Chương 4: Hôm nay hàng giao tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Diệp Thiên Phương

====================

Mọi người: "?"

"Cậu vừa...." Hoàng Lộ nhìn người mới này, lộ ra biểu cảm một lời khó nói.

"Như cô đã thấy." Lâm Hòe giơ chiếc điện thoại của mình lên, "Tôi vừa đặt một đơn hàng...."

"Đệt, sao cậu anh lại đặt hàng rồi!" Smart gào thét, "Cậu có nghe thấy chúng tôi vừa nói gì không?"

"Nghe thấy rồi."

"Trò chơi bắt đầu từ ngày mai, hôm nay căn bản không cần mua đồ gì cả." Đường Văn cũng nói, "Cậu có ý gì đậy? Không muốn sống nữa à?"

Trước mắt bao người, Lâm Hòe nhún vai, "Tôi có hơi vội, chỉ muốn tìm một con quỷ....à không, con người thử thôi...."

"Cậu muốn thử cái gì?"

"Thử xem suy nghĩ của tôi...."

"Cậu...."

"Thôi đi, đừng để ý đến cậu ta nữa." Sở Thiên đột nhiên nói, "Người mới mà, thường thì đều gan dạ, không đâm đầu vào tường không quay đầu. Tò mò một chút cũng bình thường."

Mọi người:...

"Tôi nói có đúng không?"

Hắn nhìn về phía Lâm Hòe, thấy Lâm Hòe nâng mắt lên nhìn hắn, vì thế hắn liền cười khẽ, "Ngày xưa tôi cũng đã từng như vậy đấy."

Mọi người cạn lời, Hoàng Lộ không yên tâm hỏi thêm một câu, "Cậu mua đồ là loại hàng an toàn đúng chứ?"

"Đúng vậy."

Lâm Hòe nói rồi bấm thoát khỏi đơn hàng "Áo liệm* cực phẩm: Ban cho ngài giấc ngủ an tĩnh vĩnh hằng."

(*)Áo liệm: áo mặc cho người chết

"Thực ra tôi còn có một mục đích nữa, đó là muốn thử chức năng khiếu nại ở đây." Lâm Hòe chỉ vào điện thoại di động, "Bây giờ chỉ còn mười phút nữa là đến mười hai giờ, nếu nó không giao hàng kịp, tôi sẽ khiếu nại nó." Nói xong cậu lại thở dài, "Không phải tôi khắt khe, đã nói là giao hàng trong ngày hôm nay, chậm một giờ, một phút, một giây cũng không tính là giao hàng trong ngày hôm nay. Tục ngữ đã nói rồi, vua và dân cùng có tội, nhân viên chuyển phát thân là NPC của trò chơi lại trái với quy tắc trò chơi, tôi sẽ gọi 12306..."

Mọi người:...

"Sau đó, chúng nó sẽ thay một người giao hàng khác." Lâm Hòe tiếp tục nói, "Tôi muốn thử xem, trò chơi này rốt cuộc đã thuê bao nhiêu nhân viên giao hàng."

Sở Thiên cười to, đi tới ôm vai Lâm Hòe.

"Trò chơi mà, trong phạm vi không vi phạm quy tắc, chơi nhiều hơn chút cũng không tệ." Sở Thiên lại vỗ mạnh vai Lâm Hòe hai cái, "Người mới, cậu rất dũng cảm."

Lâm Hòe bị hắn đập đến nỗi bả vai đau đớn, vô cùng nghi ngờ anh ta cố ý. Tuy nhiên, vì danh dự, cậu không thể phản ứng.

Sở Thiên rất bình thường buông cậu ra ngồi trở lại ghế sofa. Khi nhận ra Lâm Hòe đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngẩng đầu lên, làm một biểu tình nghi hoặc: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Lâm Hòe đang âm thầm nhìn chằm chằm:....Người này thật nhạy bén.

".....Tôi không có." Lâm Hòe chuyển mắt sang chỗ khác.

"Phụt." Sở Thiên nói, "Đừng xấu hổ mà."

Lâm Hòe: "A?"

"Tôi biết mình đẹp trai." Sở Thiên tự mãn sờ lên khuôn mặt đẹp trai của mình, "Có người cùng giới yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, rất bình thường, cho nên cậu đừng thẹn thùng."

Lâm Hòe:......Tôi muốn ném anh vào thùng rác.

Sở Thiên: "Ha ha ha ha ha — a!"

Sở Thiên cười lăn lộn trên ghế sofa, không để ý bị đụng vào đầu. Hắn không có hình tượng mà che đầu kêu đau oai oái. Lâm Hòe lặng lẽ quay đầu đi.

......Cậu bỗng nhiên cảm thấy người này có hơi ngốc.

Diệp Hiến trơ mắt nhìn cảnh tượng đầy mùi gay của hai người này. Cảm thấy nếu tiếp tục ở chung với hai người bạn cùng phòng này sẽ điên mất. Vừa hay cũng gần đến giờ rồi, trước đó đã có người lục tục trở về phòng nghỉ. Bọn họ là những người cuối cùng còn sót lại.

Anh ta nhìn lại một lần cuối phòng khách chỉ còn Lâm Hòe tìm đường chết và Sở Thiên. Sau khi đau đớn trên đầu và những người khác đều đã đi mất, trạng thái tinh thần của Sở Thiên như được gấp trăm lần lên. Hắn bắt đầu lục lọi tìm thức ăn trong phòng khách.

Lâm Hòe ngồi trên ghế sofa nhìn anh ta:......

"Sao anh lại không đi ngủ?" Lâm Hòe sau khi nhìn thấy cả người Sở Thiên đều sắp chui vào tủ lạnh có chút ghét bỏ nói.

"Lập trình viên chúng tôi không hay đi ngủ đúng giờ." Sở Thiên lục tung tủ lạnh, "Woa, đồ hộp, trái cây còn có cả sữa....Ý, sao lại không có mì gói?"

Lâm Hòe nhíu mày: "Tôi không nghĩ sẽ tìm được mì gói trong tủ lạnh."

"Ồ, cậu nói cũng đúng." Sở Thiên lục ra một cốc sữa bò từ trong tủ lạnh, hắn quơ quơ cốc sữa trên tay, tựa hồ như đang kiểm tra xem bên trong có độc hay không, tiếp đó, hắn hút một ngụm và lầm bầm nói, "Là thức ăn cho chúng ta thật luôn. Trò chơi lần trước đó, chậc, mở tủ lạnh ra xem toàn là thịt người đầu người, không có gì để ăn....Lần này trò chơi cho chúng ta mua mua mua cả ngày, còn không cần trả tiền, còn phúc hậu hơn cả Mã ba ba*. Hấc**"

(*)Mã ba ba: Mã Vân hay còn gọi là Jack Ma, ông từng là người giàu nhất Châu Á kiêm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Alibaba. Ông là người sáng lập ra Taobao và Alipay.

(**)Hấc là tiếng nấc đó =)) tiếng nấc chắc là hấc nhể🤔

Lâm Hòe:....Cậu càng ngày càng muốn đuổi con người này đi.

"Anh không sợ ma à?" Lâm Hòe cố ý hỏi.

Sở Thiên: "Nếu tôi nói sợ, ma sẽ không giết tôi sao?"

Lâm Hòe:.... Anh nói đúng, vậy hiện tại giải quyết anh đi.

Không biết tại sao, Lâm Hòe luôn cảm thấy người này quái quái, dường như cũng có sự quan tâm đặc biệt đối với mình. Mặc dù cậu không hiểu nguồn gốc của sự quan tâm này, nhưng tính cách của cậu luôn là loại bỏ mọi yếu tố không ổn định trước khi mọi chuyện xảy ra.

....Cho nên.

Cậu cúi đầu, mắt hơi đỏ, đưa tay ra sau lưng.

"Cho nên không bằng hiện tại hãy thoải mái ăn ăn uống uống, tận hưởng hiện tại." Sở Thiên nói, "Kể ra thì....tầng một này chỉ còn lại hai người chúng ta thôi."

Hắn dừng động tác lại, nhìn về phía Lâm Hòe đang cúi đầu, án binh bất động chờ đợi thời cơ.

Lâm Hòe cũng cười.

"Vậy thì sao?"

"Vậy thì, nếu cậu muốn sàm sỡ tôi thì bây giờ có thể động thủ rồi." Sở Thiên nói, "Cô nam quả nam, trăng tối gió mạnh*, tôi đã nhìn ra rồi, cậu vừa mới liếc mắt nhìn chằm chằm mặt tôi, đã nhìn trúng tôi rồi chứ gì?"

(*)Trăng thanh gió mát mà ổng chế thành trăng tối gió mạnh =))Chắc ý ổng là đang ám chỉ bầu không khí này rất thích hợp để làm mấy việc kích thích =))

Lâm Hòe:....

Tâm trạng của Lâm Hòe giống như con mèo bị kẹt trong ngăn kéo vậy, không vào được cũng không ra được. Sở Thiên đi đến gần Lâm Hòe, nhìn vào đôi mắt đỏ của cậu vẫy vẫy tay nói: "Thôi không trêu chọc cậu nữa, có cần nghiêm trọng đến vậy không, cậu xem cậu tức sắp khóc rồi..."

Lâm Hòe:....

Sở Thiên cầm sữa bò đi lên lầu, trước khi đi hắn vẫy tay với cậu: "Ê, Lâm Hòe, lát nữa nếu quỷ đến...."

"Gì?"

"Nếu quỷ đến, cậu có thể đừng chết ở phía tủ lạnh bên kia được không?" Sở Thiên nói, "Tôi vẫn muốn ăn tiếp đồ ăn bên trong...."

Lâm Hòe:....

"Thôi, không nên đặt yêu cầu quá cao với cậu." Sở Thiên nhún vai, khi hắn nhìn về phía Lâm Hòe lại trở về bộ dáng thản nhiên, "Cậu chờ tiếp đi, tôi đi trước đây."

Lâm Hòe nói: "Ồ."

Đối với loại người như này nói thêm một từ cũng là lãng phí, Lâm Hòe quyết định giữ thái độ lạnh lùng cao quý.

"Đúng rồi." Sở Thiên nói, lấy ra một thứ gì đó từ túi áo, "Cho cậu cái này."

Giống như bóng ba điểm, cờ lê rơi chính xác vào lòng bàn tay Lâm Hòe. Lâm Hòe vừa chạm vào cờ lê giống như bị bỏng tay, ném nó sang một bên.

"Anh làm cái gì vậy!" Cậu thét chói tai.

"Yo, còn chê đồ của Sở ca à?" Sở Thiên ngả ngớn nói, "Có quỷ tới thì dùng cái này đập vào đầu, nhớ kỹ đấy, đập từng đập một nha bạn nhỏ."

Hắn dùng ngón tay chỉ vào sau gáy mình: "Đập chỗ này này."

Nói xong, hắn ngáp một cái, lười biếng quay về phòng.

Sở Thiên cũng đi lên rồi. Trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Hòe một mình. Ghế sofa trong phòng khách rất lớn, cái cờ lê bên này, Lâm Hòe ở bên kia.

"Đây là muốn làm gì....là đang khiêu khích mình à, lại còn đưa cho mình cái thứ này...." Lâm Hòe nhìn chằm chằm vào cờ lê trên ghế sofa, giống như con mèo nhìn chằm chằm vào trái dưa chuột, "Cảm giác cái thứ này, có một hơi thở rất mạnh...."

Cậu nhìn chằm chằm cờ lê, cảm thấy bốn phía không người không quỷ, thế là cậu lấy một cái móc quần áo, chọc cờ lê ra xa xa một chút.

Có lẽ là gần nửa đêm, điện trong biệt thự có chút không ổn định, mặc dù không có gió trong nhà, nhưng đèn trần vẫn bị thổi rung lên một chút.

"Ding doong, đơn hàng của bạn đang được giao đến, nhân viên chuyển phát nhanh lệ quỷ xin hân hạnh mỉm cười phục vụ bạn."

Âm thanh thông báo già nua vang lên từ điện thoại, Lâm Hòe nhìn thoáng qua thời gian.

11:59.

"Nhanh như vậy...." Cậu cảm thán, không biết là vui hay tiếc.

Bức tường hướng cánh cửa bỗng chuyển sang màu đỏ máu, những viên gạch phồng lên giằng co, lắc lư giữa các mối nối xi măng, giống như cơ bắp đang co rút dưới huyết quản. Nó co rút như đang sinh con, một lúc lâu sau, một hộp màu đen bị nhét vào qua lỗ 20x50cm trên cửa

Nháy mắt khi hộp màu đen xuất hiện, Lâm Hòe người đang ngồi ở cửa, bất ngờ nhảy dậy.

Cậu nhanh chóng vươn tay, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay lạnh lẽo của người giao hàng đang thò vào lỗ.

"Nói cho tao biết." Hai mắt cậu đỏ ửng, thấp giọng nói, "Con quỷ kia...."

"Là tao sao?!"

Cậu chờ đợi lâu như vậy, chính là để chờ khoảnh khắc này chất vấn NPC!

Bàn tay con quỷ bị cậu nắm chặt, cố gắng giãy giụa nhưng không thể di chuyển.

"Nói cho tao biết!" Lâm Hòe liếm môi, cười lạnh, "Nếu không, tao sẽ kéo mày từ nơi này....dọc theo khe này, kéo vào. Xương của mày sẽ bị nghiền nát, cơ thể của mày cũng sẽ biến thành thịt vụn. Mày muốn trải nghiệm không?"

Để biết sự thật, cậu không ngần ngại thực hiện hành động mà tất cả mọi người sẽ coi là hành động của một người mới ngu ngốc. Sự hy sinh lớn lao như vậy, chỉ để bắt được nhân viên chuyển phát, đồng thời chất vấn câu hỏi này khi không có ai xung quanh.

Cậu cắn chặt răng, bắt đầu tăng cường lực tay.

"Ô ô....ô ô!"

Toàn bộ cánh tay nhân viên chuyển phát đã bị cậu kéo vào trong nhà, tiếp theo là một nửa bả vai.

Hộp màu đen "Loảng xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất.

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên bên ngoài cửa, đồng thời, Lâm Hòe cũng ngã mạnh xuống đất.

Cậu nhìn vào cánh tay trong tay mình, ngẩn người ra.

Nhân viên chuyển phát kia....cư nhiên cường ngạnh mà tự cắt đứt cánh tay của mình!

"Cắt đuôi cầu sinh?" Lâm Hòe ôm cánh tay quỷ đầy máu, "Ghê nhỉ? Thà chết cũng không muốn trả lời câu hỏi của tao à?"

Nhân viên chuyển phát biến mất nhanh như một cơn gió. Lâm Hòe, người muốn có cuộc sống bình yên ngồi trên sàn nhà, một lời khó nói nhìn cánh tay.

Sau khi suy nghĩ, cậu thuận tay đặt cánh tay vào tủ lạnh.

Nhân viên chuyển phát thà chết cũng không phục, cậu cũng không thể vì an toàn của bản thân mà làm khó dễ người ta nữa....Tiếp theo, phải nghĩ cách khác để tìm ra con quỷ thật sự.

Nghĩ vậy, cậu nhặt cái hộp lên.

Lâm Hòe lấy ra từ trong đó cái áo ngủ bằng lụa đen tỏa ra luồng khí âm u (áo liệm). Trên bộ đồ ngủ có dán nhãn hiệu của món đồ trong phần mô tả "Không co rút."

Không co rút? Lâm Hòe giũ giũ áo ngủ.

Áo ngủ vốn đang nhúc nhích trong hộp, khi đến tay Lâm Hòe lại ngoan ngoãn như một cái áo ngủ thật sự, vô cùng an tĩnh.

"Để tôi đoán xem, ngài đây là chất liệu thấm nước phải không?" Lâm Hòe nhìn nó lạnh lùng cười, "Không co rút, nghĩa là thấm nước? Nếu đổi lại là ai khác cầm mày, mày có thể hút đến da cũng không còn. Nhìn bộ dạng của mày cũng khá đẹp, ngoan ngoãn nghe lời cho tao. Nghe thấy chưa?"

Áo ngủ không gió tự lay động vài cái, như thể đang cúi đầu khom lưng.

"Ngoan." Lâm Hòe vuốt ve nó, chất liệu lụa mềm mại khiến cậu có chút yêu thích không buông tay.

Cậu đột nhiên cảm thấy trò chơi này khá hay. Ít nhất, nó cho cậu cơ hội mua được những thứ thú vị như vậy....Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu không phải con quỷ cần bị giết.

Sờ xong bộ đồ ngủ, Lâm Hòe quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên chuyển phát bên ngoài cửa sổ.

Nó bám vào kính như con nhện, cơ thể thon dài nghiêng 120 độ từ eo xuống. Thấy Lâm Hòe quay đầu lại, nhân viên chuyển phát há miệng, lộ ra biểu tình oán độc.

"Gào——!" Nó gào thét đầy giận dữ.

Cánh tay phải bị trước đó Lâm Hoài xé toạc nhưng lúc này, ở chỗ bị thương đã có một cánh tay mới mọc ra.

Lâm Hòe nhìn anh ta một lúc, rồi bước về phía cửa sổ.

"À thì....tao trả lại tay cho mày nhá?"

Nhân viên chuyển phát:......

"Chết...." Lâm Hòe nghe thấy giọng nói đầy oán hận của nó, "Chết!!"

Lâm Hòe:....

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhân viên chuyển phát nhìn chằm chằm chàng trai trẻ yếu ớt trong nhà, nở một nụ cười vặn vẹo méo mó.

"Hahaha, hihihi...." Nó run rẩy bả vai, "Các ngươi....sẽ chết hết...."

Nó nhếch mép, nụ cười kéo dài đến tận mang tai. Lâm Hòe nhìn vào gương mặt sắp vỡ ra của nó, im lặng một lúc lâu sau rồi cũng cười.

"Chậc, chỉ là một con ma cọp vồ* tới nhà còn không vào được, khá kiêu ngạo đấy nhỉ." Lâm Hòe tiện tay ném áo xuống đất, từng bước đi về phía hắn, "Việc núp sau cửa sổ dọa người như thế này, tao đã không làm từ 800 năm trước rồi."

(*)Ma cọp vồ: Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt sẽ biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác. Ẻm đang khinh con quỷ kia đã chết rồi mà vẫn phải đi làm công cho người khác.

Lâm Hòe nói xong, trong giọng điệu còn có chút hoài niệm.

Cậu ghé sát vào nhân viên chuyển phát nhanh, cách nó một tấm kính. Con ngươi đen nhánh của Lâm Hòe nhìn chằm chằm nó, một lúc lâu sau nói: "Đây là nụ cười phục vụ của ngươi sao?"

Nhân viên chuyển phát nhanh:......?

Lâm Hòe cách tấm thủy tinh khẽ nở nụ cười.

"Mày nhìn kỹ này." Cậu dùng ngón tay gõ cửa kính, "Đây mới là 100% mỉm cười."

Nói xong lời này Lâm Hòe cũng bắt đầu cười. Nụ cười bắt đầu từ đôi môi màu anh đào nở nang, dần dần lan tràn về phía khóe miệng. Đến khóe miệng, nụ cười này chậm rãi nứt ra, đem làn da trắng nõn xé ra một vết nứt như địa ngục, lộ ra hàm răng màu trắng bên trong cùng thịt xé rách.

Lâm Hòe còn đang cười, vết rách theo gò má lan tràn ra sau đầu, vòng qua nửa chu vi hình tròn, một lúc lâu sau, đầu cậu từ vết nứt nứt thành hai nửa, một nửa không chịu nổi trọng lực run rẩy rơi xuống, giống như hộp trứng đã mở ra, lộ ra bên trong giống như canh trứng cà chua nấu nát lẫn lộn, mạch máu kinh mạch bên trong còn đang chuyển động.

Nhân viên chuyển phát nhanh:......

Lâm Hòe vươn hai tay, đem nửa bên đầu ấn trở về, kéo qua nửa khuôn mặt đầy vết sẹo đỏ như máu nâng cằm nhìn con quỷ: "Thấy rõ chưa? Đây mới là 100% mỉm cười, muốn tao làm mẫu một lần nữa không?"

Nhân viên chuyển phát nhanh:...

Nó yên lặng bò ra khỏi tấm kính. Lâm Hòe thấy nó đã tiếp nhận lời xin lỗi của mình, cũng thật cao hứng.

Mới đến chân ướt chân ráo, phải cùng quỷ nơi này thiết lập quan hệ xã giao tốt đẹp. Mặc dù nó không trả lời câu hỏi của mình nhưng Lâm Hòe vẫn rất thỏa mãn.

Cậu lấy từ trong tủ lạnh ra bàn tay kia, ném ra ngoài cửa, cũng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt thẳng miệng vết thương.

Cuối cùng, cậu xách theo quần áo đỡ đầu lộc cộc đi lên lầu.

Đi được một nửa, cậu sờ sờ đầu, cố hết sức mà hít một hơi.

Đã lâu không rèn luyện đầu quá mức như vậy, đột nhiên cười thật đúng là có hơi không thích ứng.

Lâm Hòe một bên có chút cảm khái nghĩ, một bên thì giũ áo liệm trong tay, nhẹ nhàng cảnh cáo nó: "Lát nữa đừng có gây thêm chuyện cho tao, tao còn phải tiếp tục chơi nữa."

Áo liệm: Không dám động không dám động.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Hòe nhẹ nhàng nhanh nhẹn chạy tới phòng của mình, dọc theo đường đi né tránh nữ quỷ 1 nằm sấp trên cầu thang đang chờ thời cơ đẩy người, né tránh quỷ 1 nằm sấp trên đèn, thuận tiện cho quỷ đánh tường có ý đồ với cậu một ánh mắt cảnh cáo. Những con quỷ kia dường như điếc không sợ súng, còn muốn đi lên đánh tập thể cậu. Lâm Hòe không phải là người muốn gây chuyện thị phi đánh nhau, chỉ có thể cho bọn họ một nụ cười.

Mấy con quỷ kia sau khi nhìn thấy nụ cười của cậu liền dừng động tác lại. Lâm Hòe nghĩ thầm "Cho thế gian một nụ cười, thế gian mỉm cười đối đãi bạn" quả nhiên là một câu danh ngôn của danh nhân. Lâm Hòe mang tâm tình hôm nay làm người tốt chuyện tốt đẩy cửa ra.

So với thế giới nguy hiểm ngoài cửa, trong phòng ngủ bình tĩnh dị thường. Có lẽ là bởi vì quy tắc hạn chế, đám quỷ kia thấy cậu vào phòng cũng không gây sự nữa. Ngược lại sau khi tiến vào phòng, Lâm Hòe lập tức cảm thấy nặng nề khốn đốn.

Đây có lẽ là cơ chế bảo vệ của trò chơi? Cậu nghĩ.

Sở Thiên lên lầu từ sớm cư nhiên vẫn chưa ngủ. Anh ngồi trên tấm thảm trong phòng, dựa vào tường, ngẩn người nhìn chằm chằm không trung.

Bộ dáng như đang suy tư gì đó.

Thấy cậu đến, Sở Thiên quay đầu, tắt đồng hồ bấm giờ trên di động: "Mười phút, cũng không tệ lắm, nhanh hơn tôi tưởng tượng."

Lâm Hòe có một ý nghĩ lớn mật: "Anh đang đợi tôi?"

"Ừm." Sở Thiên thu hồi di động. Có lẽ là bởi vì ánh đèn quá mức tối tăm, hắn đã không còn khí chất lỗ mãng như ban ngày, mà là mặt mày thâm thúy, ánh mắt lấp lánh.

—— Hắn phát hiện ra gì rồi?

Lâm Hòe nheo mắt lại.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Lâm Hòe cảm thấy kiểu nhìn này rất gay, hơn nữa cậu muốn dời ánh mắt đi trước, Sở Thiên lẳng lặng nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười: "Lại đây một chút."

"....Anh muốn làm gì?" Lâm Hòe nói, nhìn về phía Diệp Hiến trên giường, "Trong phòng này còn có những người khác, chẳng lẽ anh muốn ở chỗ này...."

Sở Thiên:....

Lâm Hòe hiếm khi thấy Sở Thiên cũng lộ ra vẻ mặt "Cạn lời" này. Tiếp sau hắn thở dài, khi ngẩng đầu lên đã là nụ cười sáng ngời.

"Kể ra thì, tôi vẫn luôn tò mò."

Nói xong, hắn đứng lên, từng bước từng bước một ép về phía Lâm Hòe.

"Ồ? Anh tò mò cái gì?" Lâm Hòe cũng lộ ra một nụ cười.

—— Cũng đem bàn tay đã mọc ra móng tay thật dài giấu ở sau lưng.

"Thực ra, anh và tôi là hai 'người' giống nhau." Sở Thiên tiếp tục nói. Có lẽ là bởi vì ánh đèn lờ mờ hình thành lên một lớp filter, nụ cười của hắn ở trong phòng ngủ lại có vẻ có chút âm trầm.

"Hả?"

Lâm Hòe không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra câu trả lời như vậy. Trong lúc nhất thời, vốn dĩ cảnh tượng chiến đấu giả định "Hai người ở trong phòng ngủ hành hung lẫn nhau" lập tức biến thành cảnh tượng có chút deep dark fantasy*.

...... Chẳng lẽ, mình hiểu sai ý của hắn rồi? Lâm Hòe đột nhiên càng thêm hoảng sợ, chẳng lẽ người này, hắn muốn cùng mình......

"Tôi rất tò mò," Sở Thiên gãi gãi đầu, ghé sát vào hắn, "Cậu cũng ngũ hành thiếu mộc sao?"

Lâm Hòe:....

===========

(*)Dark fantasy là một thể loại con của thể loại kỳ ảo xuất hiện trong văn chương, nghệ thuật, và các tác phẩm hình ảnh có yếu tố đen tối và đáng sợ trong tưởng tượng. Thể loại này là sự kết hợp giữa thể loại kỳ ảo và thể loại kinh dị với chủ đề tăm tối hơn, giai điệu đáng sợ hơn.

Khác với sự vui thú, phấn khích khi bạn bước chân vào một thế giới fantasy đầy đẹp đẽ và nhiều điều để khám phá, thì một thế giới dark fantasy lại có thể làm chúng ta rùng mình, sợ hãi về sự đen tối đầy máu và bạo lực của nó.

(Nguồn: Wikipedia, m.gamek.vn)

===== Đôi lời xàm xí của Diệp =====

Ei chương này sợ nha má đêm khuya rồi :))

Lâm Hòe không sợ

Con ma không sợ

Ai sợ?

Chúng ta sợ😇🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro