Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thê nhìn nhan sắc của thiếu niên, biết ngay hắn ta chắc chắn là một nhân vật phụ quan trọng trong sách. Nhìn thêm trang phục của thiếu niên, Triệu Thê có một suy đoán chung chung.

Thiếu niên thấy Triệu Thê ngơ ngác, nụ cười càng rực rỡ hơn: "Sao Hoàng thượng cứ nhìn ta vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?"

Tiêu Thế Khanh đứng trước mặt hai người, nhìn từ trên xuống dưới, nói nửa thật nửa giả: "Hạ tiểu tướng quân, chú ý lời nói của ngươi, cẩn thận trở thành Dung Đường thứ hai."

Thiếu niên giễu cợt: "Loại người học võ suốt ngày chạy bên ngoài như ta sao lọt vào mắt Hoàng thượng được."

Lời nói của Tiêu Thế Khanh đã chứng thực suy đoán của Triệu Thê. Thiếu niên trước mặt chính là một nhân vật phụ quan trọng trong "Đại tĩnh vô cương" – Hạ Trường Châu. Hạ Trường Châu là con trai độc nhất của đại tướng quân Phù Viễn, dụng binh như thần, trí dũng song toàn, còn rất ưa nhìn. Khác với Tiêu Thế Khanh khí độ phong hoa, hay Dung Đường thanh liệt như sương, Hạ Trường Châu nhiệt tình như lửa, hoạt bát khéo léo, là một thiếu niên lang tràn ngập sức sống từ trên xuống dưới.

Toàn bộ Hạ gia trung liệt, mười bốn tuổi Hạ Trường Châu đã bắt đầu theo phụ thân chinh chiến sa trường, lập được vô số công trận. Sau khi Hoài vương Triệu Đồng khởi binh tạo phản, Hạ Trường Châu mang theo quân Hạ gia chém giết với quân phản loạn nửa năm, thành công ngăn quân phản loạn ở phương nam ở phòng tuyến cuối cùng, cũng tạo thành thế phản công, cướp lại mấy tòa thành trì từ trong tay quân phản loạn. Nhưng khi tin chiến thắng truyền về trong kinh, Tiêu Thế Khanh vốn muốn luận công ban thưởng, cẩu hoàng đế lại lén vượt qua hắn, hạ lệnh cho Hạ Trường Châu giết hàng loạt dân chúng trong thành chỉ vì khi quân phản loạn phá thành, dân chúng đã xếp hàng hai bên hoan nghênh, hoan hô nhiệt liệt.

Hạ Trường Châu kháng chỉ không theo, cẩu hoàng đế trong lúc giận dữ đã nhận được mật tấu Hạ Trường Châu cấu kết với Hoài vương, cẩu hoàng đế lập tức phái ám vệ ra bắc ám sát Hạ Trường Châu. Sau khi Tiêu Thế Khanh biết được chuyện này cũng không ngăn cản, mắt lạnh nhìn cẩu hoàng đế tìm chỗ chết. Cuối cùng, ám vệ ám sát thất bại, Hạ Trường Châu dẫn theo mấy chục ngàn quân Hạ gia cúi đầu xưng thần với Hoài vương.

Nói tóm lại, đây cũng là một vị nam thần bị cẩu hoàng đế đuổi đi. Bây giờ trong mắt Triệu Thê, hắn ta chính là trang bị cao cấp nhất, mặc vào thì y chẳng khác nào mặc giáp hồi sinh.

Triệu Thê ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Châu, thổi đầy rắm cầu vồng (nịnh bợ): "Người học võ thì sao chứ, người học võ rất tốt, sức rất lớn."

Tiêu Thế Khanh cười khẽ một tiếng: "Đúng thật là sức lớn thì làm rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng."

Triệu Thê: "..." Là do phế phẩm màu vàng trong đầu y nhiều quá sao, sao y lại cảm thấy Tiêu Thế Khanh đang lái chủ đề đi?

"Ví dụ như, đỡ Hoàng thượng lên." Hạ Trường Châu vừa nói vừa vươn tay ra với Triệu Thê.

Triệu Thê cúi đầu nhìn tay mình, phía trên dính đầy bùn đất. Y lén lau lau vào quần áo rồi cầm lấy bàn tay trước mặt. Trên tay Hạ Trường Châu có một lớp chai mỏng, rất ấm áp.

Sau khi Hạ Trường Châu đỡ Triệu Thê đứng vững thì buông tay ra, cầm túi thơm đưa lên chóp mũi ngửi: "Túi thơm này thơm thật, Hoàng thượng có thể cho ta được không?"

Chẳng qua chỉ là một cái túi thơm, những quý nữ kia cũng không tình nguyện nhận, coi như một thứ đạo cụ để cọ độ hảo cảm với Hạ Trường Châu cũng được.

"Được chứ." Triệu Thê nói: "Ngươi cứ giữ lại đi."

Hạ Trường Châu cất túi thơm vào: "Đa tạ Hoàng thượng."

Triệu Thê cười với hắn ta: "Các ngươi tới rừng hoa đào làm gì?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Gặp Thái hậu."

"Mẫu hậu ngắm hoa ở lương đình, các ngươi..." Triệu Thê dừng một chút: "Được rồi, trẫm đi với các ngươi."

Tuyển hậu cũng không thể nào tuyển hậu tiếp nữa rồi, cô nương nhà người ta tránh y như hồng thủy mãnh thú, y cũng không cần phải cưỡng ép người ta. Mặc dù y chưa từng yêu đương nhưng cũng biết dưa ép hái khó ăn.

Ba người cùng nhau trở lại lương đình, Ôn Thái hậu miễn lễ cho Tiêu Thế Khanh và Hạ Trường Châu, hỏi: "Thê Nhi, túi thơm ai gia cho con đã đưa đi chưa?"

Triệu Thê lúng túng: "Mẫu hậu, lát nữa ta sẽ nói với người sau, người nghị với Thừa tướng trước đi."

"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng tuyển hậu cho con." Ôn Thái hậu thúc giục: "Mau nói cho ai gia, con đưa túi thơm cho ai, ai là nhi tức phụ tương lai của ai gia?"

Triệu Thê điên cuồng ám chỉ: "Mẫu hậu người đừng nói nữa."

Tiêu Thế Khanh uống trà, như đang xem kịch: "Theo thần thấy, nhi tức tương lai của Thái hậu họ Hạ."

"Hạ?" Ôn Thái hậu thắc mắc nhìn về phía Vân Tụ: "Các quý nữ vào cung hôm nay có họ Hạ sao?"

Triệu Thê u oán liếc Tiêu Thế Khanh một cái, đang định giải thích thì Hạ Trường Châu chủ động đứng dậy: "Thái hậu đang nhắc đến chiếc túi thơm này sao ạ?"

"Đúng rồi." Ôn Thái hậu càng ngạc nhiên hơn: "Sao chiếc túi thơm này lại..."

Triệu Thê nói: "Mẫu hậu, là trẫm đưa cho Hạ tiểu tướng quân."

Ôn Thái hậu trợn tròn mắt: "Thê Nhi, con..." Bà nhìn về phía Tiêu Thế Khanh xin giúp đỡ: "Thái giám, là như ai gia nghĩ sao?"

Tiêu Thế Khanh nhướng mày không nói, Ôn Thái hậu chỉ coi như hắn ngầm thừa nhận, lập tức biểu cảm kích động: "Hoàng đế, ngươi đang cố tình trêu đùa ai gia sao?! Một Dung Đường còn chưa đủ à, ngươi lại còn nổi tâm tư đó với Hạ tiểu tướng quân!"

"Chuyện này không có gì mâu thuẫn cả." Tiêu Thế Khanh thờ ơ nói: "Hoàng thượng có thể lập tiểu tướng quân làm hoàng hậu, rồi phong Dung công tử làm Thục phi, vẹn cả đôi đường."

Triệu Thê không nhịn nổi dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn này của Tiêu Thế Khanh, trả đũa lại: "Dứt khoát phong luôn cả Thừa tướng làm quý phi đi, vẹn cả ba đường."

Tiêu Thế Khanh cười ha ha: "Không dám nhận."

Triệu Thê vô cùng cạn lời, xin các ngươi hãy ngậm hết miệng lại đi."

Ôn Thái hậu hít một hơi khó lạnh, đỡ trán: "Không ổn rồi, đầu ai gia choáng quá.'

Triệu Thê rất sợ bà huyết áp tăng cao bất tỉnh, vội nói: "Mẫu hậu người hiểu lầm rồi, tiểu tướng quân nói hắn thích mùi thơm của cái túi thơm đó, nên trẫm mới cho hắn.'

Hạ Trường Châu nhìn túi thơm trong tay, lại nhìn Triệu Thê, như có điều suy nghĩ: "Thì ra đây là đồ tặng cho Hoàng hậu tương lai, Hoàng thượng lại nguyện ý tặng nó cho ta..."

"... Ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa."

Triệu Thê khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Ôn Thái hậu tin y chỉ có quan hệ vua tôi trong sáng với Tiêu Thế Khanh và Hạ Trường Châu. Ôn Thái hậu bị sốc quá độ, uống hai ly trà mới bình tĩnh lại, vừa để Vân Tụ vỗ lưng vừa nói: "Ai gia sợ các ngươi quá."

Vân Tụ nhắc nhở bà: "Thái hậu, chúng quý nữa còn đang ở sau rừng, ngài xem..."

Ôn Thái hậu nhắm hai mắt nói: "Để các nàng về trước đi, nói là thân thể ai gia khó chịu, hôm khác lại tuyên các nàng vào cung ngắm hoa."

Thế là lần đầu tiên xem mắt của Triệu Thê kết thúc trong thất bại. Sau đó Ôn Thái hậu và hai người Tiêu Hạ nói đến chính sự.

"Ba ngày sau, ai gia sẽ cùng Hoàng thượng lên núi Mộc Dương, cũng trai giới mấy ngày để cầu phúc cho Đại Tĩnh. An nguy của ai gia và Hoàng thượng trên đường và khi lên núi liền giao cho Hạ tiểu tướng quân."

Hạ Trường Châu vẻ mặt nghiêm túc: "Vi thần lĩnh mệnh."

Ôn Thái hậu gật đầu, chuyển hướng sang Tiêu Thế Khanh: "Trong thời gian này, xin Tiêu Thừa tướng hãy trấn giữ trong triều, thay mặt triều chính."

Tiêu Thế Khanh vuốt cằm nói: "Vâng."

"Được rồi, các ngươi cũng mau đi đi." Ôn Thái hậu che ngực nói: "Ai gia cũng phải trở về cung Từ An nằm nghỉ."

Tiễn Thái hậu đi, Triệu Thê vẻ mặt thành thật nói với Hạ Trường Châu: "Hạ tiểu tướng quân, ngươi nhất định phải bảo vệ trẫm thật tốt đó. Ngươi muốn trẫm chết quá nhiều, có thể bọn họ sẽ thừa dịp trẫm xuất cung để ra tay, ngươi phải chuẩn bị kỹ càng đó."

Tiêu Thế Khanh nói: "Ngươi cũng tự ý thức được quá nhỉ."

Triệu Thê rất tự tin: "Dĩ nhiên rồi."

Hạ Trường Châu cúi đầu nhìn Triệu Thê: "Hoàng thượng có vẻ sợ quá vậy."

"Nói nhảm, ai mà không sợ chết chứ."

Hạ Trường Châu ấn lên bả vai Triệu Thê: "Không sợ, ta sẽ bảo vệ Hoàng thượng."

Triệu Thê lập tức mặt mày hớn hở: "Thừa tướng ngươi mau xem đi, tiểu tướng quân đúng là một trung thần, hắn nói hắn sẽ bảo vệ trẫm!" Đúng là hiếm có, trừ Ôn Thái hậu ra, trong cung vẫn còn có người chủ động lấy lòng y. Triệu Thê làm kẻ bị vạn người chê lâu như vậy, đột nhiên có người không chê y, y thật sự có chút kích động.

Tiêu Thế Khanh cười: "Có Hạ Trường Châu bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng thượng liền không cần thần nữa. Cho nên lần sau uống rượu say Hoàng thượng nhớ đổi người khác đưa về."

"Há?"

Tiêu Thế Khanh đứng lên, vẻ mặt không nhìn ra vui giận: "Thần còn có việc, xin được cáo lui trước."

Triệu Thê và Hạ Trường Châu hai mắt nhìn nhau một hồi, mộng bức trên cây mộng bức quả, mộng bức dưới cây ngươi và ta.

"Thừa tướng có ý gì vậy?" Triệu Thê hỏi.

"Không biết nữa." Hạ Trường Châu không để bụng: "Tâm tư của những văn thần như bọn họ ta chưa bao giờ đoán được."

"Vậy thì không đoán nữa. Hạ Trường Châu, trẫm cho phép ngươi tự do ra vào hoàng cung, bảo vệ an toàn cho trẫm... Ờm, trẫm có quyền lợi này chứ?" Triệu Thê hỏi mà không quá chắc chắn.

Hạ Trường Châu cười ha ha: "Hoàng thượng, người cũng đáng yêu ghê."

Triệu Thê tâm tình phức tạp, cảm thấy cẩu hoàng đế đáng yêu, chắc tiểu tướng quân này mù rồi: "Ngươi không biết chuyện trẫm làm trước kia sao?"

"Chuyện gì?" Hạ Trường Châu nói: "Năm tuổi ta đã bị phụ thân đưa lên núi tập võ, mười bốn tuổi xuống núi trực tiếp tới đại doanh tây bắc, ta không biết nhiều về chuyện trong kinh."

Thì ra là như vậy, chẳng trách hắn ta không có ác ý gì với cẩu hoàng đế.

"À, nếu như là chuyện có liên quan đến Dung công tử thì ta vẫn biết một chút."

"..." Được rồi, vui mừng sớm quá.

"Chắc hẳn Hoàng thượng rất thích Dung công tử nhỉ.'

"Há? À, đúng vậy."

Hạ Trường Châu ngồi trên băng ghế đá, hai chân tùy ý buông thõng xuống đất, cầm một quả quýt từ trên bàn lên, lột vỏ: "Ta có thể hiểu được cách làm của Hoàng thượng, thích người ta nhất định phải không chừa thủ đoạn nào giữ người ta bên cạnh. Tuy nhiên nếu không có được trái tim, thì có được thân thể cũng không tệ."

Triệu Thê có chút kinh ngạc: "Suy nghĩ của ngươi thoáng thật."

"Hoàng thượng là vua một nước, tất cả nam nhân nữ nhân trong thiên hạ đều là của Hoàng thượng, bao gồm cả Dung Đường."

"Đúng thế đúng thế."

Hạ Trường Châu lột một quả quýt nhét một nửa vào miệng: "Ừm, ngọt vô cùng." Hắn ta đưa nửa còn lai cho Triệu Thê: "Hoàng thượng nếm thử không?"

Triệu Thê nhận lấy một nửa quả quýt nếm thử, cười nói: "Đúng là ngọt thật."

Một cơn gió ấm thổi qua, mang theo hương hoa đào nhàn nhạt. Triệu Thê ăn quýt, bên cạnh còn có một tiểu tướng quân không ghét y bên cạnh, tâm trạng rất tốt, khi nghĩ tới Dung Đường cũng không còn buồn bực như trước nữa.

Từ lần trước suýt chút nữa bị Dung Đường bóp vỡ trứng rồng, Triệu Thê chưa từng tới Túy Thư trai một lần nào nữa. Từ miệng Giang Đức Hải, chỉ biết rằng thân thể Dung Đường lúc tốt lúc xấu, uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích, trời hơi chuyển lạnh là hắn ta phải nằm trên giường mấy ngày.

Y không dám đi gặp Dung Đường nữa, nhưng đưa chút lễ chúc hắn ta sớm ngày bình phục vẫn được.

Hạ Trường Châu nhìn rừng hoa đào phía xa, nói: "Hoa đào nở thật đẹp."

Triệu Thê nhìn theo ánh mắt hắn ta: "Đúng vậy."

Đêm xuân còn mang theo hơi lạnh. Dung Đường ngủ rất sớm, ho khan đứt quãng, lật qua lật lại không chợp mắt được. Hắn ta đành xuống giường, phủ thêm áo lông cáo đi tới bên cửa sổ, đốt đèn mở cửa sổ.

Một cành hoa đào lẳng lặng nằm bên cửa sổ của hắn ta.

Dung Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh, không thấy bóng người nào. Hắn ta cầm cành hoa lên, mặt ngọc thanh tao, cánh hoa kiều diễm – nhân diện đào hoa*.

*Mô tả cảm giác u uất khi không được gặp lại người mình yêu.

---------- Tiểu kịch trường ----------

Hoàng hậu, quý phi, thục phi, có lẽ còn có một hoàng quý phi nữa?

Các ngươi cho rằng tác giả sẽ viết như vậy sao? Tỉnh táo lại đê (điên cuồng lắc bả vai) đây là đang JJ! Tiểu Hoàng đế chỉ có thể có một hoàng hậu thoai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro