biển không tới nửa cân".

" Thật sự, quá tốt rồi!" Tâm vẫn luôn bị treo lơ lửng cuối cùng cũng coi như được buông xuống. "Bên kia tửu lâu có thể bán ra một lương hai trăm văn, sạp hàng của chúng ta cũng đồng dạng bán được một lượng bảy trăm văn, tính gộp lại chính là hai lượng chín trăm văn, gần ba lượng bạc a, lợi nhuận ròng chính là một lượng sáu trăm văn, một tháng chính là bốn mươi chín lượng! Trời ạ, bốn mươi chín lượng a!"

Thẩm Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, nói: " Đây cho dù là người nông gia một năm thu hoạch tốt, cũng không bằng tiền lời một tháng của chúng ta".

Chu Cảnh cười nói: " Đúng vậy!"

Thẩm Mặc vui vẻ ra mặt: " Chúng ta đây chính là nhân hoạ đắc phúc a, nếu không bị một trận mưa của lão thiên gia bức ép, chúng ta cũng không nghĩ tới cái biện pháp này, có thể thấy được trời không tuyệt đường người".

Chu Cảnh nói: " Tiểu Mặc, ngươi tính toán như vậy cũng đúng, nhưng mà bất quá cũng không phải là đúng".

Thẩm Mặc lập tức vội vã cuống cuồng: " Ta tính sai ở chỗ nào rồi, chúng ta không kiếm được nhiều tiền như vậy à?"

" Ta không phải nói ngươi tính quá nhiều, mà là tính ít đi! Đây chỉ là mới bắt đầu, chúng ta chỉ cùng mấy nhà ký khế ước, ngày mai chúng ta còn phải tăng thêm số lượng, ta vẫn phải tiếp tục mở rộng, không cần nhiều, chỉ cần hơn mười tửu lâu trấn trên đều bán đồ ăn của chúng ta, như vậy tới lúc đó chúng ta thật sự chỉ cần ngồi ở nhà điếm bạc".

Thẩm Mặc căn bản không dám tính khi đó là có bao nhiêu tiền, bị tương lai vô hạn kia đập cho choáng váng mà.

" Đi thôi, còn lại này đó không bán, còn muốn cấp đưa đi cho mấy tửu lâu ta vừa mới đáp ứng thí bán ".

Lúc này Thẩm Mặc là hoan hoan hỉ hỉ, hận không thể trong lúc nhất thời hết thảy các tửu lâu đều thí bán đồ ăn của nhà hắn.

Ngô đồ tể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Thẩm Mặc vui vẻ cười cười, liền cười khẳng định nói: " Xong rồi".

" Ân, xong rồi" Thẩm Mặc cười ha hả nói: " Ngày hôm nay chúng ta còn muốn tăng thêm số lượng, muốn một trăm năm mươi cân thịt".

" Không thành vấn đề, cái này cắt cho các ngươi" Ngô đồ tể vừa nhanh nhẹn cắt thịt vừa nói: " Thời điểm lần đầu tiên Chu lão đệ đến chỗ ta nói chuyện làm sinh ý, ta chỉ biết sẽ có ngày hôm nay, ta nhìn người luôn luôn rất chuẩn, biết ngươi không phải là kẻ trong ao".

Chu Cảnh nói: " Cảm ta, nhận lời khen của ngươi".

Thịt quá nhiều, đều để trên xe lừa.

Chu Cảnh bỗng nhiên nói: " Từ lúc ta tỉnh lại đến giờ còn chưa ăn sủi cảo, ngày hôm nay chúng ta làm sủi cảo ăn thì thế nào, coi như chúc mừng".

" Sủi cảo" Thẩm Lâm chỉ lập lại hai từ này liền nuốt nuốt nước bọt.

Cuộc sống của Chu gia bây giờ không thể so sánh với trước đây, thậm chí là toàn bộ người trong thôn cũng không có cách nào so sánh. Bởi vì phải bồi bổ thân thể cho Thẩm Mặc nên nhất định phải làm đồ ăn mặn cho hắn, đối với việc này người trong thôn là không thể, mà cũng không dám nghĩ. Nhưng thực tế Chu gia là trải qua loại cuộc sống này.

Bất quá tuy rằng mức độ sinh hoạt đã được nâng lên, mà dù qua bao nhiêu tháng, Thẩm Mặc Thẩm Lâm thì từ nhỏ đã quanh năm khan hiếm thức ăn mặn. Còn đặc biệt là cái loại đến lúc tết người trong thôn mới cam lòng ăn.

Thẩm Mặc cũng rất thèm, càng nhiều hơn chính là xấu hổ, hắn nắm lấy vạt áo của chính mình lắp ba lắp bắp nói: " Ta, ta không biết làm sủi cảo. Không phải ta lười biếng, mà là không ai dạy ta làm". Đối với một cái song nhi chuyện không biết làm sủi cảo dĩ nhiên sẽ canh cánh trong lòng.

Thẩm Lâm nhanh chóngthay đại ca hắn giải thích: " Việc này không phải đại ca không muốn học, mà khinương còn sống, đại ca hắn còn quá nhỏ, làm sủi cảo loại đồ ăn tinh tế nàykhông cho phép tiểu hài tử làm , gói không chặt, luộc lên sẽ bị bung ra, bỏ đisẽ rất phí. Sau đó nương không còn, Vương Xuân Hoa càng không cho chúng ta làm,ngày lễ ngày tết liền cho đại ca cùng ta hai củ khoai lang nướng liền đuổi đi rangoài, sợ vạn nhất cho đại ca với ta cùng làm sủi cảo lúc đó chúng ta sẽ giấu đi, nấu cho chính mình ăn. Cho nên không phải đại ca không muốn học, mà là không ai dạy chúng ta".

Mấy lời tuy ít, nhưng Chu Cảnh có thể tưởng tưởng được tiểu phu lang của hắn ngày trước nhận lấy bao nhiêu khổ. Nếu là người không có quan hệ nghe được chỉ cảm thấy đáng thương mà thôi, nhưng nếu là ngươi chân chính đem ngươi để ở lòng nghe được sẽ cảm thấy rất đau lòng. Đó là một loại đau từ từ, chậm rãi mà kéo dài không dứt, mỗi khi nhớ tới giống như có một người thăm dò trong trái tim, đau thương tê rần mới bằng lòng bỏ qua.

Chu Cảnh đặt tay lên tay Thẩm Mặc, ngữ khí nhu tình, ôn nhu như nước nói: " Không sao, Tiểu Mặc. Ngươi không biết, ta sẽ dạy cho ngươi. Sau này nếu có cái gì không làm được, ta đều dạy ngươi".

Lòng bàn tay Chu Cảnh nóng rực đến doạ người, tại ngày hè chói chang thật sự là rất nóng, nhưng cái nóng này lại làm cho Thẩm Mặc vô hạn nhớ nhung, không cam lòng buông ra.

Hắn lấy hết dũng khí ở trên phố nắm trở lại tay Chu Cảnh, khẽ ừ một tiếng.

HẾT CHƯƠNG 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro