Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên Dung Đường biết Giang Bảo Nhi đang diễn trò, nhưng hắn không ngờ cẩu hoàng đế cũng có thể nhìn ra. Mấy hôm nay hắn luôn quanh quẩn chuyện sinh tử, đại đa số thời điểm thần chí không rõ, nhưng hắn có thể cảm giác được dường như cẩu hoàng đế không giống với trước kia. Mặc dù vẫn khiến người ta chán ghét như trước, nhưng cách khiến người ta chán ghét lại thay đổi.

"Hoàng thượng thật hiểu biết."

"Hiển nhiên rồi." Mặt Triệu Thê đầy cao thâm khó lường: "Trẫm còn biết cái gì đó tán của ngươi là ai cho ngươi nữa cơ."

Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không? Mau trừng mắt chó ngơ ngác nhìn trẫm đi nào.

Vẻ mặt Dung Đường không thay đổi, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta đã nói chuyện này là do một mình ta gây nên."

"Không phải vậy." Triệu Thê phất tay: "Lúc ngươi vào cung không mang theo một cái gì, khẳng định Thái giám Cung nữ trong hoàng cung không can đảm đưa thuốc độc cho ngươi. Vậy rốt cuộc thuốc của ngươi từ đâu ra?"

Dung Đường: "Mời Hoàng thượng tiếp tục."

"Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, người có thể đưa thuốc độc cho ngươi, hơn nữa có động cơ đưa thuốc độc chỉ có một người." Triệu Thê cố ý dừng lại, định tạo bầu không khí thần bí: "Đệ đệ của trẫm – Hoài vương Triệu Đồng."

Mắt Dung Đường hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn Triệu Thê thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Hoài vương Triệu Đồng, nhân vật chính của toàn bộ truyện, đệ đệ cùng cha khác mẹ của cẩu hoàng đế. Từ nhỏ Triệu Đồng sống dưới bóng cẩu hoàng đế và Ôn Thái hậu, vì để bảo vệ tính mạng mới giả vờ ngây thơ, không lộ tài, và nói dối mình cũng không thể sinh giống cẩu hoàng đế. Ôn Thái hậu cố niệm tình xưa của Tiên đế miễn cưỡng giữ lại cho gã một cái mạng, cũng ban cho gã một vùng đất cằn cỗi nhất ở phía bắc Đại Tĩnh làm đất phong. Triệu Đồng ở bắc cảnh giấu tài nuôi binh, lôi kéo lòng người. Sau khi thời cơ chín muồi, gã cử binh khởi nghĩa, một đường xuôi nam, tấn công vào hoàng thành thế như chẻ tre, giành địa vị của cẩu hoàng đế.

Triệu Đồng thân là nhân vật chính, không lúc nào không phát ra mị lực chết người của gã. Trong "Đại tĩnh vô cương", phàm là nam tử xinh đẹp, có tài hoa đều bị gã thu phục ngoan ngoãn vâng lời, Dung Đường cũng là một trong số đó.

Triệu Đồng và Dung Đường giao hảo từ nhỏ, tình như thủ túc. Lúc Dung Đường bị cẩu hoàng đế cướp vào cung, Triệu Đồng còn chưa tới đất phong bắc cảnh. Gã quỳ gối không dậy bên ngoài Ung Hoa cung, khẩn cầu cẩu hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Cẩu hoàng đế đúng là cẩu, chẳng những không để ý tới gã, mà còn ban thưởng cho gã ba mươi trượng, cho gã cút.

Triệu Đồng bị thương rời kinh, trước khi đi mạo hiểm tính mạng gặp mặt Dung Đường, chính vào lúc này, gã đã đưa thuốc độc cái gì đó tán cho Dung Đường.

Triệu Đồng nói: "Dung huynh, ta biết để huynh lấy sắc hầu người còn khiến huynh đau khổ hơn giết huynh. Nhưng ta hy vọng huynh có thể chờ, chờ ta trở lại. Nhưng, nếu như quả thực huynh không thể nhịn được nữa... thuốc này, huynh hãy giữ lại."

Dung Đường rất cảm động, nói: "Ta đợi đệ."

Triệu Thê lúc ấy nhìn thấy một màn này: ???

Tình gay của cổ nhân các ngươi ta không hiểu.

Triệu Thê chắc chắn mười phần: "Nhìn phản ứng của ngươi, trẫm đã đoán đúng."

"Sai rồi."

"Hả?" Triệu Thê trừng mắt chó ngơ ngác: "Không thể nào!" Rõ ràng trong sách viết như vậy.

Dung Đường thờ ơ nói: "Nếu Hoàng thượng đã chắc chắn, cần gì phải hỏi ta nữa."

Lúc này Triệu Thê mới hiểu được suýt chút nữa bị Dung Đường chỉ sai, chế nhạo: "Tình cảm của ngươi và Hoài vương tốt thật. Nếu như trẫm để ngươi xuất cung, khẳng định ngươi sẽ nhà cũng không về, thu thập hành lý đi thẳng tới bắc cảnh tìm hắn đúng không?"

Dung Đường nhìn hắn: "Nhưng Hoàng thượng sẽ không tha cho ta mà."

Lời này không tệ, Triệu Thê không thể thả Dung Đường tới bên cạnh Triệu Đồng, trừ phi y muốn chết nhanh hơn một chút. Thật ra thì, muốn củng cố ngôi vị Hoàng đế, biện pháp tốt nhất là giết Dung Đường, cũng thừa dịp Triệu Đồng chưa đủ lông cánh, phái thích khách giết gã.

Nhưng Triệu Thê chỉ xuyên thành bạo quân, không phải bạo quân thật sự. Cho dù là Dung Đường hay là Triệu Đồng thì đều là nhân vật chính phái quan trọng, tài trí mưu lược kiệt xuất, Triệu Thê quả thật không hạ thủ nổi.

"Đúng vậy, trẫm sẽ không tha cho ngươi." Triệu Thê nói.

Dung Đường nhắm hai mắt: "Vì sao?"

Triệu Thê mở mắt nói mò: "Bởi vì trẫm thích ngươi đó."

Có lẽ đã nói quá lâu nên thể lực Dung Đường chống đỡ hết nổi. Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, môi không một tia huyết sắc: "Mỹ nhân trong thiên hạ hơn vạn người, vì sao Hoàng thượng phải cố chấp với ta?"

"Bởi vì ngươi đẹp."

Dung Đường cười: "Đẹp... Ai ai cũng nói Tiêu Thừa tướng là đệ nhất mỹ nam tử Đại Tĩnh, tại sao Hoàng thượng lại không đi thích hắn?"

Bởi vì nguyên tác cần, tác giả đã thiết lập như vậy.

"Dĩ nhiên, không phải trâm chỉ thích mặt của ngươi." Triệu Thê bịa chuyện: "Ngươi viết văn rất tốt, trẫm rất thích."

Dung Đường hạ mắt: "Ồ."

Triệu Thê nuốt không trôi cục tức: "Từ sáng đến tối ngươi chỉ biết "Ồ", trẫm không cho phép ngươi "Ồ" nữa!"

Dung Đường lại ho khan, một khi ho khan là không dừng được, Triệu Thê sợ hắn ho ra cả phổi, lập tức sai người đưa hắn về nghỉ. Sau đó, Triệu Thê đi tới chỗ ở Minh Túy cung của Giang Bảo Nhi.

Giang Bảo Nhi đang nằm trên giường uống thuốc, thấy Triệu Thê tới, ho khan còn dữ hơn Dung Đường: "Hoàng, Hoàng thượng... khụ khụ khụ..."

Giang Bảo Nhi biết ăn nói lại thích diễn trò, khuôn mặt còn có chút giống Dung Đường, vì vậy khá được lòng nguyên chủ. Giờ phút này, hai mắt hắn rưng rưng, tội nghiệp nhìn Triệu Thê: "Hoàng thượng, vừa rồi là bản thân Bảo Nhi vô tình rơi xuống nước, không liên quan tới Dung công tử, mong Hoàng thượng không trách tội Dung công tử."

"Ừ, ngươi yên tâm đi." Triệu Thê cực kỳ phối hợp diễn với hắn: "Trẫm không chỉ không trách hắn, còn an ủi hắn một hồi, được chưa?"

Trong đôi mắt to của Giang Bảo Nhi hiện lên dấu chấm hỏi thật lớn: "Ớ?"

Triệu Thê nín cười, ngồi xuống mép giường, hỏi: "Bảo Bảo, dạo này trẫm khá bận rộn, không có thời gian tới thăm ngươi, có phải ngươi chán lắm không?"

Giang Bảo Nhi lắc đầu: "Không chán, chỉ là nhớ Hoàng thượng đến mức trong lòng khó chịu. Hôm nay được gặp Hoàng thượng rồi, Bảo Nhi."

Giang Bảo Nhi dựa đầu vào vai Triệu Thê, Triệu Thê thầm né tránh, nói: "Một ngày mười hai canh, ngươi cũng không thể nhớ trẫm thời thời khắc khắc, nếu chán thì tìm chút chuyện mà làm. Ví dụ như đếm đá trong Minh Túy cung xem tổng cộng có bao nhiêu viên, có viên nào có vết nứt không."

Giang Bảo Nhi sợ hãi hoa dung thất sắc: "Hoàng thượng nói như vậy là không nhớ Bảo Nhi sao?"

Giang Bảo Nhi vốn là thanh quan trong Nam Phong quán ở kinh thành, trong một lần hầu hạ bị cẩu hoàng đế nhìn trúng, vào cung làm nam sủng. Mặc dù chưa từng thị tẩm, nhưng cũng không ít lần được bên cẩu hoàng đế tầm hoan tác nhạc. Bây giờ Triệu Thê không cần nam sủng nữ sủng nữa, vậy một hậu cung toàn nam nam nữ nữ nên xử lý như thế nào? Ngay như Giang Bảo Nhi, vô thân vô cố, mềm yếu không thể tự lo cho bản thân, nếu như hắn bị đuổi khỏi cung, có lẽ hắn chỉ có thể giở trò cũ, lăn lộn kiếm miếng cơm. Nếu đi để bọn họ ở lại cung, đó là một khoản chi tiêu lớn.

Triệu Thê cảm thấy rất không đáng, vì cớ gì ngay cả bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân y còn chưa nắm đã phải tiêu tiền nuôi bọn họ chứ!

Triệu Thê liếc nhìn "tay ngọc thon thả" của Giang Bảo Nhi – nắm tay với hắn thì trẫm mới là người bị chiếm tiện nghi kìa!

Thấy Triệu Thê mãi không trả lời, Giang Bảo Nhi vội đến mức sắp khóc: "Hoàng thượng, Bảo Nhi làm gì sai thì người hãy nói với Bảo Nhi, Bảo Nhi lập tức sửa! Ngàn vạn lần người đừng đuổi Bảo Nhi đi mà..."

Triệu Thê bị hắn gọi nhức đầu, quyết định làm một tra nam: "Nói thật với ngươi, trẫm có mới nới cũ, đã chán ghét ngươi. Trẫm muốn kết thúc quan hệ bao dưỡng với ngươi!"

Giang Bảo Nhi trợn to hai mắt: "Quan hệ bao dưỡng?"

"Chính là sau này ngươi không phải nam sủng của trẫm nữa."

Giang Bảo Nhi hiểu chân tướng thì rớt nước mắt: "Hoàng thượng... Hoàng thượng là vì Dung công tử nên mới không cần Bảo Nhi sao?"

Triệu Thê hỏi ngược lại: "Ngươi có muốn ở lại trong cung không?"

Giang Bảo Nhi gật đầu như giã gạo: "Muốn, Bảo Nhi muốn ở lại trong cung, ở lại bên cạnh Hoàng thượng cả đời!"

"Nhưng hoàng cung chưa bao giờ nuôi người nhàn rỗi."

"Bảo Nhi nguyện ý làm nô làm tỳ phục vụ cho Hoàng thượng!"

Triệu Thê nhìn Giang Bảo Nhi từ trên xuống dưới, nói: "Trừ phục vụ người khác, ngươi có thể làm được gì nữa? Ví dụ như ngươi thích diễn như vậy, hoàn toàn có thể diễn xuất."

Giang Bảo Nhi thắc mắc: "Hoàng thượng nói là xướng hí ấy ạ?"

"Gần giống vậy."

"Bảo Nhi biết hát Côn khúc..."

Triệu Thê phất tay lia lịa: "Trẫm nghe không hiểu mấy thứ đó... Bỏ đi, chuyện này nói sai. Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm đi đây."

Giang Bảo Nhi đáng thương nói: "Vậy Hoàng thượng có tới nữa không?"

"Không biết." Triệu Thê nói: "Nếu ngươi chán thì tự kiếm chuyện làm đi. Trừ đếm đá ra, ngươi còn có thể học bơi, bơi ếch bơi nhái, đỡ cho sau này rơi xuống nước phải có người đi cứu."

Giang Bảo Nhi: ???

Triệu Thê vừa trở lại Ung Hoa cung, cung nữ Từ An cung nói Ôn Thái hậu muốn cùng dùng bữa tối với y. Triệu Thê thay quần áo khác chạy tới, kết quả Ôn Thái hậu vẫn còn đang thảo luận quốc gia đại sự với đại thần.

Cung nữ Vân Tụ bên cạnh Ôn Thái hậu nói: "Hoàng thượng muốn đi vào hay chờ ở bên ngoài?"

Triệu Thê nhìn vào trong: "Mẫu hậu đang nghị sự với ai vậy?"

Vân Tụ còn chưa trả lời, một giọng nam trầm thấp đã vang lên phía trước: "Ta."

Vân Tụ vội vàng xoay người, khom người hành lễ với người sau lưng: "Tiêu đại nhân."

Trong đầu Triệu Thê oanh tạc đạn mạc – Thừa tướng đại nhân quyền khuynh triều dã, đệ nhất mỹ nam tử Đại Tĩnh, trọng thần tâm phúc của Ôn Thái hậu – Tiêu Thế Khanh.

Trai đẹp đệ nhất chốn quan trường quả nhiên có giá trị nhan sắc nghịch thiên. Khác với Dung Đường thanh liệt như gió, Tiêu Thế Khanh mày kiếm như mực, hai mắt sáng ngời, quý khí bức người. Nói thật, vị Thừa tướng đại nhân này nhìn giống Hoàng đế hơn y nhiều.

Tiêu Thế Khanh hành thường lễ với Triệu Thê: "Hoàng thượng."

Triệu Thê bị khí thế của hắn ép mà trong lòng buồn bực: "Miễn, miễn lễ."

Tiêu Thế Khanh cười như không cười nhìn Triệu Thê: "Thần vừa nghe được một chuyện không vui từ chỗ Thái hậu."

"Chuyện gì?"

Tiêu Thế Khanh như có như không liếc nhìn thân dưới Triệu Thê: "Long mạch của Hoàng thượng..."

Triệu Thê thật sự muốn điên, mặt đỏ bừng, nói: "Đừng nói nữa, nơi này nhiều người lắm đấy!"

Tiêu Thế Khanh nhướng nhướng mày, có vẻ khá bất ngờ với phản ứng của Triệu Thê: "Hoàng thượng đang xấu hổ sao? Chuyện này không giống chuyện Hoàng thượng sẽ làm. Chẳng lẽ long mạch thay đổi, tính tình Hoàng thượng cũng thay đổi theo sao?"

Triệu Thê: "..."

Giang Đức Hải tốt bụng nhắc nhở Tiêu Thế Khanh: "Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng đã hạ chỉ không cho phép người khác nhắc đến hai chữ kia. Nếu không sẽ bị cắt lưỡi!"

"Vậy à." Tiêu Thế Khanh cười: "Vậy Hoàng thượng có muốn cắt lưỡi thần không?"

Triệu Thê trợn mắt nhìn hắn: "Không cắt, tạm thời trẫm giữ lại lưỡi cho ngươi, còn có chỗ dùng."

"Ồ?" Tiêu Thế Khanh dửng dưng nói: "Dùng ở chỗ nào?"

Triệu Thê: ???

Hình có gì đó sai sai?

--- Tiểu kịch trường ---

Thừa tướng đại nhân: Lưỡi có rất nhiều chỗ dùng.

_____

Editor: Đoán xem ai đây nào :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro