Chương 45: Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảnh nhà Vương Đại Lực bi thảm, nhà Vương Nhân đồng dạng cũng không yên ổn. Lúc này Vương Nhân còn chưa biết chuyện Chu Cảnh ra điều kiện cho Thẩm Lâm kén rể, chỉ riêng lấy việc kết hôn, nghĩ Thẩm Lâm cũng giống những song nhi khác sẽ phải xuất giá.

" Ngươi nói cái gì, ngươi muốn ta uỷ thác ông mai bà mối đi hỏi cưới Thẩm Lâm cái song nhi kia!" Nương ruột Vương Nhân, bà nương Vương Phúc Lộc Hách Ngọc Lan cả kinh kêu lên: " Ta liền biết, đã sớm nhìn ra, ngươi đối với Thẩm Lâm kia là có ý tứ. Lần trước chúng ta mò được mấy con cá mập mạp, ngươi ngóng ngóng mà đưa đi cho, kết quả nhà người ta mò được cá lớn hơn, căn bản không chọn trúng điểm ấy ngoạn ý của ngươi. Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của ngươi ta liền biết không tốt, quả nhiên ngày hôm nay ngươi liền cầu ta tới cửa thú một cái song nhi cho ngươi".

" Nương" Vương Nhân thống khổ mà gấp gáp nói: " Ngươi biết nhi tử, nhi tử từ nhỏ đến lớn đều là theo ý của ngươi chưa từng dám làm trái một chuyện, chỉ có chuyện này là liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi tử ngươi nghe theo nhi tử đi, nhi tử sẽ cảm kích ngươi cả đời".

Hách Ngọc Lan lời nói sau còn mau lẹ hơn trước, thần sắc nghiêm nghị nói: " Đèn nhang của ngươi thì làm sao bây giờ, cứ như vậy đứt đoạn mất, ngươi không muốn con nối dõi?"

" Nương trong nhà còn có đại ca nhị ca, Vương gia chúng ta đèn nhang sẽ không đoạn".

" Làm sao giống nhau được, đó là con nói dõi của đại ca nhị ca ngươi, ta hỏi chính là con nối dõi của ngươi. Ngươi không thể chỉ muốn cái trước mắt, đợi đến lúc ngươi trăm tuổi, người đưa chậu than còn không có, ngươi phải làm sao đây? Ngươi già rồi, nằm ở trên giường không động đậy được nữa, lại không có tiểu tử, ai sẽ hầu hạ ngươi. Khi đó ngươi liền phải làm sao?"

" Nương, nhi tử cùng Thẩm Lâm còn trẻ, chờ thời gian chỉ cần cấp Thẩm Lâm điều dưỡng tốt thân thể , hài tử đều sẽ có. Thân thể ta tốt, nếu như là song nhi, ta lại làm nhiều hơn chút, còn có chừng hai mươi năm coi như nuôi một cái tiểu tử cho hài tử nhiều tiền một chút, tới lúc đó có thể kén rể. Như vậy nương cũng không cần sợ không ai hầu hạ đưa than lúc ta bệnh".

" Ngươi...ngươi..." Hách Ngọc Lan tức giận thiếu chút nữa mắt trợn trắng lên ngất đi " Ngươi làm sao lại không hiểu lời ta nói".

" Ngươi đứa con bất hiếu này!" Một bên cạnh vẫn không lên tiếng Vương Phúc Lộc gào to nói: " Hiện tại ta đây nói rõ ràng cùng ngươi, chúng ta chính là không đồng ý cho ngươi thú song nhi, không chỉ riêng Thẩm Lâm, mà là bất luận một cái song nhi nào cũng không đươc".

" Nhi tử ngoại trừ Thẩm Lâm, những song nhi cô nương nhà khác ai ta cũng không cần".

" Đươc được được" Vương Phúc Lộc tức giận nói liền ba tiếng được " Ngươi là ai cũng không cần, tốt lắm. Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi học Chu Cảnh đoạn thân cùng ta, gat tên khỏi gia phả, bằng không tuyệt đối không được".

Đoạn tuyệt quan hệ, loại khỏi gia phả, người trong thôn coi đó là một cái tội lớn. Chỉ có cầm thú. Không bằng heo chó mới có thể cùng cha mẹ đoạn thân.

Trong thôn đều là hán tử làm đương gia, Vương Phúc Lộc nếu đã nói như vậy, chính là Hách Ngọc Lan có cầu cũng vô dụng. Hách Ngọc Lan đã không còn hùng hổ doạ người, mà là đang yếu ớt khóc thúc thích. Mấy ca tẩu Vương Nhân ở tại bên cạnh nhìn đến lại càng gấp gáp, lại không dám lên tiếng khuyên bên nào, Vương Phúc Lộc đối với việc này tuyệt đối không có khả năng lùi bước, mà Vương Nhân từ nhỏ đã có chính kiến, nếu đã quyết định tuyệt không quay đầu lại.

Vương Nhân thống khổ nói: " Cha, nhi tử chỉ là muốn thú thân mà thôi, ngươi tội gì phải bức bách ta như vậy".

Vương Phúc Lộc cắn răng nghiến lợi nói: " Đúng, ta chính là đang bức bách ngươi, ngươi lựa chọn đi. Là muốn Thẩm Lâm hay là chọn cha nương".

" Cha..." Vương Nhân âm thanh thảm thiết, Vương Phúc Lộc nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn hắn. Trong khoảnh khác, Vương Nhân một hán tử thắng thắn mà cương nghị liền chảy hai hàng nước mắt, không giống với nữ tử chịu nhiều bi thương mà khóc, mà là vô thanh vô tức bi thống.

" Ầm ầm ầm" ba lần dập đầu xuống đất, cái trán lập tức đỏ lên.

" Cha nương, nhi tử bất hiếu, sau này không thể ở bên giường tận hiếu. Nhi tử không dám cùng cha nương đoạn thân, dù là một tiếng dặn dò của của cha nương, bất kể dầu sôi lửa bỏng nhi tử cũng sẽ nhảy vào. Nhưng đây là chuyện đại sự cả đời của nhi tử , không thể hàm hồ được, chỉ có thể thỉnh cha mẹ thành toàn".

Vương Nhân liền đối hai huynh trưởng cùng tẩu tẩu nói: " Sau này phụ mẫu còn nhờ vào ca tẩu nhiều hơn, có gì cần giúp đỡ liền tìm tới ta, ta tuyệt đối không chối từ".

Vương Nhân nói xong đứng lên xoay người rời đi.

Hách Ngọc Lan lúc đó liền kêu rên một tiếng : " Tiểu Nhân".

Bước chân Vương Nhân chợt ngừng lại một chút, rồi đột nhiên tăng nhanh mà ly khai.

Hách Ngọc Lan khóc thở không ra hơi, hai người con dâu liền chạy nhanh lên khuyên nàng. Mà Vương Phúc Lộ chỉ trong một khoảnh khắc dường như đã già đi mấy tuổi, tinh thần nhất thời cũng không có, cả người tiều tuỵ không ít.

Vương Nhân chạy như bay ra khỏi nhà, một bước cũng không dám quay đầu lại xem, hắn sợ một khi quay đầu lại, dù chỉ là một cái liếc mắt hắn liền không thể nhẫn tâm được.

Ra khỏi của nhà mình, Vương Nhân thừa thế xông lên gõ vang đại môn Chu gia. Mở cửa đúng lúc là Thẩm Lâm.

Vương Nhân lúc này dáng vẻ chật vật không khỏi làm hắn sửng sốt trong chốc lát.

" Ngươi làm sao vậy, gặp phải chuyện gì".

Cho dù trước khi gõ cửa Vương Nhân đã lau khô nước mắt, nhưng hai mắt đỏ chót cùng hồng ấn trên trán đã bán đứng hắn.

Vương Nhân chẳng hề giải thích, chỉ nói: " Tiểu Lâm, ta yêu thích ngươi, đã sớm yêu thích ngươi, ngươi đừng gả cho Vương Đại Lực, chờ ta, ta bây giờ liền đi tìm ông mai bà mối đến nhà ngươi cầu hôn".

" A?" Thẩm Lâm lần này thật sự bị giật mình, miệng mở lớn có thể nhét vào một quả trứng gà.

Vương Nhân vội vàngnói: " Thật sự, ngươi đừng gả cho Vương Đại Lực, gả cho hắn ngươi sẽ không hạnhphúc. Thẩm đại nương nàng rất coi trọng con nối dòng, ngươi từ nhỏ thân thể đã

thiếu hụt, rất có thể sẽ không thể sinh dục, coi như miễn cưỡng dưỡng cho tốt, ngươi là song nhi sinh con ra khả năng lớn vẫn là song nhi, Thẩm đại nương nàng tuyệt đối không chấp nhận. Đến lúc đó sẽ bức bách ngươi nạp tiểu cho Vương Đại Lực, ngươi cũng không thể làm gì. Nói là tiểu, nhưng nếu thật sự sinh ra nhi tử phải nhấc thành bình thê, khi đó ngươi còn có địa vị gì trong nhà hắn".

Thẩm Lâm hai hàng lông mày gom lại, cúi đầu, Vương Nhân không thấy rõ sắc mặt hắn. Chỉ nghe thanh âm hắn hạ xuống nói.

" Cái này thì có thể làm sao, người trong thôn người nào không coi trọng dòng dỗi, lẽ nào Hách đại nương không để ý?"

" Có thể... nhưng ta không để ý" Vương Nhân vội vàng biểu lộ nói: " Ta không để ý, Tiểu Lâm. Người ta muốn là ngươi, nếu là cả đời không có nhi tử, thậm chí không có hài tử ta đều nguyện ý. Ta đã nghĩ xong, thật sự đã suy nghĩ rất lâu, cũng không phải là ta kích động mà đưa ra quyết định như thế".

" Chúng ta nếu thật là thành hôn, sau này nếu sinh ra song nhi, bất quá chúng ta cố gắng làm nhiều mấy năm, cho hắn kén rể. Nếu là không có hài tử, chúng ta liền nhận một đứa con nuôi, không nhận của người trong thôn, nhận ở một nơi rất xa, hoặc là nhận hài tử không còn cha nương. Như vậy, chúng ta chính là thân cha nương của nó, sẽ không sợ hắn lớn lên tìm về cha nương đẻ của hắn".

" Ngươi..." Thanh âm Thẩm Lâm đều run rẩy: " Ngươi thật sự nghĩ xong?"

" Nghĩ xong" Vương Nhân kiên định nói: " Ta đã nói cùng cha nương, bọn họ... bọn họ không đồng ý cho ta thú ngươi, buộc ta đoạn thân. Cha nương nuôi ta không dễ dàng, ta nhất định không cùng họ đoạn thân được, mà ta luyến tiếc ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, nếu là chúng ta thành thân ta cũng sẽ không vì cha nương mà oan ức ngươi. Bọn họ nếu thật sự không thích, nhà bên kia ngươi có thể không đi, tận hiếu để ta làm là được rồi. Dù sao người bọn họ sinh dưỡng là ta, mà ngươi chỉ là phu lang của ta mà thôi".

Thẩm Lâm tâm tư vạn ngàn, hết sức phức tạp, đây là khởi điểm nhân sinh của hắn, chỉ một bước này sai, e rằng sau này sẽ bại nguyên ván cờ. Hắn có thể không đánh cược, đại ca và ca phu đã chọn xong một con đường cho hắn, kén rể một hán tử, hắn liền không có bất kì sơ suất gì, không quản là sau này phát đạt, hán tử cũng sẽ không dám rời đi hắn, bằng không sẽ thành một người nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi. Nếu là gả cho Vương Nhân, Vương Nhân vì hắn mà có thể bị người trong thôn mắng chửi tội bất hiếu, nguyện ý vì hắn tranh một chuyến. Càng vì hắn mà đã nghĩ kỹ con đường sau này, thậm chí còn nói rằng sau này hắn không cần dưỡng lão người nhà bên kia, đây chính lời đại nghịch bất đạo vô liêm sỉ.

" Ngươi có biết, đại ca và ca phu nói sẽ kén rể cho ta, phòng ở là nhà ta ra, ngoài ra còn có mười lượng bạc quà cưới cùng tờ khai sính lễ".

Lần này đổi thành Vương Nhân choáng váng.

" Ta...ta..." Hắn lắp ba lắp bắp không nói ra được một câu đầy đủ.

Thẩm Lâm nói: " Tin tức này phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ truyền đi, ngươi có thể suy nghĩ một chút, ngươi muốn cưới ta e rằng đại ca và ca phu sẽ không đồng ý, dù sao thì bọn họ cũng định kén rể cho ta".

Thẩm Lâm cùng Vương Nhân nói xong, trở vào nhà, sủi cảo cũng vừa vặn ra lò. Sủi cảo nóng hổi bốc lên rất không chịu thua kém, từng cái từng cái tròn xoe căn đầy.

" Tiểu Lâm, mau tới ăn sủi cảo" Thẩm Mặc cùng Chu Cảnh ngồi vây quanh bên bàn, hào hứng chuẩn bị ăn sủi cảo.

Thẩm Lâm giống như u hồn ngồi xuống, "nha" thanh một tiếng.

Thẩm Mặc gắp lên một cái sủi cảo, cười đến đôi mắt đều híp lại.

" A. là nấm hương thịt" Thẩm Mặc cắn một cái: " Cảnh ca, tại sao nấm hương ăn riêng mình nó thì có một mùi vị cổ quái, nhưng là bao thành sủi cảo ăn lại thơm như vậy?".

Nấm hương bị cắt thành hạt lựu cùng thịt trộn vào nhau thành nhân bánh, tuy hai mà một. chỉ có một chút xanh biết của hành thái tươi đẹp mỹ lệ, nhìn thấy liền thập phần dụ người.

Chu Cảnh cũng ăn một cái, đồng dạng là nấm hương thịt, cái thứ nhất cùng tiểu phu lang ăn được là một loại nhân giống nhau, hắn thập phần vui vẻ.

" Vì bất đồng nguyên liệu phối hợp nên nấu ra mùi vị cũng sẽ không giống nhau, mỗi một loại đồ ăn đều là tồn tại kỳ diệu, tìm đúng phương pháp làm thì đó chính là mỹ vị".

" Ừm" Thẩm Mặc cụ thể cũng không nhớ được mình đã mấy năm rồi không được ăn sủi cảo, nếu là trước đây nhất định sẽ ăn như hùm như sói. Hiện tại đã có Chu Cảnh, hắn khó giải thích được có một loại tính nhiệm, cũng không cảm thấy gấp, mà còn bảo trì tốc độ ăn bình thường.

Ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Lâm không phát ra âm thanh đang cúi đầu ăn sủi cảo.

" Tiểu đệ, ăn ngon không, là nhân gì a".

Thẩm Lâm mất tập trung nói: " Ăn ngon, nấm hương thịt".

Bên trong nhân sủi cảo hiện lên màu xanh của rau hẹ lại điểm tô màu vàng của trứng gà cùng thịt, muốn là nghĩ lơ là cũng không được.

Chu Cảnh bao sủi cảonhiều lắm, tổng một trăm ba mươi hai cái, để dành cho sáng mai ăn luôn, nhưngkhi đó liền giải quyết một trăm cái. Chu Cảnh chính mình ăn bốn mươi, Thẩm MặcThẩm

Lâm mỗi người ăn ba mươi. Cho dù tâm sự nặng nề, Thẩm Lâm ăn sủi cảo cũng không ra hương vị gì, nhưng là một cái cũng không ít.

Động tác Vương Nhân cực kỳ nhanh, buổi chiều liền mời bà mai lại đây. Bà mai cũng không phí lời, liền trực tiếp biểu thị Vương Nhân nói gả hay thú đều có thể.

" Tiểu đệ, đây là đại sự của ngươi, ngươi có ý gì" Thẩm Mặc hỏi.

" Đại ca, ta đã nghĩ rõ ràng, ta muốn gả. Đúng, là gả không phải kén rể. Nếu như chúng ta kén rể, người bọn họ đồng ý không phải là Thẩm Lâm ta, mà là nhằm vào điều kiện của Thẩm Lâm. Vương Nhân lại không phải, hắn là nhìn vào con người của ta". Thẩm Lâm bình tĩnh nhìn Thẩm Mặc nói: " Ta nghĩ sẽ đánh cược một lần, cũng giống như đại ca, đánh cược ta không nhìn nhầm người. Kỳ thực, lúc sáng ta đã nói cho Vương Nhân biết ta là muốn kén rể, ta liền suy nghĩ Vương Nhân là một hán tử coi trong mặt mũi như vậy, nếu hắn nguyện ý vì ta mà vứt bỏ hết mặt mũi đến ở rể, vậy ta liền gả. Hiện tại, hắn không làm ta thất vọng".

Thẩm Mặc sớm đã nghĩ đến đáp án này, từ sau khi Thẩm Lâm quay lại dĩ nhiên sủi cảo ăn vào đều không biết là nhân gì, hắn liền biết nhất định là Vương Nhân đã nói chuyện gì rất kinh thiên động địa, đảo loạn tâm thần của tiểu đệ.

Đối với Vương Nhân, từ trước Thẩm Mặc đều nghe người trong thôn nói nhiều nhất chính là đảm đương, là một hán tử tốt. Có thể có được loại đánh giá này, Thẩm Mặc nghĩ tuyệt đối không sai được.

Thẩm Lâm nếu gật đầu đồng ý, Thẩm Mặc liền đem thiếp canh đưa cho bà mai, chỉ chờ bà mai hợp thiếp canh, tính xong ngày lành, việc thành thân của Thẩm Lâm cùng Vương Nhân liền coi như định xuống.

Hôm sau trời vừa sáng, Chu gia liền bận chết lên. Chu Cảnh chuẩn bị tốt nước luộc, Thẩm gia hai huynh đệ phu trách luộc lạp xưởng vịt hàng. Chu Cảnh thì dùng bếp lò bên cạnh rán sủi cảo.

Người trong thôn ăn sủi cảo thường thường là luộc, hoặc lúc nấu cháo chưng ở phía trên, ăn vào mềm oặt không cần nhai. Chu Cảnh không thích cách làm đó, hắn rất thích rán lên ăn.

Rót chút dầu vào nồi, đem sủi cảo xếp chỉ tề bên trong, thổi lửa nhỏ chậm rãi rán lên, một mặt liền béo ngậy vàng xán xán, lúc này là có thể lật tới mặt thứ hai, chờ ba mặt đều rán đến vàng óng ánh, trong không khí thì tràn ngập mùi thịt nồng nặc là có thể ra nồi.

Thẩm Mặc lại gần nhìn thấy sủi cảo vàng óng ánh đạt trên cái đĩa sứ trắng, nhịn không được trực tiếp duỗi tay bóc một cái cho vào trong miệng.

" Ăn ngon, Cảnh ca, thơm quá, so với luộc ăn còn ngon hơn, chúng ta cũng không biết sủi cảo còn có thể ăn như thế".

Thẩm Mặc ăn liền hai cái sủi cảo, ăn một cái không đã thèm, ăn tiếp, Chu Cảnh cũng không nói gì hắn, trái lại còn vui cười hớn hở.

Thẩm Lâm nhìn thấy tình cảnh này liền suy tư.

Nhưng vào lúc này, đại môn Chu gia bị gõ vang, đi ra mở cửa, nhìn thấy là Vương Nhân.

Vương Nhân xoa xoa tay nói: " Trong nhà có cái gì cần giúp đỡ, ta qua hỗ trợ các ngươi. Nhà ta chính là trồng trọt, lúc này cũng không làm gì".

Vương Nhân có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lâm, từ hôm qua bà mai nói cho hắn biết Thẩm Lâm đem thiếp canh cho nàng, sau khi đồng ý, Vương Nhân vừa vui vẻ lại ngượng ngùng.

Thẩm Lâm chú ý tới quần áo Vương Nhân đang rất ẩm ướt, bị nước sương làm ướt.

" Ngươi cùng người trong nhà xích mích, tối hôm qua ngủ ở đâu?"

Vương Nhân ấp úng nói: " Liền ở bên ngoài tuỳ tiện đối phó một đêm".

Thẩm Lâm không nói lời nào, một tay nắm lấy hắn lôi vào trong nhà.

" Ca phu, ngươi còn quần áo cũ nào sạch sẽ không, có thể tìm một cái cho Vương Nhân đổi không, hắn tối hôm qua ngủ ngoài trời, trên người đều ướt".

" Có, ta đi tìm cho ngươi" Thẩm Mặc tìm một kiện quần áo cũ lúc trước của Chu Cảnh đưa cho Vương Nhân đổi.

" Cùng ăn đi".

Trên bàn sủi cảo đã rán tốt, còn có cháo ngó sen củ từ, màu đỏ của quả táo cùng cẩu kỷ được điểm tô trong đó, còn có một đĩa dưa trộn khác.

Vương Nhân thật không nghĩ tới bữa sáng Chu gia ăn lại tốt như vậy, trách không được Thẩm Lâm mập lên, sắc mặt ngày một hồng hào hơn trước.

" Sủi cảo này, là chiên dầu?"

" Rán".

Vương Nhân hỏi: " Dùng không ít dầu đi?"

" Ân , thế nhưng ăn ngon".

Nhiều dầu như vậy, cóthể ăn không ngon sao. Vương Nhân lúc ngồi xuống ăn cơm còn tỉnh tỉnh, điều kiệnnhà hắn ở trong thôn cũng coi như số một số hai, tuy nhiên cũng không tới mứcxa xỉ ăn sủi cảo rán, không nói những cái khác cái quan trọng là quá phí dầu.Mà sủi cảo hắn

đang ăn là một mặt trắng phau, da bao bên ngoài không có trộn lẫn bất kỳ cái nào khác, nhân sủi cảo thì là hai loại. Ăn trong miệng, cảm giác lúc này của Vương Nhân chính là nhất định phải kiếm tiền, sẽ làm cho Thẩm Lâm sau khi kết hôn cũng được ăn như thế, không thể để sau khi hắn gả qua, nhật tử trải qua chẳng bằng nhà mẹ đẻ.

Hỗn loạn, ba mươi hai cái sủi cảo đều bị bốn đại nam nhân ăn hết, lúc này Thẩm Lâm là ăn ra mùi vị, biểu thị nấm hương thịt ăn ngon hơn rau hẹ trứng gà và thịt, mà Thẩm Mặc thì càng yêu thích rau hẹ trứng gà cùng thịt.

Vương Nhân muốn đi theo, Chu Cảnh liền cho hắn đi cùng, bốn người đồng thời đi trấn trên, bán qua chợ sáng, Chu Cảnh liền dẫn Vương Nhân tiếp tục đi từng nhà chào hàng lạp xưởng cùng vịt hàng.

Làm cho Chu Cảnh không nghĩ tới chính là Vương Nhân người này phi thường linh hoạt, sau khi nhìn hắn lời nói như thế nào chào hàng ba, bốn nhà, lúc sau đều là hắn chào hàng. Kết quả thu được không kém, lần đầu chào hàng vậy mà làm thành ba bốn nhà. Này công trạng rất lợi hại, quả thực trời sinh làm người tiêu thụ.

Vương Nhân còn có một điểm tốt, chính là lúc chưởng quầy kết toán bạc cho Chu Cảnh, hắn đều tránh đi ra ngoài không nhìn.

Theo thí bán vừa mới bắt đầu chỉ có mấy nhà hiện tại biến thành mười mấy nhà, lượng lạp xưởng Chu gia cần thêm đến hai trăm cân, đồng thời vịt hàng cũng tăng nhiều.

Bởi vì có thêm cửa hàng gia nhập, lượng lạp xưởng làm ra cần gia tăng, trên sạp hàng Chu Cảnh liền giảm bớt ba mươi cân, bán qua ngọ thị liền về nhà, buổi chiều hảo hảo làm lạp xưởng cùng vịt hàng.

Vương Nhân cùng thanh tẩy ruột, trộn thịt, còn nhặt lông vịt và đem các bộ phận cắt ra. Thời điểm Chu Cảnh chuẩn bị gia vị nước luộc Vương Nhân đều sẽ tránh hiềm nghi mà cố ý đi ra ngoài. Hắn tuy chưa làm sinh ý, mà vẫn là biết nước luộc mới là bài thuốc bí mật thật sự. Bốn người bắt đầu làm việc từ sau bữa trưa đến tận trời tối mới hết bận, mệt đến không đứng lên nổi.

" Vương Nhân, nhà của ngươi lúc này cũng không bận gì, không bằng ta mời ngươi làm thợ khéo cho nhà ta" Chu Cảnh nói.

Vương Nhân liên tục xua tay: " Ca phu, ta không có ý tứ khác, chỉ đơn giản là hỗ trợ" Vương Nhân rất tự nhiên, tiếng đại ca ca phu này đã gọi hết một ngày.

" Ta biết, ta mờingươi làm thợ khéo cũng không có ý gì khác, mà ta đơn thuần là cần người giúp mộttay. Ngươi cũng thấy đấy, ngày hôm nay có ngươi hỗ trợ mà còn bận như thế, nếuchỉ có ba người chúng ta, e sợ phải bận đến nửa đêm cũng không được ăn cơm" ChuCảnh nói: " Hơn nữa ta mời ngươi làm thợ khéo cũng không phải làm cái này, tacòn muốn mời thêm hai người, dù sao đơn đặt hàng trong nhà cũng càng lúc càng lớn,chúng ta kiếm được cũng sẽ càng nhiều, cho

nên cũng không cần tiết kiệm chút tiền công mà làm mệt chính mình. Nếu thật sự mệt đến phát bệnh vậy thì cái được không bù đủ cái mất".

Vương Nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lâm nói: " Nếu là như thế này, ta nhất định là muốn làm".

" Kỳ thực, ngày hôm nay nhìn ngươi chào hàng ta còn có một ý tưởng, chính là ta muốn đem ngươi bồi dưỡng thành nhân viên bán hàng".

" Nhân viên bán hàng?" Vương Nhân nghi ngờ nói.

HẾT CHƯƠNG 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro