Chương 43: Tới cửa cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Làm sủi cảo dùng bột mì làm là ăn ngon nhất, bột mì trong nhà không có, chúng ta mua một ít đem về". Chu Cảnh nắm chặt chẽ tay nhỏ của tiểu phu lang, nhìn tai cùng hai má hồng hồng của tiểu phu lang, trong lòng giống như có một luồng nước ấm êm ái chảy qua, ôn nhu đưa tình.

"Mấy vị khách nhân muốn mua gì?" Để Thẩm Lâm ở bên ngoài coi xe lừa, Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc tiến vào cửa hàng tạp hoá.

" Bột mì ngon nhất ở đây bao nhiêu tiền một cân?" Chu Cảnh hỏi.

Chưởng quầy thấy Chu Cảnh Thẩm Mặc mặc vải thô, tuy rằng không phải loại vải thô hạ đẳng, nhưng mà vẫn là vải thô, nên cảm thấy bọn họ không phải là khách hàng có tiền ăn được loại bột mì ngon nhất. Nhưng mà Chu Cảnh vừa bước vào cửa hàng liền mở miệng hỏi bột mì, cũng không hỏi cái khác, hiển nhiên là đã có dự tính, chưởng quầy nhất thời không hiểu được, không biết nên giới thiệu loại giá cả nào cho bọn họ. Làm ăn chính là bản thân mình phải có bản lĩnh liệu cơm gắp mắm, bọn họ căn cứ vào cách ăn mặc của khách nhân mà đoán được khách hàng là nhà giàu có phú quý hay nghèo khó, sau đó dựa vào số tiền họ có thể bỏ ra mà giới thiệu chất lượng gạo và mì tương ứng. Như vậy sẽ ngăn chặn được sự lúng túng khi cấp giá phải giá cao, hay giảm bớt khuất nhục khi báo giá quá thấp.

Chưởng quầy thử dò xét hỏi: " Hai vị là muốn ăn hay mang đi biếu tặng?"

Chu Cảnh cũng xuất thân là người làm ăn, biết được những cong cong vẹo vẹo trong này, vì khách nhân bất đồng nên giá cả cũng khác nhau.

Hắn cười nói: " Mặc dù chúng ta chính mình ăn, nhưng cũng muốn mua loại tốt một chút, chưởng quầy cứ giới thiệu loại tốt đi, giá cả mười mấy văn cũng không sao".

Chưởng quầy đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới hai cái người nông gia bình thường này lại xa hoa như vậy, mặc dù cũng lo lắng hai người sau khi xem xong ngại đắt quá sẽ không mua, nhưng mà mở cửa làm ăn chính là như vậy, không phải ai vào cửa hàng cũng sẽ bỏ tiền mua.

Chưởng quầy làm hết chức trách mà dẫn họ vào phòng trong, nơi này lương thực đều là loại tốt.

" Nhị vị khách nhân xem cái này thế nào, đây là loại tốt nhất ở trấn này hai mươi văn một cân, rất nhiều lão gia phú hộ trong nhà đều ăn cái này. Bên cạnh đó cũng không tồi, mười bảy văn một cân, chỉ là phẩm chất nhẵn nhụi có hơi kém một chút, chúng ta làm đồ ăn cho chính mình ăn dùng loại này là được rồi, nhà ta cũng là ăn loại này".

Từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, đối với lương thực Thẩm Mặc tự nhiên rất yêu thích. Nghiêm túc so sánh hai loại bột, quả thực giống như lời chưởng quầy nói, nhìn khác nhau chỉ là độ nhẵn nhụi, nghĩ đến chất lượng cũng không kém nhiều lắm.

Vừa muốn đưa ngón tay chọn loại có giá tiện nghi, lại bị Chu Cảnh nhẹ nhàng nặn nặn bàn tay.

" Chúng ta mua loại tốt nhất, chúng ta cũng không thiếu một cân ba văn tiền này. Không phải xa xỉ , mà ta nghĩ sẽ làm một bữa tiệc giao thừa thật ngon cho ngươi ăn". Ngữ khí Chu Cảnh thanh thanh đạm nhạt, giống như là đang nói chuyện phiếm. Nhưng chính mấy câu nói đơn giản như vậy trong nháy máy làm cho Thẩm Mặc đỏ cả vành tai và mặt mũi.

Thẩm Mặc không phải người có tính tình đáng yêu, cũng không dễ dàng rơi lệ, nên cố hết sức đem nước mắt ép trở về. Nhưng trong lòng là một hồi cảm động như biển rộng, sông lớn mãnh liệt.

Thẩm Mặc coi đây là biểu hiện của một người đem một người khác đặt ở đầu quả tim đi. Rõ ràng chuyện cũ trước kia đã là quá khứ, cứ nghĩ tới người trong cuộc là chính mình cũng có thể qua được, mỗi khi nhớ đến bất quá cũng chỉ là một vết sẹo không hơn không kém. Vậy mà có người lại đem vết tích nhạt nhẽo này để ở trong lòng, đặt ở trong tâm, tại mọi thời khắc đều không quên, nỗ lực bù đắp lại những thương tổn mà vết sẹo kia đã từng mang đến.

Chưởng quầy vừa nghe thế liền hiểu, nghĩ đến hai người đều đã ăn qua khổ, nhìn thấy hiện tại bọn họ đang xuyên vải thô chất liệu hơi tốt một chút liền biết đây có thể là nhật tử vừa mới có khởi sắc, hán tử liền muốn bù đắp lại cho phu lang trong những năm này cùng hắn chịu khổ.

Đây là chuyện tốt đẹp mà cũng làm lòng người chua xót, chưởng quầy trong nháy mắt nghĩ tới thời điểm mình chịu khổ, phu lang trong nhà cũng bồi cùng mình vượt qua cái đoạn nhật tử cực khổ kia, đối tao ngộ của hai người Chu Cảnh liền bị cảm động lây.

" Vị phu lang nàykhông cần xoắn xuýt, ta cũng nghe rõ, đây là đương gia ngươi thương ngươi, muốnbồi thường những năm tháng khổ cực trước kia. Nếu đương gia của ngươi có phầntâm tư

này ngươi là nên nhận lấy. Chưởng quầy ta coi như vì chúc phúc cho hai ngươi mà giảm bớt hai văn tiền, chúc các ngươi nhật tử ngày càng phát triển không ngừng, loại tốt nhất này cấp các ngươi mười tám văn một cân, các ngươi thấy thế nào?"

Thẩm Mặc cười nói: " Tạ ơn chưởng quầy, sau này nhà ta cần dùng gạo hay bột mì tất nhiên sẽ đến chỗ này của ngài mua".

Chưởng quầy bất quá là nhất thời cảm động, cũng không cầu hồi đáp. Ở trong lòng hắn, người nông gia lương thực đều có mà, hằng năm thu hoạch hoàn toàn đủ cho nhà mình ăn, làm sao sẽ cam lòng đi mua.

Mà chưởng quầy cũng nói: " Cám ơn vị phu lang này, chỉ cần ngươi tới, ta tất nhiên sẽ tính giá tiện nghi cho ngươi chút".

" Bột mì này cho ta năm mươi cân, cái bên cạnh kia cũng cho ta năm mươi cân. Đúng rồi, nơi này của ngài cũng có bột ngô đi, chọn loại tinh tế cho ta hai mươi cân".

Đối với ánh mắt đang nghi hoặc của Thẩm Mặc, Chu Cảnh liền giải thích: " Bột ngô loại này làm bánh xong cũng ăn rất ngon, hơn nữa ăn nhiều lương thực phụ đối với thân thể mới có lợi. Bất quá ngươi cũng không cần ăn nhiều lương thực phụ, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi bây giờ là dưỡng tốt thân thể, ăn nhiều đồ ăn vào rồi đem thân thể mình dưỡng tốt hả nói sau".

Ở hậu thế, giá tiền của lương thực phụ còn cao hơn cả bột mì, từ góc độ dưỡng sinh mà nói giá trị dinh dưỡng của lương thực phụ là rất cao. Bất quá, cái này kỳ thực chỉ áp dụng với những người ở hậu thế đã ăn quá nhiều thịt cá. Còn như với Thẩm Mặc Thẩm Lâm quanh năm ăn uống thiếu thôn mà nói càng là nên ăn gạo tẻ hay bột mì thì hơn.

Trong nhà dầu cùng gạo cũng không còn nhiều, Chu Cảnh liền mua hai trăm cân gạo tẻ. Trước đầy mỗi lần đều mua một lượng nhỏ, không dám một lần mua thật nhiều, sợ sẽ làm tiểu nhân để mắt.

Nhưng bây giờ chuyện hắn làm sinh ý đã truyền khắp trong thôn, nhà ai đều biết. Mấy cực phẩm thân thích không thành thật kia mới vừa bị hắn giáo huấn xong, nghĩ là cũng sẽ thật thành một chút. Nhật tử trong nhà nhất định sẽ trải qua càng tốt, cũng không phải vì sợ người khác dòm ngó mà cứ giấu giấu diếm diếm.

Chu Cảnh nói với Thẩm Mặc: " Bát đũa trong nhà đều là dùng những cái trước trước đây, không bằng nhân dịp này đều thay đổi đi".

" Cũng được" Thẩm Mặc cũng biết tới đạo lý này, trước đây là sợ nhật tử hảo, Vương lão thái sẽ muốn đến nhà hắn cướp đoạt. Hiện tại có Chu Cảnh làm môn hộ, tất cả củi lang hổ báo đều trở thành cọp giấy, Chu Cảnh đều có biện pháp đối phó những người đó, Thẩm Mặc cũng không muốn giấu diếm nhật tử trong nhà đã trải qua tốt hơn. Trải qua nghèo khó quá lâu, đều đã kìm nén một hơi rồi.

Bọn họ liền lên trấn trên mua bát đũa, trong nhà có ba người, Thẩm Mặc liền cắn răng mua ba cái bát bằng gốm sứ, một cái đĩa gốm sứ, cùng mấy cái chậu. Đũa cùng muỗng lại không cam lòng mua đồ sứ liền chọn lựa loại được làm bằng gỗ.

Các loại khác như đường trắng mật ong, các loại điểm tâm ăn vặt, Chu Cảnh cũng đều mua một ít. Trên xe lừa chất thành một cái núi nhỏ, vừa nhìn thì biết bọn họ mua không ít thứ.

Chu Cảnh đánh xe lừa vào thôn, thời điểm chuyển từng đồ vật vào đại môn Chu gia, này đó lời đồn liên quan đến Chu gia đều bị đánh tan. Chu Cảnh bộc lộ bấy nhiêu tiền đó như là nước lạnh nhỏ vào dầu sôi, trong nháy mắt trong thôn nổ bùm bùm. Người trong thôn bừng tỉnh phát hiện, Chu gia dĩ nhiên không biết từ lúc nào không một tiếng động đã phát đạt. Coi như không có đất lương thực cũng không thiếu ăn.

" Cảnh ca, sủi cảo chúng ta làm nhân gì đây?" Chu gia đối với lời đồn bên ngoài không hề bị lay động, chỉ một lòng quan tâm nhật tử của chính mình.

Chu Cảnh vừa dạy Thẩm Mặc nhồi bột, một cục bột trắng như tuyết đang được Thẩm Mặc nắm trong tay vò đến vò đi, bóp càng ngày càng hăng nói. Chỉ là mới thấy một khối bột trắng, mà Thẩm Lâm đã cảm thấy sủi cảo loại đồ ăn này nhất định là ăn rất ngon.

" Chúng ta bao một cái trứng gà rau hẹ và thịt, một cái là nấm hương cùng thịt".

" Bao hai loại nhân?"

" Đúng. Nếu là muốn làm cho ngươi bữa tiệc giống như đêm giao thừa, tự nhiên không thể đơn sơ. Không chỉ sủi cảo làm hai loại nhân, ta còn dự định làm vài món ăn khác nữa, một bát canh trứng, một cái động phộng ngào đường, một cái thịt thái mỏng xào rau diếp thơm thế nào?" Chu Cảnh hỏi.

" Phi thường tốt, rất nhiều nhà ăn tết cũng là ăn như vậy".

Chu Cảnh nói: " Chúng ta ăn tết chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, ta không có làm nhiều đồ ăn mặn như vậy là cân nhắc chúng ta chủ yếu nghĩ muốn ăn sủi cảo, làm đồ ăn nhiều thịt nếu không ăn hết sẽ hỏng liền ném đi".

Phân bột, cán vỏ bánh, cùng băm thịt tất cả Chu Cảnh đều làm hết, hơn nữa hắn cán ra vỏ bánh vừa tròn vừa mỏng. Thẩm Mặc là mới học được, vỏ bánh cán ra có chút góc cạnh chẳng hề tròn.

" Tiểu Mặc, tại nơi ta sống có lời nói rằng, trong nhà nếu là ai có thể cán ra vỏ bánh tròn đều thì có thể làm chủ gia đình".

Thẩm Mặc kỳ quái hỏi: " Không phải hán tử đều sẽ là đương gia sao?"

Chu Cảnh lắc đầu nói: " Nơi đó của ta không có quy định này, tranh đoạt quyền lợi làm chủ gia đình đều là rất hiếm thấy".

" Ồ" Thẩm Mặc nhìn như thường thường đáp ứng một tiếng, kỳ thực lại ở trong lòng tự nhủ nhất định phải cố gắng đem vỏ bánh cán đến tròn đều mới coi như xong.

Thẩm Mặc cán ra một cái tròn tròn, liền đắc ý dạt dào mà khoe khoang với Chu Cảnh.

Chu Cảnh cố ý đùa hắn: " Trong nhà chúng ta không phải ngươi vẫn luôn là đương gia hay sao, ngươi cần gì nhất định phải cán vỏ bánh cho tròn làm gì".

Chính lúc hai người đang nháo, đại môn bỗng nhiên bị gõ vang, Chu Cảnh và Thẩm Mặc liếc nhìn nhau một cái.

" Ai sẽ đến vào thời điểm này, sẽ không phải là nhà nào ký khế ước với nhà ta đến tìm việc đi?"

Chu Cảnh lắc đầu.

" Sẽ không, ngày hôm nay không ít người trong thôn nhìn thấy chúng ta mua bao lớn bao nhỏ đồ này nọ mang về, nên rõ ràng chúng ta sẽ không suy tàn, bọn họ còn muốn dựa vào chúng ta kiếm tiền đây, sẽ không vội đến tìm phiền phức".

" Chẳng lẽ là Vương lão thái?"

" Càng sẽ không phải là nàng, tuy rằng ta không biết Vương Nhân dùng cách gì lấy ra được mười lượng bạc từ tay Vương lão thái, nhưng mà tóm lại cũng đã cho nàng một cái giáo huấn, trong thời gian ngắn sẽ không dám tới đây gây chuyện".

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán được là ai, Chu Cảnh liền đi ra mở cửa.

" Chu đương gia, có ở nhà không?" Ngoài cửa truyền tới một giọng nữ cao cao sắc bén, thanh âm này rất xa lạ, không giống người trong thôn.

Chu Cảnh hỏi: " Ai?"

Nữ nhân đáp: " Ta là tới báo hỉ, Chu đương gia mở cửa nhanh đi".

Đại môn mở ra, bên noài một người nữ nhân mặc một thân hồng y. Ở sau gáy nàng bới một búi tóc, trên búi tóc có cắm hai đoá hoa tươi đỏ thẳm. Nhìn thấy hình tượng này, Chu Cảnh khó giải thích được liền cảm thấy nữ nhân này là bà mai.

Nữ nhân che miệng cười khanh khách nói: " Chu đương gia, ta là Lý bà mai thôn bên cạnh, ta đến là muốn nói có chuyện vui đến trong nhà ngươi, ta tới báo hỉ cho ngươi a".

Không ngờ thật sự là bà mai.

" Chu đương gia đây là cao hứng đến choáng váng, còn không mời ta đi vào, ta sẽ nói tỉ mỉ". Lý bà mai không cần người khác mời, giống như rất quen đường mà cất bước đi vào trong.

" Chậm đã!" Thẩm Mặc đề phòng hỏi: " Ngươi là đến làm mai cho Thẩm Lâm, hay là cấp tiểu thiếp cho Chu Cảnh?"

Lý bà mai giơ khăn tay, nhẹ nhàng vẫy ở trước mặt Thẩm Mặc.

" Tiểu phu lang ngươi đây là ăn giấm chua, ta đương nhiên là làm mai cho Thẩm Lâm. Danh tiếng của Lý bà mai ta ngươi cứ hỏi thăm một chút sẽ biết, rất tốt. Sở dĩ danh tiếng tốt như vậy cũng bởi vì ta chưa bao giờ làm mai cấp tiểu thiếp cho người khác, không làm cái chuyện thất đức chia rẽ vợ chồng son kia'.

Thẩm Mặc thở phào nói: " Mau mau, mời vào đi". Lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy cao hứng, Thẩm Lâm nhà hắn cũng có người tới cửa cầu thân.

Bọn Thẩm Mặc vừa mới từ trấn trên trở về, bởi vì lo lắng kết quả thí bán mà cơm cũng ăn không được ngon, cho nên trở về cũng không xem canh giờ, trực tiếp làm sủi cảo.

Mà thời gian này chính là lúc người trong thôn nhàn hạ, không có việc gì mà tập tụ một chỗ cùng nhau tán gẫu. Chuyện Chu gia mới vừa mua một xe đồ ăn còn chưa có đi qua, lại đến cảnh người tới cửa làm mai, đối tượng được làm mai còn là Thẩm Lâm.

" Ta còn tưởng Lý bà mai đến làm mai cho Chu Cảnh đây. Dù sao hiện tại cuộc sống Chu gia ngày một đi lên, mắt thấy sẽ phát triển không ngừng. Nhà ai trong thôn chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt, Chu gia là làm sinh ý chính là từ thịt lợn, ngày thường cũng sẽ được ăn đi. Nghĩ cũng biết, sẽ có bao nhiêu nhà nghèo nguyện ý đem cô nương gả đi".

Một cái khác nói: " Ta cũng hướng về phía Chu Cảnh, dù sao Thẩm Mặc gả đi cũng có ba năm, cũng không có chút động tĩnh, Chu Cảnh chung quy phải có con nối dỗi, mà Thẩm Mặc là một cái song nhi, từ trước cũng không được dưỡng tốt, đừng nói là sinh được tiểu tử, có thể sinh được hay không đã là khó nói. Như vậy Chu Cảnh cưới thêm tiểu thiếp là chuyện đương nhiên, chỉ cần có thể nuôi lên. Không nghĩ tới chuyện lại không phải vậy, mà là tới cầu hôn Thẩm Lâm. Rốt cuộc nhật tử Chu gia đi lên, một cái song nhi đều có người muốn cưới".

Vương Nhân tản bộ đi ra, hắn không nhìn thấy Lý bà mai đến Chu gia, lại nghe được mấy lời này, lập tức ngừng bước chân.

" Ngươi nói cái gì, có người đi Chu gia xin cưới, là muốn cưới Thẩm Lâm?" Vương Nhân thần sắc sốt sắng mà hỏi.

Người kia gật đầu nói: " Không sai, chính là đến làm mai cho Thẩm Lâm. Ngươi cũng cảm thấy khó tin có phải không, ta cũng cảm thấy như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ là làm mai cho Chu Cảnh...Ai, Vương Nhân, ta còn chưa nói hết mà, ngươi chạy cái gì, chó rượt à, chạy nhanh như vậy?"

Vương Nhân chạy như bay về hướng nhà mình.

Lý bà mai được mời vào trong nhà, một đường miệng cũng không nhàn rỗi.

" Ai u, đại viện này cái gì cũng không phải loại ném đi. Ai u, căn phòng lớn này rất khí phái, ta chỉ nhìn thấy ở trấn trên. Ai u, trong phòng này thật tinh xảo, dụng cụ cũng thật là đẹp mắt, kiểu này ta chưa từng thấy, cái này cần không ít tiền đi?" Lý bà mai gào gào thét thét, trong lòng cũng âm thầm tính toán, không trách Thẩm lão thái coi trọng chuyện đèn nhang như vậy dĩ nhiên cúi đầu nguyện ý thú một cái song nhi, nguyên lai là bởi vì Chu gia giàu nứt đố đổ vách như vậy.

Chu Cảnh trực tiếp dẫn nàng đến khách phòng, mở rộng cửa sổ sát đất trong phòng thoáng cái sáng lên thiếu chút nữa làm mờ mắt Lý bà mai. Người trong thôn không phải không có ai nghĩ đến thiết kế khách phòng sáng sủa thế này, mà thiết kế này là loại không thể làm được. Ngày hè bên trong ngược lại là không tệ, mát mẻ sáng ngời, nhưng khi đến ngày đông, cần bao nhiêu củi lửa mới có thể vượt qua mùa đông đây. Vốn từng nhà nhật tử ngày đông đều trải qua quá khó khăn, nghĩ tất cả các biện pháp để sưởi ấm, bởi vậy ai cũng không muốn làm loại cửa sổ sát đất này.

Thỉnh Lý bà mai ngồi vào ghế, Thẩm Mặc rót trà cho nàng. Trà ở tại nhà nông địa vị phi phàm, không chỉ chủ nhà rất có tài lực mà cũng tượng trưng là đang coi trọng khách nhân. Giống như chỉ có khách quý tới cửa mới có thể dâng nước trà, đem ít điểm tâm cùng mấy thứ đồ ăn vặt mua trên trấn mang lên.

Thẩm Mặc cảm thấy chuyện hôn nhân của Thẩm Lâm là việc quan trọng nhất, như vậy Lý bà mai cũng coi như là khách quý.

Lý bà mai không nghĩ tới lần này dĩ nhiên có thể uống trà, sợ hết hồn, đồng thời lần thứ hai ý thức được Chu gia bây giờ là thật sự có tiền.

Nàng uống một hớp cũng không niếm  ra được tốt xấu, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát nức mũi, trong miệng nhẹ nhàng khoan khoái, một lần ăn liền ba khối điểm tâm mới im miệng.

" Đa tạ, trà ngon" Làm nghề mai mối này đôi mắt phải tinh ý, nàng liếc mắt nhìn tay áo của Thẩm Mặc đang dính thứ gì, màu trắng, giống như bột mì. Bất quá, bột mì quý lắm, trấn trên có mấy nhà đều ăn không nổi, đừng nói là một người ở nông thôn. Hơn nữa theo Lý bà mai biết, Chu gia không có đất mà, bột mì đắt như vậy, làm sao có khả năng cam lòng mua.

Mà nói chuyện vẫn cần có chủ đề, nàng nhân tiện nói: " Trong nhà đây là đang làm mì sao, ống tay áo của ngươi đều bị dính lên".

Không nghĩ tới, Thẩm Mặc thần sắc bình thản mà phủi phủi ống tay áo, giống như cái đang nói chỉ là lương thực phụ, nhàn nhạt nói: " Không cẩn thận dính lên, trong nhà làm sủi cảo, Lý thím một hồi lưu lại ăn một chút đi".

Lý bà mai ngẩn ra, lập tức hỏi: " Nhân thịt?"

Thẩm Mặc nói: " Trứng gà rau hẹ và thịt cùng với nấm hương thịt hai loại".

Lý bà mai khiếp sợ không nói ra lời, không nghĩ tới bất quá thời tiết năm nay như vậy Chu gia dĩ nhiên còn có thể ăn sủi cảo, còn là hai loại nhân thịt, này trải qua ngày gì a, làm sao dám ăn như thế, trong tay có bao nhiêu của cải. Hơn nữa nghe ý tứ Thẩm Mặc, thì chuyện này là rất bình thường.

Trong nhà Lý bà mai không phải bữa ăn nào cũng được ăn thịt, khoảng cách từ lần trước được ăn mặn cách nay đã mấy tháng, nghe đến thịt liền thèm không chịu được. Vội vàng nói: " Sủi cảo này là ngày tết ta mới được ăn, Chu gia là thành tâm mời, ta liền khách khí".

HẾT CHƯƠNG 43

Yu sorry cả nhà, mấy nay Yu đăng nhập Wat bằng máy tính không được, cứ tưởng là mất luôn tài khoản rùi đó, hic hic, vì vậy mà không up được truyện..

Yu sẽ cố gắng làm hết truyện mà không drop giữa chừng, chỉ là đôi lúc Yu thật sự bận nên không đăng đúng lịch mà thôi, cả nhà thông cảm nha!

Nay Yu đăng đỡ một chương trước để mọi người đọc đỡ ghiền ạ... hihi

Yu ko đủ thời gian để rep tất cả các comt của mọi người, nhưng là Yu bảo đảm tất cả comt Yu đều đọc hết nha, iu thương mọi người <3<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro